*Cố hữu: bạn cũ
Tạ Bích nắm chặt lá thư trong lòng bàn tay, đè nén những suy nghĩ phức tạp trong lòng, lạnh nhạt đáp: “Nữ tử tái giá là chuyện đại sự, nhất định phải tìm được người xứng đôi, nhà họ Bùi có được hay không, vẫn cần phải bàn bạc thêm.”
Nhà họ Bùi vốn cảm thấy thân phận của Giang Vãn Nguyệt có hơi thấp, lại biết được tâm ý của nhi tử, nên mới tìm đến An Vương phủ. An Vương phủ cảm kích Giang Vãn Nguyệt đã cứu nữ nhi của mình, đã có ý muốn nâng đỡ. Sau khi nhà họ Bùi đề xuất, tự nhiên sẽ hưởng ứng.
Nếu chuyện này thành, chắc hẳn cả An Vương phủ, lẫn hai nhà Bùi-Giang, đều sẽ vô cùng vui mừng.
Nàng ở trong thời loạn này, cũng có người chăm lo…
Tâm trạng Tạ Bích không hiểu sao lại trở nên nặng trĩu, lá thư mỏng manh áp vào lồng ngực, như một tảng đá nặng đè lên khiến hắn không thở nổi.
Tạ Bích vội vã từ biệt mẫu thân, mang theo Trúc Tây, Tuyết Ảnh cùng trở về Đàm Châu. Trước khi đi, Thiếu Đế mặc kệ Tạ Bích từ chối, đã phái hai mươi thân vệ, hộ tống suốt đường đi.
Đất Thục hiểm trở, ba người cưỡi ngựa qua những con đường núi gập ghềnh, mới đổi sang xe ngựa. Xe ngựa vô cùng kín đáo, rèm cửa bằng vải hoa trắng nền xanh. Lẽ ra Tạ Bích nên ngồi xe, nhưng Tuyết Ảnh mấy ngày liền bôn ba nên sắc mặt mệt mỏi, cưỡi ngựa lại làm trầy da thịt, khổ không tả xiết. Tạ Bích liền sắp xếp cho nàng ta ngồi xe ngựa, còn mình thì cùng Trúc Tây và những người khác cưỡi ngựa đi trước.
Mãi đến Đàm Châu, đường mới bằng phẳng trở lại. Mấy người định mua sắm một ít đồ vật, liền cùng nhau vào tiệm. Tuyết Ảnh xưa nay chăm lo sinh hoạt cho Tạ Bích, rất tỉ mỉ chọn lựa lược chải tóc, khăn đội đầu và các vật dụng khác, lại luôn miệng thở dài: “Đồ ở nơi này, so với kinh thành đúng là không giống nhau, mua gì dùng gì cũng không thuận tay.”
Chủ tiệm thấy khí độ của nàng ta phi phàm, liền giới thiệu thêm mấy mẫu hộp phấn cho nàng t a. Tuyết Ảnh nhìn hộp phấn bằng bạc, lại nhìn chiếc thìa tre, lạnh lùng nói: “Đã bảo các người lấy đồ tốt ra, các người lại lấy mấy thứ vớ vẩn này ra lừa ta? Ta đúng là chưa thấy nhà ai dùng thìa tre để lấy son phấn cả, lỡ như làm xước da, thì phải làm sao?”
“Chúng tôi thật sự không lừa gạt cô nương, chiếc thìa tre này ở khắp các hang cùng ngõ hẻm chỗ chúng tôi đều có, các cô nương phu nhân nhà nào cũng dùng, cũng chưa từng nghe ai bị xước mặt cả…”
“Ta nói sao lại thế, hóa ra là đồ vật nhà nhà đều dùng. Ngươi không có cái bằng gỗ đàn, hay mã não sao?”
Chủ tiệm ngoài chợ đó nào biết thứ đồ nhỏ như cái ráy tai này lại còn tinh xảo đến vậy, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Ngược lại là Tạ Bích bước lên giải vây: “Ngươi đừng làm khó ông ấy nữa. Đồ ăn thức mặc ở nơi này không bằng kinh thành, ủy khuất cho ngươi rồi — ta thấy trong rương có một bộ chén ấm bằng ngọc chưa dùng, cứ lấy đi, làm cho ngươi mấy món đồ trang sức.”
Tuyết Ảnh hành lễ cảm tạ, trên mặt có vài phần không tự nhiên: “Là nô tỳ quá cầu kỳ, để lang quân phải vì nô tỳ mà bận tâm.”
Tạ Bích nghĩ đến việc nàng ta vì mình mà phải chịu khổ ở nơi này, liền lắc đầu nói: “Nơi này hoang vắng, ngươi là một người linh khiếu của khuê các, quen dùng hương thơm xạ quý, nên phải dùng ngọc để tôn lên. Nếu chiếc thìa tre đó làm xước ngươi, chẳng phải là tội của nó sao?”
Họ đều là những người giống nhau, được vàng ngọc vun đúc nên tính tình kén chọn tinh tế. Tạ Bích bây giờ đang nghĩ đến việc kháng giặc Nhung, đối với những gì mình ăn mình dùng tự nhiên không câu nệ, nhưng hắn không thể ép buộc người thân cận bên cạnh mình.
Hắn cũng bằng lòng cho người bên cạnh thể diện và sự tôn trọng, cố gắng hết sức không để nàng ta phải chịu ủy khuất.
Sau khi Tạ Bích đến Đàm Châu, trên từ Tần Lăng, dưới đến tiểu lại, đều ra trước cổng công thự nha môn để nghênh đón.
Mọi người đều biết hắn tuổi còn trẻ đã làm đến chức Tuần phủ, tương lai chắc chắn vô lượng.
Tần Lăng cười bước lên nói: “Tạ đại nhân một đường bôn ba vất vả rồi, nếu có gì dặn dò, cứ ra lệnh cho hạ quan làm.”
Tạ Bích dù sao cũng là vãn bối, trước đây cũng thường đến Tần phủ, khiêm tốn nói với Tần Lăng: “Đại nhân ở Đàm Châu nhiều năm, ta mới đến, còn có nhiều chuyện phải thỉnh giáo ngài.”
Tần Lăng luôn miệng gật đầu đáp phải, nhìn Tạ Bích trong lòng cũng vô cùng cảm thán. Nữ nhi mình và hắn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nếu không có cái gọi là hôn ước kia, cộng thêm sự nghi kỵ của Thánh thượng, chắc hẳn bây giờ đã là một đôi phu thê hòa thuận mỹ mãn.
Mình có một người nữ tế khiêm tốn thanh tú, lại là một vị đại thần cai quản một vùng, thì còn vinh quang biết bao.
Hàn huyên một hồi, Tần Lăng thăm dò hỏi về kế hoạch sau này của Tạ Bích. Tạ Bích trầm ngâm nói: “Ta định đi dọc theo các nhánh sông đến các thôn trấn gần đây xem xét trước, rồi mới lên kế hoạch tiếp theo.”
Tần Lăng kinh ngạc: “Vậy đại nhân không ở lại Đàm Châu lâu sao?”
Tạ Bích cười nói: “Vẫn nên làm quen với các địa phương lân cận Đàm Châu trước, để có cái nhìn toàn cục đã.”
“Cũng được, chỉ là đại nhân định đi đâu, có thể cho biết rõ được không? Dù sao xung quanh Đàm Châu đều là rừng núi sông nước, chúng ta cũng phải đảm bảo an toàn cho ngài.”
Suy nghĩ của Tần Lăng xoay chuyển nhanh chóng, trong tỉnh Hồ Nam nơi gần Đàm Châu nhất chính là Vĩnh Châu, Tạ Bích tám phần sẽ đến đó. Nhưng dưới Vĩnh Châu lại có rất nhiều huyện trấn, không biết Tạ Bích rốt cuộc muốn đi nơi nào.
Ông ta không muốn Tạ Bích vi hành, chỉ sợ có những bá tánh không biết điều nói những lời không biết nặng nhẹ, truyền đến tai thiên tử.
Tạ Bích lại không trả lời thẳng, chỉ lạnh nhạt cười nói: “Để xem đã.”
Tạ Bích rõ ràng là không muốn nhắc đến nữa, Tần Lăng mấp máy môi, không tiện hỏi thêm.
Tiễn người trong nha môn đi rồi, Tạ Bích không khỏi nhìn về hướng nhà họ Giang.
Trong lòng hắn vẫn luôn canh cánh chuyện tụ tiễn phòng thân, nghĩ rằng sớm đưa cho nàng thì sẽ yên tâm hơn. Trầm ngâm một lát, hắn cầm lấy chiếc tụ tiễn mình dùng lúc thiếu thời, đi đến sân viện nơi Giang Vãn Nguyệt đang ở.
Mấy ngày nay hắn thường xuyên luyện tập, đối với tụ tiễn đã rất quen thuộc, đã quyết định sẽ tặng cho Giang Vãn Nguyệt.
Nhưng khi thật sự đi đến trước sân, bước chân Tạ Bích lại dần chậm lại.
Nói ra, chuyện nàng bị thích khách tấn công đã qua mấy ngày rồi. Hắn không mời mà đến, nhắc lại chuyện cũ, còn đặc biệt đưa cho nàng chiếc tụ tiễn mình từng dùng, liệu có… vài phần thất lễ đường đột không?
Tạ Bích chậm rãi đi đi lại lại trước cổng sân, đang lúc do dự làm sao tìm được một cơ hội thích hợp, không ngờ Thu Ly vừa hay đi ra, hai người chạm mặt, đều sững sờ.
Sắc mặt Tạ Bích bình tĩnh: “Giang cô nương có trong sân không?”
Thu Ly sững người một lát: “Cô nương… đang ở trong sân ạ, đại nhân đến tìm cô nương sao?”
Tạ Bích gật đầu. Hắn dù sao cũng là chủ cũ của Thu Ly, nay lại là Tuần phủ tôn quý, đã đến tận cửa, Thu Ly không thể không cho vào. Nàng ta đành để Tạ Bích vào sân đợi, còn mình thì vào nhà báo cho Giang Vãn Nguyệt.
Dưới ánh nắng thu trong trẻo, rèm cửa khẽ động. Giang Vãn Nguyệt trong bộ váy vải, từ từ bước xuống bậc thềm trong sân. Tạ Bích chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó túm lấy, treo lơ lửng giữa không trung. Hắn bất giác cũng đứng dậy, đi về phía nàng.
Giang Vãn Nguyệt dừng bước, phúc thân hành lễ với Tạ Bích: “Dân nữ tham kiến đại nhân.”
Nàng hai tay bắt chéo, cúi đầu khuỵu gối thật sâu, dáng vẻ nghiêm trang không một chút cẩu thả, đầy cung kính và xa cách.
Sắc mặt Tạ Bích khựng lại, hắn dừng bước, lặng lẽ nói: “Đứng dậy đi, giữa nàng và ta, không cần phải như vậy.”
Giang Vãn Nguyệt cúi đầu, giọng nói lạnh lùng, từng chữ rõ ràng: “Đại nhân là Tuần phủ hai tỉnh, dân nữ chỉ là một nữ tử thôn quê, sao có thể loạn quy củ, bất kính với đại nhân? Không biết đại nhân đích thân đến đây, có việc gì quan trọng?”
Ánh mắt Tạ Bích hơi dừng lại, ánh nắng chiếu lên gò má trắng ngần của Giang Vãn Nguyệt, toát ra một vầng sáng mềm mại. Đã có lúc, nàng cũng đứng trước mặt mình như thế này, dịu dàng gọi hai tiếng phu quân.
Thế nhưng bây giờ, giọng điệu nàng xa cách, sắc mặt bình thản, dường như hoàn toàn không quen biết.
Thái độ luôn xa cách của nàng khiến lòng người ta chua xót đau nhói. Tạ Bích cuối cùng cũng không nhịn được, cười nói: “Đối với người khác, ta đúng là là Tuần phủ đại nhân, nhưng đối với nàng mà nói, lại không chỉ có tầng quan hệ này. Những chuyện khác không nói, cái mạng này của Tuần phủ đại nhân ta vẫn là do nàng cứu đó…”
Tạ Bích lấy ra chiếc tụ tiễn, trình diễn qua một chút, mũi tên tựa như con rắn nhỏ, b*n r* nhanh như chớp, thế công mạnh mẽ. Tạ Bích thu tên vào tay áo, đôi mắt sâu thẳm nhìn Giang Vãn Nguyệt cười nói: “Thế đạo bây giờ không thái bình, nàng dựa vào người khác bảo vệ chung quy không phải là kế lâu dài. Đây là chiếc tụ tiễn ta thường chơi lúc thiếu thời, thao tác đơn giản dễ mang theo, nàng cầm lấy, có thể dùng để phòng thân.”
Giang Vãn Nguyệt không nhận chiếc tụ tiễn Tạ Bích đưa tới, cúi mắt nói: “Đại nhân lo lắng cho an nguy của dân nữ, dân nữ vô cùng cảm kích, nhưng làm phiền đại nhân phải bận tâm như vậy, dân nữ thực sự thấy bất an.”
Chỉ là đưa cho nàng chiếc tụ tiễn, mà lại có thể khiến nàng nói ra những lời bất an đến thế.
Dù không phải là phu thê, họ ít nhất cũng nên là cố hữu, cớ gì đến nông nỗi này.
Tạ Bích nhìn nàng một lúc, rồi mở miệng nói: “Chúng ta… chung quy cũng từng là phu thê, cho dù đã đến cục diện hôm nay, cũng không cần phải cố ý xa cách. Ta tặng nàng tụ tiễn, thực sự là lo lắng cho an nguy của nàng. Dù sao thì không nhắc đến chuyện trước đây, nàng là kỳ nữ tử được triều đình khen thưởng, là Giang Tiểu Bồ Tát trong lòng bá tánh, nàng ở trong địa phận của ta, ta là Tuần phủ, tự nhiên phải đảm bảo an toàn cho nàng.”
Lời này nói ra vô cùng đường đường chính chính, Giang Vãn Nguyệt nếu còn từ chối nữa, ngược lại thành ra giấu đầu hở đuôi.
Giang Vãn Nguyệt nhận lấy chiếc tụ tiễn nói: “Vật này nhỏ gọn hữu dụng, nhưng đây là đồ riêng của đại nhân, ta cầm lấy thực sự không thỏa đáng. Đại nhân có thể để lại tụ tiễn, mấy ngày nay dân nữ sẽ cho người rèn một cái tương tự, rồi sẽ trả lại tụ tiễn này cho đại nhân.”
“Tùy nàng.” Tạ Bích chắp tay sau lưng, nhìn cây hòe trong sân, nói nhỏ: “Chỉ là một cái tụ tiễn thôi mà, Vãn Nguyệt, giữa chúng ta, thật sự phải rạch ròi như vậy sao?”
“Đại nhân, tiền duyên giữa Vãn Nguyệt và đại nhân đã dứt, vốn là người dưng nước lã.” Giang Vãn Nguyệt ngẩng đầu, đối mặt với Tạ Bích, ánh mắt trong veo sáng ngời: “Như vậy, đối với thê tử sau này của đại nhân, cũng công bằng hơn.”
Giang Vãn Nguyệt có thể cảm nhận được, sau khi gặp lại, Tạ Bích đối với nàng có rất nhiều sự chăm sóc.
Có lẽ là áy náy với nàng, có lẽ vì sự gánh vác của hắn trong thời loạn, có lẽ là vì nàng cũng đã cứu hắn một mạng…
Nhưng những nguyên do này đều không quan trọng, bản thân nàng không muốn có bất kỳ dây dưa nào với Tạ Bích nữa. Sau này Tạ Bích sẽ có tân thê tử, tiền thê tử là nàng, nên chỉ tồn tại trong quá khứ mà thôi.
Nàng gả đến nhà họ Tạ, đã phải chịu khổ vì Tần Uyển.
Nàng không muốn trên đời này lại có một người phụ nữ khác, vì nàng mà phải chịu ủy khuất trong cuộc nhân duyên sai lầm này.
Cơn đau âm ỉ hiện lên trong lòng, lời nói của nàng, khiến lồng ngực hắn nghẹn lại.
Nàng bình thản gặp lại hắn, lại một vẻ mặt bình thản từ chối sự gần gũi quan tâm của hắn, thậm chí ngay cả khi nói đến việc hắn sau này sẽ cưới thê tử, cũng vô cùng trầm tĩnh.
Sự vui mừng, rung động, đau lòng, vương vấn của hắn… dường như đều không còn liên quan gì đến nàng nữa.
Trong một khắc, Tạ Bích có một cảm giác hoảng hốt như vừa tỉnh mộng.
Rõ ràng hắn cưới thê tử còn như chuyện ngày hôm qua, thế mà thoáng chốc, họ đã hòa ly, rồi lại thoáng chốc, hắn còn sẽ có thê tử khác.
Những ngày ở Đàm Châu này, tuy nói hắn và Giang Vãn Nguyệt mỗi ngày đều ra ngoài, nhưng hai người chưa từng gặp mặt.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, lại giống như Giang Vãn Nguyệt đang cố tình khéo léo né tránh.
Đúng vậy, vợ chồng sau khi hòa ly, tự nên tránh mặt, cũng tự nên mỗi người một ngả, tìm kiếm nhân duyên khác.
Chuyến đi này của hắn, đã là đường đột.
Tạ Bích mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi, tà áo rộng theo gió bay lượn trong không trung, dáng tựa cánh hạc cô đơn.
Sau khi Đàm Châu ổn định, Tần Lãng mấy lần cho người gửi thư bảo Giang Vãn Nguyệt trở về Bích Lung Hạp. Người thân bạn bè của Giang Vãn Nguyệt đều ở Bích Lung Hạp, bản thân nàng cũng muốn quay về. Nhân lúc trời quang, nàng mang theo Thu Ly, Anh Ca và những người khác, xuôi dòng nước mà đi.
Nhược San học y ở y quán Đàm Châu, ngày thường vô cùng chăm chỉ, đi sớm về khuya nghiên cứu y điển, y thuật cũng dần dần tiến bộ vượt bậc. Nàng ta ý trăm lần không nỡ từ biệt Giang Vãn Nguyệt, còn nói đợi sau khi y thuật tinh tiến sẽ đến Bích Lung Hạp khám bệnh, Giang Vãn Nguyệt cười đáp ứng nàng ta.
Bùi Quân mấy ngày nay ra ngoài khảo sát quân vụ. Tạ Bích biết được tin Giang Vãn Nguyệt về quê, khẽ sững người. Bích Lung Hạp vốn có sông ngòi chằng chịt, là một nơi tốt để khảo sát. Tạ Bích suy nghĩ một lát, liền định địa điểm khảo sát thủy lợi kháng chiến đầu tiên cũng là ở Bích Lung Hạp.
