Hóa Ra Em Rất Yêu Anh
Chương 41: Làm Sao Chịu Nổi (5)
Lúc này điện thoại di động vang lên.
Trước khi nhấc máy lên để kiểm tra cuộc gọi đến, trong lòng cô vẫn còn một, hy vọng rằng người gọi là Tô Niệm Khâm.
Hóa ra là mẹ Tang. Cô gạt nước mắt, bước đến chiếc ghế chờ ở cửa, hít một hơi thật sâu, chờ cho giọng nói trở lại bình thường rồi mới gọi lại cho mẹ.
“Vô Yên, đã đến chưa?” Mẹ Tang ần cần hỏi.
“Vừa mới đến ạ.”
“Bố cậu ấy có sao không?”
"Mẹ cũng đừng quan tâm, hãy chăm sóc tốt cho bố con. Gia đình người ta có rất nhiều người." Tang Vô Yên dễ dàng qua loa lấy lệ với mẹ mấy câu rồi cúp điện thoại.
“Cậu lúc đấy không tát cho anh ta một cái là may rồi.” Trình Nhân xúc động.
“Mình không kích động hơn người, không xuống tay được.” Tang Vô Yên nói.
“Không sao, sau này luyện tập nhiều một chút sẽ quen.”
Buổi tối, cô một mình đi ăn đồ ăn Tứ Xuyên, không ngờ lại gặp được Niếp Hi ở cửa.
"Nhà hàng này mùi vị chính hiệu nhất, tôi từng ăn ở đó rất nhiều, hôm nay ghé qua, vốn định vào ăn vài món, không nghĩ tới có thể gặp được cô." Niếp Hi cười nói.
“Em ở khu đối diện.” Tang Vô Yên chỉ tay.
"Cô không phải về quê sao?"
"Ừ. Có chuyện khác, tôi vội về." "
“Cô phát hiện chuyện của Tô Niệm Khâm và Dư Vi Lan?” Hai người ngồi chung một chỗ, thấy Tang Vô Yên thần sắc bất định vùi đầu vào ăn, Niếp Hi liền hỏi.
"Hả? Dư Vi Lan?"
"Chị gái của Dư Tiểu Lộ." Niếp Hi nói thêm.
Nghe câu này, Tang Vô Yên nhớ rằng Dư Tiểu Lộ nói rằng cô ấy và Tô Niệm Khâm lớn lên cùng nhau, và có một mối quan hệ khác, cô ấy cũng là em gái của mẹ kế của Tô Niệm Khâm.
Em gái của mẹ kế? Chị gái của Dư Tiểu Lộ?
“Mẹ kế của anh ấy?” Tang Vô Yên hỏi.
"Đúng vậy, suýt chút nữa đã trở thành scandal trên trang nhất của thành phố A. Dư Vi Lan là con gái của người làm nhà họ Tô, gia cảnh không tốt. Nhưng cô ấy lại rất thân với vị thiếu gia nhà họ Tô này. Mặc dù họ không đi đến mức thảo luận về hôn nhân, nhưng hai người họ ở chung rất thân thiết, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng Tô Niệm Khâm thích cô ấy. Thật đáng tiếc sau đó Dư Vi Lan lại kết hôn với Tô Hoài Sam."
Tang Vô Yên sững sờ và không nói nên lời."Làm sao chị biết?"
“Tôi và Dư Vi Lan là bạn học, Lúc ấy cô cấy bỏ việc học gả vào nhà giàu có, thực sự là tin tức náo động toàn trường.”
Cô vốn tưởng rằng tình yêu giữa họ là không thể phá hủy, nhưng bây giờ xem ra, cô thực sự tự mình đa tình. Lần nào cô ấy cũng đóng vai này, lần nào cũng làm điều ngu ngốc này.
Cô mờ mịt đi vào siêu thị mua đồ, trong siêu thị đang mở “Lương Gia Yến” của Từ Quan Quách.
Yến lượn trên cầu trộm ngắm một chiếc lại một chiếc lá đào rơi
Gió xuân vô ngần
Người đưa đò nhỏ lệ, tiếng mái chèo khua thay mọi lời nói
Từng tiếng êm đềm
Lần nữa đã trăm ngàn năm qua, Ô Y Hạng còn đó
Ở Đào Diệp Độ thấy yến lượn trên cầu
Trên giấy đề phong lưu, trong thơ có tình ý
Trong từng nét vẽ, gợi lên sắc hương
Hàng năm cánh yến chao, bay đến tòa nhà cũ
Tổ dưới mái hiên còn đó nhưng người đã khác.
Cô ngây người đứng trước giá sách, nghe xong không kìm được nước mắt giàn giụa, nhưng cuối cùng cũng nhận ra mình không phải là lá đào của anh.
Tang Vô Yên vừa mua vài lon bia trong siêu thị vừa khóc. Người thu ngân len lén liếc cô vài cái, nhưng cô không để tâm chút nào.
Cô đi lên sân thượng ngồi xuống, uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Điện thoại trong túi xách rung lên, thậm chí cả túi phát ra âm thanh "rè rè rè", cô lục tung túi xách một lúc lâu mới tìm được điện thoại, nhìn màn hình, là Dư Tiểu Lộ.
Tang Vô Yên nheo đôi mắt say xỉn và cười khổ, cũng không nghe điện thoại lại đặt điện thoại lên chiếc ghế đẩu nơi đặt bia.
Một lúc sau, điện thoại lại bắt đầu rung. Cô cầm lên, thấy vẫn là Dư Tiểu Lộ gọi, bèn đặt xuống, để máy tiếp tục di chuyển. Cuối cùng, chiếc điện thoại rung lên cạnh bàn, rơi lạch cạch xuống sàn và lăn dưới gầm ghế đẩu.
Cô không còn để ý nó nữa.
Tang Vô Yên ngơ ngác nhìn bầu trời đêm, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại những lời cuối cùng của Niếp Hi.
“Đã có ai từng nói với cô rằng giọng cười của cô rất giống với Dư Vi Lan chưa?”
Cuối cùng cô cũng hiểu rằng tính cách lập dị của Tô Niệm Khâm không chỉ vì anh bị cha bỏ rơi như một đứa trẻ mồ côi, sau đó rơi vào cảnh nghèo khó bên ngoài bảy năm, hay là suy giảm thị lực của anh hoặc cái chết sớm của mẹ anh mà còn do Dư Vi Lan gây ra.
Tang Vô Yên say khướt cho đến rạng sáng, cô quên mất mình bò về nhà như thế nào, mở cửa và ngủ thϊếp đi trên ghế sô pha. Sáng dậy đầu óc nhức óc muốn tìm điện thoại, tìm hồi lâu cuối cùng cũng nhớ điện thoại nằm dưới ghế trên nóc tòa nhà, màn hình bật lên là có hàng chục cuộc gọi nhỡ, phần lớn là của mẹ Tang.
Tang Vô Yên nhanh chóng gọi lại, cảm thấy có một dự cảm đáng sợ mà cô thậm chí không dám nghĩ tới.
“Vô Yên.” Nhận điện thoại là Ngụy Hạo.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Mẹ con tôi nhận được thông báo nên đến.”
“Thông báo gì? Mẹ tôi đâu? Bố tôi đâu?” Cô run run hỏi.
Ngụy Hạo dừng một chút, chậm rãi nói: “Vô Yên, nghe kỹ tôi nói.”
“Bố tôi đâu?” Cô lo lắng, cổ tay kịch liệt run rẩy.
“Nửa đêm bố cậu qua đời.”
Câu nói ngắn gọn như một thanh kiếm sắc bén lởm chởm, hung hăng đâm thẳng vào trái tim Tang Vô Yên, sau đó chậm rãi rút ra, trên lưỡi dao còn dính máu trên da thịt của nàng.
Khi bé còn học mẫu giáo, mẹ Tang đã được chuyển đi nơi khác làm việc một thời gian nên không có thời gian chăm sóc cô. Nhất là buổi sáng không ai chải đầu cho cô, mẹ muốn đem cô đi cắt tóc ngắn. Không nghĩ đến, bố không đồng ý, nói rằng con gái để tóc dài rất dễ thương. Vì vậy, ông đã học cách tết tóc cho con gái mình một cách ngu ngơ trong vài ngày cũng khá hơn.
Một lần khác, trường tổ chức cho học sinh xem bộ phim "Mẹ yêu con lần nữa", sau khi xem xong, Tang Vô Yên thích ngâm nga bài hát đó nhưng cô luôn bị điếc tông, khi cô ngâm nga thì tất cả đều thay đổi giai điệu, các bạn cùng lớp của cô cười. Sau khi bố phát hiện ra, ông đã tìm thấy bản nhạc và quay lại dạy cô hát nhiều lần. Kết quả, mẹ Tang về thấy vậy lắc đầu: “Nghe hai người hát giống nhau mà, thôi hát đi, người khác khổ đấy” Cô ca hát lạc giọng hoàn toàn là di truyền từ bố. Sau đó bài hát này bị Tang Vô Yên đổi thành “Trên đòi chỉ có cha tốt.”.
Làm thế nào một người cha như vậy có thể sẵn sàng rời bỏ cô sớm như vậy.
“Cậu nói nhảm!” Cô hét vào điện thoại, “Hạo Tử, cậu nói bậy!”
Cô buông điện thoại xuống, cầm túi xách chạy như bay xuống lầu, hai mắt nhòe đi nước mắt, gần như không nhìn thấy đường đi, cô vẫy tay khi nhìn thấy một chiếc taxi.
Đang là giờ cao điểm đi lại, hầu như không còn xe trống. Cô càng sốt ruột lại càng không gọi được, càng gọi không được lại càng sốt ruột. Hơn mười hai mươi phút trôi qua, cô mới dần bình tĩnh lại, lúc này mới nhớ ra con đường đối diện mình đi qua, ngã tư đối diện có xe buýt đi sân bay.
Vì vậy, cô lau nước mắt quay trở lại, đúng lúc nhìn thấy Dư Tiểu Lộ từ tòa nhà nhỏ nơi cô ở đi ra, phía sau là Tô Niệm Khâm đang chống cây gậy mù.
Cô theo bản năng muốn vùi đầu đi vòng qua. Nhưng không nghĩ, Dư Tiểu Lộ đã nhìn thấy cô còn nhắc nhở Tô Niệm Khâm.
“Đây không phải là Vô Yên sao?”
Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm chậm rãi đi tới, lúc này tim đập thình thịch.
"Thật trùng hợp, Tô Niệm Khâm," cô nói.
“Không phải trùng hợp, anh cố ý tới đây tìm em.”
“Tìm em?” Tang Vô Yên cười lạnh một tiếng, “Dư Vi Lan thì sao?”
Sắc mặt anh đột nhiên ảm đạm.
“Tô Niệm Khâm, em có thể hỏi anh một câu không?”
Anh không nói, nhưng cô vẫn tiếp tục.
“Trên đời này, Dư Vi Lan quan trọng hơn hay là em?” Cô lắc đầu nói: “Hay là em muốn hỏi một câu, nếu em và Dư Vi Lan cùng nhau rơi xuống sông, chỉ có thể cứu được một người, anh sẽ cứu ai?"
Trước kia, Hứa Xuyến yêu cầu Ngụy Hạo chọn câu hỏi này, cô chỉ cảm thấy thật nực cười khi nghe nó. Cô không bao giờ ngờ rằng bây giờ mình lại trở thành một người phụ nữ buồn cười như vậy.
“Em nghĩ hỏi một câu ngu ngốc như vậy có ý nghĩa không?” Anh quay mặt đi.
"Có ý nghĩa sao? Hình như không có ý nghĩa." Cô nước mắt lưng tròng, cười khổ nói: "Mẹ em nói đúng, một người cho dù là làm ra chuyện đáng hối hận thế nào, cũng không tìm được thuốc chữa hối hận."
Nếu cô không quay lại tìm anh, có lẽ bố cô sẽ không sao, nếu cô không say vì anh, cô sẽ không đến lời cuối cùng nói với bố cũng không được.
Chắc ông trời đang ở đâu đó trừng phạt cô, cô đã không làm một đứa con gái tốt.
Đối với một người đàn ông không hề yêu thương hay trân trọng cô, cô đã từ bỏ tình yêu của bố mình một cách dễ dàng như vậy.
Tang Vô Yên nhìn khuôn mặt của hắn, nhất thời cảm thấy xa lạ, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Niệm Khâm, hiện tại em thật sự chán ghét anh, hơn nữa em cả đời này cũng không muốn gặp lại anh."
Editor: A May
Trước khi nhấc máy lên để kiểm tra cuộc gọi đến, trong lòng cô vẫn còn một, hy vọng rằng người gọi là Tô Niệm Khâm.
Hóa ra là mẹ Tang. Cô gạt nước mắt, bước đến chiếc ghế chờ ở cửa, hít một hơi thật sâu, chờ cho giọng nói trở lại bình thường rồi mới gọi lại cho mẹ.
“Vô Yên, đã đến chưa?” Mẹ Tang ần cần hỏi.
“Vừa mới đến ạ.”
“Bố cậu ấy có sao không?”
"Mẹ cũng đừng quan tâm, hãy chăm sóc tốt cho bố con. Gia đình người ta có rất nhiều người." Tang Vô Yên dễ dàng qua loa lấy lệ với mẹ mấy câu rồi cúp điện thoại.
“Cậu lúc đấy không tát cho anh ta một cái là may rồi.” Trình Nhân xúc động.
“Mình không kích động hơn người, không xuống tay được.” Tang Vô Yên nói.
“Không sao, sau này luyện tập nhiều một chút sẽ quen.”
Buổi tối, cô một mình đi ăn đồ ăn Tứ Xuyên, không ngờ lại gặp được Niếp Hi ở cửa.
"Nhà hàng này mùi vị chính hiệu nhất, tôi từng ăn ở đó rất nhiều, hôm nay ghé qua, vốn định vào ăn vài món, không nghĩ tới có thể gặp được cô." Niếp Hi cười nói.
“Em ở khu đối diện.” Tang Vô Yên chỉ tay.
"Cô không phải về quê sao?"
"Ừ. Có chuyện khác, tôi vội về." "
“Cô phát hiện chuyện của Tô Niệm Khâm và Dư Vi Lan?” Hai người ngồi chung một chỗ, thấy Tang Vô Yên thần sắc bất định vùi đầu vào ăn, Niếp Hi liền hỏi.
"Hả? Dư Vi Lan?"
"Chị gái của Dư Tiểu Lộ." Niếp Hi nói thêm.
Nghe câu này, Tang Vô Yên nhớ rằng Dư Tiểu Lộ nói rằng cô ấy và Tô Niệm Khâm lớn lên cùng nhau, và có một mối quan hệ khác, cô ấy cũng là em gái của mẹ kế của Tô Niệm Khâm.
Em gái của mẹ kế? Chị gái của Dư Tiểu Lộ?
“Mẹ kế của anh ấy?” Tang Vô Yên hỏi.
"Đúng vậy, suýt chút nữa đã trở thành scandal trên trang nhất của thành phố A. Dư Vi Lan là con gái của người làm nhà họ Tô, gia cảnh không tốt. Nhưng cô ấy lại rất thân với vị thiếu gia nhà họ Tô này. Mặc dù họ không đi đến mức thảo luận về hôn nhân, nhưng hai người họ ở chung rất thân thiết, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng Tô Niệm Khâm thích cô ấy. Thật đáng tiếc sau đó Dư Vi Lan lại kết hôn với Tô Hoài Sam."
Tang Vô Yên sững sờ và không nói nên lời."Làm sao chị biết?"
“Tôi và Dư Vi Lan là bạn học, Lúc ấy cô cấy bỏ việc học gả vào nhà giàu có, thực sự là tin tức náo động toàn trường.”
Cô vốn tưởng rằng tình yêu giữa họ là không thể phá hủy, nhưng bây giờ xem ra, cô thực sự tự mình đa tình. Lần nào cô ấy cũng đóng vai này, lần nào cũng làm điều ngu ngốc này.
Cô mờ mịt đi vào siêu thị mua đồ, trong siêu thị đang mở “Lương Gia Yến” của Từ Quan Quách.
Yến lượn trên cầu trộm ngắm một chiếc lại một chiếc lá đào rơi
Gió xuân vô ngần
Người đưa đò nhỏ lệ, tiếng mái chèo khua thay mọi lời nói
Từng tiếng êm đềm
Lần nữa đã trăm ngàn năm qua, Ô Y Hạng còn đó
Ở Đào Diệp Độ thấy yến lượn trên cầu
Trên giấy đề phong lưu, trong thơ có tình ý
Trong từng nét vẽ, gợi lên sắc hương
Hàng năm cánh yến chao, bay đến tòa nhà cũ
Tổ dưới mái hiên còn đó nhưng người đã khác.
Cô ngây người đứng trước giá sách, nghe xong không kìm được nước mắt giàn giụa, nhưng cuối cùng cũng nhận ra mình không phải là lá đào của anh.
Tang Vô Yên vừa mua vài lon bia trong siêu thị vừa khóc. Người thu ngân len lén liếc cô vài cái, nhưng cô không để tâm chút nào.
Cô đi lên sân thượng ngồi xuống, uống hết ngụm này đến ngụm khác.
Điện thoại trong túi xách rung lên, thậm chí cả túi phát ra âm thanh "rè rè rè", cô lục tung túi xách một lúc lâu mới tìm được điện thoại, nhìn màn hình, là Dư Tiểu Lộ.
Tang Vô Yên nheo đôi mắt say xỉn và cười khổ, cũng không nghe điện thoại lại đặt điện thoại lên chiếc ghế đẩu nơi đặt bia.
Một lúc sau, điện thoại lại bắt đầu rung. Cô cầm lên, thấy vẫn là Dư Tiểu Lộ gọi, bèn đặt xuống, để máy tiếp tục di chuyển. Cuối cùng, chiếc điện thoại rung lên cạnh bàn, rơi lạch cạch xuống sàn và lăn dưới gầm ghế đẩu.
Cô không còn để ý nó nữa.
Tang Vô Yên ngơ ngác nhìn bầu trời đêm, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại những lời cuối cùng của Niếp Hi.
“Đã có ai từng nói với cô rằng giọng cười của cô rất giống với Dư Vi Lan chưa?”
Cuối cùng cô cũng hiểu rằng tính cách lập dị của Tô Niệm Khâm không chỉ vì anh bị cha bỏ rơi như một đứa trẻ mồ côi, sau đó rơi vào cảnh nghèo khó bên ngoài bảy năm, hay là suy giảm thị lực của anh hoặc cái chết sớm của mẹ anh mà còn do Dư Vi Lan gây ra.
Tang Vô Yên say khướt cho đến rạng sáng, cô quên mất mình bò về nhà như thế nào, mở cửa và ngủ thϊếp đi trên ghế sô pha. Sáng dậy đầu óc nhức óc muốn tìm điện thoại, tìm hồi lâu cuối cùng cũng nhớ điện thoại nằm dưới ghế trên nóc tòa nhà, màn hình bật lên là có hàng chục cuộc gọi nhỡ, phần lớn là của mẹ Tang.
Tang Vô Yên nhanh chóng gọi lại, cảm thấy có một dự cảm đáng sợ mà cô thậm chí không dám nghĩ tới.
“Vô Yên.” Nhận điện thoại là Ngụy Hạo.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Mẹ con tôi nhận được thông báo nên đến.”
“Thông báo gì? Mẹ tôi đâu? Bố tôi đâu?” Cô run run hỏi.
Ngụy Hạo dừng một chút, chậm rãi nói: “Vô Yên, nghe kỹ tôi nói.”
“Bố tôi đâu?” Cô lo lắng, cổ tay kịch liệt run rẩy.
“Nửa đêm bố cậu qua đời.”
Câu nói ngắn gọn như một thanh kiếm sắc bén lởm chởm, hung hăng đâm thẳng vào trái tim Tang Vô Yên, sau đó chậm rãi rút ra, trên lưỡi dao còn dính máu trên da thịt của nàng.
Khi bé còn học mẫu giáo, mẹ Tang đã được chuyển đi nơi khác làm việc một thời gian nên không có thời gian chăm sóc cô. Nhất là buổi sáng không ai chải đầu cho cô, mẹ muốn đem cô đi cắt tóc ngắn. Không nghĩ đến, bố không đồng ý, nói rằng con gái để tóc dài rất dễ thương. Vì vậy, ông đã học cách tết tóc cho con gái mình một cách ngu ngơ trong vài ngày cũng khá hơn.
Một lần khác, trường tổ chức cho học sinh xem bộ phim "Mẹ yêu con lần nữa", sau khi xem xong, Tang Vô Yên thích ngâm nga bài hát đó nhưng cô luôn bị điếc tông, khi cô ngâm nga thì tất cả đều thay đổi giai điệu, các bạn cùng lớp của cô cười. Sau khi bố phát hiện ra, ông đã tìm thấy bản nhạc và quay lại dạy cô hát nhiều lần. Kết quả, mẹ Tang về thấy vậy lắc đầu: “Nghe hai người hát giống nhau mà, thôi hát đi, người khác khổ đấy” Cô ca hát lạc giọng hoàn toàn là di truyền từ bố. Sau đó bài hát này bị Tang Vô Yên đổi thành “Trên đòi chỉ có cha tốt.”.
Làm thế nào một người cha như vậy có thể sẵn sàng rời bỏ cô sớm như vậy.
“Cậu nói nhảm!” Cô hét vào điện thoại, “Hạo Tử, cậu nói bậy!”
Cô buông điện thoại xuống, cầm túi xách chạy như bay xuống lầu, hai mắt nhòe đi nước mắt, gần như không nhìn thấy đường đi, cô vẫy tay khi nhìn thấy một chiếc taxi.
Đang là giờ cao điểm đi lại, hầu như không còn xe trống. Cô càng sốt ruột lại càng không gọi được, càng gọi không được lại càng sốt ruột. Hơn mười hai mươi phút trôi qua, cô mới dần bình tĩnh lại, lúc này mới nhớ ra con đường đối diện mình đi qua, ngã tư đối diện có xe buýt đi sân bay.
Vì vậy, cô lau nước mắt quay trở lại, đúng lúc nhìn thấy Dư Tiểu Lộ từ tòa nhà nhỏ nơi cô ở đi ra, phía sau là Tô Niệm Khâm đang chống cây gậy mù.
Cô theo bản năng muốn vùi đầu đi vòng qua. Nhưng không nghĩ, Dư Tiểu Lộ đã nhìn thấy cô còn nhắc nhở Tô Niệm Khâm.
“Đây không phải là Vô Yên sao?”
Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm chậm rãi đi tới, lúc này tim đập thình thịch.
"Thật trùng hợp, Tô Niệm Khâm," cô nói.
“Không phải trùng hợp, anh cố ý tới đây tìm em.”
“Tìm em?” Tang Vô Yên cười lạnh một tiếng, “Dư Vi Lan thì sao?”
Sắc mặt anh đột nhiên ảm đạm.
“Tô Niệm Khâm, em có thể hỏi anh một câu không?”
Anh không nói, nhưng cô vẫn tiếp tục.
“Trên đời này, Dư Vi Lan quan trọng hơn hay là em?” Cô lắc đầu nói: “Hay là em muốn hỏi một câu, nếu em và Dư Vi Lan cùng nhau rơi xuống sông, chỉ có thể cứu được một người, anh sẽ cứu ai?"
Trước kia, Hứa Xuyến yêu cầu Ngụy Hạo chọn câu hỏi này, cô chỉ cảm thấy thật nực cười khi nghe nó. Cô không bao giờ ngờ rằng bây giờ mình lại trở thành một người phụ nữ buồn cười như vậy.
“Em nghĩ hỏi một câu ngu ngốc như vậy có ý nghĩa không?” Anh quay mặt đi.
"Có ý nghĩa sao? Hình như không có ý nghĩa." Cô nước mắt lưng tròng, cười khổ nói: "Mẹ em nói đúng, một người cho dù là làm ra chuyện đáng hối hận thế nào, cũng không tìm được thuốc chữa hối hận."
Nếu cô không quay lại tìm anh, có lẽ bố cô sẽ không sao, nếu cô không say vì anh, cô sẽ không đến lời cuối cùng nói với bố cũng không được.
Chắc ông trời đang ở đâu đó trừng phạt cô, cô đã không làm một đứa con gái tốt.
Đối với một người đàn ông không hề yêu thương hay trân trọng cô, cô đã từ bỏ tình yêu của bố mình một cách dễ dàng như vậy.
Tang Vô Yên nhìn khuôn mặt của hắn, nhất thời cảm thấy xa lạ, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Niệm Khâm, hiện tại em thật sự chán ghét anh, hơn nữa em cả đời này cũng không muốn gặp lại anh."
Editor: A May
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương