Hóa Thân Thành Nhân Vật Được Yêu Thích

Chương 14: Người nhà



Nhất Minh dắt theo Lê Lê chạy trốn, tay cậu nắm chặt cổ tay Lê Lê, tay còn lại hóa thành một thanh côn sắt như gậy bóng chày, đánh gục kẻ địch phía sau khi cần thiết.

Trong lúc chạy suốt một quãng đường dài, Lê Lê bắt đầu th* d*c, rõ ràng thể lực của cô không thể so với Nhất Minh.

“Người đó không đuổi theo.” Lê Lê điều chỉnh hơi thở, nói một mạch.

Đám người từng hiểu lầm cô có lẽ cũng không ngờ rằng, một "đại lão cấp A" có thể chỉ dùng ánh mắt dọa lùi kẻ cấp C, vậy mà lại không chạy nhanh bằng một tên cấp D.

Diễn là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.

Lê Lê cảm thấy có điểm diễn đàn nói đúng thật: thể chất của cô hoàn toàn không bằng mấy dân bản địa thế giới trong truyện này.

“Thật sự không đuổi theo à?” Nhất Minh có chút bất ngờ, cậu kéo Lê Lê nép vào góc tường ở một khúc cua, phía sau họ lại là một hành lang dài hun hút.

Rút kinh nghiệm xương máu, lần này Nhất Minh hạ thấp giọng, hành động cũng cẩn trọng hơn hẳn. Nhưng vừa ló đầu ra nhìn, cậu liền thấy mấy kẻ áo đen đang trực diện tiến đến.

Trên vạt áo có thêu họa tiết, lần này là sáu dị năng giả!

Vừa phát hiện ra Nhất Minh, sáu kẻ áo đen lập tức hét lên một tiếng rồi lao tới.

Tóc nâu rụng xuống hóa thành quả cầu, Nhất Minh đang định xông ra đánh một trận sống mái thì bất ngờ bị Lê Lê kéo lại, giấu vào bóng tối của khúc quanh.

[Đạo cụ 【Ẩn Giấu Khí Tức】mua thành công, đếm ngược 10:00]

[Đạo cụ 【Ẩn Giấu Khí Tức】đếm ngược 09:59]

Đám áo đen chạy băng qua trước mặt họ, tiếp tục đuổi theo “không khí” mà lao đi mất. Nhất Minh đứng sững một lúc, đến khi đám người kia khuất hẳn mới bừng tỉnh hỏi: “Đó là dị năng của anh à?”

“Đúng vậy.” Lê Lê thuận theo gật đầu nhận.

Cô cảm thấy mình không thể cứ mãi nằm im chờ chết, phải làm gì đó — ít nhất là ở trước mặt Nhất Minh, và cả những độc giả đang đọc bộ truyện này.

Dù cô có thân phận là người bị thương thì cũng không thể hoàn toàn phó mặc cho Nhất Minh cõng cả đội đi.

Thấy đám áo đen đã rẽ sai hướng, cô liền nói: “Chúng ta đã sớm bị phát hiện rồi, bây giờ mà dây dưa với chúng chỉ tổ phí thời gian.”

“Anh nói đúng.” Nhất Minh gật đầu, siết chặt nắm đấm, rồi kéo tay Lê Lê lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, tiếp tục chạy về phía trước hành lang, “Chúng ta phải đưa Đường đi ngay, trước khi Thanh Ngọc Trầm trở về.”

Thiếu niên tóc nâu như được tiếp thêm sức mạnh, tốc độ chạy bỗng nhanh hơn hẳn.

Quả cầu sắt bay lơ lửng bên cạnh cậu, ở mỗi khúc rẽ đều đánh úp một tên áo đen từ phía sau, đơn giản mà hiệu quả.

Càng chạy càng sâu vào bên trong, số lượng kẻ địch dần giảm bớt, Nhất Minh gần như đánh đâu thắng đó.

Lê Lê, bị kéo chạy suốt chẳng làm được gì, đột nhiên nghĩ đây là cơ hội tốt để làm phong phú thêm hình tượng nhân vật của mình.

Cô liếc nhìn tên áo đen vừa bị Nhất Minh đánh ngã, ngực người này vẫn còn phập phồng.

“Cậu không giết người à?”

Phía sau, thanh niên tóc đen bỗng cất tiếng hỏi.

“Không.” Nhất Minh lập tức trả lời. Cậu hạ thấp giọng, đôi mắt xanh lam như chó con vẫn cảnh giác nhìn khắp bốn phía.

“Dù bọn chúng đã từng hại cậu?” Lê Lê lại hỏi.

“Có người từng dạy tôi, nếu bọn họ giết người rồi tôi cũng giết theo, vậy tôi với bọn họ còn khác gì nhau?” Nhất Minh đáp không chút do dự. Trong lúc đó, tay cậu hóa thành một tấm thép cứng, lặng lẽ đánh ngất thêm một tên áo đen từ phía sau.

Cậu có vẻ rất vui khi Lê Lê nói chuyện với mình, đến giọng điệu cũng lộ ra vẻ hứng khởi. Như thể mối quan hệ của họ đang dần tốt lên, tình cảm cũng có chuyển biến.

Nghe vậy, thanh niên phía sau im lặng một lúc.

“Người dạy cậu điều đó, là người thân của cậu à?”

Những lời của thanh niên nghe như không mang cảm xúc, nhưng Nhất Minh dường như không nhận ra điều đó — hoặc là không cảm thấy đối phương lạnh lùng.

“Là cha nuôi của tôi.” Nhất Minh giải thích, “Hồi nhỏ ông đưa tôi đến trường, dạy tôi cách khai phá dị năng, dạy tôi làm sao sống sót trong Đế quốc.” Nhắc đến cha nuôi, đôi mắt xanh lam của cậu bỗng như bầu trời được gột sạch sau cơn bão, ánh lên tia sáng lấp lánh.

Dị năng giả cấp thấp, nhất là trẻ con, nếu không có người dẫn dắt, thì rất khó sống sót trong xã hội này, chứ đừng nói là trưởng thành lớn lên.

Nhất Minh rất kính trọng cha nuôi của mình. Ông đã cho cậu một tuổi thơ — thứ mà lẽ ra cậu không thể có được.

Một lúc lâu sau, Lê khẽ thở dài: “Ông ấy rất yêu cậu.”

Nhất Minh khựng lại.

Lê dường như chỉ đang hồi tưởng quá khứ, buột miệng nói ra một câu cảm thán. Nhưng câu nói đó không hề nhẹ bẫng như vẻ bề ngoài, mà ẩn chứa thứ cảm xúc mơ hồ khó gọi tên.

Hâm mộ? Không hẳn.

Đồng cảm? Có vẻ giống hơn.

Họ đang nói về một điều mà cả hai từng có. Nhất Minh cảm nhận được sự đồng điệu.

“Anh cũng từng có chứ?” Nhất Minh không nhịn được hỏi: “Người thân.”

Cậu không nhịn được, lúc rẽ ngoặt còn quay đầu nhìn, thấy gương mặt thanh niên trở nên dịu lại, lông mi rủ xuống như che đi ánh sáng nơi đáy mắt, tựa như đang chìm vào ký ức.

Dù khuôn mặt Lê vẫn lạnh lùng, nhưng đó không phải là sự lạnh nhạt thật sự. Nhất Minh có thể thấy rõ trong ánh mắt kia là hoài niệm.

“Có chứ.” Lê đáp lại bằng giọng nhẹ tênh, “Tôi đâu phải từ trong khe đá chui ra.”

Nhất Minh còn mừng hơn cả Lê, nói to: “Vậy đợi chúng ta thoát ra, anh có thể về nhà rồi!”

Trong Đế quốc, người không họ tên phần lớn là dân thường, thậm chí thuộc tầng đáy xã hội — giống như Nhất Minh. Từ đầu cậu đã biết Lê cũng là dân thường như mình, giống cả Đường, đều là kẻ dưới đáy xã hội.

Bọn họ đều đang vật lộn để sống sót trong thế giới này.

Cho nên cậu thực lòng mừng cho Lê — vì hắn còn có nhà.

Nhưng chưa kịp nói thêm gì, cậu nghe thấy Lê buông nhẹ: “Không, người đó không ở thế giới này.”

Giọng điệu nhẹ bẫng, như thể chẳng hề bận tâm.

Nhưng người này dường như luôn dùng thái độ ấy để che giấu cảm xúc thật.

Là thật — Nhất Minh bỗng nhận ra điều đó.

Một cảm giác nghẹn ngào bất chợt dâng lên.

Số lượng kẻ áo đen trên con đường phía trước thưa dần, như thể bị điều đi nơi khác. Trên hành lang, dường như chỉ còn lại tiếng của hai người họ. Những bức tường đồng phía sau trong lúc chạy ngày càng sẫm màu, phía trước là một màn đêm mịt mù không thấy rõ năm ngón tay.

Không gian kín bưng như khiến áp lực tụ lại, đè nặng lên vai.

Tiếng bước chân vang lên như nhịp trống, đánh vào trái tim đang đập loạn nhịp.

Cậu thấu hiểu cảm giác đó — vì cậu cũng từng có gia đình. Từng có, rồi mất, cuối cùng chỉ còn lại một mình.

Mà người bên cạnh cậu — Lê — thì sao? Bị nhốt trong Thanh Đồng bao lâu rồi? Bạn bè còn bị giam giữ, Lê thì…

Cậu có thể vui vẻ mà ném nỗi buồn ra sau đầu, còn Lê — sau vẻ thản nhiên ấy, đang nghĩ gì?

Bất chợt, Nhất Minh nảy ra một ý muốn mãnh liệt.

Cậu dừng bước, quay người lại, nhìn chăm chú người thanh niên có vẻ cô độc ấy — ánh mắt đầy nghiêm túc.

“Sau này chúng ta có thể trở thành người nhà.” Cậu nói.

Khoảnh khắc đó, dường như tất cả âm thanh xung quanh đều tan biến. Thiếu niên tóc nâu khẽ ngẩng khuôn mặt còn chút bầu bĩnh, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.

Thanh niên tóc đen mở to mắt, hơi hé miệng, nhưng lại chẳng thốt ra lời nào. Trong đôi mắt đen thẳm kia dường như có sự kinh ngạc, ngơ ngác, phản chiếu rõ ràng gương mặt của Nhất Minh.

“Mấy hôm trước anh chẳng bảo nếu tôi muốn thì có thể gọi anh là anh trai sao?” Nhất Minh nói tiếp, “Mà tôi thì lại luôn mong có một người anh trai.”

Đôi mắt xanh lam kia như bầu trời trong sau cơn mưa, không chút u ám.

Lê nhìn cậu, ngẩn người.

Người thanh niên luôn giữ gương mặt lạnh nhạt, ăn nói sắc sảo, chẳng mấy khi chịu nói thật lòng, dường như vừa nghe được một lời khiến bản thân không thể tin nổi, nhưng đồng thời cũng hiện lên chút xúc động khó giấu.

Rất lâu sau, Lê khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đen sau hàng mi dài như lông quạ lấp lánh ánh nước, khẽ nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Ừ.”

Thanh niên tóc đen khẽ đáp.

...

Trong tổ chức Thanh Đồng, “Tổ Tằm” chịu trách nhiệm canh giữ hàng hóa. Dù bên ngoài hỗn loạn thế nào, bọn họ vẫn kiên thủ cương vị.

Mà những “con tằm” này lại được giao nhiệm vụ canh giữ những món hàng quan trọng nhất.

Bên ngoài phòng hàng hóa yên tĩnh như tờ, đám người áo đen đứng thành hàng trước cửa. Bọn họ biết rõ thứ gì đang bị giam sau cánh cửa kia — một món hàng có dị năng đặc biệt.

Kẻ cầm đầu nhóm áo đen có hoa văn hình hổ bằng vàng thêu ở vạt áo, hắn không thuộc “Tổ Tằm” mà đến từ “Tổ Hổ” chuyên về sức mạnh. Hắn là một dị năng giả D cấp dạng mô phỏng, sở hữu móng vuốt có thể xé toạc mặt đất, năm giác quan cực kỳ nhạy bén, có thể nghe được âm thanh nhỏ nhất trong phạm vi hàng trăm mét.

Không ai có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn, cũng chẳng ai lọt được qua đôi tai ấy — dù là ngày hay đêm, con mồi của hắn đều sẽ bị siết chặt trong lòng bàn tay.

Mà lúc này, hắn đang đảm nhiệm trấn thủ nơi đây.

Đây là một sự “lãng phí” vô cùng xa xỉ, bởi lẽ với năng lực như vậy, hắn đáng lẽ nên ra ngoài tìm kiếm mục tiêu mới.

Nhưng nghe nói dạo trước có một dị năng giả D cấp đã vô lễ với khách quý của Thanh Đồng, khiến tổ chức tổn thất nặng nề, vì vậy bọn họ bị thủ lĩnh cưỡng chế giữ lại ở tổng bộ Thanh Đồng, không có lý do gì.

Hắn thấy hơi bực bội, nhưng lại chẳng dám cãi lời thủ lĩnh.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một tiếng “ầm”.

Sau âm thanh đó, ánh sáng nơi hành lang phía trước lập tức vụt tắt.

Đám người áo đen đồng loạt rút súng giấu dưới áo choàng, cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh. Tên áo đen thuộc Tổ Hổ cũng giơ tay lên, bàn tay hắn hóa thành móng vuốt sắc bén, trên mặt bắt đầu mọc ra lớp lông mịn, trông giống hệt sinh vật như chim.

Cuối hành lang chìm trong bóng tối như một con mãnh thú đang rình rập con mồi. Dưới ánh sáng yếu ớt trên đầu, họ mơ hồ nhìn thấy mảnh vụn của chiếc đèn chùm rơi vãi trên sàn.

Kẻ tấn công đã đến nơi.

Chưa kịp để đám người kia phản ứng, một bóng người lao ra từ trong bóng tối—đó là một thiếu niên tóc nâu.

Đám người áo choàng đen lập tức rút súng, đạn bắn tới như vũ bão, nhưng lại chỉ chạm vào lớp kim loại cứng rắn!

Tiếng kim loại va chạm “choang choang” vang lên, những viên đạn rơi loảng xoảng xuống đất, trong khi quả cầu sắt bên cạnh thiếu niên tóc nâu trực tiếp đập vỡ đèn chùm treo trần phía trên họ!

Trong nháy mắt, bóng tối phủ xuống. Đám người áo choàng đen tiếp tục nã súng về phía vị trí của thiếu niên vừa rồi. Từng chớp sáng lấp lóe trong bóng tối khiến họ tạm thời có được chút thị lực. Dị năng giả của Tổ Hổ nhìn về phía đó, hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt. Trong mắt hắn, cho dù là kim loại cũng sẽ bị dị năng của hắn xé nát, nghiền thành tro bụi.

Hắn giơ móng vuốt ra, gần như đã nhìn thấy cảnh thiếu niên kia bị xé xác dưới tay mình.

Thế nhưng—chưa kịp ra tay.

“Phập!”

Một lực đánh mạnh từ phía sau bất ngờ giáng xuống, đập thẳng vào cổ hắn.

Đó là một đòn đánh hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, thoát khỏi cả thính giác lẫn cảm quan vốn luôn tự hào là siêu việt của hắn. Dị năng mà hắn luôn kiêu ngạo đến mức tự phụ, giờ đây chẳng có đất dụng võ.

Theo phản xạ, hắn ngoảnh đầu lại.

Hắn thấy một thanh niên tóc đen đang nhếch môi cười nhẹ trong bóng tối, ánh mắt có chút hứng thú nhìn hắn đang ngã sấp xuống đất, dần dần mất đi ý thức.

Và đúng khoảnh khắc đó, hắn bỗng hiểu ra tất cả.

Dị năng của hắn vốn dĩ chỉ là đồ bỏ, căn bản chẳng có tác dụng gì cả.

Bởi vì đối phương… chính là vị khách quý mà thủ lĩnh Thanh Đồng đã nhắc đến không biết bao nhiêu lần, một cường giả A cấp với sức mạnh không thể lường trước!

Nhưng—vì sao người đó lại không giết hắn?

Hắn không hiểu, hắn hoang mang. Trước khi mất ý thức, ánh mắt hắn hướng về phía trước, nơi thiếu niên tóc nâu đang đánh gục từng người từng người một, nhưng tuyệt nhiên không hạ sát bất kỳ ai.

Hắn nhìn thấy thiếu niên đó quay đầu lại, mỉm cười với thanh niên đứng phía sau. Đôi mắt xanh biếc của cậu như bầu trời trong vắt không gợn chút mây.

Ý nghĩ cuối cùng mơ hồ hiện lên trong đầu hắn: Thì ra… là vì cậu ta sao?

Vì để tôn trọng ý nguyện của thiếu niên kia, nên hắn mới được tha mạng?

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...