Hoa Mộc Miên Trong Gió
Chương 31:
Sáng chủ nhật, tôi uể oải nhìn lên bầu trời xám xịt đầy mây đen, từng hạt mưa nặng trĩu thi nhau rơi xuống mặt đất như đang ném hết tất cả muộn phiền lo âu vào lòng người và tôi đành phải mang theo cả bầu trời muộn phiền lo âu này đến địa điểm casting. Đến nơi, Lê Na liên hệ nhân viên của đoàn phim để biết chính xác địa điểm, sau đó cô ấy dẫn tôi vào một căn phòng trên tầng năm, ở đây khá rộng rãi nhưng lại không có mấy người. Tôi nhìn quanh căn phòng lớn trống trải này một vòng, xác định tính luôn cả tôi cũng chỉ có bốn người đến thử vai. Lê Na nhìn họ một lát rồi nhỏ giọng phân tích từng người một cho tôi nghe. Hóa ra ba người họ đều là những diễn viên đang nổi hiện nay, ai ai cũng trẻ trung xinh đẹp, khí chất minh tinh của họ làm cho cả căn phòng tràn ngập ánh hào quang mặc cho bên ngoài kia trời không có lấy một tia nắng, lại khiến tôi càng lo lắng hơn. Tôi ngồi đợi tầm mười lăm phút, cuối cùng cánh cửa bên trong cùng của căn phòng cũng mở ra. Hóa ra căn phòng rộng này còn có một phòng nhỏ bên trong nữa, đi ra có tất cả bốn người, trong số họ có cả Ngô Dật Hiên. Anh ấy từ lúc bước ra đã nhìn tôi chằm chằm, nhưng là với vẻ mặt tràn đầy không vui, không biết tôi có nhìn nhầm không mà dường như trong mắt anh ấy còn mang theo cả sự tức giận, tôi tự hỏi bộ mình có làm sai chuyện gì sao?Hôm nay tôi đến đây là để casting vai chính đấy có biết tôi hồi hộp thế nào không? Ngô Dật hiên, anh ấy không động viên cổ vũ thì thôi còn dùng thái độ đó tạo thêm áp lực cho tôi sao? Tôi mặc kệ không thèm quan tâm anh ấy nữa mà yên lặng đánh giá những người còn lại, ánh mắt tôi nhìn tới người nào Lê Na nhỏ giọng giới thiệu tới người đó. Người ngồi ngoài cùng từ trái sang là phó đạo diễn, tiếp theo là Ngô Dật Hiên, ở vị trí thứ ba là đạo diễn, đạo diễn bộ phim này còn khá trẻ, chắc cũng chỉ tầm tuổi anh trai tôi và Tô Kiệt mà thôi, da hơi ngăm đen một chút thôi nhưng vì ngồi cạnh Ngô Dật Hiên nên trông anh ta cứ như Bao Công, cuối cùng chính là nữ biên kịch tôi đã liên hệ rất nhiều lần nhưng đến hôm nay mới có cơ hội thấy mặt. Ngoài bốn người họ còn có vài người nữa đứng xung quanh căn phòng, tôi đoán có lẽ họ là trợ lý của đoàn phim.Đạo diễn khá thân thiện và vui tính, không biết ba người diễn viên kia tâm trạng thế nào chứ tôi khá hồi hộp, vậy mà anh ta mới nói vài câu tôi đã có thể thoải mái cười một chút rồi, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hẳn. Đạo diễn nói mọi người ở đây chắc cũng đều quen biết nhau hết rồi nên không cần giới thiệu, nói chuyện chào hỏi xã giao một chút là có thể bắt đầu được rồi, vậy mà bạn diễn viên ngồi vị trí thứ hai không biết là cố tình hay vô ý lại hỏi đạo diễn tôi là ai, cô ấy nói rằng không quen tôi, đây là lần đầu thấy mặt. Theo tôi tìm hiểu thì lúc trước Trịnh Kiều Vi kia sống khá kín tiếng, quá trình học tập cũng là theo tiêu chuẩn của con em nhà bình thường không hề đua đòi vào trường quý tộc vậy nên ngoài thế hệ phú nhị đại tam nhị đại ra, thì gần như ít ai biết tôi là con cháu thế gia. Nhưng điều đáng nói ở đây là đạo diễn đã nói vậy mà cô gái này còn cố tình hỏi đến chuyện này không phải là không xem lời của đạo diễn ra gì sao? Hay là cô ta đang cố tìm chuyện với tôi? Nhưng cô ta hỏi cũng đúng, bọn họ đúng là chưa từng biết tôi thật, bằng chứng là hai người còn lại cũng đồng loạt quay lại nhìn tôi chờ đợi đáp án, này thì tôi thật sự quẫn bách rồi, bọn họ ai cũng đang là minh tinh nổi tiếng, tôi là gì chứ không lẽ nói tôi dùng tiền để mua vị trí casting này, nói ra chắc xấu hổ chết mất. Giữa lúc tôi cúi đầu suy nghĩ xem mình nên giới thiệu thế nào thì phía trên tôi nghe Ngô Dật Hiên lạnh nhạt nói:- Cô ấy là do tôi giới thiệu, lúc trước có cùng diễn chung một bộ phim, thấy năng lực và phong cách diễn của cô ấy khá hợp với bộ phim này.Anh ấy nói mà vẫn đang cúi đầu nhìn quyển kịch bản trên bàn nên tôi không biết biểu cảm lúc này của anh ấy là gì, xong tôi cảm thấy có chút khó hiểu, với tính cách của Ngô Dật Hiên, anh ấy luôn tôn trọng và lịch thiệp với mọi người, quan sát anh ấy bao lâu nay tôi chưa từng thấy anh ấy dùng thái độ như vậy nói chuyện với ai, đặc biệt là phái nữ. Cô gái này có gì đặc biệt vậy? Vừa rồi Lê Na nói cô ấy tên gì nhỉ? Lam Tuyền? Nhìn cũng khá xinh đẹp, lại còn quyến rũ nữa chứ. Trong lúc tôi nhìn cô ấy, thì cô ấy nhìn nam thần nhà tôi, dùng chính thần thái quyến rũ đó nhìn anh ấy nói:- Nghe anh Ngô nói vậy thì không phải so với chúng tôi cô ấy sẽ có ưu thế sao?Đây có được gọi là thẳng thắn không? Tôi có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ cô ấy sẽ nói ra một câu thẳng như ruột ngựa như vậy, đúng là không nể nang ai hết, chắc kim chủ phía sau cũng không nhỏ đi. Tôi không nhìn cô ta nữa mà quay lại nhìn bốn vị phía trên, chính xác là nhìn Ngô Dật Hiên xem anh ấy phản ứng thế nào, vậy mà tôi nhìn thấy gì? Ngô Dật Hiên không nhanh không chậm khép lại quyển kịch bản trong tay hờ hững nói:- Tất nhiên rồi, đã là người tôi giới thiệu thì dĩ nhiên người tôi muốn diễn cùng cũng là cô ấy.Lời anh ấy nói ra không những khiến cho hai người diễn viên còn lại cảm thấy choáng mà đến tôi cũng sững sờ. Quá bạo rồi, tôi nghĩ ảnh Đế Lưu Hạo Nhiên cũng không dám nói thẳng thừng như vậy đâu. Ba người bọn họ đầu tiên là sửng sốt trước câu nói của Ngô Dật hiên sau đó nhanh chóng quay lại chụm đầu nói nhỏ gì đó. Ngô Dật Hiên nhìn bọn họ khóe môi nhợt nhạt cười, nói tiếp:- Nhưng quyền quyết định ai là nữ chính bộ phim này không phải là tôi, nên các người cứ yên tâm mà làm tốt phần của mình là được.Sau đó anh ấy không dài dòng mà quay qua nhìn mấy vị đang ngồi cùng mình hỏi thẳng có thể bắt đầu được chưa khiến tôi đơ luôn rồi. Ngô Dật Hiên hôm nay anh ấy sao vậy? Nói chuyện cứ như pháo nổ ấy nhỉ, không sợ bị truyền ra ngoài làm mất hình tượng vốn có của mình sao? Nhưng thời gian không cho tôi lãng phí để suy nghĩ những chuyện này, bởi vì người đầu tiên đã đi lên. Đúng như Lê Na nói, cảnh mà đạo diễn yêu cầu cô ấy diễn chính là cảnh ra đi trong lặng thầm của nữ chính. Không chỉ người đầu tiên mà cả ba người họ đều diễn cảnh này, tôi thật sự như đang ngồi trên đống lửa, không những vì tôi không diễn được cảnh này mà còn là vì ba người kia diễn quá tốt, nói khóc là khóc, khiến tôi ngạc nhiên đến mức suýt nữa không khép được miệng rồi. Bọn họ đúng là minh tinh đi lên nhờ thực lực nha.Đến lượt tôi lên, Đạo diễn nhìn tôi mỉm cười nói:- Hồi hộp lắm sao?Tôi không nói tiếng nào chỉ gật gật đầu đồng ý, thực sự hai chữ hồi hộp cũng không nói hết được tâm trạng của tôi lúc này đâu, đó còn là sự sợ hãi và tiếc nuối, vì nếu tôi thực sự trượt vai này, liệu rằng tôi còn có cơ hội gặp Ngô Dật Hiên nữa hay không? Tôi thở dài đang định thẳng thắn nói tôi không diễn được cảnh này có thể đổi cảnh khác không thì Ngô Dật Hiên lại lên tiếng:- Bộ phim này còn một cảnh rất quan trọng, đó là lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau, để cô ấy diễn cảnh này thế nào?Tôi trợn mắt nhìn anh ấy, còn có thể như vậy sao? Rõ ràng anh ấy cũng có ý giúp tôi mà, không những giúp mà còn là hiên ngang giúp nha? Tôi còn chưa kịp phất cờ trong bụng thì nữ biên kịch vẫn im lặng từ nãy giờ nhìn anh ấy cười nói:- Anh Ngô làm vậy có phải ác quá không? Tuy cảnh lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau không được xem là cảnh quan trọng nhất bộ phim này nhưng có thể nói là cảnh khó nhất đấy.Tôi lại ngạc nhiên rồi, cảnh khó nhất? Tôi cố gắn hồi tưởng lại lời nữ biên kịch này đã nói với tôi qua điện thoại. Cô ấy nói, lần đầu tiên gặp mặt nam chính, nữ chính mang tâm trạng vừa vui mừng vừa hồi hộp, lại có chút hy vọng. Vui mừng vì sau nhiều năm như vậy cô ấy cũng có thể đến được nơi chàng trai mình thích sinh sống, cũng có thể gặp được cậu ấy, có thể thực hiện lời ước hẹn nhiều năm. Hồi hộp vì không biết chàng trai mình thích kia ngoài đời thật sẽ như thế nào, liệu có giống trong ảnh không? Liệu cậu ấy có thích mình không, nhìn thấy mình có chút thất vọng nào không? Lại hy vọng cảm xúc của cậu ấy với mình cũng giống như cảm xúc mà mình giành cho cậu ấy. Cuối cùng chính là vỡ òa vì hạnh phúc khi thấy nụ cười tỏ nắng của cậu ấy khi nhìn thấy mình. Tất cả cảm xúc đó chỉ được nữ chính thể hiện trong vòng chưa đến một phút đồng hồ, nhưng phải tạo cho khán giả thấy khung cảnh lúc đấy đẹp đẽ như thế nào, thanh xuân thật sự đẹp biết bao, thật sự khá áp lực. Nếu như trong cảnh ra đi nữ chính làm cho người xem phải khóc, thì trong cảnh gặp mặt này, nữ chính phải làm cho người xem phải cảm thấy hạnh phúc lan tỏa khắp mọi nơi. Tôi có thể hiểu tại sao nữ biên kịch nói cảnh gặp mặt này khó diễn hơn cảnh ra đi bởi vì nỗi buồn khổ có thể dễ dàng bị lây nhiễm và được đồng cảm hơn là phải tạo niềm vui sướng hạnh phúc cho người xem.Sau khi thấm thía hết lời của nữ biên kịch nói, tôi giận rồi, Ngô Dật Hiên anh ấy có thể tàn nhẫn với tôi như vậy đấy, cái gì mà cho tôi cơ hội, thật ra là muốn xem tôi làm trò cười chứ gì? Tôi nhìn anh ấy bằng ánh mắt ai oán khiến đạo diễn bên cạnh cũng bật cười, anh ta quay qua nhìn Ngô Dật Hiên đổ thêm vài lít xăng vào ngôi nhà đang cháy của chúng tôi:- Cô Kiều Vi thông cảm chắc tối qua Dật Hiên ngủ không ngon nên tâm trạng hôm nay của cậu ấy không tốt lắm, cô đừng để bụng nha.Tôi còn có thể nói cái gì, tôi có để bụng đó thì làm sao? Tôi cũng đâu phải minh tinh nổi tiếng như người ta, làm gì có quyền chống đối chứ? Vậy nên cuối cùng đành ngoan ngoãn gật đầu rồi bước lên hai bước thực hiện nhiệm vụ của mình, cảnh này nói khó thì khó nhưng so với khóc tôi có thể diễn được vai cười, còn có thật sự tốt hay không thì để ông trời quyết định đi. Tôi nhắm mắt hai giây, tưởng tượng một chút. Hôm ấy chắc trời rất đẹp, nắng vàng nhẹ nhàng lướt qua vai cô gái, làn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài bồng bềnh như mây khiến từng bước đi của cô ấy như đang giẫm trên mây, đẹp như trong mộng, cuối cùng cô ấy cũng nhìn thấy chàng trai mình vẫn mơ về mỗi đêm, giống hệt như trong tưởng tượng, cậu ấy rực rỡ như ánh ban mai đứng đó nhìn cô cười, nụ cười đó khiến cô gái cảm thấy hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất đời mình, đáp lại cậu cô cũng cười, nụ cười mãn nguyện. Tôi như được nhìn thấy Ngô Dật Hiên đứng dưới tàn cây xanh ven đường, ôn nhu nhìn tôi một cách trìu mến hỏi:- Cậu đi đường có mệt không?Tôi đang định trả lời thì bên tai vang tên tiếng vỗ tay khiến tôi bừng tỉnh, hình ảnh trước mắt tan biến thành từng tia sáng nhỏ rồi biến mất trong không trung khiến tôi lưu luyến không thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương