Hóa Thân Thành Nhân Vật Được Yêu Thích

Chương 17: Đãi ngộ đặc biệt



Sau khi đấu khẩu đôi ba câu với bạn cùng phòng, Lê Lê quay lại chỗ ngồi, dọn dẹp mặt bàn rồi vừa ăn suất cơm đã mua về từ căn tin, vừa mở diễn đàn ra xem.

Đêm qua truyện tranh được cập nhật siêu tốc, hôm nay diễn đàn rõ ràng náo nhiệt hơn hẳn.

【Cool boy tóc dựng, điểm danh người yêu đích thực của Lê!】

【Nhất Minh và Lê, hai người không đầu óc và không vui vẻ, "Cực Hắc" cuối cùng cũng đi theo hướng chính truyện rồi sao】

【Phân tích: Thân thế của Lê ẩn chứa nhiều bí mật】

【Đường Đường giống như một chú mèo đen nhỏ.】

【PBC fanart: Lê, mau đến ôm lấy đứa trẻ cô đơn này】

【Lý Đào: Làm thế nào để phá cục diện ở phần Giao Hoang khi chiến lực nghiêng hẳn một bên?】

【Tác giả ơi, tổ chức Triều Tịch có "quy cách" "chiến lực" thế nào vậy?】

Fanart và bài phân tích thảo luận tăng vọt rõ rệt, sau hai điểm cao trào trong mạch truyện, nhân vật “Lê” thậm chí đã có hẳn topic điểm danh chân ái đích thực.

Tuy nhiên, Lê Lê nhớ lại sự nghi hoặc của mình khi xem bản cập nhật, nên vào xem bài phân tích liên quan đến Thanh Ngọc Trầm trước.

Thật ra trong lòng cô cũng đã có chút suy đoán — từ góc nhìn của cô, Thanh Ngọc Trầm muốn điều tra không chỉ là “tin tức bị lộ ra như thế nào” mà còn là “cấp A rốt cuộc là ai”.

Bản thân cô như từ trên trời rơi xuống, tất nhiên chẳng điều tra ra được thân phận gì cả. Dù Thanh Ngọc Trầm có tra khắp danh sách những dị năng giả cấp A có tên tuổi trong đế quốc cũng không thể tìm ra cô chui ra từ kẽ đá nào.

Cho nên kết quả mà Thanh Ngọc Trầm điều tra ra chắc chắn chính là người nhận thư mà cha Đường định gửi đến — tổ chức Triều Tịch.

Nhưng cô vẫn muốn nghe thử xem độc giả phân tích thế nào.

【Phân tích: Rốt cuộc Thanh điều tra được gì】(hot)

1L - Chủ thớt

Trong chương truyện tranh trước, thủ lĩnh Thanh Đồng là Thanh Ngọc Trầm đã phái người điều tra việc tin tức về Đường bị lộ như thế nào.

(Đính kèm ảnh chụp màn hình truyện tranh)

Và trước khi bước vào phần Giao Hoang, truyện đã tiết lộ rằng cha Đường để lại một bức thư, định gửi cho tổ chức Triều Tịch để nhờ họ đến cứu Đường. Nhưng lá thư này chưa từng được gửi đi, và bị Cá Lật Xe nhặt được trong một chuỗi sự kiện đầy biến số liên quan đến chỉ số may mắn, sau đó giao lại cho corgi nhỏ.

Mà khi Thanh biết được chuyện cha Đường từng định gửi thư, hắn liền dừng điều tra, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng khó hiểu.

(Ảnh góc nghiêng nghiêm túc của Thanh Ngọc Trầm)

Rất rõ ràng, chỉ cần biết được thông tin đó, hắn đã hiểu bức thư định gửi cho ai rồi.

Vì thế, khả năng rất cao là Thanh đã lần ra được bưu điện, rồi lần theo manh mối tìm ra danh tính corgi nhỏ—— mới là lạ.

2L

??? Chủ thớt đang nói cái quái gì vậy?

3L

Nắm tay tôi siết chặt rồi đó nha.

4L

Không phải là tra được cha Đường định gửi thư, nên corgi nhỏ mới đến cứu Đường à?

Manh mối từ bức thư hợp lý đấy chứ!

(Ánh mắt thông minh của corgi nhỏ.jpg)

...

31L - Chủ thớt

Cha Đường viết thư, nhưng rõ ràng Triều Tịch không nhận được.

Thông tin này là góc nhìn thượng đế chúng ta mới biết được, Thanh thì không.

32L

Rồi sao? Rồi sao nữa?

Lần sau xin tìm chủ thớt nào nói chuyện một mạch được không?

...

102L - Chủ thớt

Góc nhìn của Thanh: Cha Đường viết một bức thư, rồi có người đến cướp Đường đi.

Thì hắn tất nhiên sẽ cho rằng bức thư đã được gửi đến nơi rồi chứ!

Tôi nói rõ ở đây luôn, nếu corgi nhỏ không bị Thanh hiểu lầm là người của “Triều Tịch” thì tôi đứng ngược ăn bàn phím.

103L

Hợp lý ghê.

Tổ chức “Triều Tịch” này xuất hiện quá nhiều lần rồi, cho tôi mạnh dạn đoán một chút:

Trong thư có nhắc tới việc cha Đường là kẻ phản bội tổ chức Triều Tịch.

Mà trước khi Đường tiếp nhận nghi lễ truyền thừa huyết mạch thì chỉ là người bình thường, lúc đó Thanh Đồng hoàn toàn không có lý do ra tay với cô bé. Cho nên thứ khiến Thanh Đồng chú ý nhất định là cha Đường, và cũng chính vì cha Đường nên Đường mới bị giam giữ.

Vì vậy tôi suy đoán cha của Đường từ trước khi chết đã có liên quan đến Thanh Đồng.

Đồng thời Thanh Đồng biết về Triều Tịch, nên Thanh khi biết cha Đường gửi thư có thể xác định được ông sẽ tìm ai nhờ giúp đỡ.

Hơn nữa, nhìn biểu cảm khi Thanh Ngọc Trầm nói chuyện, có vẻ hắn cũng kiêng dè tổ chức đó.

104L

Nói vậy thì tổ chức Triều Tịch này quy mô cỡ nào vậy?!

105L

Tổ chức thần bí, chắc chắn là trùm cuối còn lợi hại hơn cả Thanh Đồng!

...

Không có thêm nội dung gì đáng chú ý nữa. Sau khi xem hết phân tích của chủ thớt và các độc giả, Lê Lê đang ăn cơm khẽ chớp mắt, ngón trỏ tay phải cầm đũa không nhịn được bắt đầu gõ nhẹ lên đũa.

Chậm rãi, cô thở dài có phần u sầu: sao cô lại cảm thấy cái nồi đen này sắp đội lên đầu mình vậy nè?

Nghĩ lại những điều kỳ lạ mà cô nhận ra khi ở trong thế giới truyện tranh, Lê Lê cảm thấy khả năng này rất lớn.

Cũng có thể là trực giác thôi, dù sao trong mắt cô thì cảm quan đối với Thanh Ngọc Trầm vốn không tốt, hắn có làm gì cô cũng chẳng bất ngờ...

Dù gì thì hắn cũng là một tên điên chẳng coi mạng người ra gì.

Trước mắt như lại hiện lên cảnh đỏ rực nổ tung hôm đó, Lê Lê mất hết cả khẩu vị, dọn dẹp sơ cái bình giữ nhiệt rồi tiếp tục lướt diễn đàn.

【Fanart đồng nhân, tổ đội ba người Giao Hoang】

1L Chủ thớt 

Chó ngậm hoa hồng.jpg

Không nhịn được, phải vẽ một chút.

[Ảnh chibi Lê và Nhất Minh nắm tay kéo Đường đi dạo phố.jpg]

[Ảnh Đường muốn mua kẹo hồ lô, Nhất Minh lưỡng lự gật đầu, Lê từ chối.jpg]

[Ảnh Đường rơm rớm nước mắt.jpg]

[Ảnh Lê vẽ kẹo đường cho Đường.jpg]

[Ảnh ba người tiếp tục nắm tay nhau đi dạo phố.jpg]

2L

Tôi đã nói rồi mà, sao lúc đọc truyện lại cảm thấy họ giống một gia đình ba người thế kia!

Mẹ Nhất Minh dịu dàng, Ba Lê lạnh lùng, còn Đường là em bé cần được dỗ dành!

3L

Tim tôi tan chảy mất rồi, tác giả đỉnh quá!

4L

Xin hỏi người bán kẹo hồ lô có phải là Thanh Ngọc Trầm không?

Nếu vậy thì đúng là không thể ăn được thật!

5L

Haha, bạn trên phát hiện trọng điểm rồi đấy.

Nhân vật chibi đáng yêu quá, chữa lành tâm hồn ghê.

Lê Lê thêm bài vào mục yêu thích rồi thoát ra, tiện tay lướt sang các bài thảo luận khác, cô phát hiện não các độc giả không phải to bình thường.

【Phân tích nhân vật – Lai lịch của Lê có nhiều điều đáng bàn】

1L Chủ thớt

Mồ côi, dân thường, tên không đầy đủ, từng là tù nhân của tổ chức buôn bán dị năng giả.

Người này quá thảm rồi, nhưng tôi có một nghi vấn.

Tại sao Thanh Ngọc Trầm lại nhớ tên của một “món hàng”?

2L

Có thể nào là, Thanh Ngọc Trầm không biết Lê là ai, chỉ đơn giản là muốn chửi corgi nhỏ?

3L

Bạn tầng 2 để mặt mũi cho chủ thớt chút đi.

4L Chủ thớt

...Nghe tôi nói đã nào.

Phía sau Thanh Đồng có thế lực quý tộc, chuyện ai cũng biết.

Mà quý tộc thì thích gì nhất?

Nghiên cứu dị năng chứ gì!

5L

Ý bạn là nhân vật này không những thảm đến mức không gia đình, không bạn bè, không tự do mà còn là vật thí nghiệm à?

Thảm quá đáng rồi đấy, kiểu nam phụ bi kịch.

6L

Tôi vẫn thấy Thanh Ngọc Trầm chỉ là tiện miệng mắng corgi nhỏ thôi.

Lê chỉ là dị năng cấp thấp, có gì đặc biệt đâu.

7L

Không đến mức đâu, không đến mức đâu. Cực Hắc sẽ không ngược như vậy đâu.

...

Sau đó chủ thớt tranh luận kịch liệt với mọi người, nhưng vì không có bằng chứng thuyết phục nên cuối cùng thua trận thảm hại.

Lê Lê xem toàn bộ bài viết với tâm thế hóng hớt, cũng chẳng thấy chủ thớt đang nói cô.

Truyện là truyện, đời thực là đời thực, cô tự thấy mình phân biệt rất rõ ràng.

Huống hồ mẹ cô vẫn khỏe mạnh nhảy quảng trường mỗi ngày, cứng cáp lắm.

Sau đó cô lại mở bài 【Đường Đường giống như một chú mèo đen nhỏ】 , phát hiện trong đó đang cãi nhau to.

Nghĩ đến cô bé tóc đen mắt xanh ấy, Lê Lê không có ác cảm gì với cô bé cả, xem một lúc không thấy thông tin gì hữu ích nên thoát ra.

【Phân tích dữ liệu fanart Cực Hắc trong tuần qua】

1L Chủ thớt

Tổng kết: Lê – chiếm một nửa mảng “mlem” trong giới đồng nhân Cực Hắc!

Các tác giả ơi, đói lắm rồi, cho ăn với!

2L

Chúng ta sẽ mãi nhớ đến tài khoản bị xóa vĩnh viễn và những chiếc fanfic thơm nức mùi Lê của cô ấy.

3L

Ai mà không thích cảm giác chiến đấu rồi vỡ vụn chứ! Chương mới tôi càng mê mẩn hơn – một đứa trẻ cô đơn hoang mang sau chiếc mặt nạ đùa cợt, đúng là trúng ngay gu của tôi!

4L

Tôi chính là viên kẹo trong tay Lê ở chương mới nhất! Tôi lăn tròn trong lòng bàn tay anh ấy! Tôi nằm trên đầu ngón tay của anh ấy!

5L

Tôi thì khác! Tôi muốn làm chó con của Lê, để anh ấy muốn trêu gì thì trêu!

Mau đến hành hạ tôi đi! Tôi chịu được mà!

Gâu gâu gâu gâu!

6L

Mlem mlem vợ ơi!

7L

Mlem mlem chồng ơi!

8L

Tròn mắt há hốc mồm, các người đáng sợ quá! Định làm gì người yêu nhà người ta hả!

Ôm chặt Lê nhà tôi!

9L

Suy nghĩ một chút, sao chỗ này toàn là dân... nghiện vậy?

...

Lê Lê mỉm cười lễ phép từ đầu đến cuối, mấy cái fanfic họ nói cô còn chưa từng đọc qua cái nào.

Quản lý diễn đàn nhanh lắm, mấy bài kiểu này thường chỉ tồn tại trong chưa đầy một phút, thấy tiêu đề cũng phải tranh thủ.

Ngay lúc đó, cô tải lại diễn đàn và thấy một bài viết mới.

【Đồng nhân PCB kéo cặp cực hạn – Đại lão cấp A ngông cuồng × Hoa lạnh mặt mong manh Lê】

Cô vừa định tải lại lần nữa để đọc thì bài viết đã biến mất.

Lê Lê: ...Ờ?

Lại là một chiếc fanfic gì đây? Mới đọc tên thôi đã thấy sai sai rồi!

...

Một ngày trôi qua rất nhanh, thời gian đến tối. Đúng 0 giờ sáng, ngày cuối cùng sử dụng thương thành đã đến.

[Cập nhật dữ liệu, tổng độ nổi tiếng: 3682.]

[Đang chuẩn bị xuyên qua.]

[Cánh cổng đã mở. Chúc bạn trở thành nhân vật được yêu thích, mang lại sinh khí mới cho bộ truyện tranh.]

Cô phải cược một ván.

Khoảnh khắc mở mắt ra, hành lang Thanh Đồng âm u, cơn gió do chuyển động mang theo lướt qua má, để lại một cảm giác lành lạnh.

Nhất Minh ở bên cạnh cô, thân hình lóe lên vượt qua kẻ áo đen phía trước, cánh tay kim loại hóa đánh thẳng vào gáy đối phương.

Đường đang trên lưng cậu, kể từ khi tiếp nhận truyền thừa huyết mạch thì cô bé chưa từng sử dụng lại dị năng, lặng lẽ nằm úp trên lưng Nhất Minh, thỉnh thoảng dùng đôi mắt xanh biếc nhìn về phía Lê Lê.

Họ tiến vào đại sảnh tầng một, nơi đầy những cột đồng hình trụ nối liền mái nhà.

Từ đây rời đi là có thể thoát khỏi căn cứ Thanh Đồng.

Lê Lê cúi mắt, đồng tử đen nhánh xuyên qua kẻ áo đen đang cản đường Nhất Minh, nhìn xa hơn nữa.

【Trừ 100 điểm độ nổi tiếng, số dư tài khoản hiện tại: 3582】

【Đạo cụ 【Bản đồ điểm đỏ】 mua thành công, đếm ngược 10:00】

Trên bản đồ, điểm đại diện cho Nhất Minh và Đường đã chuyển thành màu xanh lá, còn kẻ áo đen vẫn là màu đỏ.

Điều đó đồng nghĩa lập trường của họ vẫn luôn đối lập.

Những điểm đỏ thưa thớt bao vây lấy họ, ngăn cản con đường tiến về phía trước, so với đêm đó thì có vẻ dễ thở hơn.

Nhưng cảm giác ấy lại giống như ai đó đã dọn dẹp chiến trường từ trước.

Khi thấy hai điểm đỏ đang dần áp sát từ phía sau trên bản đồ, cô khẽ nhếch môi.

Thời điểm này mà đuổi đến từ hướng đó, là được Thanh Ngọc Trầm cho phép sao?

Là tên cấp C kia, hay chính là Thanh Ngọc Trầm?

Dị năng giả cấp B – một tồn tại vượt xa cấp D, nếu không có điều kiện hạn chế dị năng thì e là cô còn chẳng thể dùng đến đạo cụ trong thương thành.

Hắn muốn làm gì?

Ngay khoảnh khắc sau đó, những cột trụ bằng đồng bỗng nhiên tan chảy, hóa thành vách tường lan rộng bốn phía, vây họ trong bức tường sắt.

Lê Lê quay đầu lại.

Dưới ánh đèn huỳnh quang trắng, ở phía trong đại sảnh, trên bậc thang dẫn lên tầng hai, cô nhìn thấy tên dị năng giả cấp C – kẻ áo đen – đang đứng đó, bên cạnh hắn là một người đàn ông mà cô chưa từng gặp.

Mặc bộ quân phục viền bạc trắng tinh, tóc xanh đậm, khoảng chừng năm mươi tuổi, tay chắp sau lưng, quanh thân xoay tròn ba khối băng nhọn.

Ông ta đang nhìn thẳng về phía họ.

Người đàn ông vẻ mặt hờ hững và tùy ý. Ông ta định dùng ba khối băng kia để giết sạch cả ba người họ sao?!

Hơi lạnh lan ra khắp không gian, khoảnh khắc ấy như thể họ rơi vào mùa đông buốt giá. Lê Lê nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau lập cập.

Không nghi ngờ gì, đây chính là "đối sách đặc biệt" mà Thanh Ngọc Trầm chuẩn bị để đối phó với một dị năng giả cấp A.

Cấp B ? Hay là cấp A? Hoặc thậm chí là cấp S?

Đúng là đãi ngộ cao cấp quá mức rồi!

Bên cạnh, Nhất Minh lùi lại, sờ được cánh cửa hợp kim đang chắn trước mặt, đúng lúc định dốc hết sức tháo cửa mang Đường và Lê Lê cùng chạy trốn thì—

"Cha nuôi đã dạy cậu, hãy làm những gì bản thân có thể làm đúng không?" Lê Lê đột nhiên mở miệng nói.

Người thanh niên quay lưng về phía thiếu niên tóc nâu, nhìn về phía dị năng giả trên cầu thang. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười không chút hơi ấm.

Cô vốn không định rời đi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...