Hoa Ngọc Lan

Chương 30: Trước Tết



Thời gian cứ vùn vụt trôi,còn tình cảm của em và tôi thì vẫn vậy, có phần sâu đậm hơn, mới đó mà chỉ còn vài ngày nữa đã đến cái Tết cổ truyền. Nhớ lại cách đây 4,5 năm thôi, tôi lúc nào cũng háo hức đón chờ cái Tết mới, đối với học sinh, Tết không chỉ là dịp được nghỉ học dài nhất trong năm ( trừ nghỉ hè ), mà còn dịp để chúng tôi diện những bộ quần áo mới, được ăn những bữa cơm với những món ăn ngon hơn ngày bình thường. Cho đến khi vào cấp 3 thì tôi dần cảm thấy không khí đón Tết trong mình giảm đi, cái Tết không còn quá quan trọng như trước, vì lí do gì thì chính tôi cũng không biết, có lẽ mình đã bắt đầu người lớn hơn hay là do những thứ đặc trưng của Tết đã không còn quá xa lạ, giả dụ như bánh chưng hay măng khô, bây giờ vào bất kì ngày nào trong năm thì ở ngoài chợ đều bán.

Năm nay tôi đã có em bên cạnh, nhưng sao niềm vui lại không được trọn vẹn, sáng mùng 1 Tết là em về quê nội với bố mẹ ở Hải Phòng để ăn Tết rồi đến mùng 4 mới về vậy là trong những ngày nghỉ Tết này, tôi và em chỉ có thể nói chuyện và tâm sự với nhau qua điện thoại. Những ngày giáp Tết, phố phường đông vui, nhộn nhịp, xe cộ ngược xuôi,trên khắp các vỉa hè của những con phố, hoa đào, hoa mai, quất, cam canh được bày bán khắp mọi nơi, cờ, khẩu hiệu, băng rôn, đèn cũng góp phần tô điểm thêm cho thành phố trở nên tươi sáng và trang hoàng hơn….. tôi thấy tiếc vì không được cùng em đi dạo phố trong cái khung cảnh như thế này, rồi đến cả cơ hội hiếm hoi nhất cũng coi như bị phá sản:

- Tối mai giao thừa, em đi xem bắn pháo hoa cùng anh được không ? …. Tôi nhắn tin hỏi em

- Chắc là em không được đi rồi , hic

- Sao em không được đi vậy ?

- Hôm nọ em cũng xin mẹ rồi nhưng mà không được,em cũng thích đi cùng anh lắm chứ. Mà em không được đi anh có chán không.

- Tất nhiên là anh chán rồi, nhưng biết làm thế nào được , hì …. Tôi cố gắng cười để cho em bớt buồn, mặc dù nghe những lời vừa rồi tôi thấy nản vô cùng.

- Thế để sau em thử xin lại nhé, mà kiểu gì trước năm mới cũng phải gặp anh một lúc.

- Uh, mà sao lại phải gặp anh trước năm mới ?

- Thế anh không muốn gặp em ạ

- Không, anh muốn chứ, anh chỉ hỏi vậy thôi.

- Vì em muốn được ở bên anh một lúc , sáng mùng 1 em về quê nội sớm, chắc không gặp anh được, mãi đến mùng 4 mới về……Mà sau em có chuyện này muốn nói với anh nữa.

- Uh, thế có gì thông báo sớm cho anh nhé, mà em ngủ sớm đi nhé, đắp chăn cẩn thận vào không lạnh, anh đi ngủ trước đây.

Khóa bàn phím điện thoại xong,tôi nằm lăn ra giường, vậy là mọi thứ không bao giờ được như ý, biết làm sao được, thôi thì cứ kệ nó, ra sao thì ra vậy,nghĩ nhiều cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu. Biết là vậy nhưng không hiểu sao tôi nằm trằn trọc mãi tới gần 1h mới ngủ được.

7h30 tối, ngày 30/12 âm lịch, trên chiếc xe đạp, tôi chở em đi dạo quanh những con phố, trời càng về khuya càng lạnh, gió thổi vào các ngón tay, luồn vào cổ áo lạnh buốt, ngoài đường lúc này thật vắng người, chỉ còn những hàng bán cây cảnh, đào quất là còn sáng đèn, những người trông hàng ngồi trong chiếc lều dựng tạm bợ bằng vải bạt, có lẽ họ sẽ đón những giây phút giao thừa ngay tại “ cửa hàng “ của mình và sẽ chỉ thu dọn hàng, rồi ra về khi đã 1,2 giờ sáng. Cả thành phố được thắp sáng bởi ánh đèn vàng, làm dịu đi cái giá rét trong những ngày này, và đằng sau tôi lúc này là một người làm ấm tinh thần cho tôi , em vẫn theo thói quen mọi khi, ngả đầu vào lưng tôi và vòng tay qua ôm chặt, em nói nhỏ :

- Anh có rét không

- Anh hơi hơi thôi….. tôi nói rồi đưa tay xuống eo mình, bàn tay mềm mại và ấm áp của em nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.

- Anh này

- Sao em ?

- Dù thế nào thì anh mãi yêu em nhé, được không anh ?

- Uh, nhưng nếu em bỏ anh đi yêu người khác thì anh cũng vẫn phải yêu em chứ….. tôi trêu em

- Không, em nói rồi mà, chỉ có anh bỏ em trước thôi, chứ em không bao giờ bỏ anh trước đâu, anh tin em không ?

- Anh tin !..... tôi nói rồi xiết nhẹ bàn tay em

- À mà tối qua em bảo có chuyện gì muốn nói với anh cơ……. Tôi nói tiếp

- Để sau em nói được không anh, chuyện cũng không quan trọng lắm đâu.

- Uh, nếu có gì thì phải bảo anh đấy, không được giấu đâu. Mà Lan này

- Dạ

- Giờ thì chắc không thể kiếm được cây hoa ngọc lan nào cho em rồi

- Vâng, nhưng mà sao hả anh.

Tôi dừng xe trước cửa hàng sinh vật cảnh, ngắm nghía lựa một cây hoa phong lan nhỏ với những bông hoa tím biếc, không biết từ bao giờ, nhưng từ cái thời điểm đó cho đến tận bây giờ tôi bắt đầu có sở thích với các loại hoa lan, những cánh hoa luôn có vẻ gì đó mỏng manh, yếu ớt ẩn chứa sâu trong vẻ đẹp bên ngoài.

- Em cầm hộ anh nhé….. tôi mỉm cười nói với em

- Anh mua cho em ạ…… nụ cười trên môi em cũng nở ra và tôi có thể lờ mờ nhận thấy nhờ ánh đèn cao áp, dù mái tóc em che đi 1 phần.

- Không….. anh không mua cho em

- Eo, thế mà em cứ tưởng,hihi, ngại ghê….. em nói rồi đưa tay vuốt vuốt những sợi tóc ở bên vai

- Anh tặng, chứ không cho em, mà không có ngọc lan thì tạm phong lan vậy, dù sao cũng là lan mà.

- Hi, thì thế nào chậu hoa này chả là của em mà, anh bắt bẻ quá.

- Thế đố em, sao anh lại tặng em chậu hoa này nào…. Tôi nói rồi đưa tay véo mũi em

- Em không biết, để em trang trí Tết ạ.

- Sai bét, cho đoán lần nữa đấy

- Ơ, em chịu rồi, hôm nay cũng không phải là ngày kỉ niệm anh và em yêu nhau.

Tôi mỉm cười , rút từ trong túi áo ra một phong socola, đặt nó vào tay em rồi thơm nhẹ lên má em, tôi nói

Mãi yêu anh nhiều nhé, mai là Valentine anh không gặp em được rồi...
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...