Hóa Ra Em Rất Yêu Anh

Chương 18: Hôn Trộm Không Thành (3)



Buổi tối, Tang Vô Yên nằm trên giường tập bài giảm cân một mình. Hôm nay là thứ tư, Tô Niệm Khâm không có lớp học vào thứ năm và thứ sáu, sẽ không đến trường. Lần sau gặp được phải đến tuần sau.

Tang Vô Yên dừng lại và nhìn chằm chằm lên trần nhà, giật mình. Cô thường bị bắt nạt khi còn nhỏ, khi lên trung học, cô bắt đầu bắt nạt người khác, tính tình đặc biệt háo thắng. Nếu có ai chọc đến cô, cô nhất định sẽ quay lại giương nanh múa vuốt, giống như Hứa Xuyến và Ngụy Hạo. Tuy nhiên, chỉ có trước mặt Tô Niệm Khâm, cô không thể đáp trả.

Anh ta chế nhạo cô liên tục, hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, cô ...

Thật vất vả chịu đựng qua bốn ngày, hôm thứ hai, Tang Vô Yên đến trường nhưng được biết mấy ngày nay Tô Niệm Khâm đã xin nghỉ phép và không đến lớp.

Tang Vô Yên giả vờ vô tình hỏi Tiểu Vương lão sư:“Vậy còn lớp chữ nổi ở lớp chúng ta thì sao?”

“Trong cuộc họp nói, xem phía Tô lão sư, nếu bị trì hoãn lâu, sẽ phải tìm một giáo viên khác. “

“Có chuyện gì vậy?”

“Không biết.” Tiểu Vương nhún vai.

Tang Vô Yên cắn bút, hy vọng anh không cố ý trốn tránh cô.

Kết quả là Tô Niệm Khâm xuất hiện đúng giờ vào ngày hôm sau, và không có gì bất thường đối mặt với cô, Tang Vô Yên nhận ra rằng cô đã đánh giá quá cao ảnh hưởng của mình đối với Tô Niệm Khâm.

Khí hậu ở thành phố A rất ẩm ướt, nói không ngoa rằng mưa sẽ rơi từ đầu mùa thu đến đầu mùa xuân năm sau, vì vậy Tang Vô Yên thường giữ một chiếc ô gấp trong túi của mình.

Tang Vô Yên tạm thời nhận được cuộc gọi quay lại trường đại học A để điền vào mẫu thông tin tốt nghiệp, rời đi trước tiết học thứ tư. Khi bước đến cửa, tình cờ thấy Tô Niệm Khâm đang đợi xe, anh không có lớp, về sớm hơn Tang Vô Yên vài phút, hiển nhiên là xe chưa đến.

Mưa rơi lộp độp.

Nói nó to thì nó không to; nói nó nhỏ nhưng nó có thể làm ướt quần áo. Giống như nhiều người đàn ông, Tô Niệm Khâm không thích mang ô, có thể tối giản hết mức có thể, bây giờ trời lại đổ mưa.

Anh đứng dưới bóng cây trên vỉa hè, vài hạt mưa vẫn rỉ ra từ kẽ lá rơi xuống vai, áo trên vai đã ướt đẫm.

Tang Vô Yên đi đến bên cạnh, giơ ô lên, nhường cho anh một nửa không gian.

Anh phát hiện, quay lại.

"Là tôi," cô nói.

“Không sao, trời mưa không lớn.” Anh nhẹ nhàng từ chối.

“Dù sao cũng vừa lúc rảnh rỗi.” Tiếp tục mặt dày.

Vì vậy, cả hai đứng dưới gốc cây, cầm ô. Anh không thích nói nhiều, và cô cũng không thể nói chuyện một mình, vì vậy cô chỉ đơn giản là im lặng, để không gây khó chịu.

Tang Vô Yên cũng học cách nhắm mắt. Sau đó, cô nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách trên ô, và thỉnh thoảng có tiếng xe ô tô chạy nhanh trên đường lái xe.

Đây có phải là cách anh trải nghiệm cuộc sống? cô nghĩ.

Còn có ... cô chợt ngửi thấy hương hoa. Cô mở mắt nhìn lên, thấy dưới tán lá xanh của cây thủy lạp, một số bông hoa mỹ miều đã hé nở trước.

Ở thành phố A. Luôn có rất nhiều cây thủy lạp được trồng trên vỉa hè ven đường có lẽ do khí hậu nên cây thủy lạp ở đây nở hoa sớm hơn những nơi khác, thời gian ra hoa cũng lâu hơn.

Những bông hoa trắng li ti nở khắp phố phường, vào những ngày mưa, hương thơm quyện vào không khí ẩm ướt khiến nó trở nên tươi mát lạ thường.

Trong lúc không chú ý, mùa xuân đã đến.

“A, Cây thủy lạp nở hoa.” Tang Vô Yên xúc động.

“Thủy lạp?” Tô Niệm Khâm hỏi “Trước đây có người đã nói với tôi rằng cây này là cây ô rô.”

“Thủy lạp và ô rô khác nhau.”

Để chứng minh điều mình nói, cô đưa ô cho Tô Niệm Khâm và ngẩng đầu lên, cuối cùng đã tìm thấy nhánh thấp nhất, và ngay lập tức nhảy lên và hái một chiếc lá.

Bởi vì sự rung động này, cây thủy lạp đột nhiên đổ xuống nước mưa tích tụ trên lá rơi xuống rất nhiều, đập vào ô của Tô Niệm Khâm kêu răng rắc, cả người Tang Vô Yên tự nhiên cũng bị ướt.

Tang Vô Yên lau nước mưa trên trán rồi đi lại dưới ô. Cô nắm lấy tay phải của Tô Niệm Khâm và nói: “Điều dễ dàng nhất là lá cây khác nhau, anh có thể chạm vào chúng.”

Cô hướng ngón trỏ của anh chạm vào mép lá: “Cái này mép lá nhẵn nhụi còn cây ô rô thì mép lá hình răng cưa"

"Cây lô hội hôm đó cũng là hình răng cưa " anh nói.

“Ừ.” Tang Vô Yên gật đầu, nhìn đứa trẻ chăm học trước mặt cười cười.

Một lúc sau, chiếc Volvo đến đón Tô Niệm Khâm đã đậu bên đường.

Trên đường trở về, Dư Tiểu Lộ liếc nhìn Tô Niệm Khâm hai ba lần, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Anh cầm một chiếc lá làm gì vậy?”

“Không có gì.” Tô Niệm Khâm nhẹ nhàng trả lời, sau đó mở ra cửa sổ ô tô và bỏ đi.

Lá cây thủy lạp bay bay theo gió.

Tâm lý học có vẻ hot, nhưng khó tìm được việc làm.

Gia đình biết Tang Vô Yên không có hy vọng nên không để cô tìm việc làm trực tiếp về nhà, ôn tập nửa năm và tiếp tục thi.

Mẹ Tang nói: "Bốn năm trước mẹ để con đi học ở xa như vậy, tốt nghiệp xong phải về, chuyện gì to tát thì đến trường của bố con, quay về mời người giúp con ôn luyện. "

Vì thế, Lý Lộ Lộ đã có rất nhiều lời châm chọc cô:" Bố là giáo sư, có khác, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. "

Lý Lộ Lộ cũng thi, chính là ở trường ba Tang dạy Đại học sư phạm M thành phố B. Tâm lý học ở đó nổi tiếng trên toàn quốc.

Tuy nhiên, nếu cô muốn quay lại thành phố B, lần trước cô đã nghiêm túc thi tuyển sinh sau đại học, cần gì phải tính toán nhiều như vậy.

"Con muốn ở lại chỗ này, công việc phát thanh cũng không tệ, con ..." Tang Vô Yên giải thích qua điện thoại.

“Không được!” Chưa kịp nói xong, mẹ Tang đã lập tức bác bỏ.

Chiều hôm đó, Tang Vô Yên kéo ghế ra khỏi lớp sau khi tan, Tiểu Vy đột nhiên và dũng cảm ngăn cô lại: “Tang lão sư.”

“Có chuyện gì vậy?” Tang Vô Yên cúi xuống nhìn cô bé.

"Thứ bảy ngày mai, sẽ có các hoạt động trong viện của chúng em. Sẽ có nhiều tiết mục biểu diễn. Em cũng sẽ đứng trên sân khấu. Viện trưởng nói rằng có thể mời các giáo viên tham gia. Em muốn hỏi cô có rảnh không?" Cô bé nói rất lưu loát không giống lúc bình thường e dè lắm, có thể thấy đã ấp ủ trong lòng rất lâu rồi mới nói ra.

Tang Vô Yên nghĩ rằng dù sao cô cũng không có việc, vì vậy cô mỉm cười đồng ý.

“Mười giờ sáng.”

“Không thành vấn đề.”

Tiểu Vy hài lòng gật đầu, không quên nói thêm: “Em sẽ đợi cô ở cửa.”

“Chỉ có cô? Còn Lý lão sư thì sao? "

"Con Lý lão sư bị ốm không đến được. "

" Tô lão sư thì sao? "

"Em không mời Tô lão sư. Em sợ Tô lão sư bận, hơn nữa viện trưởng nói là mời chủ nhiệm lớp. Lý lão sư là chủ nhiệm lớp và cô là phó chủ nhiệm, nhưng Tô lão sư thì không phải.”

"Thật ra thì…” Tang Vô Yên nghĩ ngợi một chút, “Tô lão sư là thầy. hơn nữa thầy ấy cũng không bận gì cả, nếu mời thầy ấy, thầy ấy nhất định sẽ rất vui. ”

Lúc này, một đám nam sinh vội vàng chạy ra khỏi phòng học, mang theo một luồng gió và ồn ào.

“Những nam sinh này thật là đáng ghét.” Tiểu Vy lẩm bẩm. Ở tuổi của cô bé, hay ghét người khác giới.

“Nhưng Tiểu Vy lại rất thích Tô lão sư nha.”

“Tất nhiên, Tô lão sư khác với họ.”

Tang Vô Yên nghĩ, đúng vậy, ngay cả một cô bé mười tuổi cũng biết sự khác biệt giữa nam và nam.

“Tiểu Vy không muốn Tô lão sư đi sao?”

“Muốn!” Tiểu Vy gật đầu, “Nhưng hôm nay Tô lão sư sẽ không đến trường.”

“Rất đơn giản, cô sẽ gọi cho em.” Tang Vô Yên chạm vào điện thoại.

“Nhưng… em không biết phải nói thế nào.”

“Những gì em nói với cô vừa rồi rất tốt, chỉ cần nói lại với Tô lão sư là được.”

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Tiểu Vy lặp lại những lời đã nói.

“Được rồi, thầy đi.” Tô Niệm Khâm nói.

Tang Vô Yên đóng máy lén lút vui vẻ, cô đúng là nữ vương lòng dạ đen tối, rất ác độc.

Thứ bảy? Không phải chính là ngày mai.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...