Ai cũng bảo Dương Hoa tên sao thì người vậy, lả lơi ong bướm, khiêu gợi vô cùng.
Mỗi lần thấy nàng, những phụ nữ có con nhỏ trong thành Lệ đều cuống quít che mắt con mình lại, “Trộm vía… trộm vía…”
Các bà các chị đều nói, ngày xưa có một thần đồng tám tuổi, sau một lần tình cờ gặp phải Dương Hoa, bỗng dưng mất hồn mất vía suốt ngày, y như bị hút tinh khí…
Người nghe trầm trồ, “Chỗ hoang vu như thành Lệ còn từng có thần đồng cơ à?”
“Hở? Chắc, có lẽ… phải có chứ.” Đúng là đồ không biết buôn dưa, chỗ quan trọng có phải là thần đồng đâu.
Thành Lệ là một toà thành hoang, nhưng đấy không phải vì nó vắng vẻ, mà là bởi nơi này không sản xuất được lương thực. Thời tiết ở đây thay đổi thất thường, lại không được ngài Thổ Địa quan tâm, nên phần lớn người dân trong thành Lệ đều làm nghề buôn bán. Họ mua tơ lụa từ các châu huyện đằng Tây thành Lệ rồi mang sang bán ở đằng Đông, hoặc vận chuyển tới những vùng hoang vu xa xôi ngàn dặm để được giá cao hơn. Tơ lụa một khi đã đi qua thành Lệ, dù có lai lịch thế nào, lúc bán ra đều được bốc phét đến tận trời. Thương nhân của thành Lệ đi sớm về trễ, Xuân đi Đông lại, luôn phải bôn ba ở ngoài. Chắc vì chẳng ai ở lại đấy lâu, nên thành Lệ chỉ là một mảnh đất hoang cho tất cả kẻ buôn người bán nghỉ chân tạm dừng.
Có lẽ chỉ một người là ngoại lệ —— Dương Hoa.
Dương Hoa mở quán rượu. Nàng bán rượu là vì cha nàng và cha của cha nàng đều làm nghề bán rượu. Nàng được coi là dân gốc lớn lên trong thành Lệ.
Khách qua đường nào cũng biết quán rượu kia, tên quán là “Lầu Liễu”, tìm hoa hỏi liễu. Lầu Liễu được xây chắc phải trăm năm, nhưng mấy năm gần đây mới thực sự có tiếng tăm. Người có công lớn nhất trong chuyện này là Dương Hoa. Năm ấy, Dương Hoa tuổi vừa mười sáu, ngực mẩy cong vút, eo liễu mông đào, còn kèm thêm gương mặt trắng trẻo nõn nà thi thoảng lộ ra của nàng, vừa dịu vừa thơm, đắm say bao người. Đằng ấy đã thấy hay chưa đều không quan trọng. Biết bao kẻ trong huyện từng viết thơ làm nhạc về nàng, tuy rằng rất nhiều bài thơ ca tỏ tình ấy đều bị cha của Dương Hoa xé đi, nhưng những vùng kề cận thành Lệ vẫn nhắc rất nhiều về Dương Hoa.
Tiếc thay, ngưỡng cửa bị bà mối đạp vỡ bao nhiêu lần luôn được cha nàng kiên trì xây lại liên tục, càng ngày càng kiên cố hơn. Tới tận khi 21 tuổi, Dương Hoa vẫn chưa có tấm chồng. Năm ấy cha nàng mắc bệnh qua đời, Dương Hoa làm thêm nghề mới —— xem bói. Dương Hoa biết coi bói chỉ tay, bói chuẩn lắm. Nàng lướt nhẹ ngón tay qua đường chỉ trên lòng bàn tay đằng ấy, là sẽ biết hết từng bí mật của đằng ấy. Tuy nhiên, thiên cơ không thể tiết lộ, muốn mời Dương Hoa xem bói thì phải xem số đằng ấy thế nào, đấy chính là thiên cơ, bởi vậy nên lầu Liễu mới cực kỳ đắt khách.
Ngày 21 tháng 11 là ngày nhập Đông, cũng là ngày giỗ của cha Dương Hoa. Nhà họ Dương không có đất chôn riêng, người đã chết sẽ được thiêu rồi bỏ tro vào hũ, để trong từ đường. Tuy vậy, lầu Liễu vẫn ngừng kinh doanh ba ngày. Dương Hoa luôn phúng viếng trong từ đường, bởi vậy nàng đã để lỡ lễ hành hương của quan tri phủ mới tới thành Lệ. Bởi thế sau này, khi vị quan ấy tới lầu Liễu, Dương Hoa không biết thân phận của chàng nên đã ngó lơ chàng.
Chàng tới vào lúc xế chiều, khi ấy ánh hoàng hôn rực rỡ ấm áp, thúc giục người ta về nhà, lầu Liễu không có mấy khách. Chàng ngồi một mình giữa sảnh, mặc áo vải bố như Dương Hoa, uống hết ly này tới ly khác. Ánh nến lờ mờ, Dương Hoa và đám hầu bàn trong quán ngồi ăn cơm trong một góc sảnh như mọi ngày.
Tối hôm sau, lầu Liễu náo nhiệt dần, vị quan nọ vẫn ngồi đấy, uống hết ngụm này tới ngụm kia.
Chàng không gọi Dương Hoa, mà chỉ kêu “Hầu bàn, hầu bàn, thêm rượu ——”. Nhưng tất cả mọi người trong lầu Liễu đều ới Dương Hoa, bảo nàng ca hát, dụ nàng uống rượu, chớp thời cơ sờ soạng bàn tay nhỏ mềm mại của nàng.
Nhưng Dương Hoa không để ý tới kẻ kỳ quái nọ. Nàng bận lắm. Bận ca hát, bận uống rượu, bận tránh những bàn tay dính đầy mỡ heo kia. Mãi sau mới có người bảo nàng rằng, chàng ta là huyện lệnh mới tới.
Trời ơi! Huyện lệnh! Sao không nói với nàng từ sớm?
Nhưng Dương Hoa chưa từng có kinh nghiệm hầu huyện lệnh. Nàng do dự, vừa liếc mắt quan sát chàng, vừa tính toán thầm trong lòng.
Thành Lệ không có lương thực, cũng không có dân cư cố định, chẳng thu được bao nhiêu thuế má, cũng không có chuyện rùm beng gì. Dường như từ xưa tới nay, tòa thành này chẳng cần ai quản lý, sao tự dưng trên ấy lại phái huyện lệnh đến nhỉ?
“Huyện lệnh ——” Dương Hoa cất giọng lảnh lót, ngực nàng rướn tới cạnh cánh tay chàng, chàng chỉ cần giơ nhẹ tay lên là có thể đụng tới ngay. Trời giá buốt, nhưng nàng vẫn mặc rất phong phanh.
Huyện lệnh nghe thấy có người gọi chàng, bèn cố mở mắt ra. Tiếc thay mắt chàng đang đê mê vì hương rượu nồng. Chàng say, chàng không thấy rõ người bên cạnh, chỉ đáp lại một tiếng “Hử?”.
“Nếu huyện lệnh mệt mỏi, thì lầu hai có phòng thừa đấy ạ.”
Lầu Liễu lấy đâu ra phòng thừa? Lầu Liễu tuyên bố với người ngoài là chỉ bán rượu thôi! Lầu hai… chẳng phải là khuê phòng của Dương Hoa sao?
Lúc này, huyện lệnh chỉ thấy hai khối thịt trắng như tuyết đong đưa không ngừng trước mặt mình. Chàng hơi váng đầu.
“Ừm… không cần, sáng mai sẽ có người tới đưa tiền thưởng cho nàng.” Dứt lời, chàng thất tha thất thểu bỏ đi.
Đây là lần đầu tiên Dương Hoa bị từ chối, nàng ngơ ngác đứng đó. Tất cả mọi người trong quán rượu cũng ngẩn ngơ y như nàng.
Tới hôm sau, chuyện này đã được đồn thổi rôm rả khắp thành Lệ.
Hoa Tiền Việt Hạ - Thụ Đại Chiêu Phong
Chương 1
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương