Nói xong, Trần Tĩnh đẩy cửa xe bước ra ngoài, trong tay cô xách theo laptop và một cái túi nhỏ, khoác một chiếc áo khoác dài mỏng đi lên lên cầu thang.
Cửa sổ ghế sau từ từ hạ xuống, Phó Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng cô.
Đầu ngón tay anh nắm lấy cà vạt, nhẹ nhàng kéo xuống.
Vu Tùng không dám thở mạnh, anh ta biết Phó Lâm Viễn không hề say, lúc nãy anh hỏi Trần Tĩnh có say hay không, là anh có ý quan tâm cô nhưng vẫn không nhịn được mà muốn thăm dò cô.
Say hay không say.
Thật ra chuyện này hoàn toàn được quyết định bởi lòng người.
Nếu như cô có ý gì đó với Phó Lâm Viễn thì tỉnh táo cũng có thể giả vờ say.
Nếu như không muốn cho anh cơ hội nào thì dù có say đến nỗi mềm nhũn, cũng sẽ kiên trì giả vờ không say.
Xem ra chuyện của tổng giám đốc Phó và thư ký Trần đã thật sự thành quá khứ.
Vu Tùng nâng mắt lên nhìn.
Anh ta nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Phó Lâm Viễn cầm hộp thuốc lá lên, lấy ra một điếu rồi ngậm trên miệng, tay đang quấn cà vạt lấy bật lửa ra, ngọn lửa màu cam hiện lên.
Đôi mắt của Phó Lâm Viễn híp lại, anh ngẩng đầu nhìn lên tầng ba.
Thật ra, nếu theo tính cách của tổng giám đốc Phó thì anh sẽ không tiếp tục dây dưa.
Dù sao thì Phó Lâm Viễn muốn loại phụ nữ nào mà không được chứ.
Trong lòng Vu Tùng suy nghĩ như vậy.
Anh ta thu tầm mắt lại rồi chờ đợi trong chốc lát.
Ở hàng ghế sau, cuối cùng người đàn ông cũng lên tiếng: “Lái xe đi.”
Vu Tùng đáp lời rồi khởi động xe, lái xe chạy về phía siêu thị đối diện.
_
Trần Tĩnh đi lên tầng ba, cô mở cửa bước vào nhà. Thật ra cô có hơi choáng váng, tác dụng của rượu trắng từ từ xuất hiện, hai ngày nay cô đều vội vàng đi đi về về.
Ngôi nhà này từ khi không có Tiếu Mai nó từ từ trở nên không còn giống nhà nữa.
Trần Tĩnh ngồi xuống sô pha, cảm nhận men say trong người.
Một lát sau, cô đứng dậy đi rót một ly nước ấm, bởi vì nhà không có ai nên nước đã nguội ngắt. Trần Tĩnh bật bếp đun một ấm nước, cô dựa vào cái bàn, đưa tay xoa trán, bỗng nhiên cô nhớ lại một màn uống say trong bữa tiệc sinh nhật của Lục Thần, hóa ra nó đã xảy ra rất lâu rất lâu trước đây rồi.
Nước đã đun sôi.
Trần Tĩnh lấy ly ra rót một ly nước nóng, hòa chung với nước lạnh ban đầu còn trong ly tạo thành hỗn hợp vừa ấm, có thể uống được.
Trần Tĩnh cầm ly lên uống từng ngụm từng ngụm một.
Một lát sau, cả người cô đã thoải mái hơn nhiều, cô nấc một tiếng, rồi cầm quần áo đi vào toilet tắm rửa, sau khi tắm xong thì đi ra ngoài, bỗng nhiên di động trong phòng khách vang lên.
Trần Tĩnh đang lau tóc, cô cầm lấy điện thoại lên xem.
Người gọi đến là Chu Thần Vĩ.
Trần Tĩnh đứng cạnh bàn trà nghe điện thoại, một tiếng “alo” vang lên.
Chu Thần Vĩ nói: “Em không uống rượu đó chú?”
Trần Tĩnh nói: “Tôi có uống một chút.”
Chu Thần Vĩ nói: “Tôi vừa nhớ ra một chuyện, người trong thôn trấn đó rất thích uống rượu.”
Trần Tĩnh cười nói: “Đúng vậy, bọn họ đều rất thích uống rượu.”
“Em thấy sao rồi?”
“Tôi không sao đâu, không hề say, tôi định đến bệnh viện một lát. Đúng rồi, bác gái sao rồi?”
“Mẹ tôi đã hạ sốt rồi, không cần phải vào phòng ICU nữa.”
Trần Tĩnh thở phào một hơi.
“Vậy là tốt rồi.”
“Em đang ở nhà phải không?”
Trần Tĩnh gật đầu: “Ừm, tôi chuẩn bị đến bệnh viện với mẹ tôi.”
“Vừa đúng lúc, tôi cần về nhà tắm rửa thay quần áo. Em chờ tôi vài phút, tôi qua đón em, chúng ta đi cùng nhau.”
Trần Tĩnh nghe vậy thì đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Tĩnh đổ sữa vào một cái bình nhỏ, sau đó cô chuẩn bị thêm vài vật dụng hàng ngày, rồi lấy một cái túi lớn bỏ hết vào trong. Mấy bó hoa mà lúc trước Tiếu Mai mua giờ đã khô héo, cô gom chúng lại rồi mang đi bỏ. Lúc mang mấy túi rác xuống dưới tầng, bầu trời đã dần tối, đèn đường bắt đầu sáng lên. Cô đứng ở ven đường vứt mấy túi rác kia.
Cô buộc tóc lên cao để lộ ra cái trán trơn bóng.
Tầng hai của siêu thị ở đối diện vẫn còn sáng đèn, Phó Lâm Viễn đứng ở nơi đó tay đút vào túi quần nhìn cô, anh nghiêng đầu nói với Vu Tùng: “Cậu đưa cô ấy đến bệnh viện đi.”
Vu Tùng đáp lời, chuẩn bị xoay người rời đi thì nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu bạc chạy đến trước mặt Trần Tĩnh.
Chu Thần Vĩ bước xuống xe, đi đến cầm lấy những đồ vật trong tay cô rồi đặt vào ghế sau của chiếc xe. Hai người đứng bên cạnh xe nói chuyện, hình ảnh này khiến bước chân Vu Tùng dừng lại, anh ta nhìn về phía Phó Lâm Viễn.
Cằm của Phó Lâm Viễn hơi cứng lại.
Dù anh nhìn cảnh tượng này nhưng lại không nói gì.
Sắc mặt của anh cực kỳ lạnh nhạt.
Vu Tùng không dám nói câu nào.
_
Chiếc xe hơi màu bạc khởi động, chạy ra khỏi thị trấn Chu.
Trần Tĩnh đã tắm nên không còn mùi rượu trên người nhưng cô vẫn hơi choáng váng, cô dựa lưng vào ghế, Chu Thần Vĩ lái xe, anh ấy nói nếu lần sau người trong trấn mời ăn cơm, hoặc khi ăn cơm với nhau thì gọi anh ấy đi cùng cũng được.
Chu Thần Vĩ không biết vì sao giám đốc Phùng trở về Lê Thành.
Trần Tĩnh nói: “Không sao đâu, đúng lúc tổng giám đốc Phó còn chưa rời đi nên tôi đi với anh ấy.”
Chu Thần Vĩ nghe vậy, anh ấy nhìn vào mắt Trần Tĩnh nói: “Con người anh Phó đúng là tốt thật.”
Trần Tĩnh nghiêm túc, gật đầu nói: “Đúng vậy, anh ấy rất tốt.”
Cô nhớ quãng thời gian hai năm làm thư ký của Phó Lâm Viễn, quả thật là anh rất tốt. Lúc anh ngủ không ngon nên hay cáu gắt nhưng anh rất ít khi gắt gỏng với cô, mấy người Phùng Chí từng bị anh lạnh mặt mặc kệ, chỉ có mình cô là chưa từng.
Nhưng có một lần, lý do là cô đặt lọ hoa hồng đỏ trong văn phòng của Phó Lâm Viễn rồi bị anh nói một câu là tôi không thích.
Trần Tĩnh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Chắc thư ký mới cũng sẽ dính vụ này, Trần Tĩnh nhớ đến Diêu Đào, cô ấy có nhắn tin trên Wechat, hỏi cô là tổng giám đốc Phó thích loại cây gì, Trần Tĩnh vẫn chưa trả lời cô ấy.
Cô cầm lấy di động rồi ấn mở app WeChat.
Cô suy nghĩ rồi nhập tin nhắn.
Trần Tĩnh: [Hình như tổng giám đốc Phó không thích hoa hồng đỏ, em đừng mang vào văn phòng của anh ấy nhé.]
Diêu Đào: [Vậy sao? Em có mang một lọ để trong đó rồi!]
Diêu Đào: [Chết rồi, ban ngày em và Tưởng Hòa có đến cửa hàng bán hoa mua hoa tặng khách hàng, em thấy hoa hồng đỏ đẹp quá nên mua một bó. Khoảng thời gian này tổng giám đốc Phó không ở công ty mà, cho nên em định mua về trang trí cho đẹp, để anh ấy về thì thấy thoải mái chút.]
Diêu Đào: [Thì ra anh ấy không thích hoa hồng đỏ sao, để sáng mai em mang đi bỏ.]
Trần Tĩnh nhìn mấy tin nhắn Diêu Đào gửi tới, cô nhìn một hồi thì bật cười. Gần đây Tưởng Hòa cũng có bạn mới rồi, mối quan hệ giữa cô ấy và Diêu Đào cũng rất tốt.
Thời gian đúng là trôi qua nhanh thật.
Chớp mắt đã đến là cuối tháng tư của năm mới rồi.
Khi bọn họ đến bệnh viện, Trần Tĩnh mang đồ đạc đến phòng bệnh, không ngờ rằng Tiểu Mang chạy ra, dẫn Trần Tĩnh đi đến một tầng khác, cô ấy nói: “Lúc nãy viện trưởng có tới bệnh viện, nói rằng có một phòng bệnh đơn đang còn trống, ông ấy nói chúng ta đổi phòng đó cho dì ở.”
“Em nghe nói là ý của anh Phùng, vì phòng bốn người ở không được thoải mái.” Tiểu Mang nhìn Trần Tĩnh bèn hỏi: “Giữa chị và anh Phùng không có chuyện gì chứ? Anh Phùng kết hôn rồi đó.”
Trần Tĩnh nghe vậy thì im lặng vài giây, cô cũng có dự định đổi qua phòng đơn nhưng chưa kịp đi đăng ký.
Bởi vì trong phòng bốn người có một bà cụ hay ho khan, lúc này có dịch cảm cúm, Trần Tĩnh sợ Tiếu Mai sẽ bị lây bệnh, hoặc sốt cao như Lâm Tú Lệ, cho nên cô định tối nay sẽ nói với y tá một tiếng để họ giúp cô lưu ý vụ phòng đơn.
Trần Tĩnh đối diện với ánh mắt có ý khuyên nhủ của Tiểu Mang, cô nói: “Chị và giám đốc Phùng chỉ là quan hệ đồng nghiệp thôi.”
Tiểu Mang nói: “Vậy thì tốt rồi, em thấy trên vòng bạn bè của giám đốc Phùng đăng tin, vợ anh ta vừa mới sinh con xong.”
Trần Tĩnh được Tiểu Mang dẫn đến phòng đơn số 602.
Phòng đơn này ở trên tầng cao nên yên tĩnh hơn nhiều. Tiếu Mai đang cầm điều khiển từ xa ấn TV, bà ấy nhìn thấy Trần Tĩnh thì hỏi: “Công việc hôm nay có thuận lợi không con?”
Trần Tĩnh đặt chiếc laptop và một ít quần áo lên sô pha, cô lấy hộp sữa bò ra đưa cho Tiểu Mang đi hâm nóng. Sau đó cô mới trả lời: “Thuận lợi ạ, hợp đồng đã ký xong.”
Tiếu Mai: “Vậy là tốt rồi.”
Ở phòng đơn thoải mái hơn rất nhiều, phòng này có một chiếc giường gấp, một cái sô pha, một cái bàn và hai cái ghế gấp, còn có toilet riêng và một cửa sổ.
Trần Tĩnh ngồi bên cạnh Tiếu Mai.
Tiếu Mai nắm lấy tay con gái, nói: “Con phải nói lời cảm ơn với cậu Phùng đấy, là cậu ấy đã đặt phòng đơn cho mẹ.”
Trần Tĩnh nói: “Con biết rồi.”
Cô cầm lấy di động, rồi gửi tin nhắn Wechat cho Phùng Chí.
Cô còn gửi một bao lì xì cho em bé mới sinh, sau đó gửi lời chúc mừng Phùng Chí được lên chức cha.
Phùng Chí gửi một chuỗi tin nhắn cười ha ha đến.
Phùng Chí: [Cám ơn cô! Tôi nhận bao lì xì nhé!]
Trần Tĩnh: [Tất nhiên là anh phải nhận rồi.]
Sau khi gửi xong, Trần Tĩnh lại nói lời cảm ơn về chuyện phòng đơn của Tiếu Mai với anh ta.
Phùng Chí: [Cô khách sáo rồi.]
Phùng Chí: [Đây là ý của tổng giám đốc Phó.]
Trần Tĩnh yên lặng vài giây.
Phùng Chí nói: [Một bà cụ trong phòng đó vẫn thường ho khan, mọi người xung quanh rất dễ bị lây bệnh, khoảng thời gian gần đây có không ít người già bị viêm phổi, dì Tiếu vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.]
Phùng Chí: [Tổng giám đốc Phó luôn dự đoán trước tình huống có thể xảy ra.]
Trần Tĩnh trả lời: [Đúng vậy.]
Tiểu Mang đưa ly sữa bò đến, Trần Tĩnh nhận ly rồi cắm ống hút vào, đưa Tiếu Mai uống, bà ấy cầm ly sữa rồi nói: “Để mẹ tự uống.”
Trần Tĩnh cười rồi ngồi xuống ghế dựa.
Cô cầm điện thoại ấn mở khung tin nhắn với Phó Lâm Viễn.
Trần Tĩnh: [Tổng giám đốc Phó, cảm ơn anh.]
Đầu bên kia không trả lời lại ngay.
Khoảng mười phút sau.
Phó Lâm Viễn: [Cảm ơn chuyện gì cơ?]
Trần Tĩnh: [Về chuyện phòng đơn của mẹ tôi.]
Lúc này người đàn ông ở đầu bên kia mới hiểu.
Anh chỉ “ừ” một tiếng.
Phó Lâm Viễn: [Điều kiện phòng đó thế nào?]
Từ trước đến nay Trần Tĩnh chưa tán gẫu về chuyện gì ngoài công việc với anh nên cô thấy không quen lắm nhưng cô vẫn xoay người quan sát điều kiện của phòng này lại một lần nữa, sau đó mới nhắn tin trả lời anh.
Trần Tĩnh: [Phòng đơn này rất tốt, rất yên tĩnh.]
Phó Lâm Viễn: [Yên tĩnh là được rồi.]
Cách anh nói chuyện luôn rất ngắn gọn, tất cả ý nghĩ đều tập trung ở mấy chữ này. Trần Tĩnh không tiếp tục trả lời anh, cô đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy đi lấy chậu rửa mặt và khăn lông giúp Tiếu Mai lau người. Sau khi bận rộn xong, Trần Tĩnh đi ra ngoài mua mấy phần cháo, sau đó đi lên đưa hai phần cháo cho Chu Thần Vĩ và Lâm Tú Lệ.
Cánh tay của Lâm Tú Lệ cắm đầy kim tiêm, vẫn còn đang truyền dịch, bà ấy đã hạ sốt nhưng tinh thần không được tốt lắm.
Bác sĩ đang dùng thuốc để điều trị cho bà ấy. Khi Lâm Tú Lệ nhìn thấy Trần Tĩnh bước vào phòng, bà ấy mỉm cười. Sáng sớm lúc Trần Tĩnh nhìn thấy Lâm Tú Lệ bà vẫn còn hôn mê, lúc này bà ấy đã có thể cười rồi.
Cuối cùng Trần Tĩnh cũng yên tâm.
Cô đưa cháo cho Chu Thần Vĩ.
Chu Thần Vĩ nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn em, tôi đang định ra ngoài mua, không ngờ em đã mua trước rồi.”
Lâm Tú Lệ cũng cười nói: “Trần Tĩnh, cám ơn cháu.”
Trần Tĩnh mỉm cười: “Hai người không cần phải khách sáo đâu ạ.”
“Bác gái với Thần Vĩ mau ăn đi, cháu phải đi về trước đây.” Cô nói với hai mẹ con. Lâm Tú Lệ gật đầu, Chú Thần Vĩ đặt cháo xuống, đưa cô ra ngoài.
Anh ấy hỏi có phải dì Tiếu đã đổi phòng bệnh khác rồi không.
Trần tĩnh gật đầu.
Chu Thần Vĩ nói: “Đổi phòng khác là tốt rồi.”
Trần Tĩnh cười nhìn anh ấy, rồi chỉ thang máy nói: “Tôi lên đây.”
“Ừm.”
Chu Thần Vĩ dịu dàng gật đầu.
Cửa thang máy đóng lại, Trần Tĩnh đi lên trên, sau khi cô vào phòng thì Tiếu Mai lại hỏi tình trạng của Lâm Tú Lệ, Trần Tĩnh đều kể hết cho mẹ nghe, lúc này Tiếu Mai mới an tâm, nói mọi chuyện sẽ từ từ tốt lên.
Trần Tĩnh cũng nghĩ như vậy.
Cô lấy laptop ra rồi ngồi trên ghế sô pha bắt đầu công việc của mình, hiện tại đã có mấy người gửi sơ yếu lý lịch cho cô, trong đó có một cô gái đến từ Lê Thành.
Cô gái này nói rằng bản thân quen sống ở thành phố lớn, hiện tại muốn về quê dưỡng già.
Trần Tĩnh nhìn số tuổi của cô gái này.
Tuổi khoảng 25-26 tuổi.
Trần Tĩnh bỗng nghĩ đến bản thân.
Dường như cô cũng đang về quê dưỡng già.
Cô lập tức cảm thấy cả hai khá thú vị, cô gửi thư hồi âm cho cô gái này, dự định hẹn ngày mai gặp mặt nói chuyện.
Tiểu Mang thấy Trần Tĩnh sẽ ở lại đây nên cô ấy định tan làm sẽ trở về nhà nghỉ ngơi, còn tối hôm nay Trần Tĩnh sẽ ở lại với Tiếu Mai.
_
Ngày hôm sau.
Tại Bắc Kinh.
Sáng sớm máy bay tư nhân đã đến, Phó Lâm Viễn chỉ ngủ được mấy tiếng, không đủ giờ ngủ khiến sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, anh từ thang máy đi ra rồi đi về phía văn phòng.
Tề Mậu Tăng đi bên cạnh anh.
Khi bọn họ mới vừa vào văn phòng, đúng lúc Diêu Đào đang định ôm lọ hoa hồng đỏ mang ra ngoài, cô ấy đối diện trực tiếp với Phó Lâm Viễn, anh liếc mắt nhìn lọ hoa hồng đó.
Diêu Đào đối diện với gương mặt lạnh lùng của anh thì hoảng hốt giấu lọ hoa hồng ra phía sau, lẩm bẩm nói: “Lúc tan tầm ngày hôm qua trời đổ mưa, tôi có mua chút hoa hồng để trang trí lại văn phòng cho anh nhưng chị Trần Tĩnh nói anh không thích hoa hồng đỏ, bây giờ tôi sẽ mang đi bỏ ngay.”
Nhưng chị Trần Tĩnh nói anh không thích hoa hồng đỏ.
Khi nghe thấy mấy lời này, Phó Lâm Viễn hơi khựng lại trong chốc lát.
Đôi mắt hẹp dài của anh dừng trên lọ hoa hồng đỏ kia.
Phó Lâm Viễn nhớ Lục Thần từng gửi bó hoa hồng đến đây, vì chuyện này mà anh khó chịu, nói vài câu nặng lời với Trần Tĩnh.
Anh im lặng vài giây sau đó thu tầm mắt, cài lại cúc cổ tay áo, đi đến bàn làm việc, nói: “Cô cứ giữ lại đi.”
Diêu Đào nghe thấy vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tề Mậu Thăng nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Diêu Đào thì vội vàng vẫy tay để cô ấy mang đó lọ hoa hồng kia để lại chỗ cũ, anh ta đã nhìn quen dáng vẻ bình tĩnh và xinh đẹp của Trần Tĩnh, giờ nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô gái tên Diệu Đào này, anh ta có chút không chịu nổi.
Diệu Đào kịp thời phản ứng, vội vàng xoay người, đặt lọ hoa hồng lên bàn cà phê bên cạnh, sau khi làm xong thì vội vàng đi ra ngoài.
Tề Mậu Thăng đứng ở phía sau, nói chuyện với Phó Lâm Viễn.
Lần này vẫn nói về vấn đề bán khống, Phó Lâm Viễn dựa người vào bàn, tay để trong túi quần, tập trung lắng nghe.
Đúng lúc này.
Phó Trung Hành dẫn theo chú Lý bước vào phòng, Phó Trung Hành đứng ở cửa, người chưa xuất hiện nhưng tiếng nói đã vang dội đến: “Mấy ngày nay con bận chuyện gì vậy? Thành phố Chu chỉ là khoảng đầu tư nhỏ thôi, vậy mà con phải đến đó hai lần liên tục như vậy, bây giờ mấy công ty ngoài kia như hổ rình mồi, con còn rảnh rỗi đi chú ý mấy khoảng đầu tư nhỏ như vậy sao?”
“Hôm nay con phải cho cha một lời giải thích.”
Ông Phó đang rất tức giận.
Ai cũng không dám lên tiếng, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Phó Lâm Viên nâng mắt lên nhìn ông.
Đối diện trực tiếp với ánh mắt của Phó Trung Hành, lúc này anh mới nhận ra một việc rằng anh đã bỏ ra rất nhiều thời gian lên người Trần Tĩnh.
Phó Lâm Viễn rút tay từ trong túi ra, lấy một hộp thuốc rồi rút một điếu ra, không để ý gì mà ngậm điếu thuốc vào miệng: “Con vì một người.”
“Cho nên, con không có gì để giải thích cả.”
Không khí xung quanh yên lặng như tờ.