Họa Tiên
Chương 5: Thượng Nguyên Tiêu (1)
Thượng nguyên tiêu (1) Bùi Hi Lam nhớ mình cần làm chút chuyện riêng, nên giữ vững lập trường sẽ không đi chợ tây, cũng không tính sẽ bỏ thêm đống dâu nào nữa. Nhưng Bùi phu nhân lại đưa cho nàng 80 quan tiền, nhiệm vụ này phải điều chỉnh lại một chút. Lý Bạch đã từng nói qua: "NGŨ LĂNG THIỂU NIÊN KIM THỊ ĐÔNG, NGÂN AN BẠCH MÃ ĐỘ XUÂN PHONG. LẠC HOA ĐẠP TẪN DU HÀ XỨ? TIẾU NHẬP HỒ CƠ TỬU TỨ TRUNG." ( Chàng thiếu niên Ngũ Lăng phía động chợ Kim Cưỡi ngựa trắng yên bạc lướt qua gió xuân Giẫm nát hết hoa, đi đâu chơi đây Vừa cười vừa bước vào quán rượu" ( Thiếu niên hành kỳ 2- Lý Bạch) Nói về quang cảnh phía Tây Trường An. Hi Lam cùng nhóm người tôi tớ đi đến chợ tây, không ngờ chợ Tây mười năm vẫn như một, lộng lẫy vô ngần, dân cư tấp nập, nữ tử trên khắp các con đường giống hệt với mẫu thân nàng tay cầm một chiếc đèn lồng đỏ thẫm cùng với gương mặt trắng bệch như bánh bột ngô, còn mặc thêm miếng đệm ngắn, lộ ra một nửa bộ ngực sữa. Hi Lam cảm thấy mình bị choáng ngợp, đem theo người hầu tiến vào một quán rượu, nhất định phải uống được hồng nhật của Bình Tây. Mặt trời dần buông xuống, ngoài cổng An Phúc một chiếc đăng luân * to sừng sững cao mười trượng, lấp lánh ánh sáng, mỗi một tầng đều được bao quanh một vòng đèn dầu. Có vài người bước lên cao đốt đèn, một vài người khác thì chờ đợi ở một bên tay cầm theo một đụn đèn dầu trên tay. Chiếc đèn được thắp sáng, từ xa nhìn lại, thật giống một cây hoa đăng rực rỡ lung linh. Bùi Hi Lam tinh thần sảng khoái bước ra khỏi quán rượu, bắt đầu chuẩn bị cùng với nhóm người hầu để dành thắng lợi. * Nguyên tiêu tiết cũng gọi là "đăng tiết" 灯节, phong tục nguyên tiêu thắp đèn có từ đời Hán. Đến đời Đường, hoạt động thưởng đăng 赏灯 càng thêm thịnh, trong cung, trên đường phố, khắp nơi treo đèn, lại còn làm "đăng luân" 灯轮(bánh xe đèn) "đăng lâu" 灯楼 (lầu đèn). Khó khăn lắm mới có được cơ hội ra ngoài, nhóm các nương tử ở Đại Đường ngoài trang điểm ra, còn cắm đầy một đầu trâm cài ngọc lục bảo trân quý, liễu tuyết vàng bạc lấp lánh, hận không thể gặp được chàng Thạch Quý Luân *, có ngựa có nhà, cha mẹ đều chết cả, sau đó mang theo thiếp canh hẹn gặp người ở cuối hoàng hôn tết Thượng Nguyên*. Bởi vậy, khi các tiểu thư và bằng hữu quý tộc thấy Bùi Hi Lam, phát hiện hóa ra nàng đã lăn lộn suốt một ngày ở chợ Tây, sau chạng vạng rồi mà quần áo còn chưa thay, cũng không có trang điểm, họ thiếu chút nữa ngất xỉu trên mặt đất. * Thạch Quý Luân tức Thạch Sùng, người đời Tấn, quan làm tới thứ sử Kinh Châu, vô cùng giàu có nhờ có nhiều tàu buôn, có Kim Cốc viên là nơi ăn chơi vô cùng xa xỉ ở Lạc Dương. *Ở Trung Quốc và Đài Loan, Tết Nguyên Tiêu là Tết Thượng Nguyên, hay Tết Trạng nguyên, ngày xưa là dịp nhà vua hội họp các ông Trạng để thết tiệc và mời vào vườn Thượng Uyển thăm hoa, ngắm cảnh, làm thơ. * Thiếp canh giống như giấy khai sinh hay chứng minh thư của chúng ta bây giờ á, một kiểu định thân phận. Bùi Hi Lam coi mình như một hộ vệ, đi theo xe của bọn tỷ muội, mặc một thân nam trang, cưỡi tuấn mã, rêu rao khắp nơi. Trời bắt đầu tối hẳn, nhà nhà cũng đã dong đèn, nhạc khí tưng bừng khắp nơi, nàng nhìn thấy không ít nam thanh nữ tú, các đôi uyên ương, mọi người cùng nhau hạ đèn tình chàng ý thiếp, thật khó có thể tách ra được. Nàng biết vào dịp tết Thượng Nguyên, một khi liễu rủ đầu trăng, chính là dịp tốt nhất để người ta hẹn nhau sau chạng vạng. Mặc kệ rượu quế hoa chảy thế nào, nàng Tố Nga xuống trần ra sao, đèn hoa đăng chiếu sáng rực rỡ như ban ngày thế nào thì đây vẫn là buổi tối. Nàng cảm thấy, người hiểu không rõ chỉ biết ước ước ước mà thôi, lúc nào cũng mong ngóng chuyện thiên trường địa cửu, nghe không thôi đã thấy khó khăn rồi. Cho nên nàng chẳng nghĩ nhiều nữa, đem trọng tâm chuyển đến mùi vị mấy cái bánh Tiêu chiên giòn bay đầy đường. Đây chính là món ăn vặt mà nàng yêu đến tận xương tủy, ngoài giòn trong mềm, vỏ vàng ruột mịn, nếu nhân mà làm bằng quả khô nữa dùng cùng rượu quả thật là ngon không gì sánh bằng, tưởng tượng thôi đã thấy nước dải chảy tứ phía rồi. Nàng dừng xe ngựa ở bên đường cùng các tiểu nương tử mua một giỏ bánh Tiêu, vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới biển. Chỉ chốc lát sau, các tiểu nương tử liền bắt đầu ồn ào, một người trong đó nói: "Trịnh Huệ, ngươi xem kìa, bên kia có vị lang quân nãy giờ cứ nhìn ngươi mãi." Phụ thân của Trịnh Huệ mấy năm nay được điều tới Trường An, bởi vậy nàng cũng dọn tới Trường An luôn. Gần đây đường làm quan của cha nàng cực hanh thông, suôn sẻ mà nàng cũng trổ mã duyên dáng yêu kiều, có không ít thanh niên tài tuấn tới cửa cầu hôn, khiến cho nàng trở nên nổi bật hơn hẳn nhóm tiểu tỷ muội xung quanh. Nhưng chính nàng cũng không nghĩ tới Bùi Hi Lam cũng trở lại Trường An. Khi còn nhỏ, nàng cực kì không ưa nổi cái tính kiệm lời nhưng hay cười thực ngu ngốc, cùng một bụng quỷ kế đa đoan,tính tình kì quái của nàng ấy. Bùi Hi Lam trở lại Quốc Tử Giám để học, Trịnh Huệ thấy Hi Lam nàng ấy đã trưởng thành, trổ mã đến mức khuôn mặt nhỏ tựa như hoa phù dung chớm nở, một đầu tóc tai đen tuyền lại óng mượt,thiên tư quốc sắc nhưng hành vi cử chỉ lại lười nhác, tùy tiện không kềm chế được, nàng cũng đoán trước được, tư sắc của Hi Lam vẫn chưa trổ mã hết, chắc chắn sẽ vượt qua nàng nhiều phần. Nhưng hôm nay chỉ thấy Hi Lam nàng ta chả khác nào tên tiểu tử ngốc nghếch hám rượu cũng chả thèm trang điểm, phong thái thật là không có phẩm vị gì đáng nói, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cẩn thận ngẫm lại Bùi Hi Lam là hậu duệ Hà Đông Bùi thị, cha nàng ta đường đường cũng là Khởi Cư Xá Nhân -Bùi Kiều Khanh,lại có thúc thúc Bùi Diệu Khanh đang được hoàng đế trọng dụng nhất trong triều, biểu tỷ nàng lại cùng thiên tử có mối quan hệ mập mờ, không rõ, điều này quả thật khiến nàng trong lòng lại thêm vài phần kiêng kị Hi Lam. Nàng trộm liếc nhìn Hi Lam một cái, liền đáp lời nói: "Nói bừa, hắn rõ ràng đang nhìn mấy cái bánh Tiêu này." "Ha, ngươi đổi thành họ Tiêu khi nào vậy? Ai da, đừng đánh, ta thấy ấy à hắn khí vũ bất phàm, y phục đẹp đẽ quý giá, chắc là con cháu thế gia. Ngươi có thể quay lại liếc hắn một cái?" "Ngươi cho là con cháu thế gia đều là hoa đăng tiết nguyên tiêu,có thể đi lại đầy đường như thế này à, tất cả mấy người trên đường này đều có thể xem là thế gia chắc. Mẹ ta nói, nữ nhi quý tộc Trường An phải biết dè dặt." Nói đến chỗ này, Trịnh Huệ cười nói, "Bùi Hi Lam, ngươi đang nghĩ chuyện gì hứng thú sao." Bùi Hi Lam không đẻ ý các nàng nói gì, chỉ vuốt cằm nghiễm nhiên nói: "Ta đang suy nghĩ có nên mua chút rượu trợ hứng không, các ngươi nhàn nhã mà bàn chuyện của các ngươi đi." Một cô nương khác đẩy trán Bùi Hi Lam: "Rượu rượu rượu, ngươi lúc nào cũng chỉ biết rượu. Ta thấy mấy cái nhân duyên tốt của ngươi cũng bị rượu của ngươi làm hỏng hết rồi." Số đào hoa của Trịnh Huệ quả thật là trải rộng khắp nơi. Sau khi các nàng trở về chỗ xe ngựa bắt đầu xuất phát, vị lang quân vừa nãy vẫn cưỡi ngựa nhìn về hướng nàng ấy chằm chặp không rời, chân đạp vó ngựa, một đường chậm rãi đi theo sau các nàng. Đến lần thứ hai khi các nàng xuống xe mua đồ, vị lang quân kia cũng dừng ngựa, liếc mắt đưa tình nhìn Trịnh Huệ. Bên này nhóm nương tử xô xô đẩy đẩy trêu ghẹo nàng ta. Trịnh Huệ lại hất cằm lên, chọn lựa cây tỳ bà mình nhìn trúng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Bùi Hi Lam một cái để quan sát biểu tình của nàng. Hình như là do nàng quá ngạo mạn, lang quân kia có chút rụt rè, sợ hãi, do dự không dám tiến lên, chỉ dắt theo dây cương đứng tại chỗ bồi hồi, chờ mấy huynh đệ đồng hành tốt của hắn tới giúp sức. Một lát sau, Trịnh Huệ chọn được chiếc tỳ bà ưng ý, đang muốn cùng bọn tỷ muội rời đi, lại cảm thấy cách đó không xa có một mảnh muôn hồng nghìn tía bay tới. Bùi Hi Lam cũng để ý thấy từng luồng dư quang rực rỡ sắc màu ấy, ngẩng đầu nhìn theo. Đêm 15 tháng giêng năm Thần Long, bài thơ đạt giải nhất do Tô Tương ở Lạc Dương đề ra, chính là viết về đêm ngày 15 tháng giêng khung cản này: HỎA THỌ NGÂN HOA HỢP TINH CAO THIẾT TOẢ KHAI ÁM TRẦN TÙY MÃ KHỨ MINH NGUYỆT TRỤC NHÂN LAI DU KĨ GIAI NÙNG LÍ HÀNH CA TẪN LẠC MAI KIM NGÔ BẤT CẤM DẠ NGỌC LẬU MẠC TƯƠNG THÔI Dịch: Đèn đuốc rực rỡ sáng trưng Cầu sao khóa sắt tưng bừng mở ra Vó ngựa cuốn bụi tung xa Trăng nay chiếu sáng ta ra trước người Ca cơ túm tụm trước rồi Ngân lên khúc hát Lạc Mai tưng bừng Kim Ngô hoãn chuyến đi tuần Ngọc kia chẳng giục dáng ai quay về.* · Đôi lời edit: này là tui ngẫu hứng dịch ra mong mọi người đừng chê. Dùng những câu thơ này để miêu tả cảnh sắc giờ phút này quả thật là thích hợp. Những bông hoa muôn hồng nghìn tía nhẹ nhàng khoe sắc kia hóa ra không phải là hoa đào mùa xuân, mà là vẻ đẹp đào hoa của những nàng ca nữ Các nàng kết bè kết đội,vui cười tự nhiên, cơ nữ nhà đường thì hơi ngượng ngùng, cơ nữ người Hồ thì có phần nhiệt tình hơn, ánh mắt các nàng tựu trung đều hướng tới cùng một chỗ. Nương theo ánh mắt các nàng nhìn lại, Bùi Hi Lam chỉ thấy Đông phong( gió Đông) thổi sao sa như mưa, ngàn cây đèn hoa rực rỡ lung lay, bên kia mấy con ngựa Đột Quyết đón gió mà đến, ngồi bên trên là vài vị thiếu niên lang mi mục như họa. Hoa mai nở rộ khắp thành, tuyết đầu mùa ở Trường An đang phất lên không trung tung bay giữa những ngọn đèn dầu lấp lánh. Không có mùi thơm ngào ngạt tứ phía, chỉ có một chút mùi hương ưu diễm nhàn nhạt lướt qua. Nhóm các thiếu niên kia thanh cao như thế, vậy mà họ chỉ có thể thấy hoa rơi trên đường, lại không hề hay biết hoa cũng rơi đầy vạt áo họ. Bùi Hi Lam nghi hoặc nói: "Quy?" "Đúng vậy, từ này tiểu nhân học được từ phu nhân." Người hầu chỉ vào bên hông, "Phu nhân nói, khanh sĩ ngũ phẩm trở lên đều sẽ đeo một túi phù triện hình rùa ở chỗ này, ngũ phẩm thì đeo đồng, tứ phẩm đeo bạc, tam phẩm trở lên thì là vàng." Hi Lam gật đầu nói: "Ta cũng từng nghe thúc thúc giảng qua, ngày trước khanh sĩ thường đeo túi ngư phù (cá)." "Không sai, vào năm Thiên Phụ, Võ hậu đăng cơ, mang trong mình họ Võ lại cùng với chữ Vũ có điểm tương đồng, Huyền Vũ lại là chỉ rùa, liền đem cá đều đổi thành rùa. Cho nên, hiện tại Trường An lưu hành cách gọi "kim quy tế" để chỉ rể hiền thượng đẳng, tức là con rể quốc dân đó." Bấy giờ Bùi Hi Lam mới hiểu tại sao mẫu thân bắt nàng phải dắt được "kim quy tế" về nhà, bất đắc dĩ đỡ trán. Hai người hầu kia càng nói càng hăng say: "Nói đến "kim quy tế", chính là nhắc tới vị con rể số một thành Trường An. Hiện tại quan viên toàn triều hễ có nữ nhi, cũng không dám tại gia yến(yến tiệc tại nhà) mời hắn tới làm khách, sợ hắn lại giống như Hàn Thọ khiến nữ nhi nhà mình trộm hương, cuốn gói trốn đi cùng hắn." "Đúng vậy đúng vậy, Hàn thọ tốt xấu gì cũng là môn hạ của Cố Sung sẽ không dám lỗ mãng, nhưng kim quy tế thì đâu phải đâu, không chỉ có quyền cao chức trọng, chỉ cần dựa vào con mắt bích sắc,cùng cốt cách thanh cao kia, lại có thêm khí đọ của tiên nhân như thế, không phải quan gia tầm thường có thể khống chế được." "Một con mắt màu bích sắc? Vậy chẳng phải là có huyết thống Tây Vực sao?" "Tây Vực cũng chưa từng thấy qua người nào có hai đồng tử khác màu như vậy đâu, thật tò mò không biết như thế nào. Cũng khó trách mọi người đều nói: ' sống trên đời không cần phong Vạn Hộ hầu, chỉ mong có thể thấy thấy Hình Thiếu Sư. '" Nghe thấy vậy, Hi Lam lại nhớ tới vị thần tiên tại vườn đào kia: "Hai mắt màu sắc không giống nhau? Người này tên là gì, là mắt nào có màu bích sắc?" "Là mắt nào thì ta không nhớ. Quả nhiên là tiểu cô nương mới quay lại Trường An một năm mới không biết ' kim quy tế số một Trường An' là ai. Người này họ Hình, là thiếu sư (thầy) của đương triều Thái Tử. Mấy năm trước Hình Thiếu Sư được người tiến cử vào Trường An, rất nhanh nhận được ưu ái của thiên tử, từng bước thăng quan tiến chức, một bước lên mây. Nghe đồn hắn có văn tài hơn người, thông kim bác cổ, còn có thiên khí trời sinh, lại còn có tiên tri thần lực, quả thật là quá lợi hại đi." "Hóa ra là Hình Thiếu Sư, ta đương nhiên biết hắn. Hình thiếu sư, Lý tả tướng, Lý hữu tướng, Trần đại học sĩ, tứ đại hồng nhân tiền triều(ý chỉ những người đức cao vọng trọng nhất trong những quan lại đương thời, là tâm phúc cạnh hoàng đế) đứng trên cả Cao công công, Lý công công, Lý thi tiên, Giả thần đồng, họ chỉ là bốn người đứng sau mà thôi." Lời này Bùi Hi Lam hông dám làm trò mà nói trước mặt phụ t hân nàng. Nghĩa lại xưa có Vệ Linh Công cùng ngồi chung xe ngựa cùng Ung Cừ, sau lại gặp Khổng Tử, xấu hổ đến rời khỏi Vệ quốc. Nếu cha nàng biết, thần tượng của người cư nhiên lại được nữ nhi mình đặt cùng với mấy thần tử chốn khuê các, trở thành tâm phúc cạnh hoàng đế, thảo nào cũng lại thi triển một loạt văn phong tài tử thấm đượm cho coi. Bùi Hi Lam đối với vị Hình Thiếu Sư có nhiều sủng ái không chút hứng thú, chỉ là cảm thấy bận tâm đối với đôi mắt màu xanh thẫm kia. Nhưng nghĩ lại có khả năng chỉ là trùng hợp, cũng không thèm để tâm nữa. Rốt cuộc thì thời gian cũng qua lâu rồi, chuyện cũ về thần tiên ở rừng đào kia đã ngày càng trở nên mơ hồ, mặc kệ những ký ức trên mặt hồ có thổi tung bao sóng lớn, đều sẽ theo thời gian cùng năm tháng chìm vào đáy nước. Dần dần, nàng cũng không dám chắc kia có phải là mộng không nữa, hay nó quả thực là quá khứ chân thật. Nhưng nàng mới vừa định dừng suy nghĩ lại, thì phát hiện tiếng đàn Không Hầu vang lên trong không trung, chỗ ngọn đèn dầu rơi rụng, có một vị thiếu niên lang cao cao đang ngồi ở trên lưng ngựa. Da hắn sáng tựa trăng, thân mình mảnh dẻ như trúc, đầu đội lung quan trắng( mũ đội đầu quan lại thời xưa), một thân huyền(màu đen) sắc sam y cân vạt, ống tay rộng, vây thường trắng như tuyết(quần quây) xếp thành tầng tầng mây uốn lượn, từng thếp lụa tím phía trên rũ xuống thật dài. Hắn khoác trên người áo bào của quan gia Đại Minh Cung không hiểu sao lại khiến cho người ta hồi tưởng ra một tiên nhân nhàn thoại ở chốn bồng lai Côn Luân. Hắn chỉ ngồi đó đề dây cương thẳng lưng mà đi, dáng người ấy lại như trăng họa dưới sương, một bức họa đan thanh đẹp ngất ngây được treo trên tường nhà ai, làm cho đám thiếu niên quý tộc ở xung quanh trở nên ảm đạm thất sắc. Nhưng với Bùi Hi Lam điều khiến cho nàng không dời mắt được nguyên nhân cũng không phải là dung mạo của hắn, mà là, bóng hình hắn cùng với thân ảnh của tiên nhân trong rừng đào tám năm trước giống hệt nhau. Nàng tiến lên hai bước, định hỏi hắn cho rõ lại thấy đám nam thanh kia cũng vừa lúc đi về phía các nàng. Một thiếu niên phong lưu đa tình trong nhóm họ đang để ý tới người bằng hữu ngây thơ, cao quý nhất trong số những người bằng hữu của nàng. Hắn mặc một thân Hồ phục sặc sỡ, khăn vấn đầu cũng khảm đầy tơ vàng; Trịnh Huệ thì ôm tỳ bà ngũ huyền cầm (đàn tỳ bà có năm dây), trên trán vẽ một ám kim hình trăng vàng mềm mại, thuôn dài. Đem hai người bọn họ đặt ở giữa cảnh đêm thànhTrường An sẽ trở thành một bức tranh cực kỳ bắt mắt, phú quý rực rỡ. Chỉ là, tuấn lang gặp mỹ nữ, nhưng lòng mỹ nữ lại chẳng để tâm, nàng chỉ thấy xem thường và xấu hổ khi gặp hắn, nàng ta cùng với những ca cơ kia giống hệt nhau không thể khống chế mà đem ánh mắt cố định trên người phía sau lưng người Hồ kia. Mà hắn đứng phía sau nhiều thanh niên tuấn mỹ như vậy, cũng đã cướp đi ánh mắt của 9/10 cô nương trên đường phố. Người này dĩ nhiên là người mà Bùi Hi Lam đã thấy. Nhìn vào thân ảnh xa xa vị thiếu niên kia lại khiến cho nàng có cảm giác giống như đã từng quen biết từ trước. Mà lúc hắn xuống ngựa, đứng ở xa nhìn về hướng nàng, khi tầm mắt hai người giao nhau, loại cảm giác này lại tăng lên một cách rõ rệt, khiến nàng mông lung, chếnh choáng lùi lại mấy bước chân. Trong giấc mộng của nàng 8 năm trước hình ảnh vị Tiên Tôn lạnh nhạt kia quay đầu nhìn lại, một lần nữa hiện lên trong đầu nàng, cùng với những lời nói tuyệt vọng của vị tiên tử kia vang vọng bên tai: "Ta yêu một người, yêu 3643 năm." Lúc ấy nàng còn nhỏ, không hiểu nổi yêu hận tình thù của người trong mộng, bây giờ nàng có chút thấu hiểu rồi, bi thương mà nhìn trời. Đây là một đoạn ngược luyến tàn tâm đây mà. Ngày xưa nước mắt dập dềnh, hóa thành suối lệ. Hiện giờ trăm năm mưa gió qua đi, đã không còn nghe rõ tiếng nước mắt rơi nữa rồi. Nhưng mà chuyện này cũng chẳng có quan hệ gì với nàng. Nàng quyết định phải biết rõ ràng thân phận thật sự của tiên nhân này trước. Nhân lúc Vị công tử mặc Hồ phục đến gần Trịnh Huệ, nàng bước lên phía, hướng phía công tử kia hành lễ: "Đào đại tiên vạn phúc. Đã tám năm không gặp, không ngờ ở nhân gian lại gặp lại nhau." Tám năm trôi qua, dung mạo hắn chưa từng thay đổi, mắt phải màu đen, mắt trái bích sắc(màu xanh lá thẫm), giống như ánh trăng chiếu sáng khắp khe núi ao hồ. Hắn còn chưa mở miệng, bên cạnh một vị công tử tướng mạo đoan chính đã cười nói: "Đào đại tiên? Hình cửu, hóa ra ngươi cùng vị nương tử này có quen biết từ trước à, lại còn có tên hiệu thật độc đáo quá." Bùi Hi Lam quan sát hai người họ, thấy vị công tử này đang nhắc tới đào hoa tiên, tự nhiên có chút hiểu được. Hình cửu tức là, hắn họ Hình, đứng thứ chín ở trong nhà. Đây rốt cuộc là chuyện gì, thế giới của tiên nhân hóa ra lại bình dân như vậy à, cũng theo đuổi trào lưu của Đại Đường, còn có họ và xếp hạng nữa. Thiếu niên kia hơi mỉm cười, cúi người hành lễ với nàng, rất có phong thái quốc sĩ: "E là nương tử nhận lầm người rồi." Mỗi ngày Hi Lam ở nhà đều nghe phụ thân đọc diễn cảm các đại tác phẩmthi thơ của Lý thi tiên,giờ khi nghe thấy giọng của vị lang quân này, tự nhiêntrong đầu bật ra một câu thơ "Ảnh lạc minh hồ thanh đại quang"( Inbóng xuống nước hồ sáng lấp loáng xanh thẳm-Trích:Lư sơn dao ký Lư thịngự Hư Chu-lý bạch) Nhất định không sai được, ngay cả thanh âm cũng giống nhau như vậy! Hi Lam chớp chớp mắt nói: "Đại tiên không nhớ rõ ta sao? Ta chính là cô nương tám năm trước đã nhặt được bút vẽ của ngươi. Lúc ấy ta chỉ cao có từng này thôi." Nàng duỗi tay ra đặt ngang eo mình. "Mỗ( xưng hô lịch sự với người chưa quen) họ Hình, tên Dật Sơ, tự Tư Bắc, là nhân sĩ Từ Châu. Không phải Đào đại tiên mà nương tử nói đến đâu." Lang quân lại nói tiếp, "Thêm nữa Dật sơ cũng phải hơn nương tử vài tuổi, nếu năm đó thật sự chúng ta có gặp qua,bộ dáng mỗ cũng không phải như hiện giờ, sao có thể chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra được?" "Ngươi dù sao cũng không phải phàm nhân, tất nhiên sẽ không trưởng thành giống người phàm rồi......" Nói đến đây, Bùi Hi Lam dừng lại nói, "Khoan đã, ngươi nói tên của ngươi là Dật Sơ?" "Đúng vậy." Dật sơ, đó không phải là tên của vị Thái Vi Tiên Tôn trong mộng kia sao? Sao có thể như vậy? Hình Dật Sơ trước mặt nàng đây dung nhan giống hệt vị Tiên Tôn kia, tên cũng tương đồng, sao lại nói mình không phải thần thánh? Hay là, thật ra vị tiên nhân này đã lịch kiếp(đầu thai chuyển thế) thành người phàm, sớm không còn ký ức trước kia nữa rồi? nhìn qua thì có vẻ hắn xấp xỉ tuổi nàng, nếu như đầu thai từ tám năm trước thì tốc độ trưởng thành có chút không thực tế cho lắm. Nàng đang muốn hỏi tiếp, lại bị một cô nương trong số họ sấn tới lôi kéo góc áo nàng, oán hận nói: "Bùi Hi Lam, ngươi thật đúng là rắn dài quấn thân, tinh ranh xảo quyệt. Làm bộ làm tịch như thể là thế ngoại cao nhân, không ngờ mới thấy Hình Thiếu Sư, đã không có tí thể diện nào mà lên bắt chuyện trước. Hoá ra ngươi không phải không muốn gặp gỡ tình lang, mà là mắt cao hơn đầu mà thôi......" Nàng ta thì thầm nửa ngày, Bùi Hi Lam chả để trong tai câu nào chỉ tóm được từ mấu chốt. Nàng ngược lại nhìn về phía Hình Dật Sơ, ngơ ngẩn nói: "Ngươi là Hình Thiếu Sư à?" "Đúng là kẻ hèn. Còn chưa thỉnh giáo qua phương danh của nương tử" Hắn thừa nhận nhanh đến như vậy, ngược lại làm cho nàng cảm thấy mình giống như cái chày gỗ. Nàng nói: "Ta họ Bùi, tên Hi Lam." "Đêm thượng nguyên tiêu ngày đẹp ý vui như thế này, được diện kiến qua dung nhan của Bùi nương tử quả thật là vô cùng vinh hạnh." Trịnh Huệ thấy vậy cũng sấn lại, đĩnh đạc chen vào giữa Bùi Hi Lam và Hình Dật Sơ, lấy tay áo che nửa mặt, lộ ra làn mi cong cong điệu đà như núi nhẹ giọng nói: "Hình Thiếu Sư quả thật là quý nhân hay quên, không nhớ được Hi Lam tỷ tỷ, vậy Hình Thiếu Sư còn nhớ rõ Huệ Nhi không?" "Thiên Kim Trịnh gia, phẩm mạo đoan trang, sắc như bạch ngọc, tất nhiên đã gặp qua sẽ không quên được." "Thật là như vậy sao? Nghe vậy Huệ nhi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi." Nghe vậy vị lang quân mặc Hồ phục cảm thấy không vui, lại chen vào giữa nàng và Hình Dật Sơ, quay đầu cười với nàng nói: "Nếu mọi người đều quen biết nhau rồi, không bằng chúng ta cùng nhau dạo phố, cùng dự yến tiệc, thấy thế nào?" Trịnh Huệ mặt xịu xuống, liếc mắt nhìn Dật Sơ một cái nói: "Mọi người cùng đi sao?" "Đúng vậy đúng vậy." "Hình Thiếu Sư là ta nhìn trúng trước, ngươi không được tranh đoạt người với ta." Trịnh Huệ cắn răng nói một câu với Bùi Hi Lam "Những người khác tùy ngươi chọn." Bùi Hi Lam bất đắc dĩ nhìn trời thở dài một hơi, khóe miệng nở nụ cười, rồi ngoan ngoãn lui về cùng nhóm nữ tử. Rõ ràng là Trịnh Huệ quá ngây thơ, nghĩ rằng chèn ép được Bùi Hi Lam sẽ không còn kình địch nữa, lại không ngờ suốt đường đi Triệu Tiền Lý Tôn tất cả các nương tử đều thay nhau bắt chuyện cùng Hình Dật Sơ. Cuối cùng, bọn họ đi đến quán rượu mà ban ngày Hi Lam từng ghé. Chẳng qua là quán rượu này đã sớm trang trí lại cho phù hợp với quang cảnh ban đêm, cửa lớn rộng mở, ca khách lẫn lộn, một mảnh múa hát tưng bừng nhộn nhịp, hòa cùng với tiếng la hét của nhóm mấy vị tiến sĩ, các ca cơ người Hồ thân đeo một chuỗi ngọc bội xinh xắn, quần là áo lụa, đang tấu lên làn điệu Chá Chi* trong khúc nhạc (Thái Bình). Ngoại trừ Bùi Hi Lam, các cô nương khác đều mang khăn che mặt cải trang thành ca cơ. Bọn họ mới vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, còn chẳng nói được mấy câu, đã có một Hồ cơ lắc mông nhảy tới chỗ họ, ngoắc ngoắc ngón tay với Hình Dật Sơ, mời hắn cùng mình nhảy một điệu. *Chá Chi điệu: là điệu múa phổ biến từ thời Đường bắt đầu có từ thời Đường-Tống, nữ tử thường mặc trang phục dân tộc hở eo, đội mũ người Hồ mang dầy thổ cẩm, trang phục thường được đính chuông vàng, nhảy theo nhịp trống khi nhảy chuông kêu vang lên cùng với vòng eo uyển chuyển. Lúc này, ngay khi gió thổi tung bức mành, khuôn mặt Dật Sơ thấp thoáng ẩn hiện. Hắn hơi cúi đầu, ngón út cùng áp út bàn tay phải cuộn lại, mặt khác dùng ba ngón tay nâng lên một ly rượu lông vũ bạch ngọc. Ngón tay hắn trắng trẻo thon dài kết hợp cùng với ly rượu nhỏ nhắn cúi đầu phẩm rượu, cứ như vậy đã khiến hắn có thập phần khí độ thong dong (nhàn tản). Hồ cơ ở bên cạnh chờ đợi, hắn vẫn không để ý chỉ là không nhanh không chậm phẩm rượu, cùng bằng hữu huynh đệ thấp giọng trò chuyện. Tuy nàng đoán hắn sẽ không đi, bởi dù sao thì thần tiên cũng phải chú ý hình tượng, nhưng cứ làm lơ Hồ cơ nhà người ta như vậy, hình như cũng có chút không được ổn cho lắm. Bùi Hi Lam vốn tưởng như vậy, nào ngờ hắn buông chén, cùng với Hồ cơ đi lên sàn múa bên ngoài quán rượu, cứ như vậy điệu múa hào sảng phất lên theo tiết tấu của nhịp trống. Tay áo hắn lay động, vừa khí phách lại vừa điên cuồng hăng hái, tràn ngập hơi thở nam tính, cùng với hình ảnh của Hồ cơ thướt tha kia như ẩn như hiện, đen xan liên hồi tạo nên một vẻ một cương(khỏe khoắn) một nhu(mềm mại), làm cho người khác phải cũng hưng phấn theo, vỗ tay reo hò inh ỏi. Sau đó, có rất nhiều người gia nhập cùng bọn họ, mới vừa rồi là hai người khiêu vũ giờ thì biến thành một đám người lúc nhúc nhảy múa tưng bừng rối loạn. Nhìn thấy khung cảnh này, Bùi Hi Lam có chút mờ mịt. Chỉ thấy khóe miệng Hình Dật Sơ dương lên một nụ cười, nhìn qua có vẻ rất là thích thú cùng hưởng thụ, hành vi kiểu này cũng chả khác gì những lang quân quý tộc bình thường ở Đại Đường...... Chẳng lẽ, ở Tiên giới cũng có khiêu vũ, nhảy múa kiểu này sao? Nàng cảm thấy đầu óc đều bị Hồ nhạc làm cho rối tung rối mù lên rồi. Mà Hồ cơ kia xinh đẹp diễm lệ, sa(tầng váy mỏng như cánh ve) tím đong đưa, mũi cao thon nhỏ, một đôi mắt lấp lánh đẹp như nho đen ủ trong rượu Hồ nhiều năm, ánh mắt kia nóng cháy như lửa, trước sau không rời dáng hình của Dật Sơ, làm cho Trịnh Huệ tức giận đến nuốt cũng không trôi được đống điểm tâm ngọt kia. Lang quân mặc Hồ phục tiến lên mời nàng khiêu vũ, nàng chỉ phất tay áo quay mặt đi: "Ngươi ta có thân phận gì không? Sao có thể làm ra chuyện không có thể thống gì ở đây như vậy được!" Nàng mới vừa mới xù lông xong, bên đây đã thấy Hồ cơ ánh mắt nóng cháy nhìn Hình Dật Sơ, ngón tay giơ lên vẽ ra một loạt những kí tự như uốn lượn như dây. Nàng ta không hiểu động tác này là có ý gì, nhưng khi quan sát thấy sự ồn ào hưng phấn của mọi người xung quanh cùng với ý cười nhẹ nhàng trên môi Hình Dật Sơ cũng đoán ra đây chắc chắn chẳng phải là thứ gì đó tốt đẹp. Bùi Hi Lam cũng là khách quen của rất nhiều quán rượu ở Lạc Dương, cũng đã từng có cơ hội thấy qua động tác này một lần. Đây là một tập tục được lưu truyền tại các Bình Nguyên phường ở Trường An, ý là ta đem buộc dây cương ngựa của ngươi vào gốc cây trước nhà ta, nói trắng ra là mời khách nhân qua đêm mà qua đêm ở Bình Nguyên Phường thì là gì, tất nhiên là xxoo rồi. Đây là đãi ngộ mà thi nhân cùng tài tử bọn họ cho là có thể diện vô cùng, xem ra Hình Thiếu Sư hôm nay bận lắm đây, chắc chỉ có thể gặp lại vào ngày khác rồi. Nàng bưng chén cùng bầu rượu đi về phía sau Hoa Đình viện, nghĩ uống rượu ngon xong còn sớm chút trở về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương