Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng

Chương 43: Nhưng tại sao, hắn lại vừa hổ thẹn vừa hối hận?



Tâm tư Tạ Bích cuộn trào, hắn đăm đăm nhìn Giang Vãn Nguyệt.
Dưới ánh nắng trong veo của mùa thu, Giang Vãn Nguyệt khẽ gật đầu, nghiêng mắt đáp: “Quả thật là vậy.”
Nàng đứng trước mặt hắn, mày mắt hiền hòa, thẳng thắn và thản nhiên thừa nhận mối tâm sự không thể tỏ cùng ai ấy.
Vị chua chát len lỏi trong lòng Tạ Bích dần dâng lên, nghẹn lại nơi cổ họng. Hắn siết chặt nắm tay, đè nén cơn xung động mãnh liệt muốn ôm nàng vào lòng.
Hóa ra Giang Vãn Nguyệt đã thầm yêu hắn từ rất lâu rồi.
Khi ấy nàng mới mười ba tuổi, mang theo một bí mật vừa ngọt ngào vừa nặng trĩu, một mình lên kinh thành, đối mặt với tất cả những điều chưa biết…
Bọn họ dường như thực sự có duyên. Nếu không, sao ông trời lại đột nhiên thành toàn tâm nguyện của nàng?
Bọn họ lại dường như có duyên không phận. Nếu không, sao hắn lại cứ mãi mờ mịt không hay, đến cả tấm chân tình của nàng cũng chưa kịp đáp lại…
Chuyện cũ khó lòng níu kéo.
Nhưng Tạ Bích vẫn không thể kiểm soát được dòng suy nghĩ của mình, không ngừng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như ngày tân hôn, hắn có thể yêu thương trân trọng nàng thêm vài phần, thì phải chăng mọi chuyện bây giờ đã khác?
Giang Vãn Nguyệt kín đáo lùi lại hai bước, khẽ nghiêng mặt đi trước ánh nhìn nóng rẫy của Tạ Bích: “Đại nhân, chuyện trước kia đã như tiền kiếp, truy hỏi nguyên do cũng vô ích. Đại nhân tính tình đạm bạc, hẳn sẽ không cố chấp với quá khứ.”
Tạ Bích thoáng sững sờ.
Phải rồi, sự đã đến nước này, truy hỏi nguyên do thì có ích gì.
Cũng như việc Đông Đô thất thủ, trước khi thất thủ cũng có vô vàn lựa chọn và cơ hội, nhưng cuối cùng, sự việc chỉ có một kết quả.
Xem ra, mọi thứ đều như vận mệnh đã định.
Nhưng hắn lại tình cờ gặp được nàng, phải chăng… phải chăng đến tận bây giờ vẫn còn nằm trong duyên phận, mọi thứ vẫn chưa hề ngã ngũ.
Lòng Tạ Bích ngập tràn một nỗi buồn man mác, hắn muốn biết kết cục cuối cùng của họ, nhưng lại sợ… giờ phút này đã là kết cục rồi.
Giang Vãn Nguyệt vẫn khẽ cong môi cười, vừa trong sáng, vừa xa vời. Giàn dây leo bên cạnh nàng khẽ lay động theo gió, tựa như một giấc mộng mông lung.
Tạ Bích không dám nhìn vào nụ cười của Giang Vãn Nguyệt nữa.
Nụ cười ấy, giọng điệu ấy, đều bình thản như thể một người ngoài cuộc đang đứng xem.
Vốn dĩ Tạ Bích cũng nghĩ rằng mình đã buông bỏ được rồi.
Suy cho cùng, đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi sau hôn nhân, hắn chưa từng nặng lời, lại còn hết lòng giúp đỡ nàng, đã làm tròn trách nhiệm của một phu quân.
Nếu xét về trách nhiệm, hắn tự hỏi lòng, thấy không có gì hổ thẹn hay hối tiếc.
Nhưng tại sao, hắn lại vừa hổ thẹn vừa hối hận?
Thứ cảm xúc này vô cùng kín đáo, ngay cả sau khi hòa ly với Giang Vãn Nguyệt, Tạ Bích cũng chưa từng nhận ra quá rõ ràng.
Mãi cho đến lần trùng phùng này, hắn mới dần dần nhận ra nỗi hổ thẹn và hối hận vô hạn đang nảy mầm trong tim, tựa như những sợi dây leo mọc triền miên, như có như không, nhưng lại bền bỉ dẻo dai, trói chặt lấy tâm phế của hắn, khiến hắn canh cánh trong lòng.
Dao búa chẳng thể chặt đứt, gió xuân thổi lại nảy mầm.
Giang Vãn Nguyệt chợt nhớ ra một chuyện, nói với Tạ Bích: “Phải rồi, tụ tiễn ta đã nhờ người làm xong rồi, nếu đại nhân rảnh rỗi, có thể sai người đến lấy.”
Tạ Bích nhìn Giang Vãn Nguyệt, nhịn không được khẽ nói: “Bây giờ ta không có việc gì, nếu cô nương tiện, chúng ta cùng đi một chuyến đi.”
Hắn muốn được đi cùng nàng.
Hai người một trước một sau, giữ một khoảng cách nhất định, trên đường không có ai khác, trong lòng Tạ Bích lại dấy lên một cảm giác tiếc nuối kỳ lạ.
Hắn muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ bọn họ đi cùng nhau.
Hắn kìm nén cảm xúc, tỉnh táo biết rằng mình không nên có quá nhiều liên quan với nàng, nhưng lại không thể không muốn đến gần.
Nhìn bóng lưng Giang Vãn Nguyệt, Tạ Bích không hiểu sao lại chợt thoáng qua hình ảnh nàng cẩn thận dè dặt chờ trong nhà, muốn cùng hắn đến thăm các gia đình quyền quý ở Đông Đô.
Lúc đó hắn đoán rằng thê tử muốn hòa nhập vào giới thượng lưu, đến nay lại dần dần thấu hiểu được cái cảm giác muốn được sánh bước cùng người mình yêu.
Hai người cùng nhau đi dọc con hẻm nhỏ ven sông đến nơi ở của Giang Vãn Nguyệt. Sân nhà của Giang gia nằm sát bên Tiêu Tương Môn của Bích Lung Hạp, hai cánh cửa gỗ có vân dày dặn, sân trong khá nhỏ, tổng cộng có hai gian nhà và hai sân. Sân trước có một cây ngọc lan, hẳn là vào mùa xuân hoa sẽ nở rộ khắp sân.
Tạ Bích đứng ở sân trước, đợi Giang Vãn Nguyệt vào trong lấy tụ tiễn.
Hắn nhìn quanh bốn phía, không kìm được muốn tìm kiếm vài dấu vết quá khứ của Giang Vãn Nguyệt, lại thấy trên bệ cửa sổ có đặt một cây sáo trúc.
Tim Tạ Bích thắt lại, hắn bất giác bước về phía bệ cửa sổ hai bước. Cửa sổ hé mở, vừa vặn có thể nhìn thấy trên chiếc bàn gỗ hoàng hoa lê kê sát cửa sổ có một hộp phấn bạc hoa văn chữ Vạn, bên cạnh còn có hai chiếc chủy bằng tre khắc hoa văn lá cuốn, có lẽ dùng để lấy son hoặc điểm môi.
Những thứ này đều là vật dụng mà Tuyết Ảnh cũng phải chê bai, nhưng nàng lại luôn dùng chúng.
Chiếc thìa trúc sạch sẽ tinh tươm, mang theo hơi thở trong lành của núi rừng, trông như ngọc bích.
Đúng lúc nghe thấy tiếng bước chân của Giang Vãn Nguyệt đến gần, trong lòng Tạ Bích có chút không thoải mái, hắn khẽ hỏi: “Nàng… vẫn luôn dùng những món đồ trang điểm này sao?”
Giang Vãn Nguyệt đưa tụ tiễn cho Tạ Bích, gật đầu nói: “Kiểu dáng trước nay vẫn dùng, đã quen rồi.”
Tạ Bích gật đầu.
Những vật dụng tầm thường ấy đã được nàng mài giũa ra một khí chất ấm áp, sạch sẽ. Có thể thấy, nàng rất trân trọng đồ vật, dù cho thứ đồ ấy còn chẳng bằng đồ dùng của một nha hoàn.
Nghe nói người biết trân trọng đồ vật đều là kẻ trọng tình, vậy thì bọn họ…
Tạ Bích ngăn dòng suy nghĩ của mình lại, ép bản thân không được mơ mộng hão huyền nữa.
Hai người im lặng đối mặt, một lúc sau, Giang Vãn Nguyệt khom người hành lễ, giọng điệu vẫn không hèn mọn cũng không kiêu ngạo: “Trời ở Bích Lung Hạp tối sớm, đường núi bất tiện, nếu đại nhân không có việc gì, cũng xin hãy về sớm.”
Tạ Bích đứng trước cổng sân, mặc cho cơn gió chiều se lạnh của Bích Lung Hạp thổi tung vạt áo mình.
Hắn vẫn còn nhớ, trong từng buổi sớm ở Tạ phủ, nàng tiễn hắn lên triều, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ xông hương triều phục cho thơm, đặt hốt bản ngay ngắn vào túi đựng, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn sự quyến luyến dành cho hắn.
Mà nay, trong đôi mắt trong veo khẽ cong lên của nàng, không còn một tia níu kéo nào, nơi sâu thẳm đáy mắt, thậm chí còn ẩn chứa vài phần nôn nóng.
Tạ Bích rất muốn… rất muốn ở lại trong khoảng sân nhỏ mà Giang Vãn Nguyệt từng sống, dù chỉ là hóng gió, hàn huyên với nàng vài câu về thời tiết Bích Lung Hạp.
Nhưng hắn không có bất kỳ lý do nào để ở lại.
Lồng ngực Tạ Bích nghẹn lại, nghẹn đến mức cả khoang ngực đều âm ỉ đau.
Gió thổi xào xạc, lá thu khắp sân khẽ động. Hồi lâu sau, Tạ Bích cất giọng khàn khàn: “Những ngày này, ta đều ở Bích Lung Hạp, nàng có việc gì, đều có thể đến tìm ta.”
Nói xong, không đợi Giang Vãn Nguyệt nói gì, Tạ Bích xoay người, sải bước lớn ra khỏi con hẻm.
Khi chiến sự lắng xuống, Đàm Châu cũng trở lại vẻ yên bình thường ngày. Tần Lăng xử lý xong chính sự, lập tức tìm một vị hòa thượng đức cao vọng trọng để trừ tà đuổi ma cho nữ nhi Tần Uyển.
Vị hòa thượng tuần tự làm một buổi pháp sự cho Tần Uyển, nhưng lại nhìn Tần Lăng chăm chú, nhíu mày nói: “A Di Đà Phật, đại nhân gần đây có thấy trong người không khỏe không?”
Tần Lăng bị vị hòa thượng nhìn đến bất an trong lòng: “Đại sư có lời gì xin cứ nói thẳng?”
“Nói một câu không sợ thí chủ trách phạt, bần tăng thấy dáng vẻ cô nương vẫn ổn, nhưng đại nhân ngài… giữa hai hàng lông mày lại ẩn hiện khí đen, dường như có chuyện bất lợi đang đến gần ngài.”
Tần Lăng vừa vặn bị nói trúng tim đen, bước chân khựng lại: “Đại sư có thể tính ra được, rốt cuộc là chuyện gì không? Và tại sao lại nói là đang đến gần?”
“Đại nhân có thể thử suy nghĩ một chút, gần đây ngài có gặp lại cố nhân nào từng có thù oán với ngài mà ngài tình cờ gặp lại không?”
Tần Lăng trầm ngâm: “Cố nhân?”
“Cố nhân, hoặc người có liên quan đến cố nhân.” Vị hòa thượng suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Nhân quả tương ứng, bần tăng xem tướng mạo của đại nhân, có lẽ trước kia ngài đã làm việc bất lợi cho cố nhân, việc này cũng luôn là tâm ma của ngài, nhưng vì trước nay không có ai nhắc tới, thời gian lâu dần, ngài cũng dần quên đi. Nhưng gần đây ngài lại nhìn thấy người có liên quan đến cố nhân…”
“Người này, có lẽ chính là người bất lợi cho ngài.”
Người này là một cao tăng nổi tiếng ở Đàm Châu, những lời nói ra vô cùng linh nghiệm. Tần Lăng nghe xong, tim đập thịch một cái: “Đại sư có thể nói rõ hơn không?”
“Người này đến từ hướng kinh thành, và dường như là một nữ tử thuộc âm… Thiên cơ nhiều hơn nữa, bần tăng cũng không tiện tiết lộ với người ngoài…”
Tần Lăng gượng cười cảm ơn vị cao tăng, quay người liền gọi quản gia thân cận Chu Phúc đến.
Tần Lăng kể lại chuyện vừa rồi cho Chu Phúc, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Đến từ kinh thành, là nữ tử, có liên quan đến cố nhân… Bản quan nghe xong thật sự kinh hãi, nữ nhi của Giang Diên là Giang Vãn Nguyệt, hẳn chính là người mà cao tăng nói đến…”
Chu Phúc là lão quản gia đã mấy chục năm, câu nói này của Tần Lăng khiến sắc mặt ông ta lập tức tái nhợt: “Đại nhân, tội lừa gạt triều đình, mưu hại mệnh quan triều đình nếu bị phát giác, e rằng đại nhân sẽ có họa sát thân! Nữ nhi của Giang Diên, quả thực không thể giữ lại được nữa rồi!”
Sắc mặt Tần Lăng âm trầm.
Sau khi Giang Diên xảy ra chuyện, ông ta cũng từng muốn trảm thảo trừ căn, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy đó dù sao cũng chỉ là một nữ nhi, sống nương tựa vào ngoại tổ, chắc cũng không đến mức gây trở ngại cho mình.
Chỉ vì một niệm sai lầm, Tần Lăng đã để lại mạng sống cho nàng…
Nhưng ai có thể ngờ, mười năm qua đi, nàng lại trưởng thành với dáng vẻ kiều diễm rạng rỡ như vậy, lại còn có hôn ước với nhà họ Tạ ở kinh thành, cướp mất mối hôn sự vốn thuộc về nữ nhi của ông ta…
Nhưng đây dù sao cũng chỉ là chuyện nhi nữ. Tần Lăng đã ngầm sai người giám sát Giang Vãn Nguyệt khi đến kinh thành, biết nàng gần như không ra khỏi cửa, chỉ ở nhà họ Tạ tuân thủ quy củ làm tức phụ.
Chuyện năm đó đã qua lâu, Giang Vãn Nguyệt lại gả vào nhà họ Tạ, Tần Lăng nghĩ không đáng vì chuyện nhiều năm trước mà mạo hiểm. Sau này Giang Vãn Nguyệt và nhà họ Tạ hòa ly, lại nhân lúc chiến sự, cứu được tiểu đế trên đường nam hạ…
May mắn là chuyện năm đó Giang Vãn Nguyệt hoàn toàn không biết, Tần Lăng cũng không muốn vẽ rắn thêm chân, chỉ coi như chuyện trước kia chưa từng xảy ra…
Nhưng những lời này của vị hòa thượng khiến toàn thân ông ta lạnh toát, gần như đứng ngồi không yên…
Lẽ nào Giang Vãn Nguyệt đã biết chuyện của phụ thân nàng năm xưa?
Tần Lăng lập tức xua tan ý nghĩ này, có lẽ là không thể. Chuyện năm đó ông ta làm rất kín đáo, nhiều năm như vậy vẫn chưa bị ai phát giác. Năm ấy Giang Vãn Nguyệt tuổi còn nhỏ, càng không thể biết được sự thật.
Hơn nữa… lần gặp gỡ này, nàng đối với ông ta cũng không có nửa điểm khác thường hay không ổn.
“Lão gia.” Quản gia nhìn ra sự do dự của Tần Lăng, lo đến mức đi vòng quanh, khuyên nhủ: “Nghe nói trong triều còn có tin đồn, muốn phong nữ nhi của Giang Diên làm Huyện chúa*. Lão gia không thể không đề phòng. Bây giờ nàng ta đang ở Bích Lung Hạp, đó chính là địa bàn cai quản của lão gia, để nàng ta xảy ra chuyện, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao? Chỉ cần kế hoạch chu toàn, chắc chắn không ai phát hiện ra được.”
Huyện chúa*: cấp bậc thấp hơn Quận chúa

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...