Đây là lý do trước kia cô muốn làm thư ký của anh.
Cô muốn được gần anh thêm một chút, nhìn thấy anh đứng trên đỉnh cao.
Ánh mắt Trần Tĩnh rất dịu dàng, cô nhìn một lúc rồi rời mắt đi, cầm máy tính bảng lên, đọc nội dung đàm phán cho vụ mua bán, đọc được một lúc mà cô lại thấy hơi buồn ngủ. Lúc này, cô tiếp viên hàng không đi tới, cúi người hỏi cô muốn uống gì, Trần Tĩnh nói muốn một cốc cà phê, cô nói xong thi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô tiếp viên hàng không cúi người nghiêng về bên đó, hỏi Phó Lâm Viễn: “Anh Phó, anh muốn uống gì?”
Hiếm khi thấy một người đàn ông đẹp trai thế này, cô tiếp viên hàng không không nhịn được nhìn thêm mấy lần. Phó Lâm Viễn gập tập tài liệu lại, ngả ra sau, giọng nói trầm thấp: “Cà phê.”
“Vâng.”
Phó Lâm Viễn liếc qua, chạm phải tầm mắt Trần Tĩnh, Trần Tĩnh hơi ngây ra rồi bình tĩnh nhìn qua chỗ khác. Phó Lâm Viễn dựa vào lưng ghế, cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Chờ cô tiếp viên hàng không đi khỏi, anh bèn hỏi: “Gì thế?”
Giọng anh rất trầm, còn ở ngay sát bên cạnh.
Trần Tĩnh không biết phải làm sao, chỉ nhìn có mấy giây thôi mà bị anh bắt tại trận, cô nghiêng đầu qua nhìn thẳng vào mắt anh: “Tổng giám đốc Phó muốn nghỉ ngơi một lát không?”
Phó Lâm Viễn híp mắt lại, không đáp.
Tầm mắt anh nhìn đôi môi cô một cách suồng sã.
Trần Tĩnh vô thức muốn mím môi lại nói: “Tổng giám đốc Phó, tôi ngủ một lát.”
Cô nói xong thì rời mắt, ngả ra sau, ở trên máy bay cô rất dễ ngủ, cô tiện tay mở chăn lông ra đắp lên người, nhắm mắt ngủ luôn.
Tốc độ rất nhanh, thoáng chốc đã ngủ say.
Lúc này cà phê được mang tới bàn, Phó Lâm Viễn cầm lên nhấp một ngụm, không nhìn cô nữa. Anh đặt tách cà phê xuống, mở tập tài liệu ra tiếp tục xem, khoang hạng nhất rất yên tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, Phó Lâm Viễn đứng dậy đi tới nhà vệ sinh, nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo. Anh rửa tay xong rồi đi ra luôn, Trần Tĩnh ngủ rất say.
Chăn lông trên người tụt xuống vì cô động đậy. Phó Lâm Viễn khom lưng nhấc lên, đắp kín lại cho cô. Cô ngủ nghiêng mặt qua một bên, dấu hôn trên cổ mà anh để lại ban nãy lấp ló.
Anh vươn tay vạch ra nhìn rồi đứng dậy, chỉnh lại ống tay áo, đi về chỗ của mình ngồi xuống.
Anh tiếp tục xem tài liệu.
Trần Tĩnh ngủ một giấc rất lâu, lúc thức giấc máy bay đã chuẩn bị hạ cánh.
Phó Lâm Viễn đưa tập tài liệu cho cô, Trần Tĩnh cầm cất vào trong túi, gấp gọn chăn lông lại, máy bay đáp xuống bắt đầu trượt trên mặt đất. Bầu trời ở Lê Thành rất đẹp, ánh mặt trời xán lạn tỏa sáng ở bên ngoài.
Máy bay dừng lại.
Trần Tĩnh đứng dậy.
Phó Lâm Viễn vắt áo khoác lên tay, tiện thể xách túi laptop cho cô, Trần Tĩnh dừng một chút rồi đi theo sau anh ra khỏi khoang máy bay, đi lấy hành lý.
Họ đẩy hành lý đi, người phụ trách của chi nhánh – giám đốc Cổ dẫn theo tài xế chờ họ ở bên ngoài.
Thấy hai người đi ra, bọn họ lập tứ đi tới xách hành lý giúp hai người.
Lúc này, một chiếc xe khác dừng lại, đó là Yến Tuân, anh ta đeo kính mắt, bước xuống xe, Phó Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh, giọng nói trầm thấp: “Em về khách sạn trước, ăn trưa rồi nghỉ đi.”
Trần Tĩnh gật đầu: “Vâng thưa tổng giám đốc Phó.”
Phó Lâm Viễn rời mắt, đi về phía chiếc xe màu đen, cúi người ngồi vào trong. Yến Tuân cười chào Trần Tĩnh: “Cô thư ký xinh đẹp, lát gặp nhé.”
Trần Tĩnh khẽ mỉm cười, sau đó cô đi về chiếc xe ô tô màu đen của giám đốc Cổ.
Sau khi lên xe, giám đốc Cổ và Trần Tĩnh nói chuyện với nhau câu được câu không.
Năm ngoái Trần Tĩnh và giám đốc Cổ từng gặp nhau một lần, anh ta cười nói với Trần Tĩnh rằng để lại một chiếc xe cho cô, hỏi cô có biết lái xe hay không, Trần Tĩnh đáp cô biết lái.
Xe chạy qua bên cạnh chiếc xe đen còn lại.
Trần Tĩnh đặt khách sạn ở trung tâm thành phố, đến đó rất nhanh, tài xế của giám đốc Cổ hỗ trợ mang hành lý lên tầng, hai phòng ở sát nhau. Giám đốc Cổ đưa chìa khóa cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh tiễn anh ta ra ngoài: “Vất vả cho anh rồi.”
“Thư ký Trần, cô nghỉ ngơi đi nhé.” Giám đốc Cổ chỉ xuống dưới tầng nói: “Dưới tầng có nhà ăn đó.”
“Được.” Trần Tĩnh mỉm cười, nhìn theo anh ta đi vào thang máy, cô mới đóng cửa lại, cô ngủ trên máy bay rồi nhưng vẫn thấy hơi buồn ngủ.
Cô gọi một phần thức ăn, sau đó thay đồ ngủ, đặt đồng hồ báo thức.
Trong giấc ngủ mơ màng, điện thoại cô vang lên, cô lấy rồi nhìn người gọi tới, giọng nói mềm mại: “Tổng giám đốc Phó.”
Phó Lâm Viễn nghe thấy giọng điệu này của cô thì im lặng, ngay sau đó nói: “Năm giờ tôi về, em chuẩn bị tài liệu đi.”
Trần Tĩnh: “Vâng.”
Bên kia cúp máy, Trần Tĩnh bỏ điện thoại xuống, nhìn đồng hồ đã gần năm giờ, cô đứng dậy, gãi đầu đi tới phòng vệ sinh rửa mặt qua loa, sau đó ra ngoài thay áo sơ mi và váy, trong phòng ấm áp, cô không mặc áo bành tô, đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống, lấy máy tính và tài liệu ra.
Một lát sau, điện thoại cô vang lên, cô nhìn màn hình.
Phó Lâm Viễn: [Mở cửa.]
Anh không nhấn chuông cửa mà gửi tin nhắn, Trần Tĩnh cất điện thoại đi rồi đứng dậy ra mở cửa, bên ngoài hành lang ẩm ướt lành lạnh, Phó Lâm Viễn vắt áo trên tay, cổ áo hơi mở, dáng anh cao, anh nhìn cô chằm chằm: “Vừa dậy à?”
“Vâng thưa tổng giám đốc Phó.”
Phó Lâm Viễn đi vào trong, Trần Tĩnh nghiêng người, cô đóng cửa lại, Phó Lâm Viễn tiện tay bỏ áo khoác lên ghế sô pha, ngồi xuống đó, Trần Tĩnh biết anh muốn xem tài liệu vì đống này đều do cô chuẩn bị, cô đi tới, rót cho anh một cốc nước ấm đặt bên cạnh tay anh, sau đó cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Đầu ngón tay thon dài của Phó Lâm Viễn lật tài liệu.
Năm ngoái Phó Hằng mua một tòa nhà cũ và một siêu thị cực lớn trong một buổi đấu giá ở Lê Thành, chúng chiếm diện tích rất lớn, Phó Lâm Viễn định dùng nó xây một bệnh viện tư nhân.
Triệu Hành thấy hứng thú muốn xem thử dự án này thế nào.
Lần này bọn họ đến chủ yếu bàn về chuyện này, sau đó có khả năng tập đoàn Chu thị cũng xen vào, phải xem kết quả bàn bạc thế nào.
Thời gian gặp mặt là sáng ngày mai, có rất nhiều tài liệu.
Phó Lâm Viễn lật hết trang này tới trang khác, Trần Tĩnh ngồi ở bên cạnh anh, ít nhiều cũng thấy hơi căng thẳng, sợ mình làm sai gì. Phó Lâm Viễn bưng cốc nước lên uống một ngụm, cô chuẩn bị rất đầy đủ.
Anh lướt máy tính bảng bên cạnh, xem bảng biểu mà Trần Tĩnh làm.
Lúc này, điện thoại cô để bên cạnh bỗng vang lên, giờ là năm giờ chiều rồi, mặt trời đã ngả về tây, Trần Tĩnh cầm điện thoại lên mở ra xem, Tưởng Hòa nhân lúc ăn tối nên chơi ván game, thiếu người, cô ấy gửi tin nhắn thoại cho Trần Tĩnh: “Cục cưng Tĩnh Tĩnh, rảnh không? Chơi với tớ một ván đi, tớ vừa dụ được một anh trai.”
Trần Tĩnh không biết Tưởng Hòa đột nhiên gửi tin nhắn thoại rủ mình chơi game. Câu nói ấy vừa cất lên, cô ấn tắt ngay lập tức, vô thức nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Phó Lâm Viễn híp mắt, nghiêng đầu nhìn cô.
Trần Tĩnh lập tức có cảm giác Tưởng Hòa sắp tiêu đời rồi.
Cô nhìn Phó Lâm Viễn nói: “Bây giờ đã tan làm rồi.”
Năm rưỡi là tan làm.
Dù đúng chuẩn giờ tan làm rồi, cô vẫn giải thích thay Tưởng Hòa.
Phó Lâm Viễn sửa sang lại ống tay áo, đột nhiên ghé sát lại, hôn lên môi cô, Trần Tĩnh bất ngờ vô thức ngả người xuống ghế, Phó Lâm Viễn bóp eo cô siết chặt, đè cô xuống hôn, môi lưỡi quấn quýt, điện thoại của Trần Tĩnh vẫn đang vang lên, Phó Lâm Viễn dùng ngón tay tháo cúc áo cô ra.
Bị tiếng chuông điện thoại gây phiền, anh tách ra một chút, mắt Trần Tĩnh ầng ậng nước nhìn anh. Cô vươn tay sờ điện thoại, cúi đầu nhìn, lúc này cổ áo cô hơi hở.
Phó Lâm Viễn nhìn cô mở điện thoại lên, định gửi tin nhắn cho Tưởng Hòa.
Tưởng Hòa gọi video tới, Phó Lâm Viễn hơi nhíu mày lấy điện thoại của cô, ép cô ngã xuống tay vịn ghế sô pha, cúi đầu hôn cô lần nữa.
Hôn giỏi quá, cổ Trần Tĩnh hơi ngứa, cô ôm lấy cổ anh.
Điện thoại vẫn vang lên.
Lúc này Phó Lâm Viễn đã mất kiên nhẫn, anh cầm điện thoại của Trần Tĩnh lên, dựa vào lưng ghế, Trần Tĩnh giật mình, xông tới cướp điện thoại, Phó Lâm Viễn mở WeChat ra gõ một chữ.
Tưởng Hòa nhắn lại: [?]
Phó Lâm Viễn dùng một tay ôm eo Trần Tĩnh, một tay mở một app game trong điện thoại Trần Tĩnh ra, lúc này Trần Tĩnh mới nhận ra anh muốn chơi ván này thay cô.
Cô hơi ngây ra, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh.
Anh biết chơi cái này nữa à?