Gửi xong, cô ấy ném điện thoại sang một bên.
Mở ngăn tủ ra, bên trong là giấy điều chuyển công tác mà Cố Vân Phàm cho. cô ấy, cô ấy đã có quyết định từ lâu rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa nói cho Hoắc Doãn Tư biết, tất nhiên là anh ấy cũng không hỏi.
An Nhiên không biết anh ấy tự tin, hay là gì!
Cửa phòng tắm mở ra, Hoắc Doãn Tư đi ra với một thân hơi nước, thấy đèn đầu giường vẫn bật, An Nhiên còn đang ngồi đó lau tóc: "Sao em chưa ngủ? Đợi anh dạy người thế nào mình làm thế đó à? Tổng giám đốc An, ba tháng đầu thai kỳ chúng ta vẫn phải khắc chế đó!"
An Nhiên liếc anh ấy một cái: "Tổng giám đốc Hoắc nghĩ nhiều rồi!"
Hoắc Doãn Tư thấy cô ấy đỏ mặt, xinh xắn không nói nên lời, trong lòng anh ấy rục rịch.
Anh cho một tay vào chăn thăm dò, giọng nói cũng hơi trầm xuống: “Anh có nghĩ nhiều hay không, kiểm tra một chút là biết.”
An Nhiên khẽ kêu một tiếng: "Anh làm gì vậy?”
Ban đầu cô ấy không có suy nghĩ đấy, nhưng Hoắc Doãn Tư thật sự không phải đèn cạn dầu, anh ấy cứ phải trêu chọc làm cô ấy không chịu nổi, cuối cùng quả nhiên rối tỉnh rối mù, An Nhiên bị anh ấy ôm vào lòng xém là khóc.
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng cởi chiếc áo ngủ mỏng manh trên người cô ấy, rồi hỏi nhỏ: "Còn dám khiêu khích anh nữa không?”
An Nhiên cắn chặt môi.
Cô ấy ngẩng đầu lên hôn cằm anh ấy, tuy không nói gì, nhưng ít nhiều gì Hoắc Doãn Tư cũng hiểu phụ nữ.
Giọng anh ấy căng thẳng: "Muốn thế à?"
An Nhiên mềm nhữn dựa vào vai anh ấy, hừ nhẹ: "Anh khốn kiếp!”
Hoắc Doãn Tư thương cô ấy, thế là nghĩ cách làm cô ấy thoải mái một hồi, sau khi kết thúc An Nhiên không dám trêu chọc anh ấy nữa, cô ấy đứng dậy đi rửa mặt...
Rửa mặt về, Hoắc Doãn Tư đang dựa ở chỗ cô ấy.
Trên tay anh ấy là tờ điều chuyển công tác.
An Nhiên đi qua xốc chăn lên nằm trong lòng anh ấy, cùng xem với anh ấy, Hoäc Doãn Tư cúi đầu: "Vẫn còn giữ à, muốn đi lắm đúng không?"
An Nhiên trêu anh ấy: "Đúng vậy! Muốn đi!"
Anh ấy hôn cô ấy: "Chồng, con đều không cần nữa à?”
An Nhiên bật cười.
Hoắc Doãn Tư im lặng nhìn một lúc, anh ấy chợt nói: 'An Nhiên, nếu em thật sự muốn đi, thì cứ đi đi! Dẫn thêm mấy người sang đó, mỗi tuần anh sẽ bay sang hai ngày, đợi khi nào tổng giám đốc An làm đủ thì về chúng ta kết hôn."
An Nhiên rất bất ngờ: Anh ấy tốt quá mức rồi!
Nhưng cô ấy chưa nói ra dự định của mình, để anh ấy nghĩ rằng cô ấy vẫn muốn đi thành phố B.
Cảm giác bắt chẹt anh ấy, sướng thật!
'Tâm trạng An Nhiên rất tốt, cô ấy năm xuống rồi kéo kéo anh ấy: "Em buồn ngủ rồi!"
Hoắc Doãn Tư nằm xuống với cô ấy, anh ấy nhìn khuôn mặt buồn ngủ của cô, nhẹ nhàng nói: "Anh nghiêm túc đấy, An Nhiên! Anh không đùa đâu, nếu em thật lòng muốn đi thì anh ủng hộ em."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 2094: Anh ấy tốt quá mức rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương