Hòa Ly Cùng Tể Tướng Lạnh Lùng

Chương 55: Ta cũng tự thấy không còn mặt mũi nào gặp lại lang quân nữa



Tạ Bích trở về phòng, mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy mỏng rồi lặng lẽ ngẩn ngơ.
Nàng cũng đã từng ngưỡng mộ hắn một cách thầm lặng và nồng cháy như thế.
Nhưng hắn của khi đó, lại như một khúc gỗ mục vô tình, không hề hay biết.
Tạ Bích nhìn tờ giấy ấy, ngồi một mình trong thư phòng rất lâu.
Tuyết Ảnh vốn định bưng trà vào phòng, nhưng thấy dáng vẻ của Tạ Bích, biết lang quân lại đang nhớ đến tiền phu nhân. Nàng ta đến bên cửa sổ đứng một lát, rồi khẽ khàng quay về phòng.
Trời chầm chậm tối lại, Tuyết Ảnh bước vào phòng, lấy khăn tay từ trong ngăn kéo ra, từ từ mở ra. Trong phút chốc, căn phòng thoang thoảng mùi hương ngọt ngào hòa quyện giữa quả tỳ bà và trà xuân.
Khi hầu hạ Tạ Bích, nàng ta cũng từng hầu hạ Giang Vãn Nguyệt. Túi thơm ướp quần áo của Giang Vãn Nguyệt là do nàng ta tự mang đến.
Lúc đó nàng ta tình cờ giữ lại một viên, không ngờ bây giờ lại có công dụng khác.
Ngọn đèn lưu ly tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Tạ Bích tắm rửa xong nằm trên gối, một mùi hương thoang thoảng mơ hồ truyền đến, khiến người ta toàn thân rã rời, buồn ngủ lịm đi. Rõ ràng là đêm thu, nhưng Tạ Bích lại cảm thấy một luồng nóng bức.
Sau đó, mùi hương này dường như xa dần, theo bước chân của một người từ xa đến gần, một mùi hương khác ngào ngạt ập tới. Tạ Bích trong cơn mơ màng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hơi thở ngưng trệ, máu huyết nóng rực, từng chút một khơi dậy d*c v*ng chôn sâu trong xương tủy, gặm nhấm hết mọi suy nghĩ của hắn.
Đây là mùi hương trên áo ngủ của Giang Vãn Nguyệt.
“Vãn Nguyệt…”
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, giọng nói khàn khàn của hắn ngâm khẽ tên nàng.
Giây phút này, Tạ Bích mới hiểu rõ mình khao khát nàng đến nhường nào.
Hắn nhắm mắt, vô thức đưa tay định ôm lấy vòng eo thon của nàng, một luồng hơi nóng mềm mại phả vào mặt, hắn lập tức cảm nhận được hơi thở xa lạ.
Tạ Bích lạnh lùng mở mắt.
Người trước mặt không phải Giang Vãn Nguyệt. Mùi hương trợ tình đầu tiên vẫn còn nồng nàn, nhưng Tạ Bích đã lập tức tan biến hết mọi tình ý, hoàn toàn tỉnh mộng.
Ánh mắt trầm lạnh tĩnh lặng của hắn sắc bén bức người, giọng nói lạnh lùng chưa từng có: “Lại là ngươi.”
Tuyết Ảnh sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tạ Bích hất ngã xuống đất. Nàng ta bừng tỉnh, quỳ trên đất run rẩy khóc lóc: “Lang quân…”
Tạ Bích uống hai ngụm trà lạnh, đè nén những cảm xúc cuộn trào.
Chỉ có hắn mới biết rõ, vừa rồi khi ngửi thấy mùi hương tỳ bà và trà xuân, hắn đã khao khát và vui mừng đến mức nào.
Hắn vậy mà lại mê đắm thân thể của thê tử mình đến thế.
Đó là… d*c v*ng mà chính hắn cũng chưa từng dám nhìn thẳng vào.
Tạ Bích chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, mặc cho gió lùa vào. Hắn lạnh giọng nói: “Bao năm nay ta đối xử với ngươi không tệ, rốt cuộc vì sao ngươi lại làm như vậy?”
Tuyết Ảnh ngây người hồi lâu, khẽ nói: “Là nô tỳ hồ đồ, là nô tỳ hạ tiện vô sỉ…”
Nàng ta vốn định đợi sau khi ván đã đóng thuyền, sẽ đổ thừa rằng lúc đó mình chỉ vào phòng dâng trà, lại bị Tạ Bích… Ai ngờ mùi hương của Bích Lung Hạp dường như không có tác dụng với Tạ Bích, trò hề vụng về của mình lại bị Tạ Bích vạch trần ngay tại trận.
Tuyết Ảnh tự thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
“Năm đó có người hành thích phụ thân ta, là phụ thân ngươi đã xông ra chắn nên vì thế mà mất mạng. Ngươi hầu hạ ta bao năm nay, ta nể tình phụ thân ngươi, không muốn để ngươi chịu ấm ức. Nhưng ngươi hành sự không đúng đắn, sau này không thể hầu hạ ta nữa…” Tạ Bích dời ánh mắt đi, lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi.”
Tuyết Ảnh không hề cầu xin hay giảo biện, dập đầu một cái rồi nói: “Ta cũng tự thấy không còn mặt mũi nào gặp lại lang quân, chỉ mong lang quân bảo trọng thân thể, mọi điều mong muốn đều thành hiện thực.”
Tạ Bích đứng quay lưng lại với Tuyết Ảnh, không hề xoay người.
Tuyết Ảnh lau khô nước mắt đứng dậy, đến phòng bên thu dọn hành lý.
Trúc Tây nghe được tin tức vội chạy đến. Hắn ta và Tuyết Ảnh cùng nhau lớn lên, đối với việc làm của Tuyết Ảnh, vừa kinh ngạc, vừa có mấy phần tức giận và khinh bỉ. Nhưng thấy dáng vẻ của nàng ta, lại không nói ra được lời trách móc, chỉ liên tục thở dài: “Ngươi thật là… sao lại nghĩ quẩn như vậy… Đợi thêm một năm nửa năm, có lão thái thái ở đó… sao có thể thiếu cho ngươi một vị trí di nương chứ…”
“Ngươi đừng nói nữa, là ta có lỗi với lang quân.” Tuyết Ảnh buồn bã lắc đầu: “Người nhà ta phần lớn ở Thục, sau này ta đi rồi, lang quân phải nhờ ngươi chăm sóc. Ngươi phải nhớ lang quân ngày thường không thể ăn đồ quá lạnh, đặc biệt không được uống rượu lạnh.”
“Còn có lê thơm nhất định phải gọt vỏ mới được đưa cho ngài ấy… Có lần lang quân cố ý ăn vào liền ho mãi không dứt…”
“Còn nữa, lần trước đến Bích Lung Hạp là mùa hè, ta nhớ lang quân bị muỗi cắn không ít nốt. Lang quân rất dễ bị muỗi cắn, Bích Lung Hạp nhiều cây cối, dầu đuổi côn trùng ta mang từ kinh thành đến, ngươi giữ lấy, ngày thường có thể nhỏ lên bệ cửa sổ, vào mùa hè có thể trộn vào hương đốt cùng…”
Sắc mặt Tuyết Ảnh bình tĩnh, dặn dò cặn kẽ từng chi tiết, Trúc Tây thở dài đồng ý.
“Còn nữa… ta thấy tuy đã hòa ly, nhưng lang quân rất để tâm đến phu nhân. Ngươi phải lanh lợi một chút, trong chuyện lớn chuyện nhỏ hãy giúp đỡ lang quân một tay…” Tuyết Ảnh ngừng lại một chút, rồi mới khẽ nói: “Còn phía Tần cô nương, mấy ngày nay nàng ta luôn mời ta đến Tần gia, dường như rất không hài lòng về phu nhân, còn lôi kéo ta cùng cản trở phu nhân và lang quân nối lại tình xưa. Ngươi phải bảo lang quân để tâm nhiều hơn, tuyệt đối đừng sơ suất…”
Ngày thường nàng ta rất ghét Giang Vãn Nguyệt, nhưng nàng ta đã hiểu rõ Tạ Bích thật lòng yêu mến Giang Vãn Nguyệt, nàng ta cũng không muốn Giang Vãn Nguyệt bị thương hay xảy ra chuyện.
Dù sao trong thời loạn lạc này, Tạ Bích sau khi thành thân cũng có thể có thêm một người tri kỷ chăm sóc bầu bạn.
Trúc Tây thấy nàng ta đến lúc này cũng không nghĩ cho bản thân, ngược lại còn lo lắng cho Tạ Bích, trong lòng càng thêm nặng trĩu.
Trúc Tây nghĩ trong lòng, đợi mấy ngày nữa Tạ Bích nguôi giận, sẽ cầu xin cho Tuyết Ảnh.
Ai ngờ còn chưa kịp mở lời, đã có tiểu nha đầu vội vàng chạy đến báo tin, nói Tuyết Ảnh đã treo cổ trong phòng.
Lúc Trúc Tây chạy đến thì đã quá muộn, chỉ có thể vội vàng an táng cho Tuyết Ảnh, giấu tin tức mấy ngày, chỉ nói là bệnh chết. Tuyết Ảnh trước nay luôn là đại nha hoàn được sủng ái nhất bên cạnh Tạ Bích. Mấy người biết Tuyết Ảnh tự vẫn đều thở dài: “Ai mà ngờ được một cô nương đang yên đang lành, lại nghĩ quẩn như vậy…”
Tuyết Ảnh ngày thường được nuôi dưỡng tôn quý, Tạ Bích chưa bao giờ nặng lời với nàng ta.
Nàng ta phải chịu nỗi nhục nhã tột cùng, không còn mặt mũi nào gặp người khác, nghĩ kỹ lại cũng có thể hiểu được.
Trúc Tây bẩm báo chuyện của Tuyết Ảnh cho Tạ Bích. Tạ Bích im lặng hồi lâu, cuối cùng bảo Trúc Tây chôn cất nàng ta tử tế trong rừng mai. Trúc Tây cũng nói luôn chuyện của Tần Uyển. Sau đó, hắn ta quả thực đã phát hiện không ít thiệp mời qua lại với Tần gia trong nơi ở của Tuyết Ảnh.
Tạ Bích suy ngẫm lời của Tuyết Ảnh. Có thể khiến Tần Uyển hạ mình chủ động kết giao với Tuyết Ảnh, e rằng không chỉ đơn giản là tụ tập lại để than thở trút giận.
Nghĩ đến đây, Tạ Bích chợt thấy lạnh người.
Tạ Bích suy nghĩ một lát, gọi Ngân Thiềm đến, dặn dò nàng ta tiếp tục qua lại với Tần gia, nhất định phải chiếm được lòng tin của Tần Uyển.
Nếu Tần Uyển chỉ có giao tình riêng với Tuyết Ảnh thì còn đỡ, nếu thật sự có mưu đồ, e rằng là muốn thông qua tỳ nữ của mình để làm chuyện gì đó.
Ngân Thiềm là người lanh lợi. Trước đây nàng ta hầu hạ Giang Vãn Nguyệt, đối với vị phu nhân ít nói nhưng lòng dạ lương thiện vô cùng đồng cảm và yêu mến.
Đợi đến khi chuyện của Tuyết Ảnh lắng xuống, Ngân Thiềm lập tức tìm Tần Uyển nói: “Cô nương, Tuyết Ảnh cô nương đã đi rồi, bây giờ nô tỳ hầu hạ bên cạnh lang quân. Còn về nữ nhân nhà họ Giang đó, cả Tuyết Ảnh và nô tỳ đều rất không thích. Cô nương có tâm sự gì, nói với nô tỳ cũng như nhau cả. Cô nương có việc gì cũng cứ giao cho nô tỳ làm.”
Tần Uyển vốn cũng có mấy phần không tin tưởng Ngân Thiềm, nhưng Ngân Thiềm cứ dăm ba bữa lại đến trò chuyện với nàng ta, hơn nữa lần nào cũng mang đến không ít tin tức.
Tuy toàn là những chuyện vặt vãnh thường ngày không quan trọng của Tạ Bích hoặc Giang Vãn Nguyệt, nhưng Tần Uyển vẫn rất nhanh chóng tin tưởng Ngân Thiềm.
Giang Vãn Nguyệt ở xưởng thuyền dần dần vượt qua giai đoạn thích ứng, mỗi ngày vẫn đi sớm về khuya, cùng mọi người cố gắng hết sức chế tạo ra những chiếc thuyền hẹp thích ứng với chiến trường và địa hình, thủy lợi của Đàm Châu.
Thuyền hẹp dùng trên chiến trường, điều đầu tiên là phải linh hoạt tự do, tốc độ nhanh nhẹn. Ngoài ra còn phải tính đến đặc trưng chiến trường, trang bị vũ khí hạng nhẹ.
Khi kết hợp thuyền hẹp với ống pháo, luôn xuất hiện các vấn đề khác nhau như thân thuyền lật nghiêng, tốc độ quá chậm.
Giang Vãn Nguyệt và mọi người suy nghĩ mãi vẫn không có manh mối. Giang Vãn Nguyệt bỗng nhớ ra, phụ thân nàng luôn say mê nghiên cứu thủy lợi và tàu thuyền, chiếc thuyền ô bồng nhỏ mang đến Đông Đô chính là do phụ thân tự tay chế tạo. Ngoài ra, phụ thân còn đóng không ít thuyền nhỏ, chiếc thuyền hái sen mà các nữ tử hái sen ở Bích Lung Hạp đang dùng bây giờ chính là do phụ thân sáng tạo ra.
Khi đó phụ thân còn có rất nhiều sách quý về đóng thuyền, tiếc là sau này đều bị ngoại tổ niêm phong trong Tàng Thư Lâu.
Ngoại tổ nói, phụ thân chính là vì đọc những cuốn sách đó mới lòng cao hơn trời, rước lấy tai họa, cuối cùng hại người hại mình.
Sau khi bị niêm phong trong Tàng Thư Lâu, những cuốn sách quý của phụ thân chưa từng thấy lại ánh mặt trời.
Giang Vãn Nguyệt bỗng rất muốn xem những cuốn sách này, có lẽ câu trả lời mà mình đang khổ sở tìm kiếm đã sớm được niêm phong trong những trang sách ngày xưa của phụ thân.
Nghĩ đến những cuốn sách phụ thân để lại có thể giúp được mình lúc này, sống mũi Giang Vãn Nguyệt cay cay, suýt nữa thì rơi lệ.
Nói cũng lạ, trước đây nàng chưa từng nghĩ đến việc thử lật xem những cuốn sách phụ thân để lại. Ngoài việc chưa có cơ hội, quan trọng hơn là nàng không dám đối mặt.
Dù cho ban đêm nhớ nhung điên cuồng, muốn cất giữ những cuốn sách phụ thân để lại bên cạnh làm kỷ niệm, nhưng nghe người xung quanh đều coi những cuốn sách đó là đầu sỏ gây tội, tránh như tránh tà, nàng cũng bỗng dưng mất hết sức lực để đi lật xem chúng.
Nhưng một người phụ thân hết lòng cứu người thì có lỗi gì? Những cuốn sách đó cũng chỉ là sách mà thôi, chúng đâu có tội.
Thậm chí, nàng không còn cảm thấy chuyện phụ thân gặp nạn khi đó là do làm trái ý trời. Dù sao quy củ nữ tử không được lên thuyền lưu truyền ở Bích Lung Hạp, nhưng cuối cùng điều tra ra, lần lật thuyền đó không phải vì nữ tử, mà là vì có người giở trò.
Phụ thân trị thủy gặp nạn, có lẽ là do phương pháp không thỏa đáng, hoặc là nguyên nhân khác, nhưng tuyệt không phải là trời cao giáng phạt như lời người khác nói.
Ý trời, đạo trời là cái cớ và lớp vỏ bọc tốt nhất, che đậy sự thật của sự việc, thậm chí khiến người ta không dám đi tìm tòi cái gọi là thiên cơ.
Trong đầu Giang Vãn Nguyệt bỗng lướt qua câu nói này. Nàng ngẩn người một lúc mới nhớ ra đây là lời Tạ Bích đã từng nói.
Nàng cũng không biết từ khi nào đã ghi nhớ câu nói này trong lòng, nhưng những gì Tạ Bích nói và làm, không nghi ngờ gì đã cho nàng dũng khí, khiến nàng dần dần nhìn rõ sự hiểm ác của sự việc và lòng người, từ đó có thể tuân theo nội tâm mình, làm những việc mình thật sự muốn làm.
Từ điểm này mà nói, Giang Vãn Nguyệt vô cùng cảm kích Tạ Bích.
Giang Vãn Nguyệt từ xưởng thuyền ra, đi thẳng đến tìm Tần Lãng dùng bữa tối. Tần Lãng thấy tôn nữ đến, tự nhiên vô cùng vui vẻ. Giang Vãn Nguyệt cười nói với ngoại tổ về chuyện ở xưởng thuyền: “Rất nhiều cách xem con nước mà ngoại tổ dạy con, con đến xưởng thuyền đều đã dùng đến. Ở thêm một thời gian nữa, là có thể dùng hết kỹ năng đi thuyền bao năm của nhà ta rồi.”
Tần Lãng cười ha hả, cũng vô cùng vui mừng.
Kỹ năng đi thuyền của ông có thể dùng vào việc nước, tự nhiên cũng là một niềm an ủi. Tiếc là, Giang Vãn Nguyệt không phải là nam tử. Tần Lãng nhìn nụ cười của tôn nữ, cũng không khỏi gật đầu cười nói: “Xưởng thuyền nhiều việc, con nhất định sẽ mệt mỏi, nhất định phải chú ý sức khỏe, ngày thường ăn nhiều đồ ngon một chút, đừng để bị mệt.”
Giang Vãn Nguyệt cười tươi rói: “Ngoại tổ yên tâm, Vãn Nguyệt khỏe lắm, ở xưởng thuyền ăn cơm mấy ngày, còn mập ra hơn trước nữa.”
Gò má căng mọng của Giang Vãn Nguyệt ánh lên vẻ óng ả, so với lúc mới từ kinh thành về có thể thấy rõ đã tròn ra một chút, cả người tinh thần phơi phới, như một cái cây đang vươn lên, ngày một trưởng thành với dáng vẻ xum xuê tươi tốt.
Tần Lãng lại xuýt xoa cảm thán.
Nếu không phải thời chiến, nếu không phải mình đã già… Giang Vãn Nguyệt cứ sống những ngày vô lo vô nghĩ như thế này cũng không tệ…
Giang Vãn Nguyệt thấy ngoại tổ tâm trạng không tồi, liền mang tâm trạng thấp thỏm nói: “Ngoại tổ, bây giờ con ở xưởng thuyền, gặp phải một vấn đề nan giải, chủ yếu vẫn là về sự cân bằng của thân thuyền. Con nhớ phụ thân lúc đó vẫn luôn đọc sách về thủy lợi và tàu thuyền, còn có không ít nghiên cứu…”
Tần Lãng lập tức sa sầm mặt: “Những cách làm đó của phụ thân con, nếu thành công thì còn có thể miễn cưỡng gọi là kinh nghiệm. Nó gây ra nông nỗi đó, đến mạng cũng mất, có thể thấy những suy nghĩ đó hại người hại mình. Vãn Nguyệt, con không thể học theo nó được.”
Giang Vãn Nguyệt gượng cười: “Ngoại tổ, suy nghĩ và sách vở của phụ thân khi đó rất nhiều, cũng không thể vơ đũa cả nắm, bác bỏ hết tất cả ý tưởng của phụ thân được. Ngoại tổ, người cho con vào Tàng Thư Lâu đi, bây giờ con ở xưởng thuyền cũng đã học được không ít thứ, đã biết phân biệt như thế nào rồi. Con xem những cuốn sách đó, chỉ chọn cái hay mà theo thôi…”
“Hồ đồ!” Tần Lãng nổi giận đùng đùng: “Con lại muốn đến Tàng Thư Lâu tìm sách của nó?! Ta nuôi con lớn như vậy, lẽ nào là để con đi học theo nó sao?!”
Sắc mặt Giang Vãn Nguyệt trắng bệch, không khỏi sững sờ.
Lâu như vậy rồi, nàng chưa từng thấy ngoại tổ phụ mất kiểm soát như vậy. Ngay cả lúc đó nghe tin của mẫu thân, ngoại tổ phụ đích thân đến đón mẫu thân và nàng về nhà, ông cũng không hề mất kiểm soát, chỉ nắm lấy tay nàng, nói với nàng sau này có ngoại tổ thương nàng, bảo vệ nàng.
Giang Vãn Nguyệt nhìn dáng vẻ của ngoại tổ, trong lòng chua xót khó chịu, còn dâng lên mấy phần tự trách.
Hôm nay ngoại tổ hiếm khi có dịp vui vẻ như vậy, có lẽ, là nàng không nên nhắc đến chuyện này.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...