Ngoại truyện hoàn kết
Thời gian mấy tháng thoáng chốc trôi qua.
Hôm ấy, Giang Vãn Nguyệt về nhà, thấy mẫu thân vô cùng vui vẻ, đang sai nha đầu đi mua sắm đồ đạc để tiếp đãi khách quý.
Giang Vãn Nguyệt vội hỏi: “Mẫu thân, là ai tới vậy ạ?”
Giang mẫu cười nói: “Là bằng hữu trước đây của phụ thân con khi còn ở Giang Tây, nhà Tần thúc thúc.”
Giang Vãn Nguyệt tức thì mày mắt cong cong ý cười.
Nàng thường nghe phụ thân nhắc tới Tần thúc thúc, trong lòng cũng sinh ra cảm giác thân thiết.
Giang phụ cười nói: “Lần này Tần thúc thúc của con qua đây, còn mang theo cả gia quyến nữa, nhà họ còn có một tiểu tỷ tỷ trạc tuổi con, sau này con có thể qua lại thân thiết với tiểu tỷ tỷ ấy nhiều hơn.”
“Có phải là Uyển nhi tỷ tỷ mà phụ thân từng kể không ạ?” Giang Vãn Nguyệt nghĩ ngợi rồi đáp: “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ đối xử thật tốt với Uyển tỷ tỷ.”
Giang Vãn Nguyệt tính tình hoạt bát cởi mở, từ nhỏ đã có rất nhiều bằng hữu, sau khi đến kinh thành, được phụ mẫu yêu thương, lại thêm thân phận là tiểu hôn thê của nhà họ Tạ, càng kết giao được không ít hảo bằng hữu.
Nhưng nay thân phận của nàng đã ở đó, những người qua lại vui chơi cùng đều là các quý nữ kinh thành như Nhược San.
Nhưng nàng chưa bao giờ đối xử phân biệt với bằng hữu.
Bất kể là quý nữ kinh thành hay những người bằng hữu ở Bích Lung Hạp như A Văn, Giang Vãn Nguyệt đều đối đãi vô cùng nhiệt tình.
Nhà họ Tần đến kinh thành vào một ngày thu trong xanh, khí trời mát mẻ.
Tần Uyển rụt rè co rúm đi theo sau lưng phụ thân, đến nhà họ Giang.
Trên đường đi, Tần phụ đã dặn dò nữ nhi, kinh thành đâu đâu cũng là quyền quý, nhất định phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, đừng gây chuyện.
Tần Uyển không dám thở mạnh, nàng ta nhìn dinh thự của nhà họ Giang từ bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ, một tòa nhà ba gian, xem ra người bạn này của phụ thân ở kinh thành cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nghĩ lại cũng phải, nhà họ Giang ở kinh thành chỉ là một quan viên ngũ phẩm, chức quan không lớn không nhỏ, giữa chốn kinh thành đầy rẫy quyền quý lại càng không có gì nổi bật.
Trong lòng Tần Uyển sinh ra vài phần ý khinh bạc, cũng không còn quá câu nệ nữa.
Giang phụ và Giang mẫu nhiệt tình đón tiếp cả nhà Tần Uyển.
Giang mẫu nắm tay Tần Uyển nhìn ngắm, luôn miệng khen là một đứa trẻ xinh đẹp, khiến Tần mẫu cũng vui vẻ khen lại Giang Vãn Nguyệt, khen ngoại hình của nàng, rồi lại khen mệnh của Giang Vãn Nguyệt tốt.
Ai mà không biết, đây chính mầm mống của Thủ Phụ phu nhân tương lai. cơ chứ.
Trong chốc lát, lòng Tần mẫu có vài phần phiền muộn, những tiểu nương tử này trông ai cũng có dung mạo trời sinh, nhưng cuộc sống sau khi thành hôn thì lại cách xa một trời một vực…
Tần Uyển bất giác liếc nhìn Giang Vãn Nguyệt.
Chỉ là một tiểu cô nương nhỏ nhắn, dáng người chưa phát triển hết, chỉ có làn da trắng nõn, mày mắt thanh tú, cũng không nhìn ra được điểm gì nổi bật cho lắm.
Nhưng Giang Vãn Nguyệt đối xử với người khác rất nhiệt tình, quả có dáng vẻ đáng yêu, Tần Uyển bất giác nghĩ thầm, có phải Giang Vãn Nguyệt chính là dựa vào kiểu hạ mình chủ động tiếp cận này mới chiếm được cảm tình của công tử nhà họ Tạ không…
Giang Vãn Nguyệt lại không biết Tần Uyển đang nghĩ gì trong lòng, nàng chỉ cảm thấy món lê thơm nhỏ rất ngon, cứ một mực mời Tần Uyển ăn hoa quả.
Tần Uyển không khỏi thầm đảo mắt một cái.
Cứ tưởng là quý nữ kiêu sa tao nhã đến mức nào, hóa ra cũng chỉ là một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch.
Công tử nhà họ Tạ này cũng thật là chưa thấy qua thứ tốt, chỉ một cô nương ngốc nghếch khờ khạo như vậy mà đã làm hắn mê mẩn rồi sao?!
Mấy người đang nói chuyện thì bỗng có thị nữ bưng mấy đĩa thức ăn đi vào, cười nói: “Phu nhân, cô nương, người của Tạ phủ đến, nói là cua tiến cống từ Tô Châu đã về tới kinh thành, chia cho phủ chúng ta một ít để nếm thử ạ.”
Giang mẫu nghe vậy, lại cười không khép được miệng: “Đứa trẻ này thật có lòng, ngươi dặn dò nhà bếp, đem cua đi hấp, để Tần phu nhân và Tần cô nương cũng được nếm thử.”
Tần Uyển bất giác siết chặt chiếc khăn tay.
Giang mẫu có lẽ là có ý tốt, nhưng câu nói này lọt vào tai nàng ta lại vô cùng chói tai.
Để bọn ta cũng nếm thử là ý gì?
Đây chẳng phải là đang nói thẳng nhà nàng ta nhỏ bé keo kiệt, đến cua cũng chưa từng được ăn hay sao?!
Mặc dù, nàng ta quả thực chưa từng được nếm thử món cua thơm ngon, dù sao việc vận chuyển cũng bất tiện, chỉ có quan to quý tộc ở kinh thành mới được thưởng thức món này, nhưng Giang mẫu cũng không cần phải châm chọc rõ ràng đến thế chứ?
Tần Uyển chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ phải chịu sự tủi nhục như vậy.
Tần mẫu lại bắt đầu tấm tắc tán thưởng, khen Giang mẫu là người có phúc, Giang mẫu khiêm tốn vài câu rồi cười nói: “Lang quân nhà họ Tạ quả thực là người có tâm, không nói những thứ khác, chỉ cần Tạ phủ có món ăn quý hiếm nào, đều sẽ cho người mang đến Giang phủ.”
Giang mẫu bất giác nhìn nữ nhi của mình…
Đó chẳng phải là vì nữ nhi nhà mình thích ăn, nên nữ tế mới ngày ngày lo lắng, mang đến cho cô nương nhà bà những món ăn quý hiếm khác nhau hay sao…
Trong bữa tiệc, quả nhiên có món cua lớn vàng óng được dọn lên.
Tần Uyển nhìn chằm chằm con cua trong đĩa, trong lòng lại dâng lên một trận chua xót.
Loại cua béo ngậy tươi ngon thế này, nàng ta chỉ từng thấy trong sách vở, thơ từ, chứ chưa bao giờ được nếm thử.
Phụ thân là một tiểu quan, vẫn luôn không thể thăng tiến.
Dựa vào cái gì…
Giang Diên cũng giống như phụ thân, chỉ là một tiểu quan thấp kém mà thôi.
Chỉ vì biết cách tu sửa đê điều mới được đến kinh thành, một bước lên mây.
Dù đã đến kinh thành, đừng nói là quan ngũ phẩm, cho dù là tứ phẩm, tam phẩm, cũng khó mà được ăn loại cua tiến cống thượng hạng như thế này.
Nhà họ Giang có thể hưởng thụ phúc lộc này, nói trắng ra, chẳng phải đều là dựa vào nhà họ Tạ hay sao…
Ánh mắt Tần Uyển lạnh lùng nhìn về phía Giang Vãn Nguyệt.
Đây là đứa nữ nhi quê mùa của Giang thúc thúc, nàng đã có hôn ước với Tạ Bích, nghe nói sang năm sẽ thành thân…
Nàng vốn chỉ là một nữ tử thôn dã ở Bích Lung Hạp, vậy mà giờ đây dưới sự che chở của Tạ phủ, đã nghiễm nhiên trở thành một quý nữ kinh thành.
Cẩm y ngọc thực, sống một cuộc đời huy hoàng như vậy.
Thế đạo này thật sự bất công quá…
Tần Uyển mang theo một bụng oán hận, trở về trạch tử nhà mình thuê ở kinh thành.
“Mẫu thân, nữ nhi cảm thấy bất công, phụ thân của Giang Vãn Nguyệt kia cũng giống như phụ thân, đều xuất thân từ việc tu sửa đê điều, tại sao nữ nhi của ông ta lại có thể gả cho nhi tử của đương triều Thủ phụ chứ? Thật quá bất công, nếu nữ nhi nhà họ Giang đó xinh đẹp như tiên nữ thì thôi đi, nhưng nàng ta chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương còn chưa phát triển hết, nữ nhi không cam tâm, nữ nhi thật sự không cam tâm.”
“Con chẳng qua là thấy người ta ăn ngon mặc đẹp nên thèm thuồng thôi, con chỉ thấy phụ thân người ta là quan ngũ phẩm, mà không thấy phu quân tương lai của người ta là nhà họ Tạ.”
“Công tử nhà họ Tạ đỗ cao Thám hoa, lại có gia thế như vậy, tài học như vậy, sau này nhất định sẽ là người bái tướng*… Người ta là Thủ phụ phu nhân tôn quý, đương nhiên từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực rồi.”
Bái tướng*: Nhậm mệnh làm tể tướng
“Nếu nói bất công, thế đạo này còn nhiều chuyện bất công lắm, con muốn đòi lại công bằng, trừ khi, con đi làm Thủ phụ phu nhân đi.”
Tần mẫu nghe nữ nhi than phiền, không hề an ủi, ngược lại còn buông vài lời lạnh lùng.
Tần Uyển sững sờ đứng trước cửa sổ, nước mắt tuôn rơi.
Công bằng mà nói, điều kiện của nàng ta tốt hơn Giang Vãn Nguyệt rất nhiều, lời mẫu thân nói tuy chói tai, nhưng cũng có vài phần đạo lý…
Giang Vãn Nguyệt dù sao cũng chưa gả vào Tạ gia, nếu như nàng ta…
Nàng ta cũng là đích nữ của nhà quan, Tạ gia đã chấp nhận Giang Vãn Nguyệt, chắc chắn cũng có thể chấp nhận mình…
Nếu mình mạo hiểm thử một lần, lỡ như thành công, nói không chừng cả đời sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận…
Tim Tần Uyển đập thình thịch, trong lòng đã có tính toán.
Tần Uyển liền thường xuyên tìm đến Giang Vãn Nguyệt, chỉ chơi những trò mà Giang Vãn Nguyệt thích, nói chuyện cũng cố gắng lựa lời ngon ngọt mà Giang Vãn Nguyệt thích nghe, vài ngày sau, Giang Vãn Nguyệt đã rất thân thiết với nàng ta, Giang Vãn Nguyệt vốn không có lòng phòng bị với ai, thường chạy theo sau lưng Tần Uyển gọi tỷ tỷ.
Tần Uyển trong lòng cười lạnh.
Tần Uyển nói: “Muội muội, chúng ta đã chơi vui như vậy, ta ở lại nhà muội có được không, như vậy cũng có thể thường xuyên ở bên cạnh muội.”
Giang Vãn Nguyệt đồng ý ngay: “Được chứ ạ, dù sao trong nhà cũng có sân viện thừa, ta lại đang thiếu một người tỷ muội bầu bạn, tỷ tỷ ở lại cũng tốt.”
Tần Uyển thuận lợi dọn vào nhà họ Giang, kế hoạch đã thành công một nửa.
Tần Uyển soi gương tự ngắm, thêm vài phần tự tin.
Dung mạo, dáng người, học thức của ta đều hơn hẳn Giang Vãn Nguyệt, chắc hẳn Tạ công tử sẽ không bỏ ta mà chọn một tiểu cô nương còn hôi mùi sữa như vậy.
Tần Uyển ngày đêm chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Tạ Bích đến phủ.
Khi Tạ Bích đến, hắn đi thẳng đến tìm Giang Vãn Nguyệt, Giang Vãn Nguyệt lại chỉ mặc một bộ trang phục thường ngày, không hề trang điểm, ngay cả tóc cũng chưa chải, lười biếng cuộn mình trên ghế đánh cờ.
Tạ Bích mỉm cười, cũng cầm lấy quân cờ, cùng nàng chơi vài nước cờ có lệ.
Ngoài cửa sổ, gió tuyết gào thét, trong phòng lại là một mảnh ấm áp yên bình.
Tần Uyển thấy dáng vẻ không trang điểm của Giang Vãn Nguyệt, trong lòng đã nhẹ nhõm đi một hơi, mẫu thân từng nói với nàng ta, nam tử đều thích vẻ ngoài lộng lẫy bắt mắt, nếu lơ là dung nhan, nhất định sẽ mất đi trái tim của phu quân.
Giang Vãn Nguyệt không cầu tiến như vậy, e rằng tình cảm của công tử nhà họ Tạ đối với nàng đã sớm nhạt phai.
Tần Uyển cố ý búi tóc Linh phi kế, cười duyên liếc nhìn, ôm một cành mai bước vào phòng, nàng ta còn cố ý mặc váy Lưu Tiên, càng làm nổi bật vóc dáng uyển chuyển.
Tần Uyển ra vẻ tùy ý nói: “Cả ngày ru rú trong phòng, hai người không ra ngoài đi dạo sao?”
Mắt Giang Vãn Nguyệt sáng lên, chân thành khen ngợi: “Tỷ tỷ thật xinh đẹp.”
Gốc tai Tần Uyển đỏ lên, vô thức liếc nhanh Tạ Bích một cái.
Ánh mắt Tạ Bích vẫn luôn dán chặt vào bàn cờ, nghe tiếng khen của Giang Vãn Nguyệt, hắn đưa tay, nhẹ nhàng cào nhẹ sống mũi nàng: “Đánh cờ phải chuyên tâm.”
Giang Vãn Nguyệt sờ sờ sống mũi, quay đầu nói với Tần Uyển: “Cảm ơn Uyển tỷ tỷ, tỷ cứ đặt cành mai xuống đi, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài chơi.”
Tần Uyển cười đáp một tiếng, cố ý đi đến bên cạnh Tạ Bích, cắm hoa mai vào bình.
Hương hoa mai thoang thoảng hòa cùng mùi phấn son của nữ tử truyền đến, Tạ Bích nhíu mày, nhưng vẫn không hề ngẩng đầu lên.
Tần Uyển trong lòng thoáng thất vọng, đành phải quay người đi ra ngoài.
Tạ Bích đặt một quân cờ lên bàn, đột nhiên nói: “Vãn Nguyệt muội muội, trong nhà ít người thanh tịnh, vẫn là không nên cho người ngoài ở lại.”
…
Tần Uyển không từ bỏ, khi Tạ Bích đánh cờ xong và bước ra khỏi cửa, nàng ta lại cố tình lượn lờ ở cửa một lúc, còn đánh rơi chiếc khăn tay trên con đường nhỏ mà Tạ Bích sắp đi qua, giả vờ đến nhặt khăn, rồi lại vô tình ngã xuống.
Tạ Bích lạnh lùng lùi lại hai bước, im lặng xem Tần Uyển diễn.
Tần Uyển không đạt được mục đích, nhưng trong lòng không hề thất vọng.
Nàng ta tin chắc, với tài học của Tạ Bích, nhất định sẽ không coi trọng xuất thân và tính tình của Giang Vãn Nguyệt, sở dĩ hắn đối xử với Giang Vãn Nguyệt bao dung như vậy, chẳng qua là vì tính cách hắn ôn nhuận mà thôi.
Chứ không phải yêu thích gì Giang Vãn Nguyệt cả.
Hơn nữa, tâm kế của Giang Vãn Nguyệt cũng chỉ đến thế.
Nàng ta quyến rũ Tạ Bích rõ ràng như vậy, mà Giang Vãn Nguyệt lại không hề hay biết, thật là chưa từng thấy qua sự đời.
Ở trước mặt Giang Vãn Nguyệt, cũng không cần phải quá cẩn thận, chắc một kẻ ngu ngốc cũng không thể nhận ra được tâm tư của nàng ta…
Sau khi trở về phòng, Tạ Bích khẽ nhíu mày.
Hắn sớm đã nghe tin Tần Uyển sắp đến kinh thành, nhưng hắn không ngăn cản.
Dù sao, bất kể kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, đó cũng là chuyện của kiếp trước, hắn không muốn dùng hành vi xấu xa của Tần Uyển ở kiếp trước để phán xét nàng ta ở kiếp này.
Dù sao, Tần Uyển lúc này cũng chỉ là một tiểu cô nương.
Mọi chuyện cũng chưa hề xảy ra.
Nhưng hôm nay gặp Tần Uyển, Tạ Bích cuối cùng cũng nhận ra, có những người, bản tính hướng ác, bản tính khó dời.
Nếu đã như vậy, không bằng để cho ác ý sớm ngày bại lộ.
Tạ Bích trong lòng đã có tính toán, hắn cố ý chọn một ngày, lại đến Giang phủ, cùng Giang mẫu trò chuyện một lúc lâu, Tạ Bích cúi đầu vẻ buồn ngủ.
“Bá mẫu, con có chút mệt mỏi…”
Giang mẫu vội vàng dặn dò: “Sắp xếp cho Tạ lang quân một căn phòng, để lang quân nghỉ ngơi một lát, các ngươi không được làm phiền.”
Nha hoàn gật đầu, đồng thanh đáp vâng.
Tạ Bích cảm ơn rồi cũng theo các nha hoàn đi xuống.
Giang mẫu nhìn bóng lưng Tạ Bích, có vài phần kinh ngạc.
Qua lại bao nhiêu năm, Tạ Bích luôn giữ đúng quy củ, chưa bao giờ nghỉ ngơi trong phủ.
Hôm nay sao lại…
Nhưng bà cũng không nghĩ nhiều, vội cho người hầu hạ chu đáo.
Tần Uyển đương nhiên đã thấy hết tất cả những điều này.
Tần Uyển sớm đã ăn mặc chỉnh tề, nàng ta nhân lúc không ai chú ý, lén lút đến chỗ ở của Tạ Bích.
Nếu nàng ta có thể khiến Tạ Bích để ý đến mình, thì nhất định có thể thực sự có được một chỗ đứng ở kinh thành, Tạ gia cũng nhất định sẽ che chở cho nàng.
Tần Uyển trốn sau tấm bình phong trong phòng ngủ của Tạ Bích, nín thở.
Chỉ đợi nha hoàn rời đi, sau khi Tạ Bích lên giường, nàng ta sẽ tiến lên.
Đợi một lúc lâu, nghe thấy tiếng cửa đóng lại, dường như tiểu tư và nha hoàn đều đã ra ngoài hết.
Tần Uyển ghé tai lắng nghe, nhưng lại không nghe thấy động tĩnh gì của Tạ Bích…
Có lẽ đã ngủ rồi chăng?
Tần Uyển suy nghĩ một lát, lặng lẽ bước ra từ sau bình phong, nàng ta chỉ mặc một lớp áo lụa mỏng manh, quyến rũ mê người, nàng ta tin rằng, Tạ Bích khi thấy nàng ta trong bộ dạng này trên giường, nhất định sẽ không cầm lòng được…
Cho dù có cầm lòng được, một nam một nữ trên giường, cũng không thể nói rõ.
Nàng ta cũng là nữ nhi nhà quan, Tạ gia nhất định phải cho nàng ta một lời giải thích…
Tần Uyển nghĩ như vậy, vén rèm lên xem, lại tức thì sững sờ, Tạ Bích… lại không ở trên giường?!
Sau lưng, giọng nói của Tạ Bích lạnh lùng vang lên: “Tâm tư của ngươi không giấu được ta đâu, nhà họ Giang lương thiện, xem ngươi như người thân trong nhà, ngươi lại bao che lòng dạ hiểm độc như vậy, thật không nên.”
Giọng hắn bình thản, nhưng lại khiến người ta không khỏi run rẩy, Tần Uyển sợ đến mức, quỳ sụp xuống đất.
Tạ Bích ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gỗ hoa lê, lạnh lùng nhìn Tần Uyển.
Trong mắt không có chút buồn ngủ nào.
“Những việc ngươi làm hôm nay, đủ để khiến ngươi thân bại danh liệt.”
“Ba tháng sau, ngươi xuất giá rời kinh, chuyện này, ta bảo đảm sẽ không truyền ra ngoài.”
Trong đầu Tần Uyển có hàng ngàn mưu kế, nhưng từ khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Tạ Bích, dường như mọi dũng khí đều bị rút cạn, hai tay nàng run rẩy, gần như không có chỗ dung thân.
Chuyện này, Tạ Bích trực tiếp báo cho Tần đại nhân, bảo ông ta dạy dỗ nữ nhi.
Tần Uyển khóc lóc nói: “Nữ nhi nhất thời đi sai đường, từ nay không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi…”
Tần mẫu thở dài nói: “Con không có sự chắc chắn mười phần, sao lại đi đắc tội với hắn, con thật là… quá vội vàng rồi…”
Bà ta ngược lại không cảm thấy việc làm của nữ nhi có gì sai trái, chỉ cảm thấy nữ nhi làm việc quá hấp tấp.
Nếu có thể từ từ tính kế, nói không chừng công tử nhà họ Tạ thật sự sẽ mắc câu.
“Nói bậy, lang quân nhà họ Tạ là người thế nào, không chỉ đỗ cao Thám hoa, mà nay còn trẻ tuổi đã nắm trong tay thực quyền, hắn trông có vẻ ôn hòa thanh tú, nhưng thực chất thủ đoạn cực sâu.” Tần phụ chỉ cảm thấy hai mẫu tử này thật ngu ngốc không thể tả: “May mà người nhà họ Tạ không đòi mạng con, chỉ bảo con rời kinh xuất giá, vậy thì con cứ nghe lời, mau chóng gả đi.”
Tần mẫu khóc lóc nói: “Lão gia, ông sẽ không thật sự muốn cho nó xuất giá chứ, không nói chuyện khác, bây giờ nó vội vàng xuất giá, sẽ khiến người khác nói thế nào?”
Tần phụ tức đến lồng ngực phập phồng, ông ta vốn định dùng hôn sự của nữ nhi để đổi lấy một tiền đồ tốt đẹp, kết quả thì hay rồi, bị đứa nữ nhi ngu ngốc này làm cho rối tung lên.
Hơn nữa, lần này đắc tội chính là nhà họ Tạ, chuyện này trực tiếp liên quan đến tiền đồ của ông ta, ông ta tự nhiên sẽ không vì cái nhỏ mà mất cái lớn.
“Đây đều là do nó tự làm tự chịu, ta còn có thể có cách nào.” Tần phụ lạnh lùng nói: “Dù sao ta cũng là người có thân phận quan lại, nó cũng không lo không gả đi được.”
Tần phụ thở dài: “Những nhà quyền quý ở kinh thành này, chỉ cần động ngón tay là có thể khiến chúng ta chết không có chỗ chôn…”
“Tình cảnh như thế này, đã là nhà họ Tạ lưu tình rồi.”
Tần mẫu cuối cùng cũng tìm cho Tần Uyển được một mối hôn sự tạm ổn, tuy lang quân có xấu một chút, lùn một chút, nhưng gia thế cũng tạm được.
Tần mẫu đến gặp Giang mẫu để cáo biệt, nói là nữ nhi đã lớn, muốn gả con đi.
Giang mẫu rất ngạc nhiên, dù sao ngay cả dân thường gả nữ nhi cũng phải chuẩn bị cả năm nửa năm, nhà họ Tần không hề có dự định trước, sao lại đột nhiên muốn gả nữ nhi…
Giang mẫu hỏi: “Là nhi tử nhà ai vậy?”
Tần mẫu gượng cười: “Là đích tử của một tiểu quan, tuy là quan bát phẩm, nhưng gia thế trong sạch, cũng là gia quyến của quan lại.”
Giang mẫu cười nói: “Vậy cũng là một mối hôn sự tốt.”
Nhà họ Tần sợ nhà họ Tạ truy cứu, nên tổ chức hôn sự rất vội vàng, nhưng bề ngoài vẫn vui vẻ mừng rỡ.
Chuyện này, Giang Vãn Nguyệt hoàn toàn không biết, sau đó còn cùng Nhược San chia kẹo mừng của Tần Uyển.
Kể từ khi sống lại, Tạ Bích vẫn còn một nỗi lòng.
Đó chính là quốc sự ngày càng hỗn loạn.
Hoàng đế vẫn giống như kiếp trước, ham mê hưởng lạc, cho xây dựng vườn tược, rừng cây trên quy mô lớn.
Trăm quan can gián, Hoàng đế tuy không trừng phạt, nhưng cũng không nghe…
Tạ Bích từ khi vào triều, đã rút kinh nghiệm từ kiếp trước, không còn đối đầu can gián trực diện nữa, mà đã làm không ít việc thực tế, hắn cũng tổng kết, sắp xếp lại những phần cần điều chỉnh gấp trong triều đình, nghiêm túc viết thành tấu chương.
Tấu chương dâng lên, lại như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.
Tạ Bích chỉ đành cười khổ.
Sống lại một đời, chẳng lẽ vẫn phải đi vào vết xe đổ sao?
Tạ Bích chậm rãi nhắm mắt.
Cảnh tượng thảm khốc sau khi Đông Đô bị phá ở kiếp trước lại từ từ hiện lên trước mắt.
Những người già giữ thành, những đứa trẻ gầy gò khóc lóc, những cặp phu thê sinh ly tử biệt…
Từng cảnh từng cảnh, là nỗi đau mà hắn không thể nào quên…
Kiếp này, hắn và Vãn Nguyệt có thể bên nhau trọn đời, nhưng lại có bao nhiêu bá tánh, vẫn phải đối mặt với số phận tàn khốc?
Số phận của họ, không phải là không thể thay đổi.
Chỉ cần Hoàng đế thay đổi suy nghĩ, hoặc là…
Tạ Bích lạnh lùng mở mắt ra.
Đổi một vị Hoàng đế khác.
Tạ Bích lại đặt ánh mắt của mình lên người Thái tử.
Kiếp trước, hắn đã phò tá Thái tử cả một đời.
Tự nhiên biết rõ chí lớn của ngài ấy, cũng biết rõ ngài ấy nhất định sẽ là một vị minh quân.
Kiếp trước, hắn đương nhiên chưa từng có ý nghĩ hoang đường đáng sợ như mưu phản, lúc đó hắn chỉ cảm thấy phải cố gắng hết sức để cứu vãn mọi thứ, chỉ đành liều mạng khuyên can.
Nhưng Hoàng đế sẽ không nghe.
Kiếp này, Tạ Bích không muốn lãng phí thêm lời nói nữa.
Nghe tin Bắc Nhung đang rục rịch, ngày đêm luyện binh, Tạ Bích nói: “Bệ hạ ham mê hưởng lạc, nhất định sẽ để Bắc Nhung có cơ hội ra tay, Bệ hạ, chiến sự ở biên cương vẫn còn có thể xoay chuyển, có thể dụ địch vào sâu, bao vây tinh nhuệ của Bắc Nhung, và tiêu diệt chúng trong một trận.”
Không phải không có cách đối phó với Bắc Nhung.
Kiếp này có, kiếp trước cũng có.
Chỉ là Hoàng đế say mê hưởng lạc, căn bản không hỏi đến chuyện biên cương.
Đây là lời cảnh cáo cuối cùng của Tạ Bích.
Nhưng Hoàng đế lại làm ngơ trước lời cảnh cáo.
Khi Quan Việt phàn nàn, Tạ Bích nhàn nhạt nói: “Bệ hạ một mực cố chấp, đã sớm gây oán thán trong dân chúng, tướng quân có chí lớn mà không có đất dụng võ, thật đáng tiếc, không bằng ủng hộ Thái tử, mưu tính lại tương lai.”
Quan Việt sững sờ, nhìn chằm chằm Tạ Bích nói: “Tạ đại nhân, ngài… ngài nói gì…”
Tạ Bích ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Ta nói Bệ hạ ngu ngốc, chúng ta không bằng ủng hộ Thái tử.”
Mưu phản soán vị, được Tạ Bích nói ra, lại thản nhiên ôn nhuận.
Quan Việt lại không hề có chút sợ hãi: “Ta sớm đã có ý nghĩ này, nhưng các ngài ai nấy đều ra vẻ trung quân ái quốc, ta tự nhiên không dám nói gì, Tạ đại nhân đã nói vậy, ta theo ngài là được.”
Tạ Bích nói: “Ép Bệ hạ thoái vị là vì thiên hạ, lập Thái tử làm vua cũng là vì thiên hạ, tướng quân tuyệt đối không được mưu lợi riêng.”
Kiếp trước cùng chung sự một đời, Tạ Bích biết rõ Quan Việt là người thế nào.
Nhưng kiếp này tình hình có thay đổi, hắn không thể không nhắc nhở Quan Việt một lần nữa.
Quan Việt lập tức cắt máu ăn thề, bảo đảm trung thành với Thái tử.
Thái tử vẫn luôn im lặng lắng nghe sau tấm bình phong, nhìn biểu ca và thần tử vì thiên hạ của mình mà mưu tính như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích…
Thần tử đều biết lấy thiên hạ làm trọng, tại sao phụ hoàng lại không có chút giác ngộ nào…
Đêm khuya, Quan Việt khống chế cấm vệ quân kinh thành, lập tức giành được quyền kiểm soát kinh thành, ép Hoàng đế thoái vị, ủng hộ Thái tử lên ngôi.
Hoàng đế vốn đã mất lòng dân, Hoàng đế vội vàng thoái vị, lại không có ai ngăn cản, sự việc xảy ra đột ngột, Hà Tương cũng chưa kịp có thêm phản ứng gì đã bị khống chế chặt chẽ.
Thế lực của Hoàng đế, không còn cần phải có bất kỳ sự phân tán nào nữa.
Chỉ là như vậy thì Thái tử, Tạ Bích và những người khác, lên ngôi không chính danh, chính là những loạn thần tặc tử soán vị.
Tạ Bích lại không hề để tâm.
Bất kể sử sách ghi chép thế nào, hắn tin rằng mình chưa từng làm sai.
Tạ Bích và Hoàng đế đối mặt, Hoàng đế mặt đầy kinh hoảng: “Tạ Bích, ngươi sao có thể đối xử với trẫm như vậy?! Ngươi thật sự đã phụ lòng tin của trẫm đối với ngươi.”
Tạ Bích là ngoại sanh của mình, mình đối với hắn, từ nhỏ cũng ân sủng có thừa, hắn trước nay luôn thanh chính giữ lễ, tại sao lại cùng Thái tử hợp mưu, soán đoạt hoàng vị…
Hoàng đế đến giờ vẫn không hiểu nổi.
“Là Bệ hạ đã phụ lòng tin của bá tánh thiên hạ.” Tạ Bích nhàn nhạt nói: “Loạn thế cần minh chủ, Thái tử đức tài vẹn toàn, Bệ hạ có thể an hưởng tuổi già rồi.”
Hoàng đế tức đến hai tay run rẩy, ý trong lời nói của Tạ Bích, rõ ràng là đang chế nhạo mình tuyệt đối không phải minh chủ.
Nhưng ông ta nhìn thanh đao trong tay tướng quân, chỉ đành cười nói: “Thái tử đức tài vẹn toàn, tuổi trẻ tài cao, trẫm sớm đã có ý định truyền ngôi cho Thái tử, không hẹn mà lại trùng ý với Tạ khanh.”
Như vậy, bụi đã lắng xuống.
Tiệc mừng sau khi Thái tử đăng cơ, lại là một bầu không khí hòa thuận.
Không lâu sau, Quan Việt và Tạ Bích liên thủ, tiêu diệt tinh nhuệ của Bắc Nhung, tàn quân Bắc Nhung liên tục rút lui, không còn sức tấn công nữa.
Tạ Bích cũng một bước trở thành quyền thần số một trong triều.
Dưới một người, trên vạn người.
Trong cung yến, Giang Vãn Nguyệt đã ngồi ở hàng đầu của các quý nữ.
Ngay cả nữ nhi của Quốc công phủ cũng cười nói nhường nàng.
Ai mà không biết, những nhà quyền quý có công trạng này chỉ là do tổ tiên lập công, không ít nhà chỉ là cái vỏ rỗng.
Nhưng Tạ Bích là quan lớn có thực quyền chính hiệu.
Mà Giang Vãn Nguyệt, là người có hôn ước với Tạ đại nhân từ nhỏ, thanh mai trúc mã, bầu bạn nhiều năm.
Nữ nhi nhà họ Giang, thật là một cô nương có phúc khí.
Những vương công quý tộc này, tuy không cần phải cố ý nịnh bợ nhà họ Tạ, nhưng cũng sẽ dành cho Giang Vãn Nguyệt sự tôn trọng hàng đầu.
Trong các buổi thi từ của các quý nữ kinh thành, Giang Vãn Nguyệt tham gia vào đó, còn giành được giải nhất.
Tạ Bích đứng bên cạnh quan sát dáng vẻ làm thơ của Giang Vãn Nguyệt, khóe môi khẽ cong lên.
Kiếp trước, nàng từng cảm thấy khó xử vì không thể hòa nhập vào các buổi thi từ.
Bây giờ, Giang Vãn Nguyệt từ nhỏ đã luyện tập thi từ, hòa nhập vô cùng hài hòa.
Tạ Bích im lặng một lát.
Thực ra khi đó Tạ gia vẫn còn suy yếu, những gia đình quyền quý ở kinh thành, tự nhiên cũng có ý hoặc vô ý chế nhạo Tạ gia.
Giang Vãn Nguyệt chẳng qua chỉ mang một cái hư danh.
Nếu kiếp trước cũng như kiếp này, hắn nắm đại quyền trong tay, đứng đầu triều đình, Tạ phu nhân không biết thi từ thì đã sao, tự nhiên sẽ có người đổ xô đến, nghiên cứu ra những bữa tiệc phù hợp với Tạ phu nhân…
Giang Vãn Nguyệt mang bài thơ mình viết đến cho Tạ Bích xem.
“Rất hay.” Tạ Bích xem xong bài thơ, nhìn nàng nói: “Nhưng không cần phải ủy khuất mình để chiều theo người khác.”
Giang Vãn Nguyệt gật đầu: “Yên tâm, muội cũng thật sự thích thi từ.”
Tạ Bích mỉm cười gật đầu.
Giang Vãn Nguyệt thông minh như tuyết, kiếp trước nàng từng phiền não vì thi từ, sau này cố gắng học hỏi mới ngày càng xuất sắc.
Nhưng kiếp này, trình độ làm thơ của nàng lại lên như diều gặp gió, là người học nhanh nhất trong số các quý nữ kinh thành.
Lại qua mấy tháng, Giang Vãn Nguyệt đến tuổi cập kê, cũng đã đến lúc xuất giá.
Hai nhà Tạ – Giang theo hôn ước, từng bước lo liệu hôn sự.
Hai người một thân hỉ phục, kết tóc se duyên.
Ngoại tổ phụ đặc biệt từ Bích Lung Hạp đến, nhìn dáng vẻ của Nguyệt Nguyệt mặc giá y, không khỏi lệ già tuôn rơi.
Tạ Bích và ngoại tổ phụ cũng vô cùng thân thiết, dù sao kiếp trước cũng thường xuyên gặp mặt.
Hắn đi đến trước mặt ngoại tổ, nhẹ nhàng chắp tay vái chào: “Ngoại tổ phụ không cần lo lắng, Tạ mỗ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Nguyệt Nguyệt, chăm sóc tốt cho người nhà.”
Ngoại tổ nhìn Tạ Bích thanh tú, vô cùng hài lòng gật đầu.
Đại Phúc, chú chó lớn theo Giang Vãn Nguyệt, cũng đến.
Nó sớm đã được Tạ Bích đặc biệt nuôi ở kinh thành.
Kiếp trước, sau khi hai người thành hôn lần thứ hai, Tạ Bích đã đặc biệt sắp xếp chỗ ở cho Đại Phúc trong phủ.
Mấy chục năm sau đó, Đại Phúc cũng giống như một thành viên trong nhà, cùng hai người họ từ thuở niên thiếu nắm tay nhau, đi đến khi con cháu đầy đàn.
Kiếp này, Tạ Bích tất nhiên không quên chuyện này.
Những chuyện liên quan đến Giang Vãn Nguyệt, hắn đều không muốn quên, càng không muốn giao cho người khác.
Tạ Bích vô cùng kiên nhẫn, dùng tài mộc và điêu khắc, làm một cái chuồng chó xinh đẹp.
Trên chuồng chó đặt một tấm nệm lụa mềm mại, nằm lên, quả thực vô cùng dễ chịu.
Đại Phúc thử nằm một lát, vui đến không muốn rời đi, rõ ràng là vô cùng thích.
Rõ ràng đã là lần thứ ba thành thân rồi.
Lần đầu thành thân, hắn thờ ơ chán ghét, không thèm nhìn nàng một cái.
Lần thứ hai thành thân, hắn lòng đầy áy náy, lại quá mức cẩn thận.
Chỉ có lần này…
Hai người họ, tuổi tác tương đương, tình đầu ý hợp, trong mắt tràn đầy sự ngọt ngào và e thẹn trong trẻo.
Họ lại một lần nữa trở thành phu thê.
Đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ.
