Giang Vãn Nguyệt và mọi người buông công việc trong tay, đứng dậy đi về phía Tam Môn Hác.
Tam Môn Hác nằm ở cực nam của Bích Lung Hạp, là một cửa nhánh chảy vào sông Tiêu, dòng nước rất xiết. Nghe nói trước đây cũng từng xảy ra chuyện, nhưng đều là thuyền nhỏ, ghe nhanh. Lần này gặp nạn lại là thuyền khách mà Tần gia cấp cho Giang Vãn Nguyệt, thuyền lớn, đáy thuyền lại sâu, vốn không dễ gặp chuyện, ai ngờ lần này lại lật cả hai chiếc. Trên mặt sông vang đầy tiếng khóc la kêu cứu, may mà đa số dân làng ở Bích Lung Hạp đều biết bơi, lại rất nhiệt tình, trước sau đã cứu được không ít người.
Giang Vãn Nguyệt và những người khác chạy đến bờ sông, đang định tiến lên phía trước thì bị người ta chặn lại: “Quy củ trên sông, nữ tử không được đến gần bờ, các người mau quay về đi.”
Giang Vãn Nguyệt khẽ nhíu mày. Còn chưa kịp nói gì, Thu Ly đã lên tiếng: “Ta đi lại trên bờ sông này bao nhiêu lần rồi, sao chưa từng nghe qua quy củ như vậy?”
Người cản họ còn chưa kịp nói, bên cạnh đã có người thở dài: “Quy củ truyền lại trên sông bao nhiêu năm nay, chắc chắn là có lý của nó. Tần lão gia tử không nghe, cứ một hai đòi để nữ tử quản sự, ngươi xem, xảy ra chuyện rồi đó.”
“Ta cũng nghe nói sau khi Giang tiểu Bồ Tát cứu người, Tần lão gia tử có ý muốn để nàng tiếp quản Tần gia… Ngươi xem, đây là trời cao giáng phạt, may mà không làm ai bị thương, nếu thật sự để nàng ta nắm quyền, chẳng phải là thiên hạ đại loạn sao…”
“Cũng không thể nói như vậy, ngươi xem lúc Giang tiểu Bồ Tát cứu người thì sao không ai bàn tán, người nào người nấy tranh nhau ngồi thuyền của người ta, bây giờ thái bình rồi thì lại ở đây nói này nói nọ…”
“Không phải không báo, chỉ là thời chưa tới. Lúc đó trông thì vẻ vang, ấy là do trời cao có đức hiếu sinh, không so đo với nàng ta. Ngươi xem bây giờ đi, báo ứng đến rồi đó, nếu cứ để mặc nàng ta ở trên sông, không biết còn gây ra bao nhiêu tai họa nữa.”
Thu Ly nghe thấy, tức giận muốn xông lên lý luận, nhưng bị Giang Vãn Nguyệt cản lại.
Thu Ly tức đến hai tay run rẩy, phải biết rằng lúc đó cô nương nhà mình đã bất chấp hiểm nguy cứu người, được triều đình ban thưởng, những người được gọi là hương thân này đều ca ngợi cô nương, chỉ hận không thể sáp lại gần. Bây giờ thái bình được vài ngày, lại thay đổi bộ mặt: “Dân làng quê mùa, ngu muội!”
Giang Vãn Nguyệt cản nàng ta lại, ra hiệu nàng đừng manh động: “Những lời đồn này từ xưa đã có, ngươi mắng họ ngu muội, nhưng ở kinh thành, chẳng phải cũng không cho phép nữ tử đọc sách, nữ tử làm quan, nữ tử kinh doanh đó sao?”
Thu Ly sững người, giọng Giang Vãn Nguyệt bình ổn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại trong suốt mà kiên cường: “Thu Ly, cho dù chúng ta làm thế nào, cũng rất khó phá bỏ định kiến của họ đối với nữ tử. Điều chúng ta có thể làm được chính là không bị ảnh hưởng, tuân theo lòng mình, làm những việc mình muốn làm và nên làm.”
Ngọn gió thu se lạnh thổi qua con kênh, thổi bay tà áo xanh của Tạ Bích. Hắn đứng bên con kênh đang khảo sát, nhìn về phía Giang Vãn Nguyệt ở xa.
Những lời này, một nữ tử sinh ra trong gác tía lầu son ở Đông Đô có lẽ sẽ không nghĩ tới, cũng không thể nói ra được.
Sinh ra nơi sơn dã, không bị ràng buộc, Giang Vãn Nguyệt thiếu đi vài phần lễ nghi quy củ, nhưng cũng bớt đi sự kìm nén trói buộc, trong sự dịu dàng thuần khiết lại có một phần ngang bướng hoang dại bất chấp tất cả.
Tựa như cỏ cây sinh trưởng dưới ánh mặt trời, vươn mình đầy sức sống, khiến cho người bên cạnh cũng tràn đầy sức mạnh vô hạn.
Tiếc là khi ở Đông Đô, hắn đã không nhận ra sự đáng quý của nàng, vậy mà lại ngầm cảm thấy nàng quê mùa nhạt nhẽo.
Tạ Bích cụp mắt, cảm giác chua xót trong lòng lại lặng lẽ cuộn trào.
Khi Giang Vãn Nguyệt ung dung đi dọc theo con kênh, tâm tư Tạ Bích phức tạp, hắn kéo thấp chiếc nón lá trên đầu, nghiêng người né đi, không muốn để Giang Vãn Nguyệt nhận ra.
Nàng bước đi thản nhiên tao nhã, ánh mắt tĩnh lặng như nước mùa thu không hề dừng lại trên người hắn dù chỉ một khắc.
Lòng Tạ Bích chợt trĩu xuống.
Đợi đến khi Giang Vãn Nguyệt đi xa, hắn mới không kìm được mà quay đầu nhìn bóng lưng nàng, dáng người mảnh mai yếu ớt ẩn hiện dưới ánh nắng vàng vụn, tựa như lau sậy phất trong gió. Hắn lại biết rõ, nàng kiên cường và đáng quý đến nhường nào.
Trong cốt tủy Tạ Bích trước nay luôn cao ngạo tự phụ, thế nhưng những ngày này đối diện với Giang Vãn Nguyệt, hắn luôn có cảm giác thấp thỏm hổ thẹn không nói nên lời.
Trúc Tây nhìn Tạ Bích ngẩn người hồi lâu, khẽ ho một tiếng nói: “Lang quân, những người đó đều được cứu lên cả rồi, con kênh cũng khảo sát xong rồi, chúng ta về thôi.”
Tạ Bích trầm ngâm nói: “Đừng vội, ta đến nơi bị lật thuyền xem sao.”
Tạ Bích đi đến bờ sông, lúc này thủy thủ và hành khách trên thuyền đã được cứu lên bờ. Thấy mạng của họ đã được giữ lại, những người xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi. Trên bờ có một nam nhân ngăm đen, cạo trọc đầu, trán quấn khăn thấm mồ hôi, Tạ Bích nhận ra đó là người kéo thuyền. Hắn trầm ngâm một lát, bước tới, cắt một đoạn ngắn từ sợi dây kéo to bản, lại trò chuyện vài câu với người kéo thuyền, rồi mới trầm tư rời đi.
Vài ngày sau, Tạ Bích vẫn đi sớm về muộn, tiếp tục khảo sát địa hình ở Tam Môn Hác. Nơi đây là cửa vào núi của nhiều dòng nước, sóng ngầm cuồn cuộn, lại vô cùng chật hẹp, dòng chảy xiết vô cùng hiểm trở. Nơi này lại cho Tạ Bích không ít linh cảm. Bắc Nhung xâm phạm, nếu có một nơi địa hình như thế này, chắc chắn có thể không tốn một binh một tốt mà chiến thắng.
Sau khi đến Bích Lung Hạp, Tạ Bích đã khảo sát không ít địa hình, hắn lấy Bích Lung Hạp làm trung tâm, thăm dò khá rõ ràng các con sông xung quanh. Để chống lại Bắc Nhung, cần phải bố trí binh lực trận pháp trên sông, đối với quân sự, Tạ Bích có biết đôi chút nhưng không sâu sắc, nhiều việc vẫn phải bàn bạc với người trong quân. Tạ Bích có nhắc qua một câu trong tấu chương gửi Thiếu Đế, Thiếu Đế lập tức hạ chỉ, lệnh cho quân đội Đàm Châu toàn lực phối hợp.
Nhưng Tạ Bích không ngờ tới là, Bùi Quân vậy mà lại từ Đàm Châu đến.
Cho dù triều đình coi trọng, cũng không đến mức để người có thân phận như Bùi Quân đến Bích Lung Hạp phối hợp với hắn khảo sát địa hình.
Chỉ có thể là tự Bùi Quân muốn đến mà thôi.
Bùi Quân đến Bích Lung Hạp, nhìn thấy Tạ Bích, sải bước tới, khẽ chắp tay nói: “Tạ đại nhân vất vả rồi, triều đình lệnh cho các thần tử hỗ trợ khảo sát, Bùi mỗ đặc biệt đến đây để trợ giúp đại nhân.”
Tạ Bích khẽ mỉm cười, nhưng đáy mắt lại vô cùng lạnh nhạt: “Đại nhân là rường cột của triều đình, chút việc vặt này của ta, không đến mức khiến đại nhân phải rời bỏ chức vụ mà đặc biệt đến hỗ trợ.”
“Tạ đại nhân nói đùa rồi.” Vẻ mặt Bùi Quân hơi sững lại, luôn cảm thấy trong lời nói của Tạ Bích có ẩn chứa sự tức giận. Hắn ta cười nói: “Tạ đại nhân gánh vác trọng trách, thủy chiến mà đại nhân đề xuất là hy vọng của triều đình, sao có thể là chuyện nhỏ nhặt? Bùi mỗ có thể hỗ trợ đại nhân, cũng là vinh hạnh của tại hạ.”
Tạ Bích khẽ gật đầu, mặt lạnh như sương.
Tạ Bích lạnh nhạt với Bùi Quân, nhưng dân làng ở Bích Lung Hạp lại vô cùng nhiệt tình với Bùi đại nhân từ xa tới. Trước đây Bùi gia là quan trấn thủ Vĩnh Châu, Bích Lung Hạp thuộc quyền quản lý của Vĩnh Châu, dân làng vốn đã rất kính trọng Bùi gia, nay biết Bùi gia được thăng chức, càng cảm thấy vẻ vang, vây quanh Bùi Quân.
Bùi Quân bị mọi người vây quanh, nhưng ánh mắt lại tìm kiếm ở ngoài đám đông, đến khi thấy được bóng hình mảnh mai quen thuộc, khóe môi mới khẽ cong lên.
Giang Vãn Nguyệt cũng ở đây. Tuy chỉ nhìn thấy bóng dáng nàng từ xa, Bùi Quân đã lập tức cảm thấy chuyến đi đến Bích Lung Hạp này thật đáng giá.
Những người vây quanh Bùi Quân đều là người lanh lợi, mọi người nhìn nhau một cái, lập tức hiểu ra tâm tư của Bùi đại nhân, cười nói: “Bùi đại nhân vẫn chưa thành thân nhỉ, trước đây từng có hôn sự với Giang cô nương của chúng ta đấy, chỉ là có người nhanh chân hơn một bước định hôn ước trước, cướp mất Giang cô nương, mối duyên tốt đẹp mới bị gián đoạn. Tính ra ngài và Giang cô nương, vốn là một đôi.”
“Đúng vậy, đại nhân và Giang cô nương đi cùng nhau, thật đúng là lang tài nữ mạo, huống hồ còn cùng nhau làm không ít việc tốt, người tốt tâm thiện, thật là xứng đôi.”
“…”
Những lời này nói ra có phần quá phận, nhưng dân làng vốn tính thẳng thắn, cộng thêm Bùi Quân lại mỉm cười, dường như không hề phản cảm với lời bàn tán của họ, dân làng như được cổ vũ, bàn tán càng thêm bạo dạn.
Họ nói những lời này cũng không cố ý tránh né ai, Giang Vãn Nguyệt và Bùi Quân đều nghe thấy, Tạ Bích cũng nghe rõ mồn một.
Dân làng đều cảm thấy Bùi Quân và Giang Vãn Nguyệt nên là một đôi.
Còn mình, lại là cành nhánh mọc ngang trong miệng họ, là biến cố bất ngờ.
Tạ Bích từ từ nắm chặt tay, trong đầu lại nghĩ đến những lời đồn về hắn và Tần Uyển lưu truyền ở kinh thành.
Lúc đó Giang Vãn Nguyệt cũng đã nghe thấy, nàng còn thấp thỏm thăm dò hắn, nhưng hắn lúc đó lại không muốn nói nhiều, cũng cảm thấy không cần phải thanh minh giải thích những lời đồn của người khác.
Nhưng chỉ đến lúc này, hắn mới biết được cảm giác khi nghe mọi người ca ngợi người mình yêu và kẻ khác là kim đồng ngọc nữ là tư vị gì, cảm giác bị mọi người bỏ rơi một mình bên ngoài là tư vị gì…
Nàng lúc đó, chắc hẳn rất thất vọng và đau lòng…
Vậy mà mình lại chưa từng an ủi hay thanh minh một lần nào, cứ để mặc cho những lời đồn hết lần này đến lần khác truyền đến tai nàng…
Rõ ràng chỉ cần tỏ ra một chút không vui và ngăn cản, những người đó sẽ không dám tùy tiện bàn tán…
Tại sao ngay cả chút mưa gió này, hắn cũng chưa từng che chắn giúp nàng?
Lòng Tạ Bích cuộn sóng, tự trách, hổ thẹn, bâng khuâng, thất vọng… những cảm xúc chua xót khiến hốc mắt hắn cay xè, hồi lâu không thể bình tĩnh.
Lúc này, giọng nói bình thản dịu dàng của Giang Vãn Nguyệt vang lên: “Bùi đại nhân thân phận tôn quý, ắt sẽ có lương duyên. Vãn Nguyệt không có ý định với chuyện hôn sự, mọi người cũng không cần lo lắng cho ta.”
Sau khi hòa ly về nhà, Giang Vãn Nguyệt quả thực đã nhiều lần nói không có ý định thành hôn, nhưng nói ra trước mặt đông người thế này vẫn là lần đầu tiên.
Lòng Tạ Bích chợt nhẹ nhõm, dâng lên một niềm vui sướng mà chính hắn cũng không thừa nhận.
Hắn nhàn nhạt ngước mắt nhìn Bùi Quân.
Sắc mặt Bùi Quân biến đổi, ánh sáng trong mắt rõ ràng đã tối đi trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, vẫn mỉm cười nhìn Giang Vãn Nguyệt.
Tạ Bích dùng hết sự tu dưỡng cả đời để kìm nén, mới ngăn được h*m m**n đứng ra che chắn tầm mắt của hắn.
Đã hòa ly rồi, hôn sự của nàng, cũng không đến lượt mình hỏi đến. Nhưng nàng có thể tỏ thái độ như vậy, trong lòng Tạ Bích lại len lỏi niềm vui âm ỉ, xen lẫn từng tia chua xót.
Thương binh thời chiến được tập trung sắp xếp ở Giang Tây. Sau hai trận mưa liên tiếp, dịch bệnh ở Giang Tây dần dần lan rộng, nhất thời, người người đều lo sợ. Dân chúng Giang Tây cũng vô cùng kinh hãi, ồn ào đòi chuyển những thương binh này đến các tỉnh khác.
Triều đình vì để ổn định lòng dân, đã đặc biệt tuyển mộ thầy thuốc đến Giang Tây. Tin tức truyền đến, các lang trung thầy thuốc ở Đàm Châu gần như không ai hưởng ứng.
Tuy nói y giả nhân tâm*, nhưng đây dù sao cũng là việc liều mạng, tự nhiên không ai muốn rời xa quê hương, đi cứu những người không liên quan đến mình.
Y giả nhân tâm*: Người thầy thuốc phải có tấm lòng nhân ái
Nhưng Nhược San vừa mới học y thuật lại khăng khăng muốn đi.
Thu Ly và Anh Ca biết Giang Vãn Nguyệt không nỡ để nàng ta đi, đều khuyên nhủ: “Cô nương tốt của ta ơi, người xem có ai lại đi Giang Tây vào lúc này không? Không nói người khác, người xem Trương phu nhân kìa, tiểu công gia đã đi rồi, mà bà ấy cũng có đến thăm đâu.”
Nhược San ngẩng đầu nói: “Họ không đi thì ta càng phải đi. Từ kinh thành chạy nạn đến đây, lúc đó là họ đã bảo vệ cả nhà chúng ta. Thời chiến đều trông cậy vào binh lính bảo vệ đất nước giữ gìn nhà cửa, nay chiến sự đã yên, cũng không nên vứt bỏ họ như cỏ rác. Ta nay đã học được châm cứu kê đơn, nhất định phải đi.”
Chỉ có Lý Nguyên Cát không ngăn cản, mà nói: “Ta đi cùng nàng.”
Nhược San lại nghi ngờ: “Tại sao ngươi lại muốn đi?”
“Tướng sĩ ở Giang Tây ta biết, có rất nhiều người từ Yến Đô đến, cũng là binh sĩ của ca ca nàng trước đây. Chúng ta cùng đi, đợi nàng điều dưỡng sức khỏe cho họ xong, ta còn có thể dạy họ võ nghệ, bày binh bố trận, ra trận giết địch.”
Giang Vãn Nguyệt nhìn Nhược San nói: “Lần này muội đã thực sự quyết định rồi sao?”
“Tỷ đừng cản ta nữa.” Nhược San khẽ nói: “Nhìn tỷ, ta mới biết những ngày tháng trước đây đều sống trong mơ hồ. Tỷ có thể trở thành Giang Thượng Tiểu Bồ Tát, tại sao ta lại không thể đến Giang Tây cứu thêm nhiều người hơn chứ?”
Nếu không có Giang Vãn Nguyệt, nàng ta chưa từng nghĩ rằng nữ tử cũng có thể làm được nhiều việc như vậy.
Nàng giống như một ngọn đèn nến, ánh sáng mỏng manh mà sáng ngời, đã soi rọi một khả năng khác.
Vì Giang Vãn Nguyệt đã đích thân nói không có ý định thành hôn, Tạ Bích cũng thuận nước đẩy thuyền, chỉ đưa lá thư An Vương muốn nhận Giang Vãn Nguyệt làm nghĩa nữ cho Nhược San. Nhược San vốn đã thân thiết với Giang Vãn Nguyệt, lại được sự đồng ý của phụ mẫu, hai người liền xưng hô tỷ muội.
Khi Nhược San và Lý Nguyên Cát rời đi, Giang Vãn Nguyệt và mọi người đều ra tiễn, đợi đến khi bóng người khuất dạng, mọi người mới quay về.
Trên đường trở về, Giang Vãn Nguyệt ngồi xe ngựa, Tạ Bích, Giang Lai, Bùi Quân và những người khác đều cưỡi ngựa đi cùng. Khi sắp vào Bích Lung Hạp, Tạ Bích nhìn thấy bóng người phía trước, không khỏi nhíu mày.
Hắn vậy mà lại nhìn thấy Tần Uyển. Không biết vì sao, bên cạnh nàng ta không có thị nữ đi theo, một mình nàng ta đi dạo bên bờ sông. Như cảm nhận được điều gì đó, đúng lúc này nàng ta quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu.
Nghe nói nàng ta gặp phải biến cố lớn, dung mạo trông cũng tiều tụy đi nhiều. Trải qua bao nhiêu chuyện, nàng ta cuối cùng cũng không còn là tiểu cô nương thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên nữa. Nhưng khi nhìn thấy nàng ta lần nữa, trong lòng Tạ Bích không có quá nhiều gợn sóng hay vướng bận.
Trước đây Giang Vãn Nguyệt vì Tần Uyển mà chịu ấm ức, cho dù bây giờ đã hòa ly, hắn cũng không muốn Giang Vãn Nguyệt nhìn thấy mình và Tần Uyển nói chuyện.
Tần Uyển lại sáng mắt lên, bước tới nhẹ nhàng chào hỏi Tạ Bích.
Tạ Bích gật đầu, hàn huyên với nàng ta vài câu.
Giang Vãn Nguyệt ngồi trong xe ngựa sau lưng hắn, dường như đã vén rèm nhìn về phía này một cái. Tạ Bích vậy mà lại có cảm giác hoảng hốt không nói nên lời. Hắn lạnh lùng ngước mắt nhìn đi nơi khác, ánh mắt càng thêm xa cách.
Hắn sợ nàng hiểu lầm.
Dù cho bây giờ nàng chỉ coi hắn là người xa lạ, hắn cũng không muốn nàng có bất kỳ hiểu lầm nào.
Nhưng ánh mắt của Giang Vãn Nguyệt chỉ lướt qua như gió thoảng, rồi che rèm xe lại nói: “Anh Ca, chúng ta đi nhanh hơn đi.”
Sau khi Bùi Quân đến Bích Lung Hạp, trong lòng Tạ Bích nói không nên lời phiền muộn lo lắng.
Hắn vốn đã hiểu rõ Giang Vãn Nguyệt không còn tình ý gì với mình, lòng tự tôn mà hắn nuôi dưỡng bấy lâu nay cũng không cho phép hắn làm thêm bất cứ điều gì.
Nhưng Bùi Quân đã đến.
Bùi Quân đến là vì Giang Vãn Nguyệt.
Ánh mắt Tạ Bích hơi lạnh đi, hắn rất chắc chắn, Bùi Quân không phải là người tốt để gửi gắm.
Hắn là một nửa người nhà của nàng, hắn cũng nên giúp nàng một đời vô lo. Vì vậy hắn càng không thể để nàng qua lại với Bùi Quân, để tránh lầm đường lạc lối.
Tạ Bích nghĩ ra một cách, tự mình viết thư hỏi thái y ở Thục Đô, nhờ ông ấy kê một đơn thuốc bổ định thần ấm người.
Hắn nhớ sự kinh hãi của Giang Vãn Nguyệt trên thuyền, và cả gò má luôn trắng xanh như hoa lê của nàng.
Nàng trông giống như món đồ lưu ly tinh xảo mỏng manh nhất trên đài cao gác ngọc, vậy mà lại sinh trưởng ở làng quê sơn dã, trở thành dáng vẻ kiên cường trong trẻo.
Làm sao để dưỡng tốt sức khỏe cho nàng, luôn là một nỗi bận tâm của Tạ Bích.
Có được đơn thuốc, Tạ Bích liền theo đơn sắc thuốc cho Giang Vãn Nguyệt, dự định mỗi ngày tự mình mang đến.
Khi Tạ Bích đi đưa thuốc, thật không may, lại vừa vặn đụng phải Bùi Quân đến Giang trạch. Hai người nhìn nhau cười, nhưng trong ánh mắt lại ngầm ẩn giấu sự sắc bén.
Lúc đưa thuốc, Tạ Bích đã tìm sẵn lý do: “Đơn thuốc này do Thái y viện kê, không tiện truyền ra ngoài, vì vậy chỉ đành sắc xong rồi mang đến.”
Giang Vãn Nguyệt cúi đầu hành lễ, nhưng không hề nhận lấy.
“Không sao đâu…” Tạ Bích nhanh chóng tìm được lý do thích hợp để che giấu tình cảm của mình: “Ta quen biết với An Vương phủ, cũng là nhận lời của An Vương và Nhược San, ở đây có thể giúp nàng một chút.”
Ý từ chối của Giang Vãn Nguyệt rất kiên quyết: “Đa tạ đại nhân quan tâm, nhưng nếu có đơn thuốc thì còn được, nếu làm phiền đại nhân mỗi ngày sắc thuốc, dân nữ thật sự không dám nhận.”
Tạ Bích bưng hũ thuốc nặng trĩu, lòng cũng nặng trĩu.
Hắn muốn nói họ không chỉ là quan và dân, có gì mà không dám.
Hắn còn muốn nói sức khỏe của nàng là do đã nhiễm phải phong hàn ở Đông Đô, đây đều là lỗi của hắn, hắn bây giờ không phải là làm tốt bao nhiêu, mà chỉ là bù đắp mà thôi…
Tạ Bích cụp mắt im lặng.
Bùi Quân lại mang đến mứt hoa quả: “Ta không biết sức khỏe của muội, Vãn Nguyệt, đây là mứt, biểu huynh nhớ trước đây muội thích ăn nhất—”
Biểu ca, trước đây…
Gọi thật là thân mật.
Tạ Bích cười lạnh trong lòng, dứt khoát chặn lấy cổ tay Bùi Quân đang đưa mứt: “Nàng ấy bây giờ người hư thể hàn, không nên ăn những thứ này.”
Tạ Bích nheo mắt, người vốn luôn ôn nhuận cũng có lúc toát ra vẻ uy h**p, lời của hắn, chỉ vài câu ngắn ngủi, lại giống như đang tuyên cáo chủ quyền.
Dù sao cũng là người ở địa vị cao, khi thực sự ra lệnh, liền có cảm giác nắm quyền quyết định. Tim Bùi Quân run lên, cũng không dám lấy sức khỏe của Giang Vãn Nguyệt ra đùa, vội nói: “Xin lỗi…”
“Không cần.” Giang Vãn Nguyệt đưa tay ra đỡ lấy trước khi Bùi Quân thu tay lại, nghiêm túc nhìn vào mắt Bùi Quân, mang theo vài phần tinh nghịch nói: “Sức khỏe của ta ta tự biết, ta thích ăn mứt, mỗi lần ăn xong tâm trạng đều tốt lên, cảm ơn!.”
Giọng điệu của nàng vừa nhanh nhẹn lại mang theo vài phần mềm mại tùy hứng. Tạ Bích sững người, không thể khống chế mà nhìn Giang Vãn Nguyệt hồi lâu.
Giọng điệu nàng nói chuyện khiến hắn nhớ đến khoảng thời gian sau hôn nhân của họ.
Nhưng bây giờ, nàng lại nói với người khác.
Tạ Bích chỉ cảm thấy không khí xung quanh nặng nề ngưng trệ, mình mang hũ thuốc đến đây, lại giống như một trò cười không hợp thời.
Ý tốt của mình, Giang Vãn Nguyệt đều từ chối hết.
Liên quan đến Bùi Quân, nàng lại không tiếc đứng ra nói đây là tâm ý, nên nhận lấy.
Rõ ràng là… rõ ràng là nàng đang cố ý xa lánh mình, tiến lại gần Bùi Quân…
Tạ Bích nhắm mắt lại, mặc cho nỗi chua xót trong lòng lan tràn.
