Hóa Ra Em Rất Yêu Anh
Chương 58: Chung Thân Mỹ Lệ (1)
ô Niệm Khâm hơi ngạc nhiên đưa tay xuống dưới, rõ ràng nó vẫn được quấn đàng hoàng.
“Ha ha…” Tang Vô Yên nín khóc mỉm cưởi, “Ai bảo anh làm em khóc, anh còn không an ủi em.”
“Anh an ủi thế nào? Chẳng lẽ nói, đừng khóc đừng khóc anh đùa với em thôi, thật ra anh không yêu em chút nào.”
Cô nắm chặt tay, đánh vào ngực anh: "Đáng ghét!"
Tô Niệm Khâm thuận thế nắm lấy tay cô, kéo cô vào phòng ngủ.
"Vừa rồi em dám trêu chọc anh, em thích xem như vậy, trở về phòng anh sẽ cho em từ từ xem."
Tang Vô Yên thà chết không theo, ở trong lòng anh dừng sức phản kháng.
Đột nhiên, Tô Niệm Khâm nắm tay Tang Vô Yên hơi chậm lại, dừng bước lại.
"Hỏng rồi, rơi thật rồi." Tô Niệm Khâm mặt không đổi sắc nói.
Sau đó, Tang Vô Yên che mắt và hét chói tai.
“Lừa em thôi, đồ ngốc.” Tô Niệm Khâm vui vẻ hôn lên chóp mũi cô.
“Em không tin anh nữa.” Cô vẫn không dám mở mắt.
Anh lại định hôn lên mắt cô lần nữa.
“Anh chỉ muốn kiểm chứng một chút xem em có phải trở lên to gan hay không.”
“Kết quả sao?”
“Vừa đẹp.”
“Anh không cần đến công ty sao?”
“Còn có việc chưa làm xong, anh làm sao cam lòng ra ngoài."
"Việc gì?"
“Tiếp tục công việc tuyệt vời còn chưa hoàn thành đêm qua."
...
Cô cuộn tròn trong vòng tay của Tô Niệm Khâm, chìm vào giấc ngủ một cách ngọt ngào.
Sau đó, điện thoại di động của Tô Niệm Khâm vang lên, hơn nửa là Tiểu Tần hoặc công ty đang tìm anh.
Khi nghe thấy tiếng chuông, cô tỉnh dậy như một con bạch tuộc, dính vào anh và nói: "Đừng trả lời, hai mươi bốn giờ này anh đều là của em."
Tô Niệm Khâm xoa xoa tóc cô, ngoan ngoãn tắt máy, rời giường theo thói quen đầu tiên là tìm điếu thuốc.
Cô cướp lấy hộp thuốc lá trong tay anh, không nhịn được hỏi: “Làm sao anh lại dính vào tật xấu này vậy?”
“Lúc nhớ em thì anh hút thuốc.” Anh ôm lấy cô.
“Anh không thể đem trách nhiệm đổ hết lên người em,” cô kháng nghị, “Chẳng lẽ anh còn muốn nói mỗi lần hận em thì uống rượu.”
“Em đều biết?” Anh giả vờ ngạc nhiên
“Tô Niệm Khâm!” Cô sốt ruột với anh.
Tô Niệm Khâm cười một tiếng rồi ôm cô, không đùa với cô nữa.
Anh vùi mặt vào tóc cô, im lặng hồi lâu nhớ lại nói: “Sau khi em đi anh liền nghĩ, mình tuy mù nhưng phải làm chuyện gì đó để em phải nhìn anh với con mắt khác, để chứng minh bản thân trước mặt mẹ em. Kết quả là lần đầu tiên tiếp xúc với công việc kinh doanh của gia đình, anh một chữ cũng không hiểu, thậm chí còn không hiểu được hợp đồng, kết quả là đi đâu cũng gặp bức tường, chuyện gì cũng làm hỏng.”
“Bố anh không dạy anh à?
“Ông ấy không sợ bồi thường, chỉ sợ ngày nào đó anh nghĩ không thông không làm nữa."
Tang Vô Yên cười, thật là đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
“Sau đó, có người nói với anh rằng uống rượu và hút thuốc có thể giảm bớt phiền não.”
“Những người đó thực sự là khốn kiếp.” Tang Vô Yên nghiến rang nghiến lợi nói.
"Sau khi anh thử, cảm thấy cũng không tồi, hơn nữa uống rượu còn có thể trị cảm."
"..."
Buổi chiều, anh đưa cô đi dạo phố, ăn cơm. Sau khi trở về khách sạn, Tang Vô Yên lấy lọ nước hoa vừa mua ra, xịt đi xịt lại thành cơn mưa nước hoa, đến mức gián cũng phải chạy đi mới thôi. Tô Niệm Khâm vừa nghe tin tức vừa hắt hơi nhưng cũng không ngăn Tang Vô Yên quậy phá.
Tiểu Tần thầm nghĩ trong lòng: Hóa ra ông chủ chẳng qua là không thích "người khác" sử dụng nước hoa.
“Ha ha…” Tang Vô Yên nín khóc mỉm cưởi, “Ai bảo anh làm em khóc, anh còn không an ủi em.”
“Anh an ủi thế nào? Chẳng lẽ nói, đừng khóc đừng khóc anh đùa với em thôi, thật ra anh không yêu em chút nào.”
Cô nắm chặt tay, đánh vào ngực anh: "Đáng ghét!"
Tô Niệm Khâm thuận thế nắm lấy tay cô, kéo cô vào phòng ngủ.
"Vừa rồi em dám trêu chọc anh, em thích xem như vậy, trở về phòng anh sẽ cho em từ từ xem."
Tang Vô Yên thà chết không theo, ở trong lòng anh dừng sức phản kháng.
Đột nhiên, Tô Niệm Khâm nắm tay Tang Vô Yên hơi chậm lại, dừng bước lại.
"Hỏng rồi, rơi thật rồi." Tô Niệm Khâm mặt không đổi sắc nói.
Sau đó, Tang Vô Yên che mắt và hét chói tai.
“Lừa em thôi, đồ ngốc.” Tô Niệm Khâm vui vẻ hôn lên chóp mũi cô.
“Em không tin anh nữa.” Cô vẫn không dám mở mắt.
Anh lại định hôn lên mắt cô lần nữa.
“Anh chỉ muốn kiểm chứng một chút xem em có phải trở lên to gan hay không.”
“Kết quả sao?”
“Vừa đẹp.”
“Anh không cần đến công ty sao?”
“Còn có việc chưa làm xong, anh làm sao cam lòng ra ngoài."
"Việc gì?"
“Tiếp tục công việc tuyệt vời còn chưa hoàn thành đêm qua."
...
Cô cuộn tròn trong vòng tay của Tô Niệm Khâm, chìm vào giấc ngủ một cách ngọt ngào.
Sau đó, điện thoại di động của Tô Niệm Khâm vang lên, hơn nửa là Tiểu Tần hoặc công ty đang tìm anh.
Khi nghe thấy tiếng chuông, cô tỉnh dậy như một con bạch tuộc, dính vào anh và nói: "Đừng trả lời, hai mươi bốn giờ này anh đều là của em."
Tô Niệm Khâm xoa xoa tóc cô, ngoan ngoãn tắt máy, rời giường theo thói quen đầu tiên là tìm điếu thuốc.
Cô cướp lấy hộp thuốc lá trong tay anh, không nhịn được hỏi: “Làm sao anh lại dính vào tật xấu này vậy?”
“Lúc nhớ em thì anh hút thuốc.” Anh ôm lấy cô.
“Anh không thể đem trách nhiệm đổ hết lên người em,” cô kháng nghị, “Chẳng lẽ anh còn muốn nói mỗi lần hận em thì uống rượu.”
“Em đều biết?” Anh giả vờ ngạc nhiên
“Tô Niệm Khâm!” Cô sốt ruột với anh.
Tô Niệm Khâm cười một tiếng rồi ôm cô, không đùa với cô nữa.
Anh vùi mặt vào tóc cô, im lặng hồi lâu nhớ lại nói: “Sau khi em đi anh liền nghĩ, mình tuy mù nhưng phải làm chuyện gì đó để em phải nhìn anh với con mắt khác, để chứng minh bản thân trước mặt mẹ em. Kết quả là lần đầu tiên tiếp xúc với công việc kinh doanh của gia đình, anh một chữ cũng không hiểu, thậm chí còn không hiểu được hợp đồng, kết quả là đi đâu cũng gặp bức tường, chuyện gì cũng làm hỏng.”
“Bố anh không dạy anh à?
“Ông ấy không sợ bồi thường, chỉ sợ ngày nào đó anh nghĩ không thông không làm nữa."
Tang Vô Yên cười, thật là đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
“Sau đó, có người nói với anh rằng uống rượu và hút thuốc có thể giảm bớt phiền não.”
“Những người đó thực sự là khốn kiếp.” Tang Vô Yên nghiến rang nghiến lợi nói.
"Sau khi anh thử, cảm thấy cũng không tồi, hơn nữa uống rượu còn có thể trị cảm."
"..."
Buổi chiều, anh đưa cô đi dạo phố, ăn cơm. Sau khi trở về khách sạn, Tang Vô Yên lấy lọ nước hoa vừa mua ra, xịt đi xịt lại thành cơn mưa nước hoa, đến mức gián cũng phải chạy đi mới thôi. Tô Niệm Khâm vừa nghe tin tức vừa hắt hơi nhưng cũng không ngăn Tang Vô Yên quậy phá.
Tiểu Tần thầm nghĩ trong lòng: Hóa ra ông chủ chẳng qua là không thích "người khác" sử dụng nước hoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương