Hơi nước lượn lờ, sau khi pháo hoa nở rộ, bây giờ trong đôi mắt của cô hiện lên vẻ trống trải và cô đơn.
Có đôi khi, cô tin vào giác quan thứ sáu của mình.
_
Ngày hôm sau, Tưởng Hòa cảm thấy chán nản vì bản thân mình say rượu, cô ấy tắm rửa xong rồi nằm dài trên bàn chơi điện thoại mà chẳng buồn nhúc nhích. Trần Tĩnh nấu cháo đặt lên bàn.
Tưởng Hòa than một tiếng, cô ấy giương mắt: “Có phải giám đốc Lục lại theo đuổi cậu nữa không?”
Trần Tĩnh hơi khựng người: “Sao thế?”
Tưởng Hòa giơ màn hình điện thoại tới trước mặt Trần Tĩnh, bên trên là ảnh Kiều Tích chụp tại tòa nhà Tinh Tọa, tên của Trần Tĩnh hiện lên sáng lấp lánh, bên dưới còn có dòng chữ năm mới vui vẻ. Trần Tĩnh xem vài giây, cô bình tĩnh cúi đầu ăn cháo: “Tớ không thấy.”
Tưởng Hòa lấy điện thoại về, sau đó cô ấy nói: “Chẳng lẽ là trùng tên trùng họ?”
Nếu muốn để cho Trần Tĩnh xem, vậy Lục Thần phải hẹn Trần Tĩnh ra ngoài chứ. Theo bản năng, Tưởng Hòa nhìn Trần Tĩnh, tối hôm qua cô ấy say mèm, không biết Trần Tĩnh trở về lúc nào, cô có đi gặp người đàn ông cô vừa thích và vừa xem trọng kia không?
Chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên. Tưởng Hòa nhìn thử, lại thấy một bức ảnh pháo hoa.
Ngày sinh nhật và chòm sao.
Tưởng Hòa ngơ người, lần này chi lớn tới cỡ nào chứ, cô ấy nhìn Trần Tĩnh và nói: “Tĩnh Tĩnh, sinh nhật cậu là ngày hai mươi tám tháng sáu đúng không?”
Trần Tĩnh đoán chừng lại là ảnh pháo hoa.
Cô giương mắt rồi gật đầu.
“Đúng vậy.”
Vẻ mặt Tưởng Hòa hơi sững lại, suy đi nghĩ rồi nói: “Vậy cũng có thể là giám đốc Lục.”
Trần Tĩnh hỏi: “Sao thế?”
Tưởng Hòa đưa điện thoại cho Trần Tĩnh xem, Trần Tĩnh thấy tin nhắn Kiều Tích hét a a và hình ảnh gửi tới, sắc mặt Trần Tĩnh vẫn bình tĩnh như cũ.
Cô nói: “Trùng hợp thôi.”
Cô quá bình tĩnh, Tưởng Hòa cầm điện thoại về rồi nhìn điện thoại Trần Tĩnh một cái: “Giám đốc Lục không nhắn tin cho cậu à?”
Trần Tĩnh lắc đầu.
“Không có.”
Tưởng Hòa nhìn cô vài giây.
Không biết vì sao hôm nay cô ấy cảm thấy Trần Tĩnh bình tĩnh một cách lạ thường.
Cô ấy nghĩ, nếu đây là người đàn ông ấy bắn cho Trần Tĩnh xem thì Trần Tĩnh muốn bảo vệ bí mật này cũng là điều bình thường thôi.
Không biết người ấy của Trần Tĩnh là người như thế nào, tuy rằng cô ấy tò mò nhưng cũng biết nếu người này là một người thích hợp thì Trần Tĩnh sẽ không giấu đâu.
Vì thế cô ấy không hỏi nữa.
Tưởng Hoà nhắn với Kiều Tích qua WeChat rằng đừng có mà làm quá mọi chuyện lên.
Bởi vì ngày nghỉ được ít, nên ba ngày tiếp theo Trần Tĩnh và Tưởng Hòa cũng không đi ra ngoài, nếu có cũng là hai người cùng đi mua đồ ăn, về nhà thì Trần Tĩnh nấu cơm.
_
Sau kỳ nghỉ thì lại tiếp tục đi làm.
Chuyện có người dùng pháo hoa và dòng phụ đề trên tòa nhà Tinh Tọa tỏ tình với Trần Tĩnh đã bị đồn đãi khắp nơi, mọi người bàn tán sôi nổi, cuối cùng chốt lại một nhân vật hiềm nghi nhất.
Có lẽ là Lục Thần, dù sao anh ta cũng làm những chuyện này không ít lần.
Trần Tĩnh và Tưởng Hòa đi vào công ty, vài người quen biết chuyển ánh mắt nhìn sang Trần Tĩnh, Trần Tĩnh cầm cà phê bình tĩnh bước vào thang máy. Mọi người đang lén nói Trần Tĩnh không hổ là người đi theo bên cạnh Phó Lâm Viễn, rất bình tĩnh.
Hôm nay có một cuộc họp sớm vào chín giờ rưỡi.
Lúc này cửa thang máy mở ra, Phó Lâm Viễn kéo tay áo, nhận lấy tài liệu Phùng Chí đưa lên, rồi rũ mắt lật xem, sau đó đi thẳng qua phòng họp, khi đi ngang qua Trần Tĩnh, anh đưa một phần tài liệu cho Trần Tĩnh bảo cô đưa xuống lầu cho bộ phận tài vụ, Trần Tĩnh nhìn khuôn mặt anh vài giây rồi gật đầu nhận lấy.
Sau đó, cô đưa đến bộ phận tài vụ.
Khi cô trở lại thì bọn họ vẫn còn đang họp, Trần Tĩnh pha cho anh một ly cà phê rồi cầm vào, Phó Lâm Viễn giương mắt nhìn cô, sau khi Trần Tĩnh bưng cà phê vào rồi bước ra ngoài.
Trợ lý Lưu cầm tài liệu vội vàng đi ra, anh ta ồ một tiếng ngạc nhiên, nói với Trần Tĩnh: “Tôi mới phát hiện, hóa ra tổng giám đốc phó Phó cũng biết viết code.”
“Khi ở Mỹ anh ấy có học chuyên ngành máy tính, rất giỏi.”
Trần Tĩnh hơi khựng lại.
Cô nhìn người đàn ông đang lật tài liệu trong phòng họp.
Cô rời mắt đi.
Khoảng chừng mười giờ rưỡi, cuộc họp kết thúc. Đoàn người bước ra, Phó Lâm Viễn gõ đầu ngón tay lên bàn Trần Tĩnh rồi nói với chất giọng trầm thấp: “Hai ngày này tôi không ở trong công ty, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Trần Tĩnh giương mắt, gật đầu và đưa cho anh một phần tài liệu trong đó, Phó Lâm Viễn nhận lấy, sau đó bước tới thang máy, còn Phùng Chí thì đuổi theo.
Trần Tĩnh bưng cà phê lên uống một ngụm.
Bộ phận tổ chức sự kiện tìm Trần Tĩnh thương lượng về buổi tiệc tất niên, cô ấy rầu tới nỗi tóc bạc hết, cứ luôn gửi phương án cho Trần Tĩnh, Trần Tĩnh cẩn thận sàng lọc.
Lúc này, bộ phận tổ chức sự kiện đột nhiên nói: “Chi bằng chúng ta tổ chức một buổi trình diễn thời trang nội bộ đi?”
Không đợi Trần Tĩnh trả lời, cô ấy đã gửi phương án vào trong nhóm, năm rồi toàn xem người khác tỏa sáng rực rỡ, năm nay đến lượt chúng ta tỏa sáng rực rỡ, mọi người đều có cảm giác bản thân cũng có thể tham gia nên các thành viên trong nhóm lập tức sôi nổi hơn, liên lục đồng ý, Trần Tĩnh thấy mọi người có cùng suy nghĩ, vậy nên cô cũng không phản đối, ít ra cũng cảm thấy nó khá mới lạ.
Sau khi cô nghe phương án của bộ phận tổ chức sự kiện thì chỉnh sửa một chút, buổi trình diễn này có cả nam lẫn nữ thì sẽ thú vị hơn. Phó Hằng cũng có không ít thanh niên tài năng trẻ tuổi, còn có thể thử se duyên xem có thể tiêu thụ một số thành phần độc thân trong công ty được không.
Trần Tĩnh gửi phương án tới mail của Phó Lâm Viễn.
Đêm đó, anh gửi mail trả lời: [Cũng được.]
Được anh gật đầu, bộ phận tổ chức sự kiện cũng bắt đầu rục rịch, vô cùng nhiệt tình đi khắp công ty tìm người đăng ký tham gia, còn Trần Tĩnh thì đi xem và đặt nơi tổ chức bữa tiệc, thời điểm vào cuối năm nên cũng không dễ đặt nơi tổ chức, nhưng có không ít nơi giữ chỗ cho Phó Hằng, bọn họ đã liên hệ với Phó Hằng từ rất sớm. Có một nơi có thể tổ chức bữa tiệc mà Trần Tĩnh khá là thích.
Sau khi đi vài lần, cuối cùng cô quyết định đặt chỗ đó.
Khi ký hợp đồng xong xuôi với em gái bên bộ phận tổ chức sự kiện, cô thấy nhẹ người hẳn, em gái bên bộ phận tổ chức sự kiện lập tức kéo Trần Tĩnh đi dạo để thả lỏng một chút, cô ấy đi loanh quanh rồi kéo Trần Tĩnh vào một cửa hàng bút máy cao cấp, ông chủ đứng phía sau bàn đang sửa một chiếc bút máy.
Trần Tĩnh chỉ tùy tiện nhìn thử, khi chuẩn bị đi thì cô thấy có một chiếc bút máy khá quen, là chiếc bút lúc trước Phó Lâm Viễn thường dùng, nó đang được sửa chữa, ông chủ mang bao tay màu trắng, cẩn thận vặn nó ra.
Trần Tĩnh không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Có thể nhìn thấy chiếc bút máy này ở đây, cũng nhìn thấy dáng vẻ sau khi nó được sửa lại. Cô rời mắt, bị em gái bên bộ phận tổ chức sự kiện kéo ra khỏi cửa hàng.
Cô ấy nói: “Vừa nhìn là biết cửa hàng bút máy này không rẻ rồi, thì ra bút máy cũng có thể sửa được.”
Trần Tĩnh nói: “Được chứ.”
Rất nhiều đồ vật có thể sửa chữa, chỉ cần có lòng là được.
Gần nửa tháng kế tiếp, Phó Lâm Viễn rất ít đến công ty, gần cuối năm ngoại trừ ở bên cạnh người nhà thì dường như anh còn bận rộn hơn ngày thường, có rất nhiều chuyện Trần Tĩnh phải liên hệ với anh qua WeChat.
Tiệc tất niên cuối năm sắp đến.
Một ngày nọ, em gái bên bộ phận tổ chức sự kiện bỗng hét to trong nhóm.
“Quà tặng năm nay khiến tôi điên mất thôi, mấy người mà lấy được thì nhất định phải khao một bữa đấy! Nhất định đấy!”
Mọi người sôi nổi dò hỏi là quà tặng gì nhưng em gái bên bộ phận tổ chức sự kiện lại im lặng không nói nữa. Kiều Tích bị khơi dậy lòng hiếu kỳ nên cũng sắp điên theo luôn rồi.
Trần Tĩnh đang bận bịu với nơi tổ chức tiệc nên không để ý tới.
Rất nhanh đã đến tiệc tất niên.
Hôm nay Trần Tĩnh cũng rất bận, cô ở cánh gà nhìn hóa trang và bảng danh sách tiết mục. Khi MC lên sân khấu, tiệc tối chính thức bắt đầu, Trần Tĩnh mặc một chiếc áo khoác dài đứng bên cạnh sân khấu nhìn xem.
Lúc này, cô nhìn thấy Phó Lâm Viễn ngồi phía dưới.
Anh vừa mới tới, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen kết hợp với chiếc quần tây, đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, bên cạnh là Lục Thần, Lục Thần đang nói gì đó với anh.
Phó Lâm Viễn rũ mắt, đuôi lông mày có vẻ lạnh lùng.
Anh thưởng thức chén rượu trên bàn, anh mặc vest đeo giày da trông vô cùng đẹp trai.
Trần Tĩnh nhìn anh vài giây, bỗng nhiên nhớ tới lời của Vu Tùng.
Anh chỉ từng chủ động một lần duy nhất.
Khi anh không chủ động thì thời gian sẽ vĩnh cửu như vậy, Trần Tĩnh rời mắt rồi nghĩ, qua tết Dương lịch hai người cũng không thường gặp mặt.
Cho dù gặp cũng chỉ vội vàng nhìn nhau một cái.
Dường như chiếc xe kia, chỉ là một bắt đầu.
“Thư ký Trần.” Em gái bên bộ phận tổ chức sự kiện nôn nóng bước ra nắm lấy tay Trần Tĩnh: “Làm sao bây giờ, thiếu một người trình diễn thời trang rồi.”
Trần Tĩnh nhìn sang và hỏi: “Sao vậy?”
Em gái ấy khóc không ra nước mắt và nói: “Hôm nay Tiểu Lam bên bộ phận tài vụ ăn trúng gì đó nên bị viêm dạ dày, lúc này đã vào bệnh viện… đêm nay không thể tham gia được.”
“Sĩ số thiếu một người là không may mắn.”
Trần Tĩnh đỡ cô ấy: “Cô đừng gấp, vẫn còn thời gian, nghĩ cách giải quyết đã.”
“Tìm một người thay thế đi.”
Em gái bên bộ phận tổ chức sự kiện cau mày: “Tìm ai đây, những người khác đều không muốn tham gia nên mới không đăng kí, lúc này các cô ấy đã ngồi vào bàn hết rồi thì làm sao mà trình diễn thay được.”
Trần Tĩnh ngẫm lại, cô giương mắt, chuẩn bị cầm điện thoại.
Lúc này, em gái bên bộ phận tổ chức sự kiện nhìn thấy mặt cô, bỗng nhiên nắm lấy tay cô: “Nếu không thì chị thư ký trình diễn thay đi, chị xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ được.”
Trần Tĩnh sững người, đẩy tay cô ấy ra định từ chối.
Đám người Tưởng Hòa Kiều Tích cầm váy vén màn sân khấu lên, đồng thời nhìn cô chằm chằm: “Cậu trình diễn, cậu trình diễn, cậu trình diễn…”
Mọi người giữ cô lại, không đợi Trần Tĩnh mở miệng đã kéo cô vào trong, Tưởng Hòa nhanh chóng cầm lấy trang phục trình diễn và nói: “Không ai am hiểu quy trình này hơn cậu đâu, cậu đã vất vả nửa tháng rồi, cũng nên để mọi người sáng mắt chứ, huống chi cậu đẹp như vậy, đừng để gương mặt này bị mai một.”
Kiều Tích ở bên cạnh gật đầu, giúp Trần Tĩnh thay quần áo.
“Đúng vậy, lúc này không có người nào tốt hơn đâu, cô thích hợp nhất đấy…”
Trần Tĩnh vội vàng đè cánh tay Kiều Tích lại và nói để tự cô làm, cô không từ chối được, nửa tháng nay mọi người đều rất cố gắng, mặc cho tiết trời giá rét vẫn mặc trang phục trình diễn để luyện tập, Trần Tĩnh cũng không đành lòng, vậy nên cô đành nhận lấy việc này.
Trang phục trình diễn của cô là màu đỏ, lộ một bên vai, phía sau là làn váy rất dài.
Cũng may chiều cao của Tiểu Lam tương đương với Trần Tĩnh nên lúc này Trần Tĩnh mới có thể mặc vừa, đợi khi các cô chuẩn bị xong thì tiết mục trước cũng vừa vặn kết thúc, Trần Tĩnh bất lực.
Búi tóc lên, lộ ra bờ vai và xương quai xanh, cô cầm bảng danh sách tiết mục nhìn thử, những người khác lần lượt lên sân khấu, âm nhạc vang lên, mọi người ồ ạt hoan hô.
Các cô gái rất khác so với khi mặc trang phục thường ngày, đây không phải là trang phục bình thường mà là trang phục trình diễn được thiết kế tỉ mỉ, bên dưới sân khấu sôi trào, xem buổi trình diễn, cực kì náo nhiệt.
Thì ra cô gái này lại xinh đẹp như vậy.
Hóa ra các cô cũng có thể xinh đẹp đến thế.
Các chàng trai cũng vậy, mặc trang phục trình diễn và bước lên sân khấu, trong khoảnh khắc ấy bọn họ như cao thêm mấy centimet, bầu không khí bừng cháy và người cuối cùng chính là Trần Tĩnh.
Chàng trai vốn đi chung với cô đã trình diễn trước.
Trần Tĩnh sửa sang lại làn váy, hít sâu một hơi, cô ở đây là để hoàn thành buổi trình diễn này, sau khi chàng trai xuống sân khấu, Trần Tĩnh nâng váy bước ra, ánh đèn chiếu vào người cô, nơi đây bỗng im lặng vài giây, Trần Tĩnh mặc trang phục trình diễn màu đỏ, đứng trong vòng tròn của ánh sáng, cô đi giày cao gót và bước ra ngoài.
Bờ vai trắng nõn, chiếc cổ thon dài, xương quai như có thể chứa nước.
Đôi chân trắng nõn thấp thoáng trong bộ trang phục trình diễn, gương mặt cô đẹp tới nỗi có thể lấn át màu sắc này, khiến nó tôn cô lên.
Cô khẽ nâng làn váy, hơi đè lại ngực đi về phía trước rồi khẽ khom lưng.
Vị trí của chủ tịch ở ngay chính giữa.
Ông Phó và Phó Lâm Viễn đang nói chuyện, Phó Lâm Viễn thoáng liếc sang và nhìn thấy cô, ánh đèn chiếu đầy màu sắc, anh cách gần nhất và thấy rõ vẻ xinh đẹp của cô nhất.
Phía sau có người thét chói tai, có cả giọng nữ lẫn giọng nam.
Lục Thần muốn điên rồi, anh ta nhìn chằm chằm Trần Tĩnh rồi cầm lấy tay vịn ghế của Phó Lâm Viễn, tới gần nói: “Đêm nay Trần Tĩnh khiến tôi phát điên.”
Phó Lâm Viễn không hé răng.
Rất nhanh bóng dáng màu đỏ ấy đã xoay người, kéo làn váy rồi bước vào bóng tối và biến mất không thấy đâu.
Lục Thần lại gần hỏi: “Phó Lâm Viễn, Trần Tĩnh xinh đẹp lắm đúng không.”
Phó Lâm Viễn cắn điếu thuốc, anh rời mắt đi, nghe Phó Trung Hành nói chuyện.
Không trả lời câu hỏi của Lục Thần.
Phó Lâm Viễn lắng nghe giọng nói của ba mình, điếu thuốc đặt trên gạt tàn khẽ búng nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp ấy như một đóa hoa hồng đỏ rực khiến mọi người ta ngạc nhiên không thôi.