45. Không bỏ lỡ
Mặc dù các bác sĩ không muốn nhận đồ của người dân nhưng vẫn không lay chuyển được họ, cuối cùng nhận một túi táo và một ít rau dưa.
Ngồi lên xe, bác sĩ Đường nhắc nhở trước với mọi người: “Nơi chúng ta sắp đến điều kiện không tốt bằng thôn này, mọi người phải chịu khó một chút, cũng ở lại hai đêm.”
Thời Vũ đẩy Trương Minh Phàm bên cạnh: “Nơi kém nhất mà em từng đến như thế nào?”
Trương Minh Phàm suy nghĩ một lúc: “Chắc là ngủ một đêm bị rận cắn nổi mẩn khắp người… Thật đó, không phải chỗ ở quá tồi tàn, mà là bẩn. Lúc ấy tức gần chết, cảm giác người trong thôn bọn họ không biết cảm kích là gì, tùy tiện dọn dẹp một chút thôi là đã tốt hơn rất nhiều nhưng chẳng hề làm gì, buổi tối hôm sau em lấy áo khoác của mình lót nằm, lúc đi thì vứt luôn.”
Thời Vũ bĩu môi, tưởng tượng ra hoàn cảnh đó, là cậu thì chắc thà ngủ dưới đất.
Vì gia đình có điều kiện nên cho tới bây giờ ngoại trừ ký túc xá Thời Vũ chưa từng ngủ trên giường cứng, nơi cậu ở mấy ngày nay đã được coi là tồi tàn với cậu rồi, không biết thôn kế tiếp còn có thể kém đến trình độ nào.
“Nhưng anh yên tâm, em mang theo bình xịt côn trùng, nếu lát nữa đến thấy không sạch sẽ, chúng ta xịt một chút, buổi tối trở về là ngủ được ngay.” Trương Minh Phàm nói nhỏ.
Thời Vũ giơ ngón tay cái lên cho cậu ta: “Quả nhiên có kinh nghiệm, khác hẳn.”
Hứa Nghiễn Sinh tựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, đến trạm dừng cũng không xuống xe, không muốn đi vệ sinh, chỉ chốc lát sau hắn cảm giác được bên cạnh có người đi qua, sau đó trên mặt bị vài giọt nước nhỏ bắn lên.
Mở mắt ra thấy Thời Vũ cười hì hì nhìn hắn: “Sao anh không đi vệ sinh? Lát nữa không nhịn được thì sao?”
Hứa Nghiễn Sinh búng lên trán cậu, lấy khăn giấy lau mặt: “Anh không uống nước.”
“Đi thôi, xuống dưới đi dạo.” Nói xong hắn đứng lên.
“Em vừa trở về.” Thời Vũ nói thế nhưng vẫn theo hắn xuống xe.
Thời tiết không đẹp, không có nắng mà còn kèm thêm chút gió, Hứa Nghiễn Sinh nhìn phương hướng bọn họ muốn đi, nói: “Có lẽ trời sắp mưa.”
Thời Vũ “ồ” một tiếng: “Em đem theo giày đi mưa, không sợ.”
Hứa Nghiễn Sinh cười không nói gì.
“Có phải anh ngủ không ngon không?” Thời Vũ nhìn sắc mặt hắn, phát hiện dưới quầng mắt có một vòng tròn màu lam nhạt.
“Một chút.” Hứa Nghiễn Sinh nói:” Giường không thoải mái, ngủ không quen.”
“Vậy lát nữa anh lên xe chợp mắt đi.”
Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: “Tối hôm qua mẹ anh lại gọi điện, bảo anh đưa em về nhà ăn cơm.”
Thời Vũ ngạc nhiên, không ngờ mẹ Hứa còn nhớ chuyện này, trong lòng cậu bỗng vui vẻ, bởi vì mẹ của người mình thích có vẻ cũng rất thích mình, tuy là có hơi lo lắng vì cậu còn chưa gặp ba Hứa bao giờ.
“Rồi anh nói sao?” Thời Vũ hỏi.
“Anh nói sau khi trở về có thể được nghỉ hai ngày, đến lúc đó chọn một ngày đưa em về gặp mặt.” Hứa Nghiễn Sinh nói: “Ba anh nấu ăn rất ngon, đến đó ăn nhiều một chút.”
Thời Vũ chép miệng: “Bây giờ anh làm em thấy đói rồi.”
Hứa Nghiễn Sinh bật cười: “Nhịn đi, trước mắt chỉ có thể cơm canh đạm bạc.”
Sau giờ ăn trưa, họ đã đến điểm dừng thứ hai của chuyến đi, miếu thờ trước cổng thôn trông xơ xác hơn thôn trước, nhưng chỗ này cũng thật sự khuất nẻo, phía sau là núi lớn, còn là sườn núi không chạm tới ánh mặt trời, khiến độ ẩm hơi cao.
Trương Minh Phàm phun thuốc đuổi côn trùng cho hai cái giường, còn kêu gọi mấy người phòng khác cầm đi phun, sau đó bắt đầu hỗ trợ y tế vào buổi chiều.
Độ ẩm ở đây làm cho không khí càng lạnh hơn, các cô gái rất ngại khi cứ để các chàng trai trực ở bên ngoài, họ đề nghị đổi ca, Trương Minh Phàm cũng chỉ sắp xếp trong một tiếng, con trai bọn họ thay ca thường xuyên hơn.
Ban đêm Thời Vũ trằn trọc hồi lâu vẫn chưa ngủ, cảm thấy khó chịu cả người, xoay thế nào cũng không thoải mái, thật vất vả mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau thức dậy thấy người mình nổi một mảng đỏ lớn, vô cùng ngứa ngáy.
Ngay cả sau khi phun thuốc, Thời Vũ vẫn bị mấy con côn trùng không biết tên cắn và mảng đỏ lớn trên cơ thể cậu là do dị ứng.
Làn da của cậu trắng và mềm, Trương Minh Phàm cũng có vết côn trùng cắn nhưng không bị dị ứng giống như cậu.
Từ ngực đến cổ Thời Vũ đều đỏ, quần áo cũng không che được, cậu thường ngày yếu ớt thì yếu ớt, nhưng lúc này vẫn không muốn mọi người bận tâm đến mình, Thời Vũ kéo khóa áo gió lên cao nhất, dựng đứng cổ áo che khuất cổ.
Người khác hỏi cậu chỉ nói lạnh, nhưng không thể giấu được Hứa Nghiễn Sinh, bởi vì trước đó Thời Vũ đã nói không thích mặc quần áo như vậy, áo kín cổ rất khó chịu.
“Sao vậy?” Hứa Nghiễn Sinh nhíu mày: “Có phải dị ứng không?”
Thời Vũ kéo khóa ra cho hắn nhìn, làn da vừa lộ ra ngoài, Thời Vũ không nhịn được nữa giơ tay muốn gãi nhưng bị Hứa Nghiễn Sinh ngăn lại.
“Em vào đi, bôi thuốc cho em.” Hứa Nghiễn Sinh cúi đầu thổi cho cậu.
Vài tình nguyện viên vẫn đang thu dọn đồ đạc bên trong, Hứa Nghiễn Sinh lục lọi trong góc kệ, lấy ra một tuýp thuốc: “Không có thuốc chuyên dị ứng, cái này cũng được, em cởi áo khoác ra.”
Thuốc mỡ lạnh lẽo bôi lên người, Thời Vũ run lên, cười nói: “Em có biết da mình mỏng manh vậy đâu.”
Hứa Nghiễn Sinh bất đắc dĩ: “Bôi một lớp mỏng, mặc áo vào đi, cái này là giảm ngứa, không cần gãi nữa.”
“Không sao, em bận rồi thì mặc kệ.” Thời Vũ nhếch miệng cười, tự mình mặc áo: “Anh làm việc đi.”
Hứa Nghiễn Sinh nhìn Thời Vũ vén rèm đi ra ngoài, khẽ thở dài, giống như ra ngoài một chuyến đã khiến cái nhìn của hắn về Thời Vũ dần thay đổi.
Tuy rằng trước khi đến hắn cũng không cho rằng Thời Vũ chắc chắn không chịu được, nhưng bất ngờ cậu lại dễ dàng thích nghi như vậy.
Lúc này hắn mới hiểu, tất cả sự yếu ớt của Thời Vũ ở trước mặt hắn cũng tốt, tác oai tác oái cũng tốt, đều chỉ là ở trước mặt hắn mà thôi.
Đột nhiên chợt thấy may mắn vì đã không bỏ lỡ một đứa trẻ dễ thương lại thiện lương như vậy.
Buổi chiều trời bắt đầu mưa, bên ngoài có sương mù nhưng khá đông người lui tới, Hứa Nghiễn Sinh bận rộn cả buổi chiều, không đi vệ sinh được mấy chuyến, tình nguyện viên rót nước cho cũng không uống mấy ngụm.
“Tình huống của chị nên chụp X-quang trước rồi khám tiếp.” Hứa Nghiễn Sinh dịu dàng nói với người phụ nữ trung niên trước mặt: “Độ ẩm ở đây tương đối cao nên rất dễ bị bệnh viêm khớp giống chị.”
Hứa Nghiễn Sinh ra hiệu cho bác sĩ Trương dẫn người bệnh này vào bên trong chụp phim.
“Ôi chao, bác sĩ, chụp phim này phải đợi bao lâu? Lát nữa tôi còn phải xuống thị trấn một chuyến.” Người phụ nữ khó xử.
“Sẽ không lâu.” Hứa Nghiễn Sinh nhìn một chút: “Nhưng phía trước có người đang xếp hàng.”
“Như vậy đi, chị lên thị trấn làm gì? Đại khái bao lâu thì trở về? Chụp phim xong về khám cũng được.”
Người phụ nữ lúc này mới đồng ý, xếp hàng chụp X-quang, sau đó cảm kích nói tạm biệt.
Hứa Nghiễn Sinh đột nhiên nhớ tới cái gì: “Chị ơi, chờ một chút.”
Người phụ nữ nghi ngờ nhìn lại hắn: “Sao vậy, bác sĩ?”
“Nếu như chị đến thị trấn, có thể giúp tôi một việc được không?” Hứa Nghiễn Sinh sờ sờ túi áo, may mà hắn có thói quen nhét ít tiền mặt vào túi, rút tờ một trăm tệ đưa cho người phụ nữ: “Có thể phiền chị mua giúp tôi một tấm drap trải giường không? Cỡ lớn một chút.”
“Ôi chao, tôi mua cho cậu mới phải, còn cần đưa tiền sao? Cậu khám bệnh cho chúng tôi, chúng tôi đều rất cảm kích, đang không biết đáp tạ như thế nào đây! Cậu cầm về đi, bác sĩ.”
Người dân quê thuần túy chất phát, ăn mặc không tươm tất nhưng có lòng ấm áp, ai đến khám bệnh cũng đầy lòng biết ơn, hận không thể khom người cảm tạ vài chục cái.
“Chị cầm đi.” Hứa Nghiễn Sinh cứng rắn nhét tiền vào túi áo cô: “Nếu không, mua về tôi cũng không cần.”
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Hứa Nghiễn Sinh nói nếu còn không đi sẽ không đuổi kịp xe, người phụ nữ mới ngại ngùng xoay người rời đi.
Đi thị trấn một chuyến hẳn là không dễ dàng, chờ cô trở về thì trời đã tối đen, mưa cũng nhỏ hơn một chút. Cô trực tiếp vào trong lều, đưa drap giường đã mua cho Hứa Nghiễn Sinh, cười ngại ngùng: “Bác sĩ, tôi không có mắt nhìn lắm đâu, lựa cả buổi được hoa văn này, bác sĩ xem có được không?”
Hứa Nghiễn Sinh không quan tâm điều này, hắn chỉ lót lên giường Thời Vũ để ngăn bệnh dị ứng của cậu nghiêm trọng hơn và chúng có đẹp hay không cũng không quan trọng.
Hứa Nghiễn Sinh cười: “Đẹp lắm, cảm ơn chị.”
Công việc buổi tối kết thúc, mưa đã tạnh nhưng mặt đất vẫn còn lầy lội. Mặc dù Thời Vũ mang giày đi mưa nhưng nhìn mép giày dính đầy bùn đất cậu không mấy vui vẻ, ngồi trên bục trước cửa cạo đế giày.
Hứa Nghiễn Sinh đi qua vỗ vai cậu một cái: “Buổi tối ăn no chưa?”
“Cũng tàm tạm.” Thời Vũ nói: “Lúc chiều em đói bụng, ăn hết cái bánh mì cuối cùng.”
“Ừ, không ăn thì cũng hết hạn.” Hứa Nghiễn Sinh nâng túi nilon màu đỏ trong tay: “Anh mặt dày nhờ người hôm nay đến khám bệnh mua dùm tấm drap giường đấy, buổi tối trải ngủ đi, đừng để nặng thêm nữa.”
Ánh mắt Thời Vũ sáng lên.
Cậu không nghĩ sẽ có chuyện bất ngờ thế này, vốn cho là đêm nay lại phải chịu đựng, không ngờ Hứa Nghiễn Sinh có thể mua cho cậu tấm trải giường.
Mặc dù màu sắc lòe loẹt không đẹp lắm, nhưng đẹp xấu bây giờ không còn quan trọng nữa, Thời Vũ như nhìn thấy cứu tinh, cầm không buông tay.
“Em rất rất yêu bác sĩ Hứa!”. Thời Vũ hỏi:” Anh nhờ người đến khám mua cho anh?”
“Ừ.” Hứa Nghiễn Sinh thở dài: “Anh nghe cô ấy nói muốn xuống thị trấn nên nhờ giúp một việc, vốn là anh nhờ người ta, kết quả cô ấy không muốn anh đưa tiền, còn sợ mua anh không thích.”
“Người ở đây… tuy nghèo một chút, nhưng vẫn rất thân thiện chất phác.” Thời Vũ cười.
“Ngày mai đi rồi, tấm drap này dùng xong thì để lại đây đi, hơi lớn cũng chiếm chỗ.”
“Em vẫn mang theo chứ? Lỡ điều kiện chỗ tiếp theo vẫn không tốt, em còn có thể trải lên đất ngủ.” Thời Vũ nói.
Hứa Nghiễn Sinh đưa tay lên gõ trán cậu: “Drap mỏng thế này ngủ dưới đất được à? Em không sợ cơ thể bị cảm lạnh phát sốt sao?”
Thời Vũ ôm cái trán bị hắn gõ đỏ, tức giận nói: “Lỡ như làn da mềm mại của em vẫn bị dị ứng thì sao? Anh có chịu trách nhiệm không?”
Hứa Nghiễn Sinh bật cười: “Anh chịu trách nhiệm, anh cũng đâu bỏ rơi em chỉ vì điều này.”
Thời Vũ bắt bẻ: “Vậy ý của anh sẽ vì chuyện khác mà bỏ em?”
Thấy Hứa Nghiễn Sinh lại giơ tay muốn đánh, Thời Vũ ôm drap giường vôi vàng chạy trốn.