Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)
Chương 17: Chết dưới hoa mẫu đơn
“Ngân Hoa giáo chủ gì cơ?” Tôi tò mò quay lại nhìn Liễu Long Đình.
Có lẽ Liễu Long Đình phát hiện cô gái xinh đẹp này nhận nhầm người nên nắm tay tôi bước lên mấy bước nói: “Chị hai, cô ấy là đệ tử xuất mã của em, tên là Bạch Tô, lần này em đưa cô ấy về nhà là để cho chị với anh cả nhìn xem”
Nghe vậy, cô gái mới thoải mái bước ra, nở nụ cười: “Trời ạ, đúng là đãng trí quá, thấy Long Đình về nhà nên tôi hồ đồ mất rồi.” Nói rồi, cô ấy quay sang nhìn tôi một chút, nở nụ cười xấu xa, nói chuyện với tôi cũng hơi lấy lòng: “Đây chính là nữ đệ tử của Long Đình à? Trông thật trẻ tuổi. Vào nhà ngồi đi.”
Lúc dẫn tôi vào nhà, Liễu Long Đình giới thiệu đây là chị hai của anh ta, tên là Liễu Liệt Vân, tính cách khá mạnh mã. Anh cả quanh năm không ở nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà hầu như đều do Liễu Liệt Vân lo liệu.
Liễu Liệt Vân đi pha trà cho tôi và Liễu Long Đình, Long Đằng và Kiều Nhi lập tức vây quanh Liễu Long Đình kế chuyện thế giới bên ngoài. Nhìn hai đứa em đáng yêu dưới chân, lại nhìn chị hai tràn đầy quyến rũ, sau đó nhìn Liễu Long Đình tuấn mỹ, tôi thật sự nghi ngờ mình rơi vào ổ mỹ nhân. Chẳng trách lại có nhiều thư sinh bị yêu tinh mê hoặc như thế, nếu có một yêu tinh xinh đẹp nhường mày mê hoặc tôi, tôi cũng sẵn sàng chết dưới thân mỹ nhân, thành quỷ cũng phong lưu.
“Đúng rồi Bạch Tô, lần này cô với Long Đình về nhà thì ở lại chơi nhiều mấy ngày đi. Trong núi không tiện lợi bằng thành phố, nhưng nếu cô thiếu cái gì thì tôi sẽ lập tức phái người đi mua cho cô.”
“Ăn tết xong bọn em đi luôn, Bạch Tô cũng sắp đi học.” Liêu Long Đình trả lời thay tôi.
“Học đại học hả? Ở đâu?”
“Ở kinh thành, tôi học vẽ” Tôi trả lời.
Nghe vậy, Liêu Liệt Vân lập tức phấn khởi, nhanh chóng bưng trà tới rồi hứng thú ngôi bên cạnh tôi: “Vậy cô biết vẽ tranh kiểu tây không? Kiểu cởi hết quần áo rồi vẽ ấy"
Thấy gương mặt xinh đẹp của Liêu Liệt Vân đến gần mình, phấn khởi hỏi như một đứa trẻ, tôi hơi buồn cười, hỏi cô ấy: “Cô đang nói tới tranh sơn dầu hả? Tôi biết, nhưng đã lâu rồi tôi không vẽ tranh, hơi ngượng tay.”
“Ngượng tay hay không không quan trọng, cô vẽ cho tôi một tấm đi. Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ lập tức kêu thuộc hạ mua nguyên liệu về, mấy ngày nay có rảnh thì vẽ cho tôi một tấm treo trong phòng.”
Tôi còn tưởng tới nhà Liễu Long Đình sẽ rất xấu hổ, không ngờ Liễu Liệt Vân lại thân thiết như vậy, nhiệt tình đến mức khiến tôi không cần rụt rè, lập tức đông ý, nói tôi nhất định sẽ vẽ cô ấy như thiên tiên. Liêu Liệt Vân sung sướng cười khanh khách, lập tức hỏi tôi muốn mua những gì, sau đó kêu người rời núi đi mua vải vẽ tranh, đầu bút các thứ.
Chúng tôi uống mấy ngụm trà, nghỉ ngơi một lát, Liễu Liệt Vân thu xếp phòng ngủ buổi tối cho tôi. Tôi với Liễu Long Đình không phải là vợ chồng nên chúng tôi không chung một phòng. Tuy nhiên Liễu Liệt Vân vẫn an bài phòng tôi ở bên cạnh phòng của Liễu Long Đình, nói nơi đây là núi sâu, nhiều động vật quỷ thần tu luyện, rất hỗn tạp, tôi ở bên cạnh Liễu Long Đình thì sẽ an toàn hơn.
Chỉ cần không chung phòng với Liêu Long Đình thì tôi không có bất cứ ý kiến gì hết. Còn Liễu Liệt Vân thì vội vã ra ngoài, giao cho Liêu Long Đình trông nhà, cô ấy vừa làm cha vừa làm mẹ chăm cho cả nhà như vậy, nếu Liêu Long Đình không trở về thì cô ấy sẽ mệt chết mất.
Liễu Long Đình cũng rất tự nhiên tiếp nhận nhiệm vụ, giúp tôi sửa soạn lại căn phòng rồi dẫn tôi đi dạo một vòng trong nhà họ. Trong nhà anh ta cũng có mấy dã tiên trợ thủ, cùng với một nữ quản gia, tuy nhiên lại không thấy anh cả và cha mẹ của anh ta. Long Đằng với Kiều Nhi còn nhỏ, cha mẹ họ đi đâu rồi?
Khi tôi hỏi Liễu Long Đình chuyện này, Liễu Long Đình nói mấy năm trước cha mẹ anh ta đã chết già, sống hơn 3000 tuổi, xem như chết rất sớm. Anh cả là Thượng Phương Tiên ở phương nam, khá là bận rộn, quanh năm suốt tháng hiếm khi về nhà được một lần.
“Tôi chỉ nghe nói tới xuất mã tiên với bảo gia tiên, trong xuất mã tiên có Tọa Đường Tiên và Bào Đường Tiên, Thượng Phương Tiên là chi nhánh của bảo gia tiên hả?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Nghe vậy, Liễu Long Đình cười nhạo tôi, giải thích: “Thực tế Thượng Phương Tiên là thần tiên trên trời đã tu luyện thành chính quả, sống ở trên trời, quản lý tất cả tiên động vật đang tu luyện dưới trần gian”
“Thượng Phương Tiên lợi hại thế cơ à? Vậy còn Ngân Hoa giáo chủ? Ngân Hoa giáo chủ cũng là tiên động vật hả?” Tôi hỏi, vừa rồi Liêu Liệt Vân gọi tôi là Ngân Hoa giáo chủ khiến tôi còn hơi tò mò, có phải tôi rất giống người được gọi là Ngân Hoa giáo chủ hay không.
Nghe vậy, Liễu Long Đình bỗng quay lại nhìn cô: "Vậy cô thấy thế nào? Cô ấy lợi hại hơn Thượng Phương Tiên hay là thua Thượng Phương Tiên?”
“Tôi lại không phải là Ngân Hoa giáo chủ, sao tôi biết cô ấy là cái gì?” Tôi trợn trừng mắt nhìn Liễu Long Đình. Liễu Long Đình lại cười, không tiếp tục trả lời mà vào bếp an bài bữa tối.
Sống ở nhà Liễu Long Đình cho tôi cảm giác như làm khách trong quý phủ nhà giàu thời cổ đại. Nhà họ thứ gì cũng giả cổ, ngay cả bàn cơm cũng là bàn tròn điêu khắc thời cổ. Liễu Long Đình nói rằng loại bàn này đều được lưu truyền từ xưa, đến bây giờ đã được một hai trăm năm. Tôi chửi thầm, ngay cả bàn trong nhà Liễu Long Đình cũng là đồ cổ. Tôi nhìn quanh mấy bức tranh đồ dùng gia đình lớn lớn nhỏ nhỏ trong nhà họ, nếu tùy tiện lấy một món nào ra ngoài cũng có thể bán không ít tiền, xem ra Liêu Long Đình đúng là đại gia ngâm, sau này tôi không có tiên thì có thể kêu anh ta giúp tôi.
Sau bữa cơm, quản gia đã mua đầy đủ đồ dùng vẽ tranh mà tôi cần, chất đống trong phòng tôi. Trong núi này không có điện, Long Đăng và Kiều Nhi đã sớm về phòng ngủ, bám lấy Liễu Long Đình kể chuyện cho chúng nghe, tôi ở trong phòng một mình nhàm chán nên bắt đầu trải vải lên khung tranh, chuẩn bị đầy đủ trước, nhìn xem mai có thể bắt đầu vẽ tranh cho Liễu Liệt Vân hay không.
Đến khoảng mười giờ tối, Liễu Long Đình đẩy cửa phòng tôi, ngáp một cái, thấy tôi đang giày vò vải vẽ tranh thì bật cười, hỏi tôi thật sự học vẽ sao? Vãi chưởng, chẳng lẽ lúc nãy tôi nói tôi học vẽ, anh ta cho rằng tôi chém gió sao?
“Đương nhiên! Không thì anh ngôi đi, tôi lập tức vẽ anh cho anh xem!”
Liễu Long Đình còn đang buồn ngủ, nghe vậy thì lập tức tỉnh táo tinh thần, nói với tôi: “Được, vậy thì tôi chịu khổ một chút, làm mẫu nude cho cô" Nói rồi, Liễu Long Đình bắt đầu cởi cúc quần áo.
Tôi đang định kêu anh ta dừng lại, nhưng thấy anh ta đã lộ ra lõng ngực săn chắc, tôi chợt nhớ dáng người của anh ta rất tuyệt, vẽ xong chờ đến lúc khai giảng cho bạn cùng phòng xem rồi chém gió một chút, cũng rất có mặt mũi! Tôi lập tức vui vẻ dọn ghế cho Liễu Long Đình, dạy anh ta cách ngồi vừa quyến rũ lại không lộ rõ, sau đó bắt đầu vẽ cho anh ta.
Tôi chỉ định vẽ tranh thôi, nhưng không cuối cùng nhìn đường cong cơ bắp bóng loáng tinh xảo trên người anh ta, cổ họng tôi lại bắt đầu khô khốc, vừa vẽ vừa muốn thân thiết với anh ta.
“Tôi khát, cô đi rót nước cho tôi.” Liễu Long Đình nói.
Tôi vung bút vẽ lên, âm thầm mắng anh ta lắm chuyện. Lúc bưng nước lên cho Liễu Long Đình, anh ta câm ly nước uống cạn, sau đó kéo tay tôi lôi vào trong lòng, xoay người đè lên, đôi môi mềm mại dán lên môi tôi, dòng nước mát lạnh chảy vào miệng, đút cho tôi uống hết ly nước.
“Muốn sao?” Liễu Long Đình nói, cũng không chờ tôi đáp lời mà bế tôi lên giường, cởi cả giày cho tôi, ôm chân tôi rồi đè lên.
Buổi sáng thức dậy, trời đã sáng, tôi vừa vén rèm lên, chuẩn bị thu dọn bức tranh thì thấy bức tranh khỏa thân mà tối qua tôi vẽ cho Liễu Long Đình đã biến mất!
Có lẽ Liễu Long Đình phát hiện cô gái xinh đẹp này nhận nhầm người nên nắm tay tôi bước lên mấy bước nói: “Chị hai, cô ấy là đệ tử xuất mã của em, tên là Bạch Tô, lần này em đưa cô ấy về nhà là để cho chị với anh cả nhìn xem”
Nghe vậy, cô gái mới thoải mái bước ra, nở nụ cười: “Trời ạ, đúng là đãng trí quá, thấy Long Đình về nhà nên tôi hồ đồ mất rồi.” Nói rồi, cô ấy quay sang nhìn tôi một chút, nở nụ cười xấu xa, nói chuyện với tôi cũng hơi lấy lòng: “Đây chính là nữ đệ tử của Long Đình à? Trông thật trẻ tuổi. Vào nhà ngồi đi.”
Lúc dẫn tôi vào nhà, Liễu Long Đình giới thiệu đây là chị hai của anh ta, tên là Liễu Liệt Vân, tính cách khá mạnh mã. Anh cả quanh năm không ở nhà, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà hầu như đều do Liễu Liệt Vân lo liệu.
Liễu Liệt Vân đi pha trà cho tôi và Liễu Long Đình, Long Đằng và Kiều Nhi lập tức vây quanh Liễu Long Đình kế chuyện thế giới bên ngoài. Nhìn hai đứa em đáng yêu dưới chân, lại nhìn chị hai tràn đầy quyến rũ, sau đó nhìn Liễu Long Đình tuấn mỹ, tôi thật sự nghi ngờ mình rơi vào ổ mỹ nhân. Chẳng trách lại có nhiều thư sinh bị yêu tinh mê hoặc như thế, nếu có một yêu tinh xinh đẹp nhường mày mê hoặc tôi, tôi cũng sẵn sàng chết dưới thân mỹ nhân, thành quỷ cũng phong lưu.
“Đúng rồi Bạch Tô, lần này cô với Long Đình về nhà thì ở lại chơi nhiều mấy ngày đi. Trong núi không tiện lợi bằng thành phố, nhưng nếu cô thiếu cái gì thì tôi sẽ lập tức phái người đi mua cho cô.”
“Ăn tết xong bọn em đi luôn, Bạch Tô cũng sắp đi học.” Liêu Long Đình trả lời thay tôi.
“Học đại học hả? Ở đâu?”
“Ở kinh thành, tôi học vẽ” Tôi trả lời.
Nghe vậy, Liêu Liệt Vân lập tức phấn khởi, nhanh chóng bưng trà tới rồi hứng thú ngôi bên cạnh tôi: “Vậy cô biết vẽ tranh kiểu tây không? Kiểu cởi hết quần áo rồi vẽ ấy"
Thấy gương mặt xinh đẹp của Liêu Liệt Vân đến gần mình, phấn khởi hỏi như một đứa trẻ, tôi hơi buồn cười, hỏi cô ấy: “Cô đang nói tới tranh sơn dầu hả? Tôi biết, nhưng đã lâu rồi tôi không vẽ tranh, hơi ngượng tay.”
“Ngượng tay hay không không quan trọng, cô vẽ cho tôi một tấm đi. Nếu cô đồng ý thì tôi sẽ lập tức kêu thuộc hạ mua nguyên liệu về, mấy ngày nay có rảnh thì vẽ cho tôi một tấm treo trong phòng.”
Tôi còn tưởng tới nhà Liễu Long Đình sẽ rất xấu hổ, không ngờ Liễu Liệt Vân lại thân thiết như vậy, nhiệt tình đến mức khiến tôi không cần rụt rè, lập tức đông ý, nói tôi nhất định sẽ vẽ cô ấy như thiên tiên. Liêu Liệt Vân sung sướng cười khanh khách, lập tức hỏi tôi muốn mua những gì, sau đó kêu người rời núi đi mua vải vẽ tranh, đầu bút các thứ.
Chúng tôi uống mấy ngụm trà, nghỉ ngơi một lát, Liễu Liệt Vân thu xếp phòng ngủ buổi tối cho tôi. Tôi với Liễu Long Đình không phải là vợ chồng nên chúng tôi không chung một phòng. Tuy nhiên Liễu Liệt Vân vẫn an bài phòng tôi ở bên cạnh phòng của Liễu Long Đình, nói nơi đây là núi sâu, nhiều động vật quỷ thần tu luyện, rất hỗn tạp, tôi ở bên cạnh Liễu Long Đình thì sẽ an toàn hơn.
Chỉ cần không chung phòng với Liêu Long Đình thì tôi không có bất cứ ý kiến gì hết. Còn Liễu Liệt Vân thì vội vã ra ngoài, giao cho Liêu Long Đình trông nhà, cô ấy vừa làm cha vừa làm mẹ chăm cho cả nhà như vậy, nếu Liêu Long Đình không trở về thì cô ấy sẽ mệt chết mất.
Liễu Long Đình cũng rất tự nhiên tiếp nhận nhiệm vụ, giúp tôi sửa soạn lại căn phòng rồi dẫn tôi đi dạo một vòng trong nhà họ. Trong nhà anh ta cũng có mấy dã tiên trợ thủ, cùng với một nữ quản gia, tuy nhiên lại không thấy anh cả và cha mẹ của anh ta. Long Đằng với Kiều Nhi còn nhỏ, cha mẹ họ đi đâu rồi?
Khi tôi hỏi Liễu Long Đình chuyện này, Liễu Long Đình nói mấy năm trước cha mẹ anh ta đã chết già, sống hơn 3000 tuổi, xem như chết rất sớm. Anh cả là Thượng Phương Tiên ở phương nam, khá là bận rộn, quanh năm suốt tháng hiếm khi về nhà được một lần.
“Tôi chỉ nghe nói tới xuất mã tiên với bảo gia tiên, trong xuất mã tiên có Tọa Đường Tiên và Bào Đường Tiên, Thượng Phương Tiên là chi nhánh của bảo gia tiên hả?” Tôi hỏi Liễu Long Đình.
Nghe vậy, Liễu Long Đình cười nhạo tôi, giải thích: “Thực tế Thượng Phương Tiên là thần tiên trên trời đã tu luyện thành chính quả, sống ở trên trời, quản lý tất cả tiên động vật đang tu luyện dưới trần gian”
“Thượng Phương Tiên lợi hại thế cơ à? Vậy còn Ngân Hoa giáo chủ? Ngân Hoa giáo chủ cũng là tiên động vật hả?” Tôi hỏi, vừa rồi Liêu Liệt Vân gọi tôi là Ngân Hoa giáo chủ khiến tôi còn hơi tò mò, có phải tôi rất giống người được gọi là Ngân Hoa giáo chủ hay không.
Nghe vậy, Liễu Long Đình bỗng quay lại nhìn cô: "Vậy cô thấy thế nào? Cô ấy lợi hại hơn Thượng Phương Tiên hay là thua Thượng Phương Tiên?”
“Tôi lại không phải là Ngân Hoa giáo chủ, sao tôi biết cô ấy là cái gì?” Tôi trợn trừng mắt nhìn Liễu Long Đình. Liễu Long Đình lại cười, không tiếp tục trả lời mà vào bếp an bài bữa tối.
Sống ở nhà Liễu Long Đình cho tôi cảm giác như làm khách trong quý phủ nhà giàu thời cổ đại. Nhà họ thứ gì cũng giả cổ, ngay cả bàn cơm cũng là bàn tròn điêu khắc thời cổ. Liễu Long Đình nói rằng loại bàn này đều được lưu truyền từ xưa, đến bây giờ đã được một hai trăm năm. Tôi chửi thầm, ngay cả bàn trong nhà Liễu Long Đình cũng là đồ cổ. Tôi nhìn quanh mấy bức tranh đồ dùng gia đình lớn lớn nhỏ nhỏ trong nhà họ, nếu tùy tiện lấy một món nào ra ngoài cũng có thể bán không ít tiền, xem ra Liêu Long Đình đúng là đại gia ngâm, sau này tôi không có tiên thì có thể kêu anh ta giúp tôi.
Sau bữa cơm, quản gia đã mua đầy đủ đồ dùng vẽ tranh mà tôi cần, chất đống trong phòng tôi. Trong núi này không có điện, Long Đăng và Kiều Nhi đã sớm về phòng ngủ, bám lấy Liễu Long Đình kể chuyện cho chúng nghe, tôi ở trong phòng một mình nhàm chán nên bắt đầu trải vải lên khung tranh, chuẩn bị đầy đủ trước, nhìn xem mai có thể bắt đầu vẽ tranh cho Liễu Liệt Vân hay không.
Đến khoảng mười giờ tối, Liễu Long Đình đẩy cửa phòng tôi, ngáp một cái, thấy tôi đang giày vò vải vẽ tranh thì bật cười, hỏi tôi thật sự học vẽ sao? Vãi chưởng, chẳng lẽ lúc nãy tôi nói tôi học vẽ, anh ta cho rằng tôi chém gió sao?
“Đương nhiên! Không thì anh ngôi đi, tôi lập tức vẽ anh cho anh xem!”
Liễu Long Đình còn đang buồn ngủ, nghe vậy thì lập tức tỉnh táo tinh thần, nói với tôi: “Được, vậy thì tôi chịu khổ một chút, làm mẫu nude cho cô" Nói rồi, Liễu Long Đình bắt đầu cởi cúc quần áo.
Tôi đang định kêu anh ta dừng lại, nhưng thấy anh ta đã lộ ra lõng ngực săn chắc, tôi chợt nhớ dáng người của anh ta rất tuyệt, vẽ xong chờ đến lúc khai giảng cho bạn cùng phòng xem rồi chém gió một chút, cũng rất có mặt mũi! Tôi lập tức vui vẻ dọn ghế cho Liễu Long Đình, dạy anh ta cách ngồi vừa quyến rũ lại không lộ rõ, sau đó bắt đầu vẽ cho anh ta.
Tôi chỉ định vẽ tranh thôi, nhưng không cuối cùng nhìn đường cong cơ bắp bóng loáng tinh xảo trên người anh ta, cổ họng tôi lại bắt đầu khô khốc, vừa vẽ vừa muốn thân thiết với anh ta.
“Tôi khát, cô đi rót nước cho tôi.” Liễu Long Đình nói.
Tôi vung bút vẽ lên, âm thầm mắng anh ta lắm chuyện. Lúc bưng nước lên cho Liễu Long Đình, anh ta câm ly nước uống cạn, sau đó kéo tay tôi lôi vào trong lòng, xoay người đè lên, đôi môi mềm mại dán lên môi tôi, dòng nước mát lạnh chảy vào miệng, đút cho tôi uống hết ly nước.
“Muốn sao?” Liễu Long Đình nói, cũng không chờ tôi đáp lời mà bế tôi lên giường, cởi cả giày cho tôi, ôm chân tôi rồi đè lên.
Buổi sáng thức dậy, trời đã sáng, tôi vừa vén rèm lên, chuẩn bị thu dọn bức tranh thì thấy bức tranh khỏa thân mà tối qua tôi vẽ cho Liễu Long Đình đã biến mất!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương