Hoa Kiều

Chương 68



Sau khi những ồn ã náo nhiệt dần tan đi, Thư Quân ngồi ngay ngắn trên giường ở trong cung Khôn Ninh, cổ có chút cứng ngắc, nên nàng đưa tay xoa xoa. Đột nhiên, nàng phát hiện nha hoàn Thược Dược đang nhếch miệng trông rất vui vẻ.

"Ngươi hào hứng vì chuyện gì đấy?"

Thược Dược cười nói: “Người đã thành gia lập thất, đương nhiên là nô tỳ mừng cho người.” Lúc đầu, nàng ấy không bao giờ nghĩ rằng Thư Quân sẽ dùng thân phận Hoàng hậu tôn quý để tiến cung: “Kiệu hoa của người vào từ cổng Chính Dương, một đường đi đến cổng thành vào cung, mệnh phụ tam phẩm trở lên trong toàn thành đều nâng kiệu cho người, cả Kinh thành làm gì còn ai có thể nở mày nở mặt hơn người?"

Thư Quân không để ý đến những thứ hư danh phù phiếm này, nàng chỉ để ý hơn đến việc nàng có thể đường đường chính chính trở thành thê tử của hắn.

"Mau giúp ta tháo mũ phượng xuống."

Thược Dược không nói hai lời, lập tức tiến tới giúp đỡ. Ma ma đang đợi ở cửa nhìn thấy cảnh này thì muốn nhắc nhở Thư Quân rằng Hoàng đế còn chưa tới sao có thể tháo trâm cài, vừa bước tới trước một bước, tiểu nha đầu kia đã nhanh tay, thành thục giúp Thư Quân cởi mũ phượng xuống, nên bà ta chỉ có thể lui về.

Thư Quân cởi xong mũ phượng, cả người nhẹ đi rất nhiều, trong lúc thả lỏng gân cốt, nàng bắt đầu nhìn quanh cung Khôn Ninh. Có lẽ trước đây nàng đã từng tưởng tượng rất khoa trương về Hoàng cung, nàng vẫn luôn cho rằng cung Khôn Ninh cũng rộng lớn và hoành tráng như điện Phụng Thiên vậy. Thế nhưng, bây giờ nhìn quanh một vòng, nàng phát hiện dường như nó cũng không khác mấy so với một ngôi nhà bình thường.

Chỉ là nó xa hoa, tinh xảo hơn một chút.

Nội thất trong điện bài trí rất phong phú và ấm áp, chiếc giường bạt bộ được dày công chế tạo từ gỗ nam tơ vàng, tủ quần áo khảm bát bảo được chạm trổ tinh tế, còn có một bàn trang điểm khảm ngọc và một chiếc giường La Hán bằng gỗ tử đàn, nếu như cẩn thận nhìn lên, thì cách bài trí không khác khuê phòng của nàng là bao.

Phòng ngủ hướng đông có hai phòng thông nhau là nơi để quần áo và đồ dùng hàng ngày, nếu có đồ đạc quý giá hoặc vốn riêng thì khóa ở đây, xem như là nhà kho nhỏ của nàng. Phía tây có một phòng khách sinh hoạt hàng ngày giống như trong gia đình bình thường. Qua chính điện ở giữa, dọc theo đường hành lang được đả thông là một gian thư phòng trang trí hết sức tao nhã và lịch sự, bên trong treo các bức của đại danh hoạ của các triều đại, có thể thấy tất cả đều được trang trí theo sở thích của nàng, sự lạ lẫm và thấp thỏm trong lòng nàng đã vơi đi không ít.

Thư Quân mệt mỏi nên không nhìn kỹ, thoáng nhìn một cái thì lập tức quay về bên phòng ngủ, ngồi trước bàn trang điểm, gọi Linh Linh và Thược Dược đến cởi trang sức và trâm cài cho nàng.

Hai nha hoàn nghe theo.

Linh Linh được Bùi Việt phân phó, lúc nào cũng phải dựa theo tính tình của Thư Quân, không được dùng những quy củ nặng nề của Hoàng cung để trói buộc nàng. Cho nên khi thấy nàng ngáp, nàng ấy lập tức hỏi: "Nương nương, người có muốn truyền nước nóng để tắm không ạ?"

Thư Quân không suy nghĩ nhiều, gỡ một chiếc trâm cài phỉ thuý đặt lên bàn: "Truyền đi."

Thược Dược và tiểu cung nữ vừa lúc mang đến một đống quần áo và đồ dùng hàng ngày, có hơn mười bộ đồ ngủ làm bằng tơ lụa màu cam, hồng, và xanh, đều là đồ được may riêng cho cung vua, trên đó có các loại hoa văn long phượng được may bằng chỉ vàng. Những xiêm y như vậy chỉ dành riêng cho Đế Hậu.

Thư Quân ngồi trên ghế, cúi đầu xuống, khó khăn lựa chọn xiêm y để mặc, nàng hỏi Linh Linh: “Đêm động phòng có quy củ gì không?”

Linh Linh thầm nghĩ, trong cung có khá nhiều loại quy củ: “Bệ hạ nói, nương nương chính là quy củ.”

Ngày thường, Thư Quân thích mặc màu vàng nhạt, theo tục lệ thì đại hôn tối nay mặc màu đỏ mới đúng. Vì vậy, trước tiên nàng lấy bộ đồ ngủ màu đỏ ra, hoa văn phức tạp tinh xảo, lộ vẻ vô cùng trang trọng, cầm trên tay nặng trịch. Nàng tiện thể lấy bộ đồ ngủ màu vàng, chất liệu vải mềm mại, hoa văn đơn giản hơn nên mặc lên người rất thoải mái dễ chịu.

Đêm tháng Năm trời đã hơi nóng.

Thư Quân đắn đo một lúc rồi quyết định chọn bộ đồ ngủ màu vàng nhạt bằng tơ lụa này.

Tắm rửa thay quần áo xong, Thư Quân lại thấy hối hận rồi.

"Sao lại chật thế?"

Thược Dược và Linh Linh nhìn nàng một lượt: “Đâu có, đẹp lắm mà?”

Có lồi có lõm, dáng người đầy đặn.

Hai tháng trước lễ đại hôn, cung nhân đã đến Thư phủ may quần áo cho Thư Quân. Hai tháng trôi qua, cả ngày nàng không có việc gì làm, chỉ ăn ăn ngủ ngủ, hình như đẫy đà hơn chút, Thư Quân sờ sờ vòng eo trơn nhẵn, mềm mại của mình, hồi hộp nhìn Thược Dược:

"Có phải ta mập lên nhiều không?"

Thược Dược nhìn lướt qua bộ ng.ực căng tròn của nàng, nén cười nói: "Không đâu ạ, người nhìn xem, kích thước vòng eo của người mảnh như cành liễu vậy đó."

Thư Quân trừng mắt nhìn nàng ấy, nàng chưa bao giờ mặc loại xiêm y này, cho nên cảm giác cả người không được tự nhiên: "Thay bộ màu đỏ đi."

Vừa dứt lời, tiếng bước chân trầm ổn truyền đến từ chỗ bình phong, bóng dáng cao lớn, mạnh mẽ của Bùi Việt bước tới, hắn nhìn thoáng qua đã thấy thê tử mới cưới mềm mại, kiều diễm của mình.

Linh Linh nháy mắt ra hiệu với Thược Dược, hai người nhanh chóng rũ mắt xuống, lui ra ngoài.

Thư Quân tránh né ánh mắt tìm tòi của Bùi Việt, hận không thể kéo vạt áo của mình cho rộng ra một ít, lắp bắp nói: "Bệ hạ, sao chàng về sớm vậy?"

Bùi Việt dường như không nhìn ra sự bối rối của nàng, ánh mắt thậm chí còn không nhìn lên người nàng thêm một chút, hắn chỉ chậm rãi bước tới: "Đại hôn của trẫm, có Thái Thượng Hoàng cùng các huynh trưởng và quan lại tiệc tùng với nhau, không tới phiên trẫm ra mặt."

Nếu không phải còn cần hắn lộ mặt đến kính mấy quan lại ba chén, hắn thậm chí còn không cần phải rời xa nàng.

Bùi Việt ngồi trên giường La Hán, một lão ma ma vội vàng quỳ xuống, cởi đôi giày đen có hoa văn mãng long thêu bằng chỉ vàng của hắn ra, đổi thành giày vải thoải mái: “Trẫm đi tắm, nàng chờ một chút nhé?”

Lời này nói ra, dường như nàng đã gấp không thể chờ được nữa, Thư Quân nghịch nghịch vành tai mình một chút, giả bộ thong dong ngồi xuống đối diện hắn: "Vâng, thiếp vẫn muốn đi xem nội điện này một chút, làm quen với hoàn cảnh."

Nàng đang tỏ vẻ rằng chính nàng cũng không vội.

Bùi Việt mím môi, không nói gì, đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Đi được vài bước, hắn dừng chân, quay đầu lại, cách một bức bình phong Tô Châu to rộng, hắn nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ kia đang ngơ ngác, bối rối đứng trong phòng ngủ, không biết đang suy nghĩ gì. Nàng cúi đầu kéo kéo bộ đồ ngủ bó sát, Bùi Việt cười khẽ, tiến vào phòng tắm.

Tất cả cung nhân đều được cho lui xuống, nội điện to như vậy chỉ còn lại đôi phu thê mới cưới.

Một người đang nhàn nhã tắm trong phòng tắm, một người đang đầu óc lên mây ở trong phòng ngủ.

Nghĩ lại dáng vẻ vừa rồi của nàng, hai gò má non mềm đến mức có thể véo ra nước, chiếc váy lụa dài vàng nhạt quấn quanh thân hình kiều diễm, tựa như một đoá hoa đang chớm nở. Đúng vậy, chính là nụ hoa đang chớm nở, dáng vẻ trong veo như nước, ánh mắt ngây thơ hờn dỗi, điểm tô cho nhan sắc ấy là xiêm y mềm mại càng khiến nàng trông có vẻ còn nhỏ tuổi.

Nàng nhỏ hơn hắn nhiều tuổi như vậy nhưng lại ăn mặc kiều diễm đến thế, không khỏi khiến hắn suy nghĩ.

Bùi Việt hít một hơi thật sâu, từ từ thả lỏng phần bụng đang siết chặt, bảo ma ma đến dạy nàng quy củ. Thế nhưng, hắn lại lo lắng nàng bị bó buộc như thế sẽ càng ngày càng sợ Hoàng cung, sẽ làm mất đi bản tính vốn có của nàng, vậy nên cũng không cho dạy nữa. Cô nương này liều lĩnh bất cẩn như vậy, bất cứ lúc nào cũng đánh trúng vào điểm yếu của hắn.

Từ khi Bùi Việt bước vào phòng tắm, Thư Quân vô cùng hồi hộp.

Mười bảy tuổi cũng không phải hoàn toàn còn nhỏ thiếu hiểu biết, cho dù chưa từng trải qua, nàng vẫn biết động phòng là xảy ra chuyện gì. Tuy rằng không rõ lắm chính xác phải làm thế nào, e rằng không đơn giản như ôm ôm ấp ấp hay chàng chàng thiếp thiếp vậy.

Sau đó, nàng nhớ tới thanh đao dắt bên lưng từng bị nàng hung hăng níu lại trong đình bát giác.

Hẳn là sẽ đau lắm?

Nàng nhớ kỹ, trong lúc vô ý nàng đã nghe thấy bà tử ở nhà bếp nói, chuyện kia hình như rất sung sướng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Quân sa sầm xuống, biểu lộ nghi hoặc rõ ràng.

Tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên, Thư Quân căng thẳng ngồi xuống chiếc giường La Hán ở phía đông.

Bùi Việt xắn tay áo tiến vào tẩm điện.

Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy thê tử tuổi còn trẻ đang cứng ngắc, không động đậy ngồi trên giường La Hán, nên hắn bèn cất bước đến đó rồi ngồi xuống. Sau đó, hắn lại chống hai tay lên đầu gối, yên lặng nhìn nàng:

"Nàng ngồi đó làm gì? Lại đây."

Thư Quân nhìn Bùi Việt, gương mặt đó vừa xinh đẹp lại vừa rạng rỡ, lông mày dịu dàng, vẫn là bộ dáng quen thuộc, bộ đồ ngủ màu vàng rộng thùng thình lộ ra dáng vẻ bình tĩnh thoải mái. Nàng lại nhìn bản thân mình, quả thật là không thể đợi được nữa.

Thư Quân muốn khóc.

Liếc nhìn bên hông hắn, không thấy thanh đao nào cả, Thư Quân thoáng thở phào, chậm rãi bước tới.

Hai người ngồi cạnh nhau trên giường, một lớn một nhỏ, một người cao lớn cường tráng, một người mỏng manh, xinh đẹp tuyệt trần.

Dường như nàng biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng chắc chắn như vậy lại khiến Thư Quân cực kỳ mất tự nhiên, nên nàng cố gắng giữ một chút khoảng cách.

Bùi Việt nhìn sang, phát hiện ra rằng Thư Quân chỉ đến vai hắn, cô nương nhỏ nhắn như vậy khiến hắn cảm thấy vô cùng tội lỗi.

“Khát nước à?” Hắn nỗ lực trấn an tâm tình căng thẳng của nàng.

Thư Quân trông mong nhìn hắn: “Có một chút.”

“Vậy để trẫm rót nước cho nàng.”

Thư Quân thừa dịp hắn đang nghiêng người rót trà, liếc nhìn khoảng cách giữa hai người. Tuy giờ đã thành hôn rồi, trước kia cũng không phải là chưa từng hôn nhau, lúc này nàng hồi hộp làm gì chứ, vậy nên nàng bèn lẳng lặng nhích người qua đó.

Bùi Việt không chú ý đến nàng, khi hắn lùi lại ngồi xuống, rõ ràng nghe được tiếng vải cọ xát, tiểu cô nương thoáng cái đã chen đến đây, khóe môi hắn hơi nhếch lên, đưa chén trà cho nàng: "Đây, uống nước đi."

Thư Quân cầm lấy chén trà uống được một nửa, chợt nhận ra có điều gì đó sai sai, không phải nàng nên đến hầu hạ Hoàng đế sao.

Vì thế, nàng ngước mắt lên hỏi: "Bệ hạ có khát không?"

Bùi Việt lặng lẽ nhìn nàng: “Quả thực, ta cũng thấy miệng đắng lưỡi khô.”

“Vậy thiếp sẽ rót cho chàng ít nước.”

"Không cần."

“Miệng đắng lưỡi khô không uống nước thì làm sao bây giờ?”

Bùi Việt bất đắc dĩ sờ trán: "Hiện tại thứ trẫm muốn uống không phải trà."

Nàng đã hiểu.

Thư Quân thẹn thùng rũ mắt xuống.

Những ngọn nến đỏ chập chờn hai bên, ánh sáng rực rỡ phản chiếu trong đáy mắt nàng, gợn sóng như làn nước mùa thu.

“Hôm nay chắc là nàng mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi nhé?” Bùi Việt thong dong tháo móc rèm ở đầu giường, tấm rèm màu vàng rủ xuống một nửa, hắn cũng thuận thế bước lên giường.

Thư Quân không dám chần chờ, cởi móc rèm ở bên người mình ra, nhìn thấy trên móc rèm có treo một túi cầu phúc, trên đó có thêu hoa văn đa tử nhiều phúc, nàng nhìn trong chốc lát, mím môi kéo rèm xuống, rồi leo lên giường.

Chiếc giường bạt bộ này cực kỳ lớn, lớn gấp đôi chiếc giường ở nhà Thư Quân.

Tấm rèm che đi ánh sáng bên ngoài, chỉ để lại ánh lờ mờ bao trùm trong màn.

Giữa hai người dường như có hơi thở nóng bỏng nào đó đang lưu chuyển, Bùi Việt gối hai tay lên gối đầu, chăn mỏng khoác lên ngực hắn, che đi phần eo của hắn.

Thư Quân nín thở nằm xuống cùng hắn, rất muốn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng ngực nàng lại khó chịu như nhét bông, chỉ thở bằng mũi thôi thì chưa đủ, nàng nhịn không được thở ra một hơi thật sâu, nhiệt độ trong màn tăng cao.

Sự bình tĩnh bị phá vỡ.

"Bệ hạ...."

Nàng quá căng thẳng, giống như một quả bóng da nhỏ, đột nhiên không giữ được nữa nên lật người nhào vào trong lòng ngực hắn.

Nàng vùi đầu vào ngực hắn, cảm thấy vừa nhụt chí vừa ảo não.

Bùi Việt nở nụ cười, sao lại có một cô nương đáng yêu như vậy chứ.

Nàng vừa liều lĩnh lại lỗ mãng, nàng xấu hổ và giận dữ, nàng lo lắng, nàng chơi xấu và đùa bỡn.

Nhiệt độ nóng bỏng trong lục phủ ngũ tạng của Bùi Việt đều dồn về nơi đó, hắn cũng chậm rãi thở ra, đưa tay vuốt búi tóc của nàng, nhẹ giọng trấn an:

"Đừng sợ."

Bởi vì da mặt mỏng, nên nàng có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của hắn, Thư Quân sờ lên cơ ngực hắn, cứng đến mức tìm không có lấy một chút mềm mại nào. Nàng ấm ức lẩm bẩm một tiếng, trèo lên vùi mặt mình vào cổ hắn, lúc này mới từ từ cảm nhận được làn da mềm mại trên cổ hắn.

Bàn tay rộng rãi của Bùi Việt vòng qua dưới nách nàng, ôm cả người nàng vào trong lòng hắn, lực không hề mạnh mà mang theo sự vỗ về, vẫn giữ nguyên tư thế dựa sát vào nhau.

Hắn thực sự rất khát khao nhưng cũng không vội vã nóng nảy mà từ từ giúp nàng thích ứng.

Trán nàng áp vào cằm hắn, hơi thở nàng cũng đầy hơi ẩm.

Bùi Việt có hơi không chịu được, nhưng vẫn rất kiềm chế, không làm bất kì hành động nào khác.

Cô nương ôm hắn một lúc, rồi mới tìm được cảm giác quen thuộc, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Bệ hạ, thiếp nóng quá.”

Những lời này tựa như một ngòi nổ.

Bùi Việt xê dịch người, cúi đầu nhìn người trong lòng mình: "Nóng thật à?"

"Vâng."

Hắn xốc hết toàn bộ chăn mỏng lên.

"Bệ hạ, chàng toát mồ hôi rồi... Chàng cũng nóng." Một tay Thư Quân níu lại cổ áo của mình, một tay chạm tới xương vai của hắn.

Bàn tay nhỏ bé men theo xương vai mà lướt xuống, không chỗ nào không lộ ra vẻ căng thẳng.

Trong ánh sáng mờ tối, giọng nói của nàng vô cùng êm ái, thời gian dần trôi, theo lòng bàn tay ẩm ướt mềm mại di chuyển xuống, giọng điệu của nàng mang theo một chút dí dỏm, lo lắng và tò mò.

"Hoàng thượng, có thể cho thiếp xem được không?"

Thân hình thon dài của Bùi Việt cứng đờ, hắn lật người chống hai tay lên trên nàng, hô hấp tựa như khựng lại một lúc rồi mới lên tiếng: "Tại sao?"

Trong bóng tối, đôi mắt ngấn nước vừa thành thật vừa ngây thơ: “Thiếp sợ chàng làm thiếp bị thương.”

Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của thanh đao dắt lưng kia.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...