Giang Vãn Nguyệt ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn đối diện cửa sổ chạm hoa, lặng lẽ mân mê cây trâm bộ diêu trong tay, trên mặt bất giác đã nở một nụ cười.
Cũng may có cây trâm này làm vật chứng cho những khoảnh khắc trong đêm hội Nguyên Tiêu, nếu không, có đôi lúc Giang Vãn Nguyệt thật sự ngỡ rằng những hình ảnh ấy chỉ là do mình tưởng tượng ra.
Tạ Bích vậy mà lại chủ động đề nghị cùng nàng dạo chơi Đông Đô.
Chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Thậm chí, hắn còn đưa nàng đi mua trâm bộ diêu, mỉm cười khen nàng xinh đẹp.
Giang Vãn Nguyệt chỉ cảm thấy đây giống như một giấc mộng do mình tưởng tượng ra, như ảo ảnh, không biết lúc nào sẽ tan vỡ.
Nhưng đêm đó không phải là mộng.
Ngón tay thon dài như ngọc của hắn đã nhẹ nhàng cầm lấy cây trâm, mà cây trâm ấy, giờ đây đang yên lặng nằm trong lòng bàn tay nàng.
Giang Vãn Nguyệt cúi đầu, đầu ngón tay khẽ lướt qua nơi Tạ Bích đã từng cầm.
Phu thê quan trọng nhất là ở bên nhau, lâu dần, hắn tự nhiên sẽ đặt nàng trong lòng…
Thế nhưng khi về đến phủ, giữa hai người dường như lại trở về vẻ bình lặng.
Mỗi đêm Tạ Bích đều cùng nàng chung giường, ánh mắt nhìn nàng cũng ngày một dịu dàng hơn, thỉnh thoảng còn cười nói với nàng vài câu.
So với trước đây đã tốt hơn rất nhiều.
Nhưng trong mắt hắn vẫn phảng phất mấy phần lạnh lùng xa cách, một khoảng cách không tên không thể nói rõ.
Có lẽ là do nàng mong muốn quá nhiều, Giang Vãn Nguyệt tự cổ vũ mình, người ta luôn cần dần dần quen thuộc với nhau. Trước khi thành hôn nàng đã nhất kiến chung tình với Tạ Bích, nhưng đối với hắn mà nói, nàng là một người xa lạ, tất nhiên cần phải từng bước lại gần.
Huống hồ, tình cảnh hiện tại đã là điều nàng chưa từng dám nghĩ tới.
Trong lúc nàng đang ngồi yên trong phòng, Tuyết Ảnh cùng hai tiểu nha hoàn bưng hai chiếc rương tới, cười nói: “Phu nhân, đây đều là y phục trước kia của lang quân, vẫn chưa được thu dọn. Bọn nô tỳ cũng không dám tự quyết, nếu người rảnh rỗi, có thể giữ lại hoặc ban cho người khác, hay là thu xếp lại giúp lang quân ạ.”
Đây vốn là việc của thê tử, có bao nhiêu nha hoàn cũng không thể thay thế được.
Giang Vãn Nguyệt tất nhiên không từ chối, nàng mỉm cười nhận lấy hai rương y phục từ tay Tuyết Ảnh.
Tuyết Ảnh ra hiệu bằng mắt, rồi cùng hai tiểu nha hoàn kia lui ra ngoài.
Giang Vãn Nguyệt mở rương ra, mùi gỗ cũ quyện với mùi long não, hòa cùng hương mực lâu năm, chầm chậm lan tỏa trong không khí.
Giang Vãn Nguyệt tiện tay nhặt lên một chiếc trường sam, rõ ràng là loại Tạ Bích mặc khi còn học ở thư viện, cổ tròn, tay rộng, được cất giữ sạch sẽ trong tủ. Nhìn chiếc áo này, có lẽ cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Tạ Bích ba năm năm trước.
Nghe nói khi còn ở thư viện, hắn đã khiến văn đàn kinh ngạc, tài năng kinh tài tuyệt diễm.
Giang Vãn Nguyệt nghĩ, mình không thể lười biếng, mỗi ngày đều phải đọc thêm vài trang sách.
Một cái lắc đầu, một tiếng cảm thán của hắn khi cầm sách trên tay, nàng đều muốn hiểu rõ nguyên do.
Giang Vãn Nguyệt mỉm cười, dòng suy nghĩ dần lan man, tay thong thả thu dọn y phục của Tạ Bích.
Khi lật đến rương y phục thứ hai, Giang Vãn Nguyệt lại sững người tại chỗ.
Dường như cảm nhận được mình sắp chạm đến một sự thật nào đó, Giang Vãn Nguyệt nín thở, hàng mi khẽ run.
Đó là một chiếc váy nguyệt hoa của nữ tử, kiểu dáng kín đáo dịu dàng, Sắc váy nhuốm màu quả hồng phai thanh nhã đã cũ. Trên tay áo viết đầy những câu thơ bay bổng, năm tháng đã qua đi, nét mực trên đó đã sớm khô lại, nhưng sự phóng khoáng và vui vẻ của người viết lúc ấy dường như đã được năm tháng niêm phong cất giữ, bây giờ nhìn thấy, vẫn rõ mồn một.
Giang Vãn Nguyệt cảm giác như đầu ngón tay bị sắt nung dí vào, nàng vội vàng rụt tay lại. “Rầm” một tiếng, nắp hòm sập xuống, tựa như vừa nhốt lại một con mãnh thú đáng sợ.
Giang Vãn Nguyệt thở phào một hơi, ngồi ngây người.
Nàng không biết chiếc váy nguyệt hoa này là của ai, tại sao lại xuất hiện trong rương đồ của Tạ Bích, nhưng chỉ cần một ánh mắt đã nhận ra, nét mực trên đó chính là bút tích của hắn.
Dù chỉ nhìn thoáng qua, Giang Vãn Nguyệt vẫn có thể tưởng tượng ra, trong một ngày đầu thu lá rụng bay bay, một Tạ Bích phóng khoáng tùy ý và một cô nương dịu dàng bốn mắt nhìn nhau, lấy tay áo làm giấy, vung mực đề thơ.
Tạ Bích không phải người tùy hứng phóng túng, hắn trước nay luôn khắc kỷ phục lễ*, sao có thể ph*ng đ*ng đến vậy…
Khắc kỷ phục lễ*: là một triết lý quan trọng trong Nho giáo, do Khổng Tử đề xướng, rằng phải tự kiềm chế bản thân, khắc phục những h*m m**n cá nhân, những thói quen xấu, và những điều không phù hợp với đạo đức, trở về với lễ nghi, tuân thủ các quy tắc đạo đức, chuẩn mực xã hội và truyền thống tốt đẹp.
Hắn đã từng có một nữ tử vô cùng thân thiết, phải không?
Ở trước mặt nữ tử ấy, hắn không bị gò bó, tự tại tùy tâm, phải không?
Giang Vãn Nguyệt cụp mắt xuống, bỗng nhớ tới lần đầu Tạ Bích gặp nàng, hắn đã ban cho nàng chữ “Phúc”.
Bao năm qua, nàng đã trân trọng cất giữ chữ “Phúc” hắn viết dưới gối, xem như báu vật.
Vậy mà chưa từng nghĩ tới, trên đời này lại còn có một chiếc váy nguyệt hoa, chiếc váy này thuộc về một nữ tử khác, trên đó đều là bút tích hắn tùy tay vung bút để lại.
Mới mấy ngày trước, nàng còn cười nói với Tạ Bích: “Đợi thiếp đọc xong mấy quyển thanh luật và thi từ này, là có thể cùng chàng đối thơ họa mực rồi.”
Lúc đó Tạ Bích không đáp lại gì, nhưng khóe môi lại cong lên.
Thì ra, từ sớm đã có người cùng hắn đối thơ họa mực, vui cười trong đó rồi.
Giang Vãn Nguyệt ngây người ngồi trước chiếc rương, gần như quên cả thời gian trôi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cho đến khi giọng nói trong trẻo của Tạ Bích từ xa vọng lại: “Hôm nay ta về muộn, sao thế? Nàng vẫn chưa nghỉ ngơi à?”
Giang Vãn Nguyệt ngẩng đầu lên, bên ngoài trời đã tối đen, có lẽ đêm nay Tạ Bích cùng người trong triều dùng bữa ở ngoài, bây giờ mới về phủ.
Mưa đêm tí tách, giọng nói trầm thấp của hắn nghe có một phần dịu dàng khàn khàn.
Khiến cho cõi lòng chưa kịp lắng lại của nàng lại dấy lên chua xót.
Thê tử dưới ánh nến mờ ảo tựa như một bóng hình chìm trong bóng tối, Tạ Bích vờ như vô tình đưa chiếc hộp gỗ trong tay qua, cười nhạt: “Thấy nàng hai ngày nay đang luyện chữ, cầm lấy đi.”
Giang Vãn Nguyệt nhận lấy, cúi mắt nhìn qua.
Trong chiếc hộp gỗ dài màu gỗ hồ đào là một bộ bút mực giấy nghiên, ở giữa khắc một ngọn cỏ non xanh mơn mởn vừa nhú mầm, góc hộp khắc một chữ “Cần” thanh tú.
Rất tao nhã, cũng có mấy phần non nớt.
Không giống món quà của trượng phu tặng cho thê tử, mà lại phảng phất sự kỳ vọng ân cần của bậc trưởng bối dành cho một vãn bối mới bắt đầu đi học.
Hàng mi Giang Vãn Nguyệt khẽ động.
Sau khi thành hôn, Tạ Bích đối với những chuyện khác của nàng có thể nói là không mấy để tâm, nhưng duy chỉ có việc nàng đọc sách luyện chữ, hắn luôn khá lưu ý. Mỗi lần đến tàng thư các trong cung, lúc mang sách về cho Khánh Quan, hắn cũng đều đặc biệt chọn mấy quyển sách phù hợp với nàng mang về.
Tạ Bích đối với việc truyền bá văn hóa trước nay luôn có trách nhiệm và nhiệt huyết, không chỉ với Giang Vãn Nguyệt, mà ngay cả nha hoàn tiểu tư bên cạnh nếu có người hiếu học, Tạ Bích cũng sẽ cổ vũ khen ngợi.
Giang Vãn Nguyệt nhẹ nhàng lướt qua mấy ngọn cỏ non còn phảng phất nét vụng về.
Tạ Bích đứng dưới ánh nến, lặng lẽ ngắm nhìn gò má nghiêng của thê tử một lúc, rồi cười khẽ: “Ta mới học khắc triện, chỉ có thể khắc những thứ đơn giản.”
Đầu ngón tay Giang Vãn Nguyệt khựng lại.
Tính tình Tạ Bích ôn hòa nhưng lạnh nhạt, ngày thường đối đãi với người khác giữ lễ mà xa cách, trước nay luôn như trích tiên, với ai cũng có một khoảng cách không thể vượt qua.
Vậy mà hôm nay, hắn lại nói hình vẽ và chữ trên hộp là do chính tay hắn khắc.
Giang Vãn Nguyệt mân mê ngọn cỏ non, trong lòng nỗi chua xót lại càng thêm đậm.
Nếu là trước đây, lúc hai người còn xa cách thì cũng đành, nhưng nàng lại cố chấp may mắn nhìn thấy được mấy phần tốt của Tạ Bích, rồi lại biết được quá khứ của hắn với người khác, biết được sự tốt đẹp của hắn dành cho người khác.
Giang Vãn Nguyệt thầm so sánh trong lòng.
Cũng không biết cô nương có chiếc váy nguyệt hoa kia, rốt cuộc có dung mạo thế nào? Là nữ tử nhà ai? Bây giờ… lại đang ở đâu?
Giang Vãn Nguyệt cũng biết, chuyện này không nên truy cứu sâu thêm.
Một vết sẹo, nếu không chọc thủng, sẽ có thể lặng lẽ lành lại, nhưng nếu vạch trần ra, sẽ phải đối mặt với vết thương rớm máu hơn.
Vậy thì nàng dứt khoát không quan tâm, cũng không nghĩ tới, để tránh vết sẹo này lớn thành một con hào, chắn ngang trước mặt hai người.
Trên bậc thềm bạch ngọc của hoàng cung, các triều thần tan buổi chầu sớm.
Sau khi hạ triều, các vị đại thần túm năm tụm ba, sóng vai đi cùng nhau. Nam tử đi song song với Tạ Bích có dung mạo anh tuấn cương nghị, trong ánh mắt sắc bén lại mang theo mấy phần suy sụp: “Tạ đại nhân, ngài có biết bây giờ biên giới hoang đường đến mức nào không, người của Thái công công…”
Tạ Bích khẽ nhíu mày: “Quan tướng quân, có lời gì chi bằng đến phủ rồi nói.”
Quan Việt uể oải ngậm miệng lại.
Đợi đến khi vào phủ họ Tạ, Quan Việt mới hừ mạnh một tiếng: “Tạ đại nhân, quân đội bây giờ đã thành trò cười rồi, hoạn quan đốc quân, nắm giữ lương thảo, quân mã và các vật tư khác, tướng sĩ đều bị họ khống chế! Hơn nữa những người này, căn bản không muốn đánh trận, binh mã Bắc Nhung đã uy h**p đến tận mắt rồi, họ vẫn còn muốn quỳ gối dâng châu báu!”
Người này chính là Quan Việt, nhi tử của một danh tướng, trấn giữ Yến Đô, kinh đô biên giới tiếp giáp với Bắc Nhung.
Hiện nay binh mã Bắc Nhung trăm phương ngàn kế khiêu khích, nhưng triều đình lại luôn nhẫn nhịn không ra tay, ngược lại còn liên tiếp phái mấy hoạn quan đến tham gia đốc quân chính, nhằm xoa dịu quan hệ với Bắc Nhung.
Quan Việt lần này về kinh báo cáo công tác, trong lòng tự nhiên nén một bụng tức.
“Chuyện tướng quân nói ta cũng biết, nhưng triều đình không muốn gây lại chiến tranh.” Tạ Bích chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ: “Năm nào cũng nộp tuế tệ cho họ, cũng là vì lẽ đó.”
“Nhưng chiến sự không phải muốn tránh là tránh được đâu.” Quan Việt tức giận đi đi lại lại: “Trăm bề nhẫn nhượng, chỉ khiến Bắc Nhung được đằng chân lân đằng đầu, Bệ hạ thật sự muốn thái bình, đao kiếm còn hữu dụng hơn tuế tệ.”
“Tạ đại nhân, hiện nay Bắc Nhung rục rịch, chúng ta càng nên đánh cho chúng một trận bất ngờ.” Quan Việt gấp gáp nói: “Qua nửa năm nữa, không, ba tháng nữa, tình hình sẽ đại biến đó!”
Tạ Bích nào đâu không biết những điều này, hắn trầm tư một lúc lâu, rồi ngâm ngợi: “Tướng quân thật sự muốn báo quốc sao?”
Quan Việt vội nói: “Lời này có ý gì?!”
Tạ Bích chậm rãi ngước mắt: “Triều ta và Bắc Nhung sớm muộn gì cũng có một trận chiến, đã như vậy, chi bằng chiếm thế chủ động.”
Quan Việt sững sờ, hắn không ngờ rằng, một Tạ Bích trông có vẻ ôn hòa, lại khuyên mình chờ thời cơ khai chiến trước.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ suy nghĩ liệu Tạ Bích có cố ý hại mình không, nhưng những lời này, lại hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của Quan Việt.
Quan Việt được Tạ Thủ phụ tiến cử mới trở thành một đại thần trấn giữ một phương, cũng có nhiều tiếp xúc với Tạ Bích. Chỉ là Tạ Thủ phụ là người phú quý nhàn nhã, giống như Bệ hạ, tin vào vô vi nhi trị*.
Vô vi tri nhị*: là một triết lý sâu sắc về sự buông bỏ kiểm soát thái quá, tin tưởng vào quy luật tự nhiên, và hành động một cách khôn ngoan, tinh tế để đạt được hiệu quả cao nhất mà không gây ra sự xáo trộn.
Ngược lại là Tạ Bích, sinh trưởng ở nơi phú quý, tính cách lại quyết đoán dứt khoát.
Quan Việt suy nghĩ một lát, rồi trầm ngâm nói: “Xem ra cũng chỉ có cách này thôi, nhưng… nếu thật sự phải đánh một trận, cần phải suy tính cẩn thận, một đòn phải trúng.”
Hai người nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương, họ nhìn thấy sự quyết liệt và kiên định giống hệt mình.
Tạ Bích tiễn Quan Việt ra khỏi phủ, đã đi ra đến hàng hiên, Quan Việt bỗng nhớ ra một chuyện, cười nói: “Đúng rồi, còn có một chuyện vui – mấy ngày nữa, viên tử của Trương tiểu công gia sắp khai viên, đến lúc đó đại nhân có đi không? Nếu đi có thể đi cùng cho có bạn.”
Viên tử*: Vườn
Tạ Bích im lặng một lát: “Tiểu công gia mấy ngày trước cũng đã gửi thiệp cho ta, ngày kia… cùng đi đi.”
Quan Việt tính tình thẳng thắn, chào hỏi Tạ Bích một tiếng rồi cười ha hả ra về.
Tạ Bích đứng sững trước hàng hiên, bất giác nhớ đến Tần Uyển.
Sau khi hắn cưới Giang Vãn Nguyệt, vào tiết Hạ chí năm ngoái, Tần Uyển cũng nhanh chóng gả cho Trương tiểu công gia, từ đó về sau, hai người không còn liên lạc.
Tạ Bích không ngờ rằng, Tần Uyển vẫn còn canh cánh trong lòng sự an nguy của hắn.
Lúc hắn vào ngục, chắc chắn là Tần Uyển đã âm thầm cầu xin phụ thân nàng, mới có được cá Thải Vĩ từ Đàm Châu, thành toàn cho điệu múa hạc trước ngự tiền hôm đó.
Ít nhất, hắn cũng nên đến nói một lời cảm ơn với Tần Uyển.
Nhưng nếu hắn muốn đi… Khai viên là một việc quan trọng, cũng là chuyện gia đình, quy củ của kinh thành đều là cả nhà cùng đi dự yến, hắn cũng không có lý do gì không mang theo gia quyến.
“Đến nói với phu nhân một tiếng, ngày kia cùng ta đến Huy Viên của nhà tiểu công gia,” Tạ Bích trầm ngâm, cuối cùng vẫn không yên tâm, dặn dò Tuyết Ảnh: “Nói trước với phu nhân các quy củ trong tiệc, đừng để xảy ra sai sót.”
Tuyết Ảnh tươi cười báo chuyện này cho Giang Vãn Nguyệt, cuối cùng cười nói: “Phu nhân không biết Tần phu nhân sao ạ? Trước khi xuất giá, đó chính là thanh mai trúc mã của lang quân nhà ta đấy, cùng nhau đọc sách làm thơ thổi sáo, Tạ tướng và nhà họ Tần cùng làm quan, hai nhà trước nay rất thân thiết, chỉ là…”
Chiếc khăn tay trong tay Giang Vãn Nguyệt siết chặt lại.
Thì ra phu nhân của Trương tiểu công gia kia là người lớn lên cùng Tạ Bích.
Giang Vãn Nguyệt nhớ tới chiếc váy nguyệt hoa trong rương, lòng vô cùng nặng nề.
Giang Vãn Nguyệt gượng cười: “Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là Bệ hạ không muốn thấy hai nhà Tạ – Tần liên hôn, trong phủ đang sầu muộn chuyện hôn sự của lang quân, vừa hay lại có một mối hôn ước với phu nhân.” Tuyết Ảnh vờ như vô tình cười nói: “Nói đi cũng phải nói lại, lang quân với phu nhân người đúng là có duyên phận.”
Giang Vãn Nguyệt sững sờ, lúc đầu tín vật được mang đến kinh thành, nàng vốn không ôm một tia hy vọng nào, nhưng cuối cùng lại nhận được tin tức mà trong mơ nàng cũng không dám nghĩ tới.
Nhà họ Tạ đã chấp nhận hôn sự của nàng, vị tiên nhân xa vời trong mộng, vậy mà lại trở thành phu quân của nàng, người đầu ấp tay gối của nàng…
Điều này dường như không chỉ có một nguyên nhân là nhà họ Tạ trọng lời hứa, nhưng mấy ngày nay, Giang Vãn Nguyệt dần cảm thấy, có lẽ, đây chính là duyên phận giữa nàng và Tạ Bích.
Vậy mà lúc này mới bừng tỉnh, nhà họ Tạ lúc đó chấp nhận hôn ước, e rằng cũng là để giải quyết cái khó trước mắt, để Bệ hạ không còn nghi ngờ nhà họ Tạ kết bè kết đảng.
Suy đoán này dường như có mấy phần bất ngờ, lại dường như vốn dĩ nên là như vậy. Giang Vãn Nguyệt mỉm cười, khóe môi vừa chua xót vừa cứng đờ.
Giang Vãn Nguyệt cười hỏi: “Tần cô nương kết hôn khi nào?”
“Cùng lúc với phu nhân đó ạ, khoảng trước sau tiết Hạ chí thì gả vào phủ Trương Quốc công.” Tuyết Ảnh cười nói: “Tiểu công gia của phủ Trương Quốc công là một công tử quyền quý đàng hoàng, lại trọng tình, rất biết thương yêu phu nhân.”
Giang Vãn Nguyệt cúi đầu, gượng cười: “Nàng ấy nhất định là phẩm mạo xuất chúng, ai mà không thích cho được?”
Có những người sinh ra đã đáng được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, phụng thờ trên đỉnh núi.
Nữ tử có thể cùng Tạ Bích xướng họa thi từ, chắc chắn cũng là người tỏa sáng rực rỡ.
Tuyết Ảnh cười nói: “Điều đó cũng đúng, Tần cô nương là mỹ nhân hạng nhất kinh thành, Trương tiểu gia vừa gặp đã yêu, nhất quyết phải cưới cho bằng được đấy ạ.”
Sau đó Tuyết Ảnh lại luyên thuyên thêm không ít, tâm tư Giang Vãn Nguyệt rối bời, không nghe vào được.
Đến ngày đi dự lễ khai viên, Giang Vãn Nguyệt dậy sớm chải chuốt trang điểm. Nàng đột ngột từ nhà thường dân gả vào hào môn, vì sợ người ta bàn tán, nên chưa bao giờ dùng ngân lượng của nhà họ Tạ để sắm sửa cho mình, trong hộp trang điểm vẫn là mấy món trang sức cài tóc do mình mang theo khi xuất giá, cộng thêm mấy món trâm cài nhà họ Tạ tặng lúc đó — tuy sang trọng nhưng lại không quá phù hợp cho ngày thường.
Có điều trang phục trang sức của nàng trước nay luôn giản dị, mấy món phụ kiện này cũng đủ dùng rồi.
Giang Vãn Nguyệt ngắm mình trong gương một lúc lâu, kéo ngăn kéo ra, mở chiếc hộp dưới cùng, cẩn thận lấy cây trâm bộ diêu bằng bạch ngọc đặt ở trong cùng nhất cắm lên búi tóc.
Nàng đi theo Tạ Bích tham dự những buổi yến tiệc như thế này, trên người cũng nên có mấy món trang sức ra dáng một chút.
Huống hồ, đây là do chính Tạ Bích mua cho nàng, lúc đó, hắn còn tự mình khen nàng xinh đẹp.
Trâm bộ diêu cài trên búi tóc, lại cúi đầu nhìn hoa văn chữ “Phúc” trên váy, lòng Giang Vãn Nguyệt tức thì trấn tĩnh lại không ít.
Nàng cũng là một vị đại nương tử được phu quân yêu thương trân trọng, chẳng kém ai cả.
