Hóa Ra Em Rất Yêu Anh
Chương 50: Ai Diệt Ai (4)
Vào buổi tối, Tiểu Tần đợi tài xế đưa Tô Niệm Khâm trở lại khách sạn, lúc này mới phát hiện lúc trở về tâm trạng anh đột nhiên trở nên không tồi, thậm chí còn nói với cô: “Giúp tôi tìm một chỗ yên tĩnh, mùi vị không tồi, ngày mai tôi mời người ta ăn cơm tối." Anh nói thêm, "Là đồ ăn Trung Quốc."
“Nhưng tối mai sẽ có tiệc rượi." Tiểu Tần nói.
"Vậy thì—ăn bữa khuya cũng được." Anh gần như tự nói với mình, "Hay là ăn tối sớm một chút cũng được."
Tiểu Tần len lén nhìn Tô Niệm Khâm bất thường, không thể không có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ ông chủ đang theo đuổi phụ nữ?
Ngày hôm sau, Ngô Vu gọi điện và rủ Tang Vô Yên ra ngoài.
Ngô Vu nói: “Một người bạn của tôi từ Nhật Bản trở về đã mang theo một bộ sách vẽ tranh dành cho trẻ em, tôi nghĩ bộ sách này rất phù hợp với Tiểu Kiệt.” Cô cười đáp: “Được.”
“Vậy khi nào cô tan học, tôi đón cô.”
“5h30.”
“Tôi mua vé rồi, cô có thời gian đi xem phim với tôi không?” Anh biết được sở thích của Tang Vô Yên từ mẹ cô.
Ngô Vu có sự khôn ngoan của một luật sư, chỉ cần một câu hỏi để giải quyết bữa tối và phần còn lại của buổi tối.
Trong xe của Ngô Vu, Tang Vô Yên nhìn thấy bộ sách kia, những thứ do người Nhật làm ra thật tinh xảo. Mặc dù không hiểu tiếng Nhật, nhưng hình ảnh không có biên giới.
"Không chỉ có Tiểu Kiệt, ngay cả tôi cũng muốn." Tang Vô Yên nói.
Ngô Vu mỉm cười.
“Hôm nay trời lạnh, ăn thịt nướng Hàn Quốc rất thích hợp.”
Tang Vô Yên vui vẻ đồng ý.
Có vẻ như Ngô Vu đã giành được đủ sự ưu ái từ mẹ Tang, biết tất cả những sở thích của Tang Vô Yên.
Một nhà hàng rất đặc biệt. Sườn nướng xong còn đang bắn mỡ bày cùng với rau xà lách được bưng lên. Đôi mắt của Tang Vô Yên nhất thời sáng lên.
Ngô Vu gọi một chai rượu lê gừng.
Gọi là rượu không bằng gọi là đồ uống có cồn, rượu đựng trong chai màu xanh khi rót ra mới nhìn thấy một màu vàng nhạt. Tang Vô Yên lè lưỡi, nếm thử thấy ngọt nên yên tâm nhấp một ngụm lớn, nhưng ai biết mùi vị rất cay, suýt chút nữa khiến nước mắt cô trào ra.
Ngô Vu vừa nhờ người phục vụ lấy nước cho Tang Vô Yên, vừa cười, "Vô Yên, đôi khi cô thực sự trông giống như một đứa trẻ chưa lớn vậy." Trong lúc vô tình, anh ấy đã đổi cách gọi từ Tang tiểu thư thành Vô Yên.
Sau đó, gắp một miếng thịt nướng, chấm vào đĩa tương ớt ngọt, cuốn nó trong rau xà lách đưa cho cô.
Ăn được một nửa, điện thoại di động của Tang Vô Yên vang lên.
"Alo—" Tang Vô Yên lau tay bằng khăn giấy và trả lời điện thoại.
“Tang Vô Yên.”
“Hả?” Tang Vô Yên suýt chút nữa nghẹt thở, lại có thể là Tô Niệm Khâm, sớm biết thế lần trước không nên lấy điện thoại của mình gọi điện thoại cho anh.
"Em đi ra ngoài." Giọng nói nén giận của Tô Niệm Khâm từ ống nghe truyền đến.
“Ra đâu cơ?” Cô không rõ cho nên hỏi lại.
“Đi tới cửa nhà hàng, trên đường chính.”
“Tôi đang ăn cơm.” Cô thấp giọng nói, cố gắng để anh không tranh cãi vô lý.
"Tôi biết em đang ăn! Tôi cho em năm giây đồng hồ, nếu em không đi ra, tin hay không tôi phóng hỏa nhà hàng kia!" Tô Niệm Khâm tức giận nói.
Ngô Vu nhận thấy có gì đó không ổn liền hỏi: "Sao vậy?"
Tô Niệm Khâm đếm ngược: "Năm giây."
"Bốn."
"Ba."
...
Tang Vô Yên cất điện thoại: "Tôi ra ngoài một chút." Sau đó chạy về phía cửa trên đường chính. Cô không dám thử thách sự kiên nhẫn của Tô Niệm Khâm.
Ở ven đường, cô nhìn về phía đối diện, cũng không có gì khác thường nên muốn gọi lại cho anh, bảo anh đừng càn quấy nữa.
Vừa định lấy điện thoại di động ra, cánh tay đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy. Chủ nhân của cánh tay mạnh mẽ khó tránh khỏi đó không nói lời nào kéo cô đi, kéo cô lên một chiếc ô tô bên đường, đẩy cô ngồi vào ghế sau, hung hăng đóng cửa lại, hung hãn ra lệnh cho tài xế khóa cửa lại.
Cô mặt đầy kinh hãi, nhìn qua cửa sổ thấy người bắt cóc cô là Tô Niệm Khâm, mới thôi không la hét nữa.
Tiểu Tần từ ghế phó lái xuất hiện: "Tô tiên sinh, anh bình tĩnh lại đã, có gì từ từ nói."
Có người nhìn về phía này. Nếu không phải bởi vì Tô Niệm Khâm đi xe Bentley, hoặc là ăn mặc ra dáng, hoặc là nhìn tướng mạo không giống xã hội đen, có lẽ ngay cả chị gái bên đường cũng sẽ cho rằng đây là một vụ bắt cóc và gọi cảnh sát.
Tô Niệm Khâm sau đó xanh mặt ngồi vào xe từ cánh cửa ở phía bên kia.
"Tô Niệm Khâm, anh làm gì vậy?"
"Tang Vô Yên, em nằm mơ đi!" Tô Niệm Khâm nói.
“Hả?” Tang Vô Yên không hiểu chút nào.
“Trừ khi tôi chết, nếu không em muốn ở bên người đàn ông khác chính là nằm mơ giữa ban ngày!”
Tang Vô Yên bắt đầu hiểu ra.
Sau đó, điện thoại của Tang Vô Yên bắt đầu rung, cô không cần nhìn cũng biết đó chắc là Ngô Vu gọi đến. Nhưng cô lại do dự có nên trả lời hay không, bởi vì cô không hề nghi ngờ gì, chỉ cần cô vừa chạm vào, chiếc điện thoại di động yêu quý của cô cũng sẽ bị Tô Niệm Khâm ném ra ngoài cửa sổ vỡ tan tành.
Cô chỉ đành ngắt đi.
"Bọn tôi... chẳng qua là ăn cơm..." Ngay cả Tang Vô Yên cũng không biết tại sao mình lại ấp úng.
"Em uống rượu? Em lại còn cùng anh ta uống rượu?!" Tô Niệm Khâm nhạy cảm ngửi thấy mùi rượu.
"Đây không phải phải vấn đề cùng hay không cùng, mọi người cùng nhau ăn cơm uống rượu với nhau là chuyện rất bình thường." Tang Vô Yên dũng cảm phản bác.
"Trong mắt tôi chính là như vậy!" Tô Niệm Khâm cao giọng.
“Tô Niệm Khâm, anh có chút lí trí đàn ông đi được không?”
“Em còn biết tôi là đàn ông à!” Tô Niệm Khâm gần như gầm lên.
Tiểu Tần ngạc nhiên, cô chưa bao giờ thấy Tô Niệm Khâm tức giận như vậy, bình thường anh cùng lắm chỉ tỏ sắc mặt nói mầy câu tức giân, anh chưa bao giờ mắng ai bằng giọng điệu này.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là cô Tang tiểu thư này lại có thể dũng cảm đổ thêm dầu vào lửa và đối đầu với anh.
Tang Vô Yên bắt đầu có chút tức giận: "Anh là anh, tôi là tôi, không có quan hệ gì cả. Đừng nói uống rượu cùng với anh ấy, kể cả ngủ cùng anh ấy anh cũng không thể xen vào!"
“Em dám!”Tô Niệm Khâm quát lên.
Vừa dứt lời, Tô Niệm Khâm tức giận kéo cánh tay của Tang Vô Yên, thuận thế giữ lấy cằm cô, hung hăng hôn cô thật mạnh, lần thứ nhất có hơi lệch môi, nhưng lần thứ hai lập tức đổi lại. Kiểu hôn đó không liên quan gì đến du͙© vọиɠ, mà dường như muốn trút hết tức giận trong l*иg ngực, anh tàn phá đôi môi của Tang Vô Yên, đảo lưỡi của cô. Hoàn toàn không để ý vẫn còn hai người ngồi phía trước. Mãi cho đến khi Tang Vô Yên hoàn toàn mất đi hô hấp, bắt đầu ngạt thở, anh mới thỏa mãn buông ra.
Tang Vô Yên hít sâu một hơi, hai má ửng đỏ. Cơn giận của Tô Niệm Khâm dịu đi một chút, có vẻ như anh khá hài lòng với phương thức trừng phạt này.
Tiểu Tần ở ghế phó lái, thực sự không dám mạo hiểm để nói chuyện vào lúc này, nhưng cô không thể không nói.
“Tô tiên sinh, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải đi thôi.” Xe đậu ở chỗ này đã rất lâu rồi.
Đây là bữa tiệc ăn mừng do chủ sở hữu của TORO đặc biệt tổ chức để ăn mừng sự hợp tác thành công giữa hai bên, thuận đường tác hợp cho cháu gái Bành Đan Kỳ và Tô Niệm Khâm lại với nhau. Vì vậy, Tô Niệm Khâm là nhân vật chính tối nay, nếu anh không đi, nói không chừng người ta lập tức trở mặt.
Tô Niệm Khâm nói: "Bây giờ đi." Vốn dĩ anh ra ngoài vì chuyện này.
"Còn Tang tiểu thư thì sao? Chúng ta có phải hay không..." Tiểu Tần có ý dò hỏi xem để cô ở đâu.
“Cùng đi.”
“Được.” Tiểu Tần không hỏi thêm.
"Tiệc rượu cái gì? Tôi không đi." Tang Vô Yên thở bình thường lại, nhưng trên mặt đỏ bừng vẫn chưa phai nhạt.
"Chẳng lẽ muốn trở về cùng người đàn ông kia tiếp tục? Em đừng hòng!" Tô Niệm Khâm nheo mắt lại.
"Tô Niệm Khâm, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không?"
"Là em muốn tranh cãi với tôi." Tô Niệm Khâm sửa lại.
Điện thoại của Tang Vô Yên rung một lúc lâu không ngừng, có thể thấy Ngô Vu thực sự lo lắng.
"Ít nhất tôi cũng phải nói cho Ngô Vu một tiếng."
Tang Vô Yên không nói, ngay cả điều này cũng khiến anh tức giận, nhiều năm như vậy, tại sao tâm trí anh không thể thành thục một chút chứ.
Ngoài cửa sổ là dòng xe đông đúc.
Tô Niệm Khâm đột nhiên nói: "Trả lại đồ cho tôi."
"Cái gì?"
"Đồng hồ của tôi." Tô Niệm Khâm nói thêm một câu, "Hôm đó em lấy trộm từ phòng của tôi."
Vừa nói vừa kéo tay Tang Vô Yên sang, không dịu dàng chút nào lấy đồng hồ trong túi mình đeo lên cho Tang Vô Yên.
“Tôi không có trộm, hơn nữa đó là tôi mua.” Tang Vô Yên vừa cãi lại vừa lấy từ trong túi xách ra, ngoan ngoãn trả lại cho anh.
“Vậy em cố ý muốn lấy lại sao?”
“Tôi không có ý đó, tôi vừa nghe Ngô Vu nói rằng đồng hồ của anh rất có giá trị.”
“Lần sau nếu tôi lại nghe thấy tên người đàn ông này từ em, tôi sẽ đi gϊếŧ anh ta ngay lập tức." Tô Niệm Khâm nói.
“Nhưng tối mai sẽ có tiệc rượi." Tiểu Tần nói.
"Vậy thì—ăn bữa khuya cũng được." Anh gần như tự nói với mình, "Hay là ăn tối sớm một chút cũng được."
Tiểu Tần len lén nhìn Tô Niệm Khâm bất thường, không thể không có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ ông chủ đang theo đuổi phụ nữ?
Ngày hôm sau, Ngô Vu gọi điện và rủ Tang Vô Yên ra ngoài.
Ngô Vu nói: “Một người bạn của tôi từ Nhật Bản trở về đã mang theo một bộ sách vẽ tranh dành cho trẻ em, tôi nghĩ bộ sách này rất phù hợp với Tiểu Kiệt.” Cô cười đáp: “Được.”
“Vậy khi nào cô tan học, tôi đón cô.”
“5h30.”
“Tôi mua vé rồi, cô có thời gian đi xem phim với tôi không?” Anh biết được sở thích của Tang Vô Yên từ mẹ cô.
Ngô Vu có sự khôn ngoan của một luật sư, chỉ cần một câu hỏi để giải quyết bữa tối và phần còn lại của buổi tối.
Trong xe của Ngô Vu, Tang Vô Yên nhìn thấy bộ sách kia, những thứ do người Nhật làm ra thật tinh xảo. Mặc dù không hiểu tiếng Nhật, nhưng hình ảnh không có biên giới.
"Không chỉ có Tiểu Kiệt, ngay cả tôi cũng muốn." Tang Vô Yên nói.
Ngô Vu mỉm cười.
“Hôm nay trời lạnh, ăn thịt nướng Hàn Quốc rất thích hợp.”
Tang Vô Yên vui vẻ đồng ý.
Có vẻ như Ngô Vu đã giành được đủ sự ưu ái từ mẹ Tang, biết tất cả những sở thích của Tang Vô Yên.
Một nhà hàng rất đặc biệt. Sườn nướng xong còn đang bắn mỡ bày cùng với rau xà lách được bưng lên. Đôi mắt của Tang Vô Yên nhất thời sáng lên.
Ngô Vu gọi một chai rượu lê gừng.
Gọi là rượu không bằng gọi là đồ uống có cồn, rượu đựng trong chai màu xanh khi rót ra mới nhìn thấy một màu vàng nhạt. Tang Vô Yên lè lưỡi, nếm thử thấy ngọt nên yên tâm nhấp một ngụm lớn, nhưng ai biết mùi vị rất cay, suýt chút nữa khiến nước mắt cô trào ra.
Ngô Vu vừa nhờ người phục vụ lấy nước cho Tang Vô Yên, vừa cười, "Vô Yên, đôi khi cô thực sự trông giống như một đứa trẻ chưa lớn vậy." Trong lúc vô tình, anh ấy đã đổi cách gọi từ Tang tiểu thư thành Vô Yên.
Sau đó, gắp một miếng thịt nướng, chấm vào đĩa tương ớt ngọt, cuốn nó trong rau xà lách đưa cho cô.
Ăn được một nửa, điện thoại di động của Tang Vô Yên vang lên.
"Alo—" Tang Vô Yên lau tay bằng khăn giấy và trả lời điện thoại.
“Tang Vô Yên.”
“Hả?” Tang Vô Yên suýt chút nữa nghẹt thở, lại có thể là Tô Niệm Khâm, sớm biết thế lần trước không nên lấy điện thoại của mình gọi điện thoại cho anh.
"Em đi ra ngoài." Giọng nói nén giận của Tô Niệm Khâm từ ống nghe truyền đến.
“Ra đâu cơ?” Cô không rõ cho nên hỏi lại.
“Đi tới cửa nhà hàng, trên đường chính.”
“Tôi đang ăn cơm.” Cô thấp giọng nói, cố gắng để anh không tranh cãi vô lý.
"Tôi biết em đang ăn! Tôi cho em năm giây đồng hồ, nếu em không đi ra, tin hay không tôi phóng hỏa nhà hàng kia!" Tô Niệm Khâm tức giận nói.
Ngô Vu nhận thấy có gì đó không ổn liền hỏi: "Sao vậy?"
Tô Niệm Khâm đếm ngược: "Năm giây."
"Bốn."
"Ba."
...
Tang Vô Yên cất điện thoại: "Tôi ra ngoài một chút." Sau đó chạy về phía cửa trên đường chính. Cô không dám thử thách sự kiên nhẫn của Tô Niệm Khâm.
Ở ven đường, cô nhìn về phía đối diện, cũng không có gì khác thường nên muốn gọi lại cho anh, bảo anh đừng càn quấy nữa.
Vừa định lấy điện thoại di động ra, cánh tay đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy. Chủ nhân của cánh tay mạnh mẽ khó tránh khỏi đó không nói lời nào kéo cô đi, kéo cô lên một chiếc ô tô bên đường, đẩy cô ngồi vào ghế sau, hung hăng đóng cửa lại, hung hãn ra lệnh cho tài xế khóa cửa lại.
Cô mặt đầy kinh hãi, nhìn qua cửa sổ thấy người bắt cóc cô là Tô Niệm Khâm, mới thôi không la hét nữa.
Tiểu Tần từ ghế phó lái xuất hiện: "Tô tiên sinh, anh bình tĩnh lại đã, có gì từ từ nói."
Có người nhìn về phía này. Nếu không phải bởi vì Tô Niệm Khâm đi xe Bentley, hoặc là ăn mặc ra dáng, hoặc là nhìn tướng mạo không giống xã hội đen, có lẽ ngay cả chị gái bên đường cũng sẽ cho rằng đây là một vụ bắt cóc và gọi cảnh sát.
Tô Niệm Khâm sau đó xanh mặt ngồi vào xe từ cánh cửa ở phía bên kia.
"Tô Niệm Khâm, anh làm gì vậy?"
"Tang Vô Yên, em nằm mơ đi!" Tô Niệm Khâm nói.
“Hả?” Tang Vô Yên không hiểu chút nào.
“Trừ khi tôi chết, nếu không em muốn ở bên người đàn ông khác chính là nằm mơ giữa ban ngày!”
Tang Vô Yên bắt đầu hiểu ra.
Sau đó, điện thoại của Tang Vô Yên bắt đầu rung, cô không cần nhìn cũng biết đó chắc là Ngô Vu gọi đến. Nhưng cô lại do dự có nên trả lời hay không, bởi vì cô không hề nghi ngờ gì, chỉ cần cô vừa chạm vào, chiếc điện thoại di động yêu quý của cô cũng sẽ bị Tô Niệm Khâm ném ra ngoài cửa sổ vỡ tan tành.
Cô chỉ đành ngắt đi.
"Bọn tôi... chẳng qua là ăn cơm..." Ngay cả Tang Vô Yên cũng không biết tại sao mình lại ấp úng.
"Em uống rượu? Em lại còn cùng anh ta uống rượu?!" Tô Niệm Khâm nhạy cảm ngửi thấy mùi rượu.
"Đây không phải phải vấn đề cùng hay không cùng, mọi người cùng nhau ăn cơm uống rượu với nhau là chuyện rất bình thường." Tang Vô Yên dũng cảm phản bác.
"Trong mắt tôi chính là như vậy!" Tô Niệm Khâm cao giọng.
“Tô Niệm Khâm, anh có chút lí trí đàn ông đi được không?”
“Em còn biết tôi là đàn ông à!” Tô Niệm Khâm gần như gầm lên.
Tiểu Tần ngạc nhiên, cô chưa bao giờ thấy Tô Niệm Khâm tức giận như vậy, bình thường anh cùng lắm chỉ tỏ sắc mặt nói mầy câu tức giân, anh chưa bao giờ mắng ai bằng giọng điệu này.
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là cô Tang tiểu thư này lại có thể dũng cảm đổ thêm dầu vào lửa và đối đầu với anh.
Tang Vô Yên bắt đầu có chút tức giận: "Anh là anh, tôi là tôi, không có quan hệ gì cả. Đừng nói uống rượu cùng với anh ấy, kể cả ngủ cùng anh ấy anh cũng không thể xen vào!"
“Em dám!”Tô Niệm Khâm quát lên.
Vừa dứt lời, Tô Niệm Khâm tức giận kéo cánh tay của Tang Vô Yên, thuận thế giữ lấy cằm cô, hung hăng hôn cô thật mạnh, lần thứ nhất có hơi lệch môi, nhưng lần thứ hai lập tức đổi lại. Kiểu hôn đó không liên quan gì đến du͙© vọиɠ, mà dường như muốn trút hết tức giận trong l*иg ngực, anh tàn phá đôi môi của Tang Vô Yên, đảo lưỡi của cô. Hoàn toàn không để ý vẫn còn hai người ngồi phía trước. Mãi cho đến khi Tang Vô Yên hoàn toàn mất đi hô hấp, bắt đầu ngạt thở, anh mới thỏa mãn buông ra.
Tang Vô Yên hít sâu một hơi, hai má ửng đỏ. Cơn giận của Tô Niệm Khâm dịu đi một chút, có vẻ như anh khá hài lòng với phương thức trừng phạt này.
Tiểu Tần ở ghế phó lái, thực sự không dám mạo hiểm để nói chuyện vào lúc này, nhưng cô không thể không nói.
“Tô tiên sinh, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, chúng ta phải đi thôi.” Xe đậu ở chỗ này đã rất lâu rồi.
Đây là bữa tiệc ăn mừng do chủ sở hữu của TORO đặc biệt tổ chức để ăn mừng sự hợp tác thành công giữa hai bên, thuận đường tác hợp cho cháu gái Bành Đan Kỳ và Tô Niệm Khâm lại với nhau. Vì vậy, Tô Niệm Khâm là nhân vật chính tối nay, nếu anh không đi, nói không chừng người ta lập tức trở mặt.
Tô Niệm Khâm nói: "Bây giờ đi." Vốn dĩ anh ra ngoài vì chuyện này.
"Còn Tang tiểu thư thì sao? Chúng ta có phải hay không..." Tiểu Tần có ý dò hỏi xem để cô ở đâu.
“Cùng đi.”
“Được.” Tiểu Tần không hỏi thêm.
"Tiệc rượu cái gì? Tôi không đi." Tang Vô Yên thở bình thường lại, nhưng trên mặt đỏ bừng vẫn chưa phai nhạt.
"Chẳng lẽ muốn trở về cùng người đàn ông kia tiếp tục? Em đừng hòng!" Tô Niệm Khâm nheo mắt lại.
"Tô Niệm Khâm, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không?"
"Là em muốn tranh cãi với tôi." Tô Niệm Khâm sửa lại.
Điện thoại của Tang Vô Yên rung một lúc lâu không ngừng, có thể thấy Ngô Vu thực sự lo lắng.
"Ít nhất tôi cũng phải nói cho Ngô Vu một tiếng."
Tang Vô Yên không nói, ngay cả điều này cũng khiến anh tức giận, nhiều năm như vậy, tại sao tâm trí anh không thể thành thục một chút chứ.
Ngoài cửa sổ là dòng xe đông đúc.
Tô Niệm Khâm đột nhiên nói: "Trả lại đồ cho tôi."
"Cái gì?"
"Đồng hồ của tôi." Tô Niệm Khâm nói thêm một câu, "Hôm đó em lấy trộm từ phòng của tôi."
Vừa nói vừa kéo tay Tang Vô Yên sang, không dịu dàng chút nào lấy đồng hồ trong túi mình đeo lên cho Tang Vô Yên.
“Tôi không có trộm, hơn nữa đó là tôi mua.” Tang Vô Yên vừa cãi lại vừa lấy từ trong túi xách ra, ngoan ngoãn trả lại cho anh.
“Vậy em cố ý muốn lấy lại sao?”
“Tôi không có ý đó, tôi vừa nghe Ngô Vu nói rằng đồng hồ của anh rất có giá trị.”
“Lần sau nếu tôi lại nghe thấy tên người đàn ông này từ em, tôi sẽ đi gϊếŧ anh ta ngay lập tức." Tô Niệm Khâm nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương