Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng
Chương 1: Hắn tất nhiên sẽ không nhìn ra vết thương này
Sau tiết Lập đông, trời âm u suốt nhiều ngày liền. Mọi năm vào thời điểm này ở Đông Đô vẫn còn hơi ấm sót lại của mùa thu, thế mà năm nay lại lạnh đến thấu xương. Hôm nay, sắc trời cuối cùng cũng hửng nắng, nhưng vầng dương treo cao vẫn chẳng thể xua tan đi cái lạnh đã kéo dài nhiều ngày qua. Một thiếu niên mặc y phục tùy tùng, mặt mày trắng trẻo, đang sốt ruột đứng ở đầu ngõ trông ngóng: “Đã giờ Thân rồi, lang quân không biết khi nào mới về?”
Một người khác xoa xoa tay trong cơn gió lạnh buốt xương, khẽ giọng an ủi: “Đừng vội, Thái công công đã cho người đến báo rằng lang quân hôm nay sẽ về phủ, chắc chắn sẽ không có gì sai sót đâu.”
Trong Tạ phủ, địa long* cháy hừng hực. Bên cạnh bức phù điêu chạm nổi bằng đá bạch ngọc, hương tùng trong lư trầm tỏa ra từng làn khói lượn lờ. Lão phu nhân đi đi lại lại bên khung cửa sổ, ngóng trông ra ngoài: “Người đưa tin nói sao rồi? Tam lang đến đâu rồi?”
Địa long*: hệ thống sưởi
Minh ma ma hầu hạ bên cạnh bà khẽ đáp: “Lão phu nhân yên tâm, vừa rồi đã cho người đi hỏi rồi ạ. Lang quân sau khi ra khỏi Đại Lý Tự đã đến Hộ Bộ thay y phục trước. Bên đó không có người của chúng ta nên tạm thời chưa dò la được tin tức. Nhưng Lang quân đã cho người nhắn về, nói là sẽ vào cung tạ ơn rồi mới về phủ.”
Lão phu nhân dường như thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Trong cung có những ai ở đó? Sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?”
“Trong cung có Thái công công ở bên cạnh Bệ hạ. Lần này lang quân nhà chúng ta thoát nạn đều nhờ vào ngài ấy, chắc chắn sẽ không bị làm khó đâu ạ.”
“…”
Lão phu nhân lắng nghe, ánh mắt lướt qua Giang Vãn Nguyệt đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ. Bờ vai và chiếc cổ nàng mảnh mai, tinh tế, mái tóc búi lệch cài trâm ngọc, cả người trông óng ả, yêu kiều, ngay cả dáng vẻ thất thần cũng đẹp như một bức tranh.
Vẻ mặt của Lão phu nhân tức thì lạnh xuống.
Cũng chẳng thèm nghĩ xem cái vẻ vang bây giờ của nàng ta là do ai ban cho! Thế mà lang quân bị giam ở Đại Lý Tự hơn một tháng mới được về nhà, phận làm tức phụ* như cô ta lại có thể ngồi yên trong nhà như vậy!
Tức phụ: nàng dâu
Tạ gia nhiều đời làm quan lớn. Triều đình này lại là triều đại lấy văn trị võ, phụ thân của Tạ Bích từng giữ chức Thủ phụ suốt mười năm, khiến Tạ gia trở thành một trong những danh gia vọng tộc bậc nhất ở Đông Đô. Thế nhưng tạo hóa trêu ngươi, Tạ Bích lại vì hôn ước được định sẵn từ khi phụ thân mình chưa đắc thế mà cưới một cô nương thuyền chài dân dã làm thê tử — trông thì có vẻ xinh đẹp, yểu điệu như hoa ngọc nhưng lại mang tướng hồ ly mời gọi. Chuyện đó cũng đành thôi, đằng này gia thế lại mỏng manh, không có chuyện thì không sao, bây giờ Tạ Bích gặp nạn, nàng ta đến cả việc dò hỏi tin tức cũng chẳng giúp được gì.
Lòng Lão phu nhân bức bối, liền muốn kiếm cớ trút giận: “Lát nữa Tam lang về, chắc hẳn trong cung cũng sẽ có người đi theo, các ngươi đã chuẩn bị tạ lễ cả chưa?”
Minh ma ma liếc nhanh Giang Vãn Nguyệt, cười nói: “Chuyện này đã bàn bạc với Tam phu nhân rồi ạ. Theo lệ cũ khi tiếp đãi các vị công công, mỗi người chuẩn bị hai lạng bạc.”
“Theo lệ cũ? Lần này Tam lang là ra tù về nhà, sao lại theo lệ cũ được?! Hai lạng… ít nhất cũng phải thêm năm lạng bạc làm tạ lễ.” Lão phu nhân hừ khẽ một tiếng, không vui nói: “Nó chưa từng trải sự đời, không biết nặng nhẹ, lẽ nào ngươi cũng không biết nặng nhẹ sao?”
Vẻ mặt Minh ma ma cứng đờ, vội vàng nhỏ giọng xin lỗi.
Vành tai Giang Vãn Nguyệt tức thì đỏ bừng. Chuyện này Minh ma ma đã tìm nàng bàn bạc, bà mẫu phủ nhận như vậy, rõ ràng là đang vả vào mặt nàng. Nàng vội đứng dậy khỏi ghế, khẽ cúi người, gục đầu nói: “Chuyện này không trách Minh ma ma, là ý của tức phụ, tức phụ còn non nớt, suy nghĩ không chu toàn.”
Bà mẫu*: bà mẫu
Lão phu nhân cười lạnh một tiếng: “Ngươi có biết ở Đông Đô này những ai không thể đắc tội không? Mấy vị công công đó ngày đêm hầu hạ bên cạnh Thánh Thượng, chỉ một chút suy nghĩ không chu toàn của ngươi thôi cũng đủ để họ ghi hận trong lòng! Nếu họ nói vài ba câu trước mặt Bệ hạ, thì cái sự suy nghĩ không chu toàn của ngươi sẽ rước lấy bao nhiêu tai họa cho Tạ gia hả?!”
Giang Vãn Nguyệt sững người, những ngày này mọi việc lớn nhỏ đều do bà mẫu lo liệu, nàng cũng nghĩ những việc nhỏ này không có gì đáng ngại. Khi Minh ma ma tìm đến, hai người đã bàn bạc rồi quyết định. Lúc đó nàng cũng thoáng nghĩ có nên cho thêm một ít không, nhưng nàng mới được gả vào hơn nửa năm, lại từ một nhà dân thường ở Đàm Châu gả vào gia đình quyền quý ở Đông Đô, bà mẫu trước nay luôn mạnh mẽ, nàng đương nhiên việc gì cũng không dám tự quyết, vẫn làm theo lệ cũ…
Vậy mà ngay cả một chuyện nhỏ nhặt thế này, nàng cũng không làm tốt, khiến bà mẫu phải nổi giận.
Minh ma ma nhìn đôi mắt đẹp như phủ sương khói của Giang Vãn Nguyệt ánh lên vẻ bối rối, áy náy, trong lòng không khỏi nảy sinh vài phần thương cảm.
Thật ra chuyện này muốn to thì to, muốn nhỏ thì nhỏ, rõ ràng là Lão phu nhân trong lòng có lửa giận, mượn cớ để trút ra mà thôi.
Nếu tân phụ* có gia thế hiển hách, bản thân lại là người có thể đứng vững, thì sự ngang ngược của bà mẫu cũng sẽ kiềm chế vài phần. Nhưng Giang Vãn Nguyệt lại không có gia thế bối cảnh, trông lại có vẻ run rẩy, sợ sệt, thế thì chẳng phải mặc cho bà mẫu muốn nhào nặn trút giận thế nào cũng được sao.
Tân phụ*: nàng dâu mới
“Ôi, Khánh Quan định khóc đấy à?” Minh ma ma nhân cơ hội giảng hòa: “Hay là Tam phu nhân mau đến dỗ dành thằng bé đi.”
Giang Vãn Nguyệt quay đầu lại, Khánh Quan mới bốn tuổi quả nhiên đang mím đôi môi mỏng, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
Giang Vãn Nguyệt bế đứa trẻ lên ghế, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng nhỏ của nó. Khánh Quan thút thít ngẩng đầu, nhìn thấy túi thơm treo trên lưng ghế, liền vươn tay muốn với lấy.
Khánh Quan là trưởng tôn của thân muội Lão phu nhân, mẫu thân của cậu bé mất vì khó sinh, phụ thân sau đó tục huyền, sinh được một cặp song sinh. Giang Vãn Nguyệt vừa vào cửa chưa được bao lâu, Tạ Lão phu nhân nói Khánh Quan đứa trả này hợp với huynh đệ, bèn đón về nuôi trong Tạ phủ.
Bàn tay nhỏ của Khánh Quan vung loạn xạ chiếc túi thơm, trên tua rua dài chừng một tấc của túi có đính hạt ngọc, “vút” một tiếng quất trúng vào lông mày của Giang Vãn Nguyệt.
Giang Vãn Nguyệt chỉ cảm thấy trên trán đau nhói, không kìm được khẽ kêu lên một tiếng, đưa tay che lấy mắt mày bên trái.
Khánh Quan cũng biết mình đã gây họa, “oa” một tiếng khóc ré lên.
Tạ Lão phu nhân vội bước tới bế Khánh Quan lên, cười nói: “Cháu ném người ta mà mình lại khóc trước, tuổi còn nhỏ mà tay khỏe ghê, đúng là mầm non múa đao luyện thương, sau này vào triều làm tướng đây.”
Sau khi dỗ dành Khánh Quan xong, bà quay đầu hỏi Giang Vãn Nguyệt: “Con không sao chứ?”
Trên trán không chảy máu, Giang Vãn Nguyệt nén cơn đau nhói ở xương mày, đáp lại như thường: “Con không sao ạ, Khánh Quan còn nhỏ, đánh một cái không hề gì.”
Tạ Lão phu nhân thấy trên lông mày chỉ một lát đã sưng đỏ, vầng trán của Giang Vãn Nguyệt da thịt như ngọc tuyết, vết đỏ trông rất rõ, không khỏi nhíu mày nói: “Bị thương trên mặt, vẫn nên che đi cho kỹ. Tam lang vừa về đến nhà, thấy trong nhà người này bị thương người kia ho khan, chẳng phải càng thêm phiền lòng sao?”
Giang Vãn Nguyệt từ từ nắm chặt những ngón tay lạnh lẽo, cứng đờ của mình.
Trong phòng này ấm áp như mùa xuân, nhưng vẫn không thể xua đi cái lạnh trong cơ thể nàng.
Dòng sông băng giá, lạnh thấu xương tủy.
Sau khi về phủ, ngay cả ban đêm nàng cũng phải đắp thêm hai lớp chăn bông, cơ thể xương cốt cứ như vẫn còn trong hầm băng, lúc nào cũng không nhịn được mà muốn ho.
Chắc là lúc ho đã bị bà mẫu trông thấy nên sinh lòng chán ghét, giờ đây mới dùng những lời này bóng gió đâm chọt nàng.
Một luồng hơi lạnh chợt dâng lên trong lòng, nhưng lại tê dại đến mức không cảm thấy lạnh nữa. Giang Vãn Nguyệt nở một nụ cười đúng mực, hành lễ rồi lui xuống, đi dọc theo hành lang về hậu viện.
Tễ Tuyền Ổ là nơi ở của Tạ Bích, những khóm trúc xanh um tùm, tươi tốt nay đã hơi ngả vàng trong mùa đông. Mấy người Giang Vãn Nguyệt đi dọc theo con đường tre đến gian nhà chính, Thu Ly vội gọi nha hoàn trang điểm đến: “Mau xem vết thương trên trán phu nhân, có che được không?”
Ngân Thiềm thấy vết đỏ trên lông mày Giang Vãn Nguyệt, kinh ngạc nói: “Phu nhân sao lại bị thương vậy? Nguy hiểm quá, suýt nữa là vào mắt rồi ạ.”
“Không sao.” Giang Vãn Nguyệt khẽ nói: “Ngươi lấy phấn giúp ta che đi một chút.”
“Cái này…” Ngân Thiềm hơi do dự: “Dùng phấn che sẽ không tốt cho vết thương, hay là đợi vết đỏ tan đi một lát rồi hẵng nói…”
Giang Vãn Nguyệt soi gương nhìn thử, quả thật có hơi rõ, nàng lắc đầu nói: “Hôm nay lang quân về nhà, ta mang thương tích trên mặt không tiện, ngươi mau đi lấy phấn che lại đi.”
Thu Ly ở bên cạnh thúc giục: “Nhanh tay lên, lang quân còn hai canh giờ nữa là về rồi, nhất định phải che cho kỹ, đừng để người khác nhìn thấy.”
Ngân Thiềm vội lấy hộp phấn, trộn thêm phấn ngọc trai rồi cẩn thận dặm lên một lớp, vết đỏ trên trán nhạt đi không ít, nhưng vẫn thấp thoáng hiện ra không thể che hết hoàn toàn. Ngân Thiềm suy nghĩ một lát, lại chọn son môi màu anh đào xuân, nhẹ nhàng điểm lên đôi môi đầy đặn của Giang Vãn Nguyệt.
Môi của phụ nữ mỏng thì trông nghèo hèn, dày thì trông ngu ngốc, nhưng đôi môi son của Giang Vãn Nguyệt lại tròn trịa hơi cong, vừa đúng độ hoàn hảo, chỉ cần tô điểm một chút là đã rực rỡ lộng lẫy, vết đỏ giữa hai hàng lông mày càng không bị để ý tới.
Ngân Thiềm sửa lại tóc mai cho Giang Vãn Nguyệt, ngắm nghía một hồi rồi lại nói với tiểu nha đầu đứng bên cạnh: “Đi lấy hộp phấn Hiểu Lộ lại đây, màu phấn đó đậm hơn, nhất định có thể che được vết đỏ.”
Tiểu nha đầu tìm một lúc, rụt rè quay về: “Phấn Hiểu Lộ đã lâu không dùng, nô tỳ nhất thời không biết để ở đâu.”
Ngân Thiềm lập tức nhíu mày định nổi giận, Giang Vãn Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng ngăn lại: “Ta vốn cũng không thích dùng loại son phấn đó, bây giờ ngươi đã che rất tốt rồi, cần gì vì chút chuyện nhỏ này mà làm khó nàng ấy.”
“Vết thương này của Tam phu nhân, nếu không nhìn kỹ thì không sao.” Ngân Thiềm nhìn từ trên xuống dưới: “Nhưng nếu đến gần nhìn kỹ một cái, vẫn có thể nhận ra.”
Lòng Giang Vãn Nguyệt khẽ động, cười nhạt nói: “Vậy thì không sao rồi.”
Vết thương phải nhìn kỹ một cái mới thấy được…
Phu quân xa cách đã lâu của nàng, chắc là sẽ không nhìn ra đâu.
Giang Vãn Nguyệt che vết thương xong đến tiền sảnh chưa được bao lâu, một nha đầu đã bước nhanh vào vui mừng thông báo: “Lão phu nhân, lang quân đến rồi ạ.”
Tim Giang Vãn Nguyệt chợt đập nhanh hơn, vội nhìn ra ngoài cửa. Rèm cửa được vén lên, Tạ Bích trong bộ quan phục cổ tròn màu đỏ thẫm sải bước đi vào. Khí chất của người thiếu niên trong trẻo mà lạnh lùng, như tuyết chiếu trên sóng lạnh. Ánh mắt hắn trong vắt, bình ổn lướt qua mọi người trong phòng, rồi vén áo bào quỳ xuống ngay ngắn trước mặt Tạ Lão phu nhân: “Thỉnh an mẫu thân.”
Tạ Bích năm nay hai mươi tuổi, thân là nhi tử của Thủ phụ và công chúa, lại đỗ trạng nguyên từ khi còn trẻ, từ đó con đường quan lộ thênh thang, ngay cả Hoàng đế cũng chưa từng nói nặng hắn một câu. Lần này vì can gián Hoàng đế chuẩn bị chiến tranh với Bắc Nhung mà lại bị hạ ngục. Mọi người không khỏi đoán xem vị thiếu niên sinh ra đã cao quý này sẽ chật vật, mất hồn đến mức nào, nhưng Tạ Bích vẫn như vầng trăng trên mây mà thế nhân ngưỡng vọng, đến cả vạt áo cũng không dính một hạt bụi trần.
Tạ Lão phu nhân đỡ nhi tử dậy, vuốt mu bàn tay hắn, vành mắt đã đỏ hoe.
Nhà bếp đã sớm chuẩn bị xong bữa ăn, cả nhà quây quần bên bàn tròn cùng dùng bữa. Cổ họng Giang Vãn Nguyệt ngứa ngáy, không nhịn được ho nhẹ vài lần, may mà Tạ Bích và Lão phu nhân đang trò chuyện việc nhà, hoàn toàn không để ý.
Giang Vãn Nguyệt đang cúi đầu gắp thức ăn, một muỗng đồ ăn được múc bằng muỗng chung đặt vào bát nàng, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm ấm: “Trứng hấp cá ngân mà nàng thích ăn.”
Giang Vãn Nguyệt ngẩng đầu lên, chỉ thấy những đầu ngón tay thon dài, trắng trẻo, nhìn qua còn trong suốt và quý giá hơn cả chiếc muỗng canh làm bằng bạch ngọc thượng hạng.
Tim Giang Vãn Nguyệt đập nhanh hơn, vành tai tức thì nóng bừng: “Đa tạ lang quân.”
Sau khi gắp thức ăn, Tạ Bích liền quay người nói chuyện phiếm với mẫu thân, những người ngồi ở đây không một ai để ý nhiều đến hành động này.
Nhưng trong lòng Giang Vãn Nguyệt lại rối bời.
Kết hôn đã hơn nửa năm, nàng vẫn chưa thể tự nhiên chấp nhận sự quan tâm trong những chi tiết nhỏ của Tạ Bích.
Tạ Bích chắc chắn vẫn chưa biết rằng, sự chăm sóc gần gũi tùy ý của hắn lại có thể dấy lên sóng to gió lớn trong lòng nàng.
Giang Vãn Nguyệt không biết nên trách mình ít được thấy nên làm quá, hay nên oán Tạ Bích quan tâm nàng quá ít, khiến nàng đến tận bây giờ vẫn chưa quen.
Tạ Lão phu nhân thong thả nói chuyện nhà, Khánh Quan ê a góp vui, Giang Vãn Nguyệt ngồi bên cạnh Tạ Bích, từ đầu đến cuối lặng im như bình hoa, như tấm bình phong, trông lại giống như người lạc lõng nhất.
Nàng không biết một tức phụ trong nhà quyền quý sẽ làm gì khi trượng phu trở về.
Là với thân phận thê tử, yên lặng hầu hạ? Hay là nhiệt tình ân cần hỏi han?
Nhưng rót trà dâng nước đã có người hầu làm…
Hỏi han ân cần… thường ngày nàng ăn nói cũng lanh lợi, cũng có vô số chuyện muốn hỏi, nhưng những điều đó dường như lại quá thân mật. Nàng nhìn gò má thờ ơ, trầm ổn của trượng phu, dù có lấy hết can đảm cũng không thể hỏi ra lời.
Hơn nữa, Tạ Bích đã bình an trở về, truy hỏi quá khứ dường như cũng không còn cần thiết nữa…
Trên bàn ăn, Lão phu nhân đã từ chuyện nhà trò chuyện đến chuyện nước: “Lần này con gặp nạn, may mà có Thái nội tướng xoay chuyển. Con có biết lần này nguy hiểm đến mức nào không, nếu không phải màn múa hạc trên nước lúc khai trương Thanh Thần Viên khiến Bệ hạ long nhan đại duyệt, rồi nội tướng lại đặc biệt nhắc đến Hạc Lang đất kinh thành là con, thì Bệ hạ còn không biết sẽ giam con đến khi nào…”
Tạ Bích bị giam ở Đại Lý Tự hơn một tháng, chuyện múa hạc cũng đã nghe đồng liêu nói qua, hắn chỉ cảm thấy mỉa mai, hoang đường: “Con dâng sớ không nên xây dựng Thanh Thần Viên tiêu hao quốc lực, vậy mà Bệ hạ lại thả con ra vào đúng buổi lễ khánh thành, đây không phải là ân điển, mà là làm khó cho con.”
“Hỗn xược!” Lão phu nhân đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn người nhi tử mười sáu tuổi đã đỗ hạng nhất, dưới sự che chở của phu quân mình chưa từng chịu qua nửa phần cay đắng: “Con thân là thần tử, sao dám bàn luận về Bệ hạ như vậy! Hơn nữa, việc của con là ở Hộ Bộ, biên cương thế nào thì liên quan gì đến con? Con cần gì phải dính vào vũng nước đục?”
Tạ Bích đặt đũa xuống nói: “Chính vì con ở Hộ Bộ, con mới biết cống phẩm nộp cho Bắc Nhung là gánh nặng lớn thế nào đối với dân chúng. Bây giờ không phải là thời thái bình thịnh thế, càng không phải là lúc ham mê hưởng lạc. Bắc Nhung đã nhiều lần khiêu khích biên giới…”
“Con ơi, trời có sập xuống, cũng có người khác chống đỡ.” Lão phu nhân xua tay, không muốn để nhi tử nói tiếp: “Bây giờ phụ thân con đã mất, người đi trà nguội, Bệ hạ còn có thể ân sủng, dung túng con được bao lâu? Chi Tạ gia chúng ta chỉ có một mình con, nếu con xảy ra chuyện gì, nhà chúng ta mới thật sự hết hy vọng.”
Vẻ mặt Tạ Bích thoáng qua những cảm xúc phức tạp, cuối cùng lại trầm tĩnh nói: “Con hiểu rồi, con bất hiếu, nhất định sẽ không để mẫu thân lo lắng nữa.”
“May mà lần này hữu kinh vô hiểm, cuối cùng con cũng đã về.” Tạ Lão phu nhân liếc nhìn nhi tức* bên cạnh, thản nhiên nói: “Tức phụ của con cũng rất lo cho con đấy, con không có ở nhà, nó có lẽ cũng không được khỏe — đã nửa tháng không ra ngoài thỉnh an rồi. Con về rồi, hãy ở bên nó cho tốt.”
Nhi tức*: con dâu
Ánh mắt Tạ Bích khẽ lướt qua người Giang Vãn Nguyệt, giọng điệu không nghe ra cảm xúc: “Khiến mẫu thân phải nhọc lòng rồi.”
Ăn xong, hai người sóng vai đi ra hành lang, gió đầu đông hiu hắt thổi, những chiếc lá khô bị cuốn rơi lả tả xuống mặt ao.
Giang Vãn Nguyệt nhìn bóng lưng cao lớn, thẳng tắp phía trước, không kìm được khẽ gọi: “…Phu quân.”
“Lang quân” và “phu quân” chỉ khác nhau một chữ. Ngày thường Giang Vãn Nguyệt đều theo người hầu gọi là lang quân, chỉ khi chung chăn gối, nàng mới gọi hai tiếng ấy.
Xa cách lâu ngày gặp lại, suýt nữa đã âm dương cách biệt, nàng lấy hết can đảm mới gọi ra được hai tiếng này, gương mặt đã nóng bừng lên.
Hai tiếng này vừa thốt ra, bóng lưng cao lớn đi phía trước khẽ sững lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
