43. Đã xinh đẹp còn biết nấu ăn
“Em uống nước không?” Hứa Nghiễn Sinh vặn nắp uống một ngụm nước, yết hầu khẽ động, Thời Vũ nhìn chằm chằm hồi lâu.
“Em uống Yakult.” Thời Vũ đưa mắt nhìn chỗ khác.
Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: “Lên xe anh lấy cho em, cũng gần đến rồi, nửa chặng sau đừng chơi nữa, nghỉ ngơi đi.”
Thời Vũ cùng Hứa Nghiễn Sinh lên xe, Hứa Nghiễn Sinh lấy một lốc Yakult trong túi xách của mình đưa cho cậu: “Uống ít thôi, chặng sau không có điểm dừng.”
Mấy bác sĩ có hơi ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ.
Mấy tình nguyện viên phía sau đã lên xe cũng thò đầu ra, vô cùng tò mò.
Lúc Thời Vũ nhận đồ, theo bản năng lén sờ tay Hứa Nghiễn Sinh một cái.
Chờ cậu trở lại chỗ ngồi, Trương Minh Phàm lập tức nhào tới: “Đậu má, anh quen bác sĩ Hứa à?”
Thời Vũ giả bộ bình tĩnh gật đầu: “Ừ, quen.”
Trương Minh Phàm nhìn cậu, lại nhìn Hứa Nghiễn Sinh cũng đang giải thích ở phía trước: “Anh…… anh của anh hả? Anh họ?”
Thời Vũ thầm nghĩ quan hệ của chúng tôi nói ra hù chết cậu: “Họ hàng xa, coi như là anh em đi.”
“Wào…… Cho nên anh đến? Có phải bác sĩ Hứa bảo anh đến không?”
“Không có, tự anh muốn tới, ngay từ đầu cũng không nói cho anh ấy biết.” Thời Vũ cười cười.
“Nè nè Thời Vũ.” Một cái đầu từ phía sau ló ra, là nữ tình nguyện viên ngồi sau bọn họ, tên là La Viên, vẻ mặt chờ mong nhìn cậu: “Vậy cậu có biết bác sĩ Hứa có người yêu chưa ha?”
Thời Vũ nhướng mày: “Người yêu?”
La Viên không thấy có gì không ổn, còn đang nhỏ giọng mê trai, vui rạo rực nói: “Tôi vừa lên xe đã bị Hứa Nghiễn Sinh làm cho choáng ngợp rồi, thần tiên hạ phàm đó! Đẹp trai dữ dội! Anh ấy là bác sĩ với nhiều tóc nhất mà tôi từng thấy!”
Thời Vũ nín cười: “Cô muốn theo đuổi anh ấy à?”
La Viên ríu rít: “Nếu anh ấy không có bạn gái, tôi cũng muốn thử một chút. Tuy rằng có thể anh ấy không thích tôi, nhưng nếu như thì sao! Biết đâu sẽ gặp may mắn! Không chừng kiếp trước tôi đã giải cứu trái đất đó!”
Thời Vũ cười hừ một tiếng: “Thôi đi, anh ấy tốt như vậy, sao lại không có người yêu được chứ! Mà nữa cô nhìn xem, anh ấy cũng một bó tuổi rồi, đúng không?”
La Viên không khỏi tiếc nuối: “Có người yêu rồi, cậu đã gặp chưa? Chị dâu cậu có đẹp không?”
“Chị dâu tôi…” Thời Vũ nghẹn họng: “Đã gặp, chị dâu tôi…… Nói thế nào nhỉ, dịu dàng nhã nhặn, đoan trang hào phóng, đã xinh đẹp còn biết nấu ăn, trói chặt trái tim anh trai tôi đến chết.”
La Viên thở dài: “Cũng đúng, trai đẹp phải xứng với gái xinh, kiêu ngạo giới y học phải xứng mỹ nhân đa tài. Trách tôi, không nên nghĩ quá nhiều…”
Thời Vũ chột dạ sờ sờ mũi.
“Chà, vậy còn người yêu của anh?” Trương Minh Phàm đẩy cậu, lòng nổi lên hiếu kỳ: “Người yêu của anh đẹp không?”
Thời Vũ liếc mắt nhìn Hứa Nghiễn Sinh ngồi phía trước, châm chước nói: “Đẹp chứ, không đẹp anh có thể thích sao?”
La Viên hừ một tiếng: “Nông cạn.”
“Sao lại nông cạn? Bắt đầu từ nhan sắc không được à? Người yêu của tôi chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi hung dữ, ừm…… Tuổi cũng lớn hơn tôi.”
“Ồ.” Trương Minh Phàm ngạc nhiên: “Tình chị em!”
Thời Vũ đắc ý lắc lư.
Nửa chặng sau không có ai chơi trò chơi nữa, mọi người đều nghỉ ngơi. Buổi sáng Thời Vũ dậy sớm, lúc này buồn ngủ, tựa vào lưng ghế đánh một giấc.
Xe buýt rời xa thành phố, chậm rãi lái vào thôn trại, mặt đất trở nên gập ghềnh, hầu như tất cả những người đang ngủ đều bị xóc nảy đánh thức.
Thời Vũ mơ màng đứng dậy, cổ ngủ có hơi khó chịu, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này không có mưa, thậm chí còn có một chút nắng, bầu trời trong xanh, không khí dường như trong lành.
“Khoảng nửa tiếng nữa chúng ta sẽ tới, mọi người tỉnh ngủ đi.” Bác sĩ Đường đứng lên nói.
Còn nửa tiếng nữa? Thời Vũ tưởng rằng bước vào ngôi làng kiểu này cũng đã sắp đến rồi.
Tất cả mọi người đã tỉnh lại, Thời Vũ lấy một túi bánh quy ra ăn, chia cho mọi người một ít, trước tiên lót dạ.
Lúc này đã hơn 10 giờ sáng, sau khi đến nơi thu dọn một chút là có thể ăn cơm trưa, Thời Vũ cũng không ăn nhiều.
“Buổi chiều hẳn là phải dựng lều làm việc.” Trương Minh Phàm uống ngụm nước: “Buổi trưa nhớ ăn nhiều một chút.”
Thời Vũ gật đầu: “Chúng ta ở đây mấy ngày?”
“Chắc là khoảng hai ngày.” Trương Minh Phàm nói: “Hôm đó em có xem thông báo, lần này chúng ta phải đi năm sáu nơi.”
Xe xóc nảy hơn nửa giờ rốt cục cũng đến nơi, Thời Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy thôn trang này tốt hơn trong tưởng tượng của mình một chút.
Bác sĩ Đường chỉ dẫn mọi người xuống xe, có một người đàn ông trung niên ở phía dưới chào đón bọn họ.
“Trưởng thôn Lý.” Bác sĩ Đường tiến lên nói chuyện với người nọ, hàn huyên vài câu xong người nọ dẫn đoàn người đến chỗ ở.
Các bác sĩ và tình nguyện viên ở chung một phòng hai người, cuối cùng có một phòng ba người, vừa vặn đủ cho tất cả mọi người. Trương Minh Phàm đương nhiên muốn ở cùng Thời Vũ, vì vậy cậu ta tự giác đứng bên cạnh và nhận lấy chìa khóa.
Nơi ở là một khu nhà nhỏ đơn sơ hai tầng, không quá sạch sẽ nhưng đồ đạc đều đầy đủ.
Thời Vũ đi đến bên cạnh Hứa Nghiễn Sinh, đụng hắn một cái: “Anh ở đâu?”
“Phòng ngoài cùng bên trái tầng hai.” Hứa Nghiễn Sinh chỉ cho cậu.
“Em ở tầng một”
Hứa Nghiễn Sinh cười: “Ừ. Đồ ăn vặt của em còn ở chỗ anh, lát nữa nhớ tới lấy.”
Bác sĩ Trương đi tới phân công nhiệm vụ cho tình nguyện viên: “Ba người hướng dẫn bệnh nhân bên ngoài lều xếp hàng theo thứ tự, tùy theo tình huống mà hỗ trợ. Bốn người còn lại chia thành nhóm hai người. Một nhóm hỗ trợ ở bệnh viện Đông Tân bên kia, một nhóm ở bệnh viện số 5 bên này. Thời tiết lạnh, tốt nhất là trong ngoài thay ca, ở bên ngoài chú ý giữ ấm đừng để bị cảm lạnh.”
Bố trí xong chỗ ở, mọi người trở về phòng thu dọn, các tình nguyện viên đều thay quần áo và đeo huy hiệu, sau đó tụ lại thương lượng phân chia bên trong bên ngoài.
“Ý tôi là chúng ta đừng để con gái ở bên ngoài, mấy anh con trai thay phiên nhau ra ngoài là được.” “Trương Minh Phàm có kinh nghiệm, tự động tiếp nhận công việc được giao và nhanh chóng sắp xếp rõ ràng cho tất cả mọi người. Thời gian buổi chiều Thời Vũ, Trương Minh Phàm và một chàng trai tên là Tôn Kiệt ở bên ngoài.
Tuy nói Thời Vũ biết buổi chiều sẽ bận rộn, nhưng buổi trưa cậu cũng không ăn bao nhiêu, bởi vì thức ăn ở đây thật sự không hợp khẩu vị, trước khi đi còn nhét bánh mì vào túi, định đói bụng gặm gặm.
Cậu ở bên ngoài cả buổi chiều, công việc không khó nhưng trời hơi lạnh. Hơn nữa cậu không nhìn thấy Hứa Nghiễn Sinh, không biết hắn ở bên trong đang làm gì.
Một số các ông các dì đi tới, có người coi tình nguyện viên bọn họ là bác sĩ nên bắt đầu hỏi thăm bệnh tình, hỏi đến Thời Vũ cái gì cũng không biết, chỉ có thể để Trương Minh Phàm đến giải thích, cậu ở bên cạnh nghe, cũng không biết làm thế nào để giúp đỡ nên có hơi luống cuống tay chân.
“Bác sĩ trẻ.” Một bà lão bước tới, đi lại không thuận tiện, một chân dường như không cong lên được, Thời Vũ vội vàng đỡ bà.
“Ngoại, để cháu lấy cho bà một cái ghế ngồi đã nhé.” Thời Vũ từ bên cạnh lấy ra một chiếc ghế nhựa, bảo bà ngồi xuống trước.
“Bà muốn hỏi một chút, chân này của bà không biết tại sao, đột nhiên lại thành như vậy, không co lại được, đau lắm.” Tay bà rất thô ráp, thời tiết lạnh, mu bàn tay nổi lên một lớp da nứt nẻ, sờ vào rất khó chịu.
Thời Vũ cũng không biết bệnh trạng của bà, chỉ nhớ Hứa Nghiễn Sinh từng nói bác sĩ Trương là bác sĩ khoa chỉnh hình, cậu nửa ngồi xổm trước mặt bà cụ: “Ngoại, cháu là tình nguyện viên, không phải bác sĩ, nhưng bên trong chúng cháu có một bác sĩ khoa chỉnh hình, cháu dìu bà vào tìm anh ấy xem sao?”
“Ôi ôi, cám ơn.” Bà lão khó nhọc đứng dậy đỡ lấy tay Thời Vũ, trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy cảm kích: “Các cậu đều là người người tốt, nghe trưởng thôn nói các cậu là bác sĩ từ thành phố tới, khám bệnh miễn phí cho chúng ta.”
Thời Vũ cười: “Đúng vậy, cho nên nếu bà có gì không thoải mái nhớ phải nói rõ ràng với bác sĩ nhé.”
Cậu nói xong vén rèm đưa bà cụ vào, tình nguyện viên bên trong vội vàng tới đón, Thời Vũ nói: “Tìm bác sĩ Trương.”
Hứa Nghiễn Sinh lúc này đang dọn dẹp những vệt máu do chiếc xẻng rỉ sét gây ra khi một người nông dân đang làm việc trên cánh đồng, nghe thấy âm thanh, hắn ngẩng đầu lên nhìn Thời Vũ.
Thời Vũ giao bà cụ cho tình nguyện viên, đúng lúc quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Hứa Nghiễn Sinh.
Hứa Nghiễn Sinh mỉm cười với cậu, dùng khẩu hình hỏi: Có lạnh không.
Thời Vũ cười toe toét, lắc đầu, cũng dùng khẩu hình trả lời hắn: Không lạnh.
Hứa Nghiễn Sinh cong khóe môi, Thời Vũ cảm thấy nụ cười của hắn hôm nay có thêm một thứ bình thường không có, là khen ngợi và an lòng.
Thời Vũ chưa bao giờ cảm thấy rằng dù chỉ một việc đơn giản là giúp một bà lão vào lều tìm bác sĩ cũng có thể khiến cậu hài lòng đến vậy và cảm thấy cuộc sống của mình thật ý nghĩa.
Trình độ chữa bệnh ở đây không cao, trình độ văn hóa cũng thấp, mọi người đều không biết gì về y học, thôn dân ra ra vào vào, rất nhiều người mang theo ưu sầu đi vào và thở phào nhẹ nhõm đi ra, nhưng bọn họ đều mang theo cảm kích.