Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 47: C47: Chương 47
Xe của Hoắc Minh vẫn đang đỗ ở đó, chiếc Bentley vàng kim quý giá hoàn toàn không hài hòa với khu nhà cũ kỹ, nơi này lại càng không phải là nơi mà người có địa vị như Hoắc Minh nên đến. Ôn Noãn nghĩ, luật sư Hoắc nên xuất hiện ở những bữa tiệc rượu dành cho các nhân vật nổi tiếng. Đối với cô, tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay chỉ như một cơn gợn sóng trong cuộc đời mà cô nên lãng quên ngay khi chìm vào giấc ngủ. Ôn Noãn không dám nhìn tiếp nữa, vội vàng lên tầng. Khi Hoắc Minh nhìn ánh đèn trên tầng cao nhất sáng lên thì mới lái xe rời đi. Thế nhưng anh không hề biết có một chiếc xe thể thao màu đen đang đỗ trong bóng tối, chủ nhân của chiếc xe đó đã đợi dưới tầng hơn hai tiếng đồng hồ. …Hoắc Minh và Ôn Noãn ôm nhau trong xe bao lâu, Cố Trường Khanh đợi ở dưới tầng bấy lâu! Cố Trường Khanh mặc một bộ đồ đen bước ra khỏi xe, xe đen và bộ quần áo đen càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn, hắn nhẹ nhàng tựa người vào thân xe, cúi đầu châm một điếu thuốc lá. . Đọc tr????????ện ha????, tr???????? cập nga???? [ TrUmt r????????ện﹒????n ]Một làn khói mỏng nhẹ nhàng bay ra, lại nhanh chóng bị đêm tối xé thành từng mảnh vụn. Tất cả những chuyện vừa rồi, hắn đều nhìn thấy hết. Cố Trường Khanh cười khẩy một tiếng. Ha! Chỉ mới qua chừng ấy thời gian, Ôn Noãn đã thích Hoắc Minh rồi? Không phải cô ấy thích Cố Trường Khanh hắn nhất sao? Cố Trường Khanh chăm chú nhìn ánh đèn trên tầng, rút điện thoại ra. “Có thể bắt đầu hành động!” Ra lệnh xong, hắn cúp điện thoại, nở một nụ cười lạnh lùng: “Ôn Noãn, là do em tự chuốc lấy!” ………… Ôn Noãn về đến nhà, vừa bật đèn lên thì dì Nguyễn mặc áo ngủ đi từ phòng ngủ ra. “Sao lại về muộn thế này?” Giọng điệu của dì Nguyễn kèm theo ý quở trách. Ôn Noãn tự rót cho mình một cốc nước lạnh, cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn quyết định không nói ra: “Con bị lỡ mất chuyến xe buýt cuối cùng nên về muộn.” Dì Nguyễn nhìn cô một lúc lâu, nói: “Dì đi hâm nóng bữa khuya cho con.” Ôn Noãn vẫn luôn cảm thấy dì Nguyễn đã biết được chuyện gì đó, thế nhưng cô lại không thể giải thích, dù sao cô và Hoắc Minh chẳng có gì với nhau cả, lại càng không thể có tương lai. Khoảng năm phút sau, dì Nguyễn bưng một bát mì ra, đặt lên bàn rồi gọi Ôn Noãn ra ăn. Ôn Noãn thực sự rất đói bụng, khẽ nói: “Cảm ơn dì Nguyễn.” Dì Nguyễn ngồi xuống đối diện với cô, chống cằm nhìn cô, Ôn Noãn bị nhìn tới mức cảm thấy không thoải mái: “Sao vậy ạ, dì Nguyễn?” Nghe cô hỏi, dì Nguyễn có vẻ đã nhịn rất lâu, hỏi cô: “Là vị luật sư họ Hoắc kia đưa con về đúng không? Con với cậu ấy…vẫn còn qua lại với nhau sao?” Ôn Noãn “ậm ừ”: “Chỉ là qua lại bình thường không có gì đặc biệt, về sau có thể sẽ không còn gặp nhau nữa ạ.” Dì Nguyễn có vẻ hơi thất vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương