Hóa Ra Em Rất Yêu Anh

Chương 16: Hôn Trộm Không Thành (1)



Tô Niệm Khâm đặt điện thoại di động xuống. Anh đang ngồi ở bàn ăn trong phòng ăn, đọc sách và chuẩn bị cho bài học, nhưng bây giờ anh đóng sách lại khẽ cau mày.

Ngồi đối diện với anh, Dư Tiểu Lộ, người bầu bạn cùng anh, lật một trang tạp chí và hỏi: “Ai đã gọi cho anh vậy?”

“Không có ai.” Anh nhàn nhạt nói.

"Còn không có ai? Vậy sao anh giống như trốn dịch, vội vàng cúp máy như vậy?" Dư Tiểu Lộ cười.

Tô Niệm Khâm không thèm nói chuyện với cô, anh hơi cong các ngón tay của bàn tay phải và gõ nhẹ nhàng và nhịp nhàng vào bìa sách.

“Tô Niệm Khâm.” Dư Tiểu Lộ lại lật sách.

“Hả?” Anh nghiêng đầu.

“Anh mất hồn rồi.” Dư Tiểu Lộ cười.

Không trả lời, anh với lấy tấm bảng chữ nổi bên cạnh.

“Cô gái đó biết anh là Nhất Kim?” Dư Tiểu Lộ hỏi. Trong cuộc điện thoại vừa rồi, Tang Vô Yên nói rất lớn, cô mơ hồ nghe được vài câu liền đoán được.

“Ừm.”

“Thật hay giả vậy?” Dư Tiểu Lộ hỏi. Cô biết rằng mặc dù Tô Niệm Khâm có được phong thái bình tĩnh. Nhưng nó vẫn là một vấn đề rất nghiêm trọng đối với anh. Lý do khiến anh không bao giờ tiết lộ chuyện riêng tư của mình với bên ngoài là vì Tô gia, và vì anh không muốn tiết lộ vấn đề về mắt của mình cho người ngoài.

“Tôi gặp cô ấy khi đến đài phát thanh phỏng vấn độc quyền.”

“Nếu tôi sớm biết là như vậy, tôi không nên đồng ý yêu cầu của Hi tỷ. Phải làm sao đây?”

“Mặc kệ cô ấy. "

"Anh có muốn tôi tìm cô ấy không, nếu cô ấy nói với giới truyền thông thì sẽ rất phiền phức. "

Tô Niệm Khâm từ chối cho ý kiến, yên lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói:

“Có lẽ sẽ không”

Tô Niệm Khâm nói sẽ không, cái này rốt cuộc là cô ấy sẽ không công bố với truyền thông, hay là sẽ không quá phiền phức sau khi thông báo, Dư Tiểu Lộ không hiểu câu này, khi muốn hỏi lại, cô thấy sắc mặt của Tô Niệm Khâm đã trầm xuống, vì vậy cô đành phải im lặng.

Hôm đó, Dư Tiểu Lộ theo chỉ dẫn qua điện thoại của Tô Niệm Khâm để đến đón anh. Khi cô đứng trước xe và nhìn Tô Niệm Khâm bước ra từ KFC, cô đã bị sốc.

Do có đôi mắt không tốt nên khả năng phán đoán thế giới bên ngoài của Tô Niệm Khâm chủ yếu dựa vào âm thanh và khứu giác. Vì vậy, anh không thích những nơi có mùi nồng nặc và tiếng nói ồn ào, và nhà hàng thức ăn nhanh kiểu phương Tây này chính là sự kết hợp của cả hai.

Khi cô gái bên cạnh anh chào tạm biệt Tô Niệm Khâm, cô ấy nói với một nụ cười, “Ba nó, lần sau gặp.”

Các tĩnh mạch trên trán Tô Niệm Khâm co giật không dễ nhận thấy.

Khi Dư Tiểu Lộ lên xe, cô không khỏi buồn bực, “Cái gì mà ba nó?”

“Lái xe!” Sắc mặt Tô Niệm Khâm lập tức giăng đầy mây đen.

Ngày rằm tháng giêng âm lịch vừa qua, trường học cũng dạy học trở lại. Tô Niệm Khâm vẫn là giáo viên dạy chữ nổi ở lớp ba, và Tang Vô Yên vẫn là phó chủ nhiệm lớp của Lý lão sư.

Kể từ sự việc lần trước, Tang Vô Yên bắt đầu chú ý đến Tiểu Vy. Ví dụ, quần áo của cô bé có sạch sẽ hay không, và giày của cô bé có giữ được ấm hay không. Trong giờ giải lao, có em chen nhau vào căng tin mua đồ ăn vặt, có em lại mang đồ ăn từ nhà đi. Mà Tiểu Vy rõ ràng là không có những đãi ngộ này, cô bé chỉ ngồi ở chỗ của mình mỗi khi đến lớp, và giữ im lặng.

Hôm đó trời mưa, không có đứa nào chạy ra sân vui đùa nên cả bọn mua đò ăn ở căng tin để ăn trong giờ giải lao. Mùi thức ăn bao trùm khắp lớp học. Tang Vô Yên đứng ở hành lang ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm Tiểu Vy trong góc.

Cô đã từng có cảm giác bối rối như thế này trước đây. Khi cô còn nhỏ, gia sư của cô rất nghiêm khắc, cô đều là ăn bữa sáng ở nhà rồi mới được phép ra ngoài, mẹ Tang cũng sẽ không cho bất kỳ khoản tiền tiêu vặt nào ngoại trừ tiền xe. Sau buổi học thứ hai, có 30 phút giải lao, và nhiều người ăn sáng vào lúc này. Cô rất xấu hổ khi thấy các bạn cùng lớp ăn một cách ngon lành trong khi cô ngồi bên cạnh. Đó không phải là mối quan hệ giữa đói và không đói, mà là lòng tự trọng rất tinh tế giữa những đứa trẻ.

Tang Vô Yên vội vàng đi về văn phòng, mở ngăn kéo, lấy túi xách, đi xuống căn tin. Nhưng trước căn tin, bọn trẻ chen chúc trong ngoài, dù sao cô cũng là giáo viên nửa vời nên không thể chen chúc với bọn trẻ được. Sau khi do dự, cô quay trở lại văn phòng tầng hai.

“Tiểu Tang, tôi tưởng cô đã về?” Lý lão sư nói.

“Không, tôi định mua vài thứ, nhưng có quá nhiều học sinh.”

“Chưa ăn sáng à?” Lý lão sư luôn quan tâm đến cô, “Nếu chưa ăn sáng, tôi có bánh quy ở đây.” Sau đó, cô ấy lấy bánh quy trong ngăn kéo và đưa chúng cho cô.

“Không, không, không.” Tang Vô Yên xua tay, “Tôi không phải muốn mua cho mình.”

Lý lão sư cười: “Về sau, cô phải nhanh lên trước khi chuông tan lớp vang lên.”

Tô Niệm Khâm đối diện ngẩng đầu, ánh mắt như có như không rơi vào Tang Vô Yên.

Mặc dù kể từ lần trước, Tô Niệm Khâm luôn tránh mặt cô, cố gắng không ở một mình với cô. Cô cũng đã nghĩ đến việc tìm cớ tiếp cận anh, nhưng luôn bị anh tự nhiên tránh mặt. Hai người họ không bao giờ nói về chủ đề "Nhất Kim" nữa, họ ngầm hiểu nhau.

Tang Vô Yên cũng buồn bực, anh làm sao tin rằng cô không nhiều chuyện trên đài chứ?

Tiết thứ ba, Tang Vô Yên đi theo để nghe lớp học của Lý lão sư. Khi bước đến cửa lớp học trên tầng ba, Lý lão sư nhận ra rằng mình quên mang theo cốc nước. Cô ấy dạo này bị đau họng, cốc ngâm nước thuốc bắc, nếu không uống một lúc sẽ khàn giọng. Tang Vô Yên nói: “Không sao đâu, cô vào lớp trước đi, tôi lấy cho cô.”

Cô cầm lấy cốc, phát hiện không có nước, vội vàng đi đến bình nước, lấy một cốc đầy, và quay ra ngoài trong khi đậy nắp.

Khi đang quay đầu lại, cô vô tình đụng phải một người đi tới từ phía đối diện. Người này không ai khác chính là Tô Niệm Khâm. Một nửa lượng nước sôi trong cốc trào ra, toàn bộ đều được đổ lên người Tô Niệm Khâm.

May mắn thay, giờ là mùa đông, Tô Niệm Khâm mặc quần áo dày, vì vậy nước không thấm vào quần áo ngay lập tức. Chưa kịp vui mừng, thì cô nhìn thấy bàn tay của Tô Niệm Khâm.

Tang Vô Yên hít một hơi thật sâu.

Nước sôi nóng được đổ lên tay anh, và làn da bắt đầu đỏ lên nhanh chóng.

“Có bỏng không?” Cô vội vàng đặt cốc xuống, nắm lấy tay anh hỏi.

"Không nghiêm trọng lắm" anh nói.

Không biết anh thực sự không sao, hay vì anh chỉ muốn giữ khoảng cách với Tang Vô Yên. Tuy nhiên, không như mong muốn, vùng da bị bỏng không chỉ đỏ bừng mà còn bắt đầu rộp lên.

Tang Vô Yên trở nên lo lắng: “Sao không nghiêm trọng, là nước sôi đấy.”

Trong cơn hoảng loạn, cô chợt nghĩ dưới vườn lầu có lô hội, trước kia ở nhà, mẹ Tang đã dùng lô hội làm thuốc trị bỏng cho cô. .

“Anh ngồi chờ tôi.” Lập tức, cô chạy xuống lầu, chẳng màng trời mưa, ra vườn lấy vài lá nha đam rồi chạy về.

Cô nắm tay Tô Niệm Khâm đến vòi nước, xả sạch bằng nước lạnh, sau đó nhẹ nhàng lau mu bàn tay đỏ ửng của anh bằng lá lô hội.

“Cái gì vậy?”

“Lô hội.” Tang Vô Yên đáp.

Phần gốc ngón trỏ của anh như nổi lên bóng nước, và tay anh hơi run lên khi thoa lô hội lên đó.

Có lẽ là rất đau.

Mười ngón tay của anh mảnh khảnh, có thể lờ mờ nhìn thấy những đường gân xanh dưới da. Có lẽ là do chơi đàn quanh năm nên bàn tay của anh không được hoàn hảo cho lắm, các khớp ngón tay hơi dày, đầu ngón tay hơi hếch lên, trên ngón tay có vết chai.

Hầu hết nhận thức của anh về thế giới đều dựa vào đôi bàn tay này, vì vậy xúc giác của anh có thể nhạy hơn người thường.

“Tôi tuyệt đối không phải cố ý.” Tang Vô Yên áy náy nói, “Đừng tức giận.”

“Thật không?” Anh vô tình hỏi.

Tang Vô Yên lo lắng nói: “Tôi thề!”

Nước lô hội trong suốt và sền sệt ngay lập tức khi chạm vào da có cảm giác mát lạnh. Cửa sổ mở ra, gió hơi ẩm thổi nhẹ, hương thơm thanh nhã của cây cỏ giữa hai người tản ra trong không khí.

Tô Niệm Khâm hít một hơi.

Hóa ra mùi của lô hội là như vậy, anh nghĩ.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...