Hoa Nguyên
Chương 8
Mẫu thân của nàng được ngồi cái ghế bên cạnh Tống lão thái thái. Nàng ngồi xuống liền thong thả cầm lấy tách trà trên bàn, lại mở ra nắp trà, tinh tế nhấp một ngụm. Một loạt động tác nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui. Mẫu thân của nàng cười nói.
"Là trà Qua Phiến ạ? Sáng nào đến thỉnh an mẫu thân, chúng con đều uống mất của mẫu thân một lượng trà quý lớn, thật là tốn kém cho người quá."
Tống Minh Hoa không thích uống trà. Nàng tuy là đích thứ nữ, cũng nằm trong phạm vi được Tống lão thái thái ưa thích hơn những người còn lại, nhưng cũng không thể so được với Tống Minh Ngọc và Tống Minh Chi, bởi vậy cũng không được đặc thù đãi ngộ như ở Hương Như Viện. Tống Minh Hoa ở Thọ Khang Viện cũng không dám chống tay vào cằm, tuy rằng vẫn không làm được như tam tỷ tỷ dáng ngồi đoan chính, vẫn coi như là ngồi nghiêm chỉnh. Nàng thấy mọi người đều bưng lên tách trà thưởng thức, cũng không làm theo. Khi nãy nàng đã uống no nước, Tống lão thái thái cũng không để ý nàng rốt cuộc uống hay không uống.
Quả nhiên, Tống lão thái thái ha hả cười nói.
"Không tốn kém, chỉ là vài tách trà mà thôi, ta vẫn bỏ được." Dừng một chút, nàng lại hiền từ nói thêm. "Trịnh ma ma, ngươi đi bảo nhà bếp làm thêm một đĩa bánh hoa đào mà Ngọc nha đầu thích ăn, thêm một đĩa bánh hoa quế cho Chi nha đầu."
Trịnh ma ma là một người phụ nữ trung niên phổ phổ thông thông. Nàng hình như cũng là thiếp thân nha hoàn từ hồi còn ở Lâm gia của lão thái thái. Nàng nhận mệnh đi ra. Người trong phòng ai nấy đều vẻ mặt thản nhiên, dường như đối với chuyện lão thái thái thiên vị cũng không có ý kiến gì. Chỉ có Xuân di nương là khuôn mặt nhỏ hiện lên vui mừng, Thẩm di nương vẫn như cũ mang lên khuôn mặt tươi cười.
Trong phòng lại không có âm thanh. Tống Minh Hoa lại bật chế độ ngẩn người nghĩ lung tung.
Nàng nghĩ đến Thất tỷ tỷ Tống Minh Chi.
Tống Minh Chi là nữ hài đẹp nhất nhà. Không sai, nàng chính là người xếp hạng cao nhất trong Tam đại mỹ nhân Tống phủ (bảng xếp hạng do Tống Minh Hoa tự tổng kết ra). Tống Minh Chi có dung mạo kế thừa toàn bộ những nét đẹp đẽ nhất của Tống Phong lão cha và Xuân di nương: nước da trắng sứ, ngũ quan tinh xảo, dáng người nóng bỏng nhưng lại không có vẻ thô tục, trái lại lại cho người ta loại cảm giác thuần khiết dụ hoặc. Tống Minh Chi tuy là nữ nhi của Xuân di nương, nhưng khi nàng ta lên ba, đã được Tống lão thái thái nhận về Thọ Khang Viện nuôi nấng. Tống Minh Hoa nghe Thôi ma ma bên cạnh mẫu thân kể lại, khi đó Tống lão thái thái nói rằng trong viện không có không khí vui mừng, nói với Tống Phong lão cha rằng nàng muốn nhận nuôi một cháu gái dưới gối. Trong nội viện lúc đó có năm tiểu thư, nàng và Tống Minh Ngọc còn chưa ra đời, tỉ lệ cạnh tranh là rất cao, ít nhất là đối với ba vị di nương. Tống Minh Hoa nghe nói sau khi Tống lão thái thái chọn Thất tỷ tỷ, Thẩm di nương đã ở trong phòng phát cáu tổng cộng nửa canh giờ.
Tống Minh Chi được Tống thái thái chăm sóc vô cùng cẩn thận, có thể nói là vô cùng sủng ái yêu chiều. Nàng càng lớn càng xinh đẹp mỹ lệ, lại được Tống lão thái thái dạy dỗ tận tâm, cơ hồ là cầm kỳ thư họa không gì không tinh thông, thêu thùa may vá càng là một phen thạo nghệ, ngay cả nấu ăn cũng là không thể chê trách chỗ nào, tài nghệ cơ hồ là có thể cùng Tam tỷ tỷ của Tống Minh Hoa ngồi cùng một mâm. Tống Minh Chi ở Thọ Khang Viện tròn mười năm, mãi cho đến khi mười ba tuổi mới chuyển đến viện riêng là Đào Uyển Các.
Vì mười năm được gửi nuôi ở Thọ Khang Viện đó, địa vị của Tống Minh Chi ở trong Tống phủ cũng có một bước tiến nhảy vọt, so với Tống Minh Loan tuy rằng vẫn kém chút, nhưng lại cũng đã bằng với Tống Minh Hoa, cũng coi như là nửa cái đích nữ.
Tống Minh Hoa đối với vị tỷ tỷ này không có quá nhiều giao tiếp. Một là vì nàng xưa nay chán ghét Xuân di nương, tuy rằng nàng cũng biết chuyện của người lớn trẻ nhỏ vô tội, nhưng Tống Minh Hoa vẫn là không muốn cùng những ca ca tỷ tỷ được Xuân di nương sinh ra thân thiết. Hai là Tống Minh Chi tuy rằng nhìn như ôn hòa ấm áp, nhưng thực chất rất khó tâm giao, là kiểu người ngoài nóng trong lạnh. Tống Minh Hoa không biết làm sao để nói chuyện thân thiết với nàng, cũng không muốn, vậy nên cuối cùng bọn họ thành một mối quan hệ tôn trọng lẫn nhau, thân hòa nhưng xa cách, không có quá nhiều tình cảm dư thừa.
Tống Minh Hoa đang nghĩ ngợi lung tung, thì bị hương thơm ngào ngạt ở cái bàn gỗ kế bên tay trái lôi kéo về thực tại. Nàng nhìn xuống, liền thấy Tam tỷ tỷ đang mỉm cười nhìn nàng, trên bàn có hai cái bát sứ hoa xanh choai choai đựng sủi cảo bốc khói nghi ngút, hai đĩa bánh nếp nằm song song nhau, mỗi đĩa có ba chiếc bánh màu trắng ngà khắc hình hoa sen bằng màu tím nhạt, hình vuông, to chừng hai xăng ti mét vuông. Món nào món nấy hấp dẫn mê người, đầu bếp ở bếp nhỏ của Thọ Khang Viện có tay nghề tốt nhất phủ, Tống Minh Hoa đã biết đến từ lâu.
"Mau ăn đi kẻo nguội, tỷ tỷ nhớ rõ ngươi thích ăn bánh nếp nhân đậu đỏ khoai môn nhất." Tống Minh Loan đẩy luôn cả đĩa bánh của mình về phía Tống Minh Hoa. Lại ôn nhu nói thêm. "Ta nhìn một cái liền biết ngươi đang ngẩn người, ta còn lo ngươi không kịp quay về thực tại trước khi bánh hết nóng, đang định gọi ngươi."
"Là trà Qua Phiến ạ? Sáng nào đến thỉnh an mẫu thân, chúng con đều uống mất của mẫu thân một lượng trà quý lớn, thật là tốn kém cho người quá."
Tống Minh Hoa không thích uống trà. Nàng tuy là đích thứ nữ, cũng nằm trong phạm vi được Tống lão thái thái ưa thích hơn những người còn lại, nhưng cũng không thể so được với Tống Minh Ngọc và Tống Minh Chi, bởi vậy cũng không được đặc thù đãi ngộ như ở Hương Như Viện. Tống Minh Hoa ở Thọ Khang Viện cũng không dám chống tay vào cằm, tuy rằng vẫn không làm được như tam tỷ tỷ dáng ngồi đoan chính, vẫn coi như là ngồi nghiêm chỉnh. Nàng thấy mọi người đều bưng lên tách trà thưởng thức, cũng không làm theo. Khi nãy nàng đã uống no nước, Tống lão thái thái cũng không để ý nàng rốt cuộc uống hay không uống.
Quả nhiên, Tống lão thái thái ha hả cười nói.
"Không tốn kém, chỉ là vài tách trà mà thôi, ta vẫn bỏ được." Dừng một chút, nàng lại hiền từ nói thêm. "Trịnh ma ma, ngươi đi bảo nhà bếp làm thêm một đĩa bánh hoa đào mà Ngọc nha đầu thích ăn, thêm một đĩa bánh hoa quế cho Chi nha đầu."
Trịnh ma ma là một người phụ nữ trung niên phổ phổ thông thông. Nàng hình như cũng là thiếp thân nha hoàn từ hồi còn ở Lâm gia của lão thái thái. Nàng nhận mệnh đi ra. Người trong phòng ai nấy đều vẻ mặt thản nhiên, dường như đối với chuyện lão thái thái thiên vị cũng không có ý kiến gì. Chỉ có Xuân di nương là khuôn mặt nhỏ hiện lên vui mừng, Thẩm di nương vẫn như cũ mang lên khuôn mặt tươi cười.
Trong phòng lại không có âm thanh. Tống Minh Hoa lại bật chế độ ngẩn người nghĩ lung tung.
Nàng nghĩ đến Thất tỷ tỷ Tống Minh Chi.
Tống Minh Chi là nữ hài đẹp nhất nhà. Không sai, nàng chính là người xếp hạng cao nhất trong Tam đại mỹ nhân Tống phủ (bảng xếp hạng do Tống Minh Hoa tự tổng kết ra). Tống Minh Chi có dung mạo kế thừa toàn bộ những nét đẹp đẽ nhất của Tống Phong lão cha và Xuân di nương: nước da trắng sứ, ngũ quan tinh xảo, dáng người nóng bỏng nhưng lại không có vẻ thô tục, trái lại lại cho người ta loại cảm giác thuần khiết dụ hoặc. Tống Minh Chi tuy là nữ nhi của Xuân di nương, nhưng khi nàng ta lên ba, đã được Tống lão thái thái nhận về Thọ Khang Viện nuôi nấng. Tống Minh Hoa nghe Thôi ma ma bên cạnh mẫu thân kể lại, khi đó Tống lão thái thái nói rằng trong viện không có không khí vui mừng, nói với Tống Phong lão cha rằng nàng muốn nhận nuôi một cháu gái dưới gối. Trong nội viện lúc đó có năm tiểu thư, nàng và Tống Minh Ngọc còn chưa ra đời, tỉ lệ cạnh tranh là rất cao, ít nhất là đối với ba vị di nương. Tống Minh Hoa nghe nói sau khi Tống lão thái thái chọn Thất tỷ tỷ, Thẩm di nương đã ở trong phòng phát cáu tổng cộng nửa canh giờ.
Tống Minh Chi được Tống thái thái chăm sóc vô cùng cẩn thận, có thể nói là vô cùng sủng ái yêu chiều. Nàng càng lớn càng xinh đẹp mỹ lệ, lại được Tống lão thái thái dạy dỗ tận tâm, cơ hồ là cầm kỳ thư họa không gì không tinh thông, thêu thùa may vá càng là một phen thạo nghệ, ngay cả nấu ăn cũng là không thể chê trách chỗ nào, tài nghệ cơ hồ là có thể cùng Tam tỷ tỷ của Tống Minh Hoa ngồi cùng một mâm. Tống Minh Chi ở Thọ Khang Viện tròn mười năm, mãi cho đến khi mười ba tuổi mới chuyển đến viện riêng là Đào Uyển Các.
Vì mười năm được gửi nuôi ở Thọ Khang Viện đó, địa vị của Tống Minh Chi ở trong Tống phủ cũng có một bước tiến nhảy vọt, so với Tống Minh Loan tuy rằng vẫn kém chút, nhưng lại cũng đã bằng với Tống Minh Hoa, cũng coi như là nửa cái đích nữ.
Tống Minh Hoa đối với vị tỷ tỷ này không có quá nhiều giao tiếp. Một là vì nàng xưa nay chán ghét Xuân di nương, tuy rằng nàng cũng biết chuyện của người lớn trẻ nhỏ vô tội, nhưng Tống Minh Hoa vẫn là không muốn cùng những ca ca tỷ tỷ được Xuân di nương sinh ra thân thiết. Hai là Tống Minh Chi tuy rằng nhìn như ôn hòa ấm áp, nhưng thực chất rất khó tâm giao, là kiểu người ngoài nóng trong lạnh. Tống Minh Hoa không biết làm sao để nói chuyện thân thiết với nàng, cũng không muốn, vậy nên cuối cùng bọn họ thành một mối quan hệ tôn trọng lẫn nhau, thân hòa nhưng xa cách, không có quá nhiều tình cảm dư thừa.
Tống Minh Hoa đang nghĩ ngợi lung tung, thì bị hương thơm ngào ngạt ở cái bàn gỗ kế bên tay trái lôi kéo về thực tại. Nàng nhìn xuống, liền thấy Tam tỷ tỷ đang mỉm cười nhìn nàng, trên bàn có hai cái bát sứ hoa xanh choai choai đựng sủi cảo bốc khói nghi ngút, hai đĩa bánh nếp nằm song song nhau, mỗi đĩa có ba chiếc bánh màu trắng ngà khắc hình hoa sen bằng màu tím nhạt, hình vuông, to chừng hai xăng ti mét vuông. Món nào món nấy hấp dẫn mê người, đầu bếp ở bếp nhỏ của Thọ Khang Viện có tay nghề tốt nhất phủ, Tống Minh Hoa đã biết đến từ lâu.
"Mau ăn đi kẻo nguội, tỷ tỷ nhớ rõ ngươi thích ăn bánh nếp nhân đậu đỏ khoai môn nhất." Tống Minh Loan đẩy luôn cả đĩa bánh của mình về phía Tống Minh Hoa. Lại ôn nhu nói thêm. "Ta nhìn một cái liền biết ngươi đang ngẩn người, ta còn lo ngươi không kịp quay về thực tại trước khi bánh hết nóng, đang định gọi ngươi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương