33. Không đếm được là lần thứ mấy
Bị hắn ném lên giường, đầu óc Thời Vũ nhất thời đờ đẫn, lúc tỉnh táo lại đã bị Hứa Nghiễn Sinh đè lên, đặt một nụ hôn vừa thô bạo lại vội vàng.
Thời Vũ cười trộm cắn một miếng trên môi hắn, Hứa Nghiễn ăn đau liền nhíu mày, cầm lấy hai chân cậu nhấc lên, Thời Vũ tự giác ôm lấy thắt lưng hắn, Hứa Nghiễn Sinh lại ấn Thời Vũ về phía mình, tát vào mông cậu một cái.
Trong phút chốc Thời Vũ không phân biệt rõ là đau hay khoái cảm, cậu ngửa cổ thở gấp, dương v*t cọ qua cọ lại trên lớp vải quần áo mềm mại của Hứa Nghiễn Sinh, vốn cũng đã ngẩng đầu nay lại càng thêm kích thích.
Hứa Nghiễn Sinh bóp chất bôi trơn vào lòng bàn tay, đưa đến khe mông Thời Vũ, mông bị đánh vẫn còn nóng hầm hập đột nhiên bị dịch bôi trơn lành lạnh chạm đến, cậu không tự giác lui về phía sau, sau đó bị Hứa Nghiễn Sinh thẳng thừng nắm eo kéo về.
Rõ ràng còn chưa bắt đầu nhưng cả người Thời Vũ đã khô nóng, cảm giác được tay Hứa Nghiễn Sinh tách mở huyệt khẩu mềm mại chậm rãi dò vào, cậu căng thẳng thân người, cố gắng thả lỏng cơ bắp tiếp nhận hắn nhưng vẫn bài xích theo bản năng. Huyệt khẩu thu lại muốn đẩy ngón tay của hắn đi ra ngoài, nhưng trong mắt Hứa Nghiễn Sinh lại là tham luyến muốn giữ hắn lại, đường ruột nóng ẩm xoắn lấy ngón tay của hắn giống như cái miệng nhỏ tham ăn, còn tiết ra chất lỏng thèm nhỏ dãi.
Hứa Nghiễn Sinh từ lâu đã nói rằng Thời Vũ rất nhiều nước, đúng là không sai tẹo nào, Thời Vũ thực sự có thể ra nước, bất kể là phía trước hay phía sau.
Thời Vũ cảm thấy mình đã cứng đến phát đau, cũng không biết Hứa Nghiễn Sinh học được kỹ xảo làm tình ở đâu, chỉ dùng ngón tay cũng có thể làm cho cậu muốn ngừng mà không được. Vừa nghĩ tới bàn tay thường ngày cầm dao mỗ kia hiện tại đang ở trong thân thể mình, dính dịch ruột dâm mỹ, ngón tay gãi cào trên vách ruột yếu ớt lại mẫn cảm, cậu liền cảm thấy cả người tê dại.
Hứa Nghiễn Sinh không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy cậu thất thần, hắn rút bàn tay đang tách huyệt ra, mang theo chất nhầy, cứ như vậy bôi tất cả lên mông Thời Vũ, sau đó giơ tay bắt đầu đánh, hắn thở hổn hển hỏi: “Nghĩ cái gì đấy?”
Thời Vũ mất cảnh giác, lỗ sau lưu luyến chậm rãi khép lại, lên án sự trống rỗng đột nhiên xuất hiện.
“Không có… Anh nhanh lên một chút!” Cậu đỏ mặt gầm nhẹ.
Hứa Nghiễn Sinh cúi người há mồm ngậm lấy đầu vũ đang run rẩy của Thời Vũ, khoang miệng ấm áp bao bọc toàn bộ quầng vú, mút mút liếm láp, đầu lưỡi linh hoạt ôm lấy đầu v* của cậu chà đạp nhiều lần khiến Thời Vũ thở hổn hển từng trận, mà tay hắn không có đâm vào lần nữa, chỉ cầm lấy mông thịt của cậu xoa nắn.
“Ừm… em, em nghĩ anh bình thường, a! Làm, dáng vẻ làm phẫu thuật…” Thời Vũ ngắt quãng giải thích.
Hứa Nghiễn Sinh buông đầu v* của Thời Vũ ra, nhìn vào mắt cậu rồi liếm môi dưới, ánh mắt mê ly của Thời Vũ bị động tác này của hắn trêu chọc nuốt nước miếng, vừa định nói gì đó, tay Hứa Nghiễn Sinh tiến vào lần nữa, lần này lại thêm một ngón tay.
Lời Thời Vũ muốn nói ra khỏi miệng trong nháy mắt biến thành một tiếng rên rỉ uyển chuyển.
Hứa Nghiễn Sinh ở trong huyệt sau của cậu thay đổi phương hướng lộng mở, đợi đến khi có thể thuận lợi ra vào bốn ngón tay mới đưa dương v*t cứng rắn của mình cắm vào.
Thời Vũ hừ hừ hai tiếng, từ miệng chuông tràn ra vài giọt chất nhầy bán trong suốt dính vào bụng dưới của Hứa Nghiễn Sinh, kéo ra một sợi chỉ bạc.
Hắn bật cười, ngón tay dính một sợi chất nhầy kéo dài chuẩn bị đưa tới bên miệng Thời Vũ, Thời Vũ khó khăn nghiêng đầu né tránh, lộ vẻ ghét bỏ ra mặt.
Đem thứ đó bôi lên mông Thời Vũ, Hứa Nghiễn Sinh lại từ từ chuyển động cơ thể, cắm dương v*t càng thêm sau, đâm đến khi Thời Vũ nhíu mày, phát ra một tiếng ưm ưm mập mờ.
Hứa Nghiễn Sinh đợi cậu quen dần với cảm giác khó chịu này, lông mày giãn ra mới tăng tốc động tác, vừa thở dốc vừa thấp giọng nói: “Em biết không… Trong bệnh viện có một cái máy…”
Vừa nói hắn chợt húc mạnh, cắm toàn bộ dương v*t vào trong cơ thể Thời Vũ. Thời Vũ ngửa cổ hừ hừ, hai tay cầm lấy cánh tay của hắn, bóp đến ngón tay cũng trắng bệch.
“Cái đó khi cầm và dán nó lên người, em có thể nhìn thấy hình ảnh đen trắng của mọi thứ trong cơ thể, qua màn hình.”
Đôi mắt Thời Vũ như bị sương mù bao phủ, động tác mãnh liệt của Hứa Nghiễn Sinh khiến cậu không nói nên lời, chỉ có thể thở dốc từng ngụm, phát ra tiếng rên rỉ mà với cậu nghe cũng thật lẳng lơ.
Cậu không rõ thứ Hứa Nghiễn Sinh đang nói là gì, nhưng có lẽ là máy siêu âm B, cậu cố sức đáp một tiếng.
Bàn tay Hứa Nghiễn Sinh vuốt ve cơ thể cậu, nơi đầu ngón tay lướt qua để lại cảm giác run rẩy tê dại, dương v*t ra vào với tần suất cao khiến da thịt mềm mại của Thời Vũ rung nảy từng đợt, dịch bôi trơn nhanh chóng đánh ra bọt trắng, chất nhờn không ngừng tiết ra từ lỗ nhỏ chảy ra dọc theo bắp đùi của Thời Vũ, nhỏ xuống giường thấm ướt thành một vòng tròn nhỏ.
“Em nói xem… nếu hôm nào anh đem về một cái.” Nhịp thở của Hứa Nghiễn Sinh không còn ổn định, hắn bị Thời Vũ vặn vẹo làm cho đổ mồ hôi đầy trán: “Đem về một cái, lúc mình làm tình thì mở lên cho em xem…… Em có thể, nhìn thấy anh ** em như thế nào, hơn nữa, em cũng có thể biết mình mẫn cảm chỗ nào, đúng không?”
Đôi mắt Thời Vũ hoàn toàn đỏ lên vì xấu hổ, lời thô tục trắng trợn của Hứa Nghiễn Sinh cứ như vậy thầm thì bên tai, theo hơi thở phả ra làm cho Thời Vũ đỏ thấu cả người.
Cậu bị Hứa Nghiễn Sinh húc không ngừng vọt lên trên, lại bị hắn khống chế không cho động đậy, chỉ có thể cảm nhận được từng đợt khoái cảm xông lên đỉnh đầu, sảng khoái đến mức làm cho ngón chân cũng co lại.
Hứa Nghiễn Sinh biết rõ điểm mẫn cảm của cậu ở đâu, lúc nói chuyện chỉ đâm vào nơi đó khiến Thời Vũ run rẩy cả người.
Thời Vũ cảm thấy việc mua một chiếc gương đặt ở trong phòng đã là cực hạn, không nghĩ tới lão lưu manh này vẫn còn mánh khác để sử dụng, nhìn màn hình xem chuyện gì đang xảy ra bên trong, sao hắn nghĩ được tới mức này chứ?!
“Em, em không muốn!” Thời Vũ cố hết sức cự tuyệt: “Hứa Nghiễn Sinh, đồ không biết xấu hổ!”
Hứa Nghiễn Sinh cười khẽ, lại cúi đầu ngậm lấy quả nhỏ bị lạnh nhạt bên kia, đầu lưỡi áp lên lỗ nhỏ giữa núm vú và hút mạnh hai ngụm. dương v*t Thời Vũ bỗng chốc nhảy dựng, từ đỉnh chảy ra càng nhiều chất lỏng, Hứa Nghiễn Sinh đem những chất nhầy này bôi lên dương v*t cậu, dùng kỹ xảo điêu luyện giúp cậu tuốt vỏ. Thời Vũ nào chịu được loại kích thích này, chưa đến một phút đồng hồ đã giơ vũ khí đầu hàng, hô hấp trở nên thác loạn.
Hứa Nghiễn Sinh hôm nay đòi hỏi cậu rất nhiều lần, đến lúc vào tận phòng tắm vẫn phải làm với hắn thêm một lần nữa. Thời Vũ quỳ trong bồn tắm đến đỏ cả đầu gối, khi bị ôm ra đã mềm như một bãi bùn nhão, đẩy như thế nào cũng không muốn cử động.
Hứa Nghiễn Sinh kéo cậu lên đùi, chậm rãi bôi thuốc cho cậu.
Mông lại bị sưng lên, hắn qua loa bôi một tầng thuốc mỏng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Thời Vũ ôm lấy cánh tay hắn, cảm thấy hôm nay hắn thật sự quá đáng, liền cúi đầu cắn một miếng trên cánh tay thon gầy kia, cắn ra hai hàng dấu răng chỉnh tề.
Hứa Nghiễn Sinh hít một hơi cũng không rút tay ra, ngược lại nhìn làn da hơi xanh tím của Thời Vũ, hắn cảm thấy hơi đau lòng, liền đặt bàn tay lên xoa bóp cho cậu.
Hứa Nghiễn Sinh bật cười: “Anh còn tưởng rằng em muốn cắn nát chứ.”
Thời Vũ khàn giọng: “Nếu em có răng nanh không chừng anh sẽ bị cắn nát.”
Hứa Nghiễn Sinh bôi thuốc xong cũng không buông Thời Vũ xuống, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của cậu, từ gáy thuận xuống thắt lưng, rồi lại vuốt từ trên đầu xuống, vòng đi vòng lại, Thời Vũ bị hắn sờ đến híp mắt, sảng khoái thở dài.
“Lát nữa bù chút nước mật ong cho em, mùa thu rồi, thiếu nước dễ nóng trong người.”
Thời Vũ nhắm mắt lại hưởng thụ mát xa, nghiêng mặt vùi vào bụng hắn, giọng nói ong ong: “Vậy tối mai anh nấu canh tuyết lê cho em đi.”
“Được.” Hứa Nghiễn Sinh lần này sờ soạng từ gáy đến mông mông cậu, cầm trong tay một khối thịt chơi đùa, nó mềm mại đỏ hồng, nhìn rất đáng yêu.
“Sáng mai ăn bánh bao đi, trước khi đi làm anh hâm nóng cho em, ngủ dậy tự ăn, đừng ra ngoài.”
Thời Vũ hỏi: “Làm gì có bánh bao?”
“Trong ngăn đông.” Hứa Nghiễn Sinh nói.
“Nhân gì vậy?”
“Thịt nguyên chất.”
Thời Vũ vui vẻ: “Được, em ăn hai cái, nếu nhỏ thì ba cái.”
Hứa Nghiễn Sinh cười vỗ vỗ mông cậu: “Tùy em. Dậy đi, đừng ngủ, uống nước mật ong xong rồi ngủ.”