Hoa Rơi Có Theo Nước Chảy Đi

Chương 7: Mê Hoặc



Mấy ngày qua vẫn bị vây trong vòng lẫn quẫn.

Vì mình mà cảm thấy khó khăn, cũng bởi vì sư phụ mà cảm thấy khó khăn.

Ở nơi thời không không biết tên này, không biết cái thời đại gì, lại tìm không được giá trị để mình sinh tồn, nhưng vẫn muốn cố gắng sống sót, tại sao vậy chứ? Thật ra thì, nếu như hạ quyết tâm tìm chết, cũng chưa chắc nhất định sẽ xuống địa ngục, hoặc là lên Thiên đường, hoặc là đi trở về thời không khác, dĩ nhiên cũng có thể sẽ không có ý thức nữa. Nhưng, nhưng thật ra thì không thể xác định ở tại địa phương khác sẽ trãi qua cuộc sống tốt hơn a, thật ra thì ta cũng muốn có cuộc sống tốt hơn, nhưng bởi vì đối với tương lai không có mục tiêu xác định nên không muốn thay đổi, cho nên dù thích sư phụ, cũng sẽ không vì thế mà cố gắng tiến thêm một bước nào nữa, bởi vì sợ đánh vỡ sự yên bình đang có, bởi vì sợ mất đi những thứ đồ đã có.

Ở nơi thời không này, thân phận duy nhất của ta chính là đồ đệ của sư phụ, nếu như ngay cả điểm này cũng không còn, vậy thì ta đây cái gì cũng không phải. Tình yêu, thật ra đối với ta mà nói, đó là một loại đồ xa xỉ.

Sư phụ luôn thần bí, trong mắt của ta. Nhưng có thể xác định một chuyện, là sư phụ chưa từng lừa gạt ta, có lẽ sẽ giấu diếm, có lẽ sẽ lãng tránh, nhưng chưa bao giờ lừa gạt ta. Dĩ nhiên, ta cũng không phải là tự mình đa tình, cho rằng sư phụ đối với ta đặc biệt, ngược lại ta cũng vậy, biết sư phụ chẳng qua là không gạt ta, và cũng giống như hắn không từng lừa gạt bất luận kẻ nào. Sư phụ luôn mỉm cười, mà ta từng cố gắng muốn đánh vỡ vẻ mặt cùng nụ cười dối trá này, nhưng thủy chung vẫn không có làm được, và cuối cùng cũng bỏ qua, hãy cố gắng làm ra mình điều có thể làm là tốt, không nên lừa mình dối người, sư phụ chưa bao giờ từng thích qua ta, không như ta vừa nhìn thấy hắn liền thích hắn. Cái này dường như là một bi kịch của số mệnh. Nhưng, dĩ nhiên, ta sẽ không lâm vào trong bi kịch này, bởi vì ở cuộc đời trước kia của ta, không có đạt được tình yêu, nên cũng phá vỡ kỳ vọng đạt được tình yêu của ta, nếu như không có kỳ vọng, như vậy tại trong cái thế giới không có tình yêu, ta cũng có thể sống rất tiêu sái. . . . . . Hoặc là, sống rất cô độc.

Ta cũng không biết giới hạn của mình ở nơi đâu, không biết năng lực cực hạn của mình thế nào. Bởi vì ta chưa bao giờ từng vì đạt được điều gì đó mà trao ra toàn bộ nỗ lực, hơn nữa cũng không thấy được có cái gì đáng giá khiến ta trao ra như vậy. Ta chỉ là trao ra một chút xíu, thử xem mình có thể nhận được đền đáp hay không, nếu như đền đáp cùng trao ra của mình có giá trị tương ứng, ta liền tiếp tục trao ra, nếu như không phải là, ta sẽ thối lui khỏi, tuyệt đối không bao giờ cố hết sức để đạt được cả. Nhưng cũng vì vậy, nên ta chưa bao giờ từng chân chính cố gắng qua, cũng chưa bao giờ từng nhận được bất kỳ cái gì mà cần phải rất cố gắng cùng nghị lực kiên cường mới có thể có được. Thí dụ như ở nơi này cả đời, thí dụ như, sư phụ. Đúng vậy, ta tin chắc, chỉ cần ta cố gắng hết mình, ta có thể có được hắn, có được tình yêu của hắn, nhưng mà, ta không muốn cố gắng. Không muốn.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...