Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn / Tránh Ra Bảo Bảo Của Ta Là Xà Yêu)
Chương 22: Bạch Tiên
Đã là lúc nào rồi mà Liễu Long Đình còn đùa giỡn kiểu này! Tôi tức giận đến mức vỗ lên ngực anh ta, đang định nói anh ta có thể đứng đắn hơn được không, nhưng thấy Liễu Long Đình cau mày, lồng ngực phập phồng, phun ra một ngụm máu đỏ ngầu. Tôi lập tức hối hận, khẩn trương nhìn Liễu Long Đình, kêu anh ta chịu đựng một chút, tôi lập tức gọi cứu thương!
Liễu Long Đình không mở được mắt, khẽ lắc đầu: “Vô ích, dẫn tôi đi đi, tôi nghỉ ngơi một lát là được.”
Nói xong, thân thế anh ta bắt đầu trở nên hư ảo, dần dần biến thành con rắn nhỏ chỉ bằng chiếc đũa, không ngừng uốn éo thân thể vì đau đớn, khiến tôi vô cùng đau lòng. Tôi cuống quýt bế con rắn lên, chuẩn bị rời khỏi thôn. Chị kia ngây ra như phỗng nhìn thi hài của Chu Phú Quý, không chảy một giọt nước mắt mà còn nở nụ cười, quay sang vái lạy tôi, nói cảm ơn tôi đã diệt trừ tai họa cho thôn làng của họ. Chu Phú Quý này nên chết từ lâu rồi, hẳn ta vốn nên chết từ lâu! . Truyện Mạt Thế
Nếu Liễu Long Đình không sao thì tôi sẽ nói chuyện mấy câu với chị ấy, hỏi xem lúc trước chị ấy bị làm hại như thế nào, lỡ sau này có người truy cứu thì lỗi không phải là do Liễu Long Đình. Song bây giờ Liễu Long Đình đang bị thương nặng, tôi cũng không còn tâm trạng trò chuyện với chị ấy, chỉ nói mấy câu sau này sống yên bình rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi không về nhà mà thuê một phòng ở khách sạn trong huyện gần đây nhất nghỉ ngơi, cẩn thận lấy con rắn nhỏ vẫn nằm trong lòng mình ra rồi đặt lên nệm, nhìn nó đau đến mức không còn sức xoay người, năm run rẩy, tôi sợ hãi không dám chạm vào nó, sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, thâm nghĩ mình nên làm gì bây giờ? Bỗng nhiên, tôi nhớ tới Anh Cô. Anh Cô biết nhiều thứ hơn tôi, chắc chắn sẽ biết nên cứu Liễu Long Đình như thế nào.
Khi tôi gọi điện cho Anh Cô, có vẻ Anh Cô cũng không bận lắm, đùa hỏi tôi sao mà hiếu thảo vậy, từ sáng sớm đã gọi điện thoại chúc tết cho bà ấy. Tôi đi thẳng vào trọng điểm, nói không phải chúc tết mà là Liễu Long Đình bị thương, bây giờ tôi nên làm sao đây?
“Liễu Long Đình bị thương ư?” Anh Cô có vẻ rất kinh ngạc, sau đó lại cười: “Bị thương thế nào? Nêu nghiêm trọng thì cô đi tiệm thuốc mua thuốc chuột nhét vào miệng cậu ta, chẳng phải sẽ thoát khỏi cậu ta hay sao?”
Đừng nói sau lưng Liễu Long Đình còn có anh cả chị hai, nếu tôi giết anh ta thì chắc cũng chẳng còn mấy ngày đế sống, huống chi tôi cũng không muốn hạ độc giết chết Liễu Long Đình.
“Tôi nói nghiêm túc đấy. Anh Cô, bà có cách gì cứu Liễu Long Đình không?”
Nghe thấy giọng tôi có vẻ đứng đắn, Anh Cô cũng từ nói đùa trở nên lạnh lùng: “Yên tâm, cậu ta có thể tự lành, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.”
“Vậy cần bao lâu mới lành được?”
“Phải xem thương tích như thế nào, bị nặng thì ít ra cần một hai tháng” Nói xong, Anh Cô bỗng hỏi tôi: “Trước kia cô còn muốn thoát khỏi cậu ta mà, sao lần này lại quan tâm cậu ta vậy? Cô thích cậu ta rồi hả?”
“Anh Cô ơi, bà đừng hỏi nữa được không? Mau nói cho tôi biết có cách nào khác chữa khỏi cho Liễu Long Đình hay không đi. Tôi thấy anh ta đau đớn lắm, trong lòng tôi cũng khó chịu.”
Tôi không trả lời câu hỏi của Anh Cô. Bên kia, Anh Cô im lặng một hồi mới nói: “Tìm y tiên đi. Cô hỏi thăm xem chỗ đó có y tiên không, nếu gặp được người giỏi, lại thêm linh khí của Liễu Long Đình rất mạnh thì chỉ cần một hai ngày là khỏi.”
Không chờ tôi hỏi rõ ràng, Anh Cô đã cúp điện thoại. Tôi không rõ tại sao vừa rồi bà cụ này còn đang vui vẻ, sao tôi vừa quan tâm tới Liễu Long Đình, bà ấy đã lập tức biến sắc mặt? Chẳng lẽ bà ấy coi trọng Liễu Long Đình nên không muốn tôi thích Liễu Long Đình? Tuy nhiên lúc này tôi không rảnh suy nghĩ quá nhiều. Y tiên mà Anh Cô nói chính là tiên gia chỉ phụ trách khám bệnh. Chẳng qua bây giờ tôi ở xứ người, trong thời gian ngắn muốn tìm được y tiên thì khó biết mấy. Ngay khi tôi đang râu thì lễ tân khách sạn gọi điện thoại tới phòng tôi, nói có người muốn tìm tôi, tự xưng là thầy thuốc, Hoàng Tam Nương giới thiệu.
Nghe vậy, tôi kích động đứng dậy, vội vàng kêu họ mau lên đây. Hoàng Tam Nương quả nhiên là ghi hận cũng nhớ ơn, quả nhiên Liễu Long Đình không giúp nhầm người.
Tôi vừa cúp điện thoại không lâu thì tiếng gõ cửa vang lên. Tôi mở cửa ra, người bước vào là một ông lão tóc đã bạc phơ, bên cạnh ông ấy còn có thêm một ông lão khác cũng tóc bạc phơ.
“Con bé này thật bất lịch sự, nhìn gì mà nhìn hả? Còn không mau mời bọn ta vào phòng!” Ông lão đứng bên phải tức giận mắng tôi, lúc này tôi mới hoàn hồn, vội mời hai ông cụ vào phòng. Ông lão đứng bên trái áy náy cười nói với tôi: “Ông bạn già của tôi vốn nóng tính, nói chuyện thích trào phúng người ta, cô bé đừng để bụng nhé.”
Ông cụ này chính là người, còn ông cụ trào phúng kia là tiên. Bây giờ tôi còn chưa đạt tới cảnh giới vừa nhìn mặt đã biết nguyên thân của tiên là gì như Chu Phú Quý, hơn nữa ông ấy có thế cứu Liễu Long Đình, tôi nào dám để bụng, vội vàng mời hai ông cụ ngồi vào ghế, đi rót nước cho họ.
Thái độ của tiên gia khá là ngạo mạn, nhìn ai cũng thấy khó chịu. Khi thấy con rắn nhỏ nằm ngay đơ trên giường, ông ấy nhất thời bất mãn nói: “Đáng đời, ai bảo chúng bay thích thể hiện, đánh không lại mà còn đòi đánh. Cô bé này còn nhỏ đã dám dẫn tiên, chẳng lẽ không ai dạy cô nên phụ trợ cho tiên gia như thế nào sao? Cậu ta bị đánh ra nông nỗi này, cô phải chịu 80% trách nhiệm! Bây giờ xảy ra chuyện chỉ biết ủy thác Hoàng Tam Nương nhờ cậy tôi. Bà ta đã già lắm rồi, sao đám thanh niên các cô đều hư hỏng hết thế hả?”
Bà mẹ nó, vô duyên vô cớ bị chửi bới như thế này khó chịu lắm biết không? Tôi rất muốn giải thích, nhưng không phải chỉ nói một hai câu là giải thích rõ ràng, hơn nữa lỡ tiết lộ vụ Chu Phú Quý thì e răng hai ông lão này sẽ không chịu chữa trị cho Liễu Long Đình để tránh hiềm nghi. Thế là tôi dứt khoát nhận lỗi: “Ông tiên ơi, cháu biết lỗi rồi. Lần này cháu không hiểu rõ thực lực của bọn cháu nên xúi giục tiên gia của cháu đi đánh nhau với kẻ khác. Cháu xin ông, mong ông nể mặt ông với Liễu Long Đình đều là tiên gia mà giúp anh ấy bớt đau đớn với.”
“Hừ, loại tiểu bối vô danh như cô, cho cô gọi tôi là ông nội đều là coi trọng cô...” Ông tiên gia còn muốn mắng tôi một trận, nhưng bị ông cụ bên cạnh ông ấy ngăn cản, nói: “Lão Bạch, chúng ta chữa bệnh quan trọng hơn, ông giận dỗi một cô bé làm gì?”
Nói xong, ông cụ kêu tôi quay lưng đi, chốc lát là được. Tôi vội cảm ơn ông cụ, sau đó xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau lưng tôi vang lên tiếng âm âm như ép buộc nội tạng, còn có tiếng xương răng rắc, khiến tôi thót tim. Đang định lén lút quay đầu lại xem họ đã làm gì Liễu Long Đình thì phát hiện bên giường chỉ còn một mình ông cụ, con rắn nhỏ trông khỏe khoắn hơn nhiều, mở to mắt nói với ông cụ rằng đã làm phiền ông ấy.
“Không có gì đâu. Cậu muốn cảm ơn thì cảm ơn Hoàng Tam Nương với đệ tử xuất mã của cậu đi. Vừa rồi đệ tử xuất mã đã gánh tội giúp cậu, không thì lão Bạch chắc chắn sẽ nói mãi thôi” Nói đến đây, ông cụ đứng dậy chuẩn bị rời đi, nói với tôi: “Trong người tiên gia của cháu bị rót yêu khí, vừa rồi ông đã loại bỏ hết yêu khí rồi, tuy nhiên còn cần hai ngày để nghỉ ngơi. Hai ngày nay tiên gia của cháu sẽ bị sốt, nhưng không sao đâu, sốt xong thì sẽ khỏe mạnh trở lại”
Tôi vội kêu ông cụ ngồi lại một lát, ông cụ lắc đầu: “Hôm nay ông không rảnh, còn có mấy nhà cần đi khám. Ngày mai nhé? Ông sẽ liên lạc với các cháu ra ngoài trò chuyện. Ông sắp hết thời gian rồi, có những thứ không nỡ bỏ đi nên muốn giao cho các cháu.”
Tôi với ông cụ chưa từng gặp nhau, ông ấy muốn giao thứ gì cho tôi? Chẳng qua tôi vẫn gật đầu hứa hẹn với ông ấy. Sau khi tiễn ông cụ rời đi, tôi quay về phòng, một vòng tay nóng rực ôm chầm lấy tôi...
Liễu Long Đình không mở được mắt, khẽ lắc đầu: “Vô ích, dẫn tôi đi đi, tôi nghỉ ngơi một lát là được.”
Nói xong, thân thế anh ta bắt đầu trở nên hư ảo, dần dần biến thành con rắn nhỏ chỉ bằng chiếc đũa, không ngừng uốn éo thân thể vì đau đớn, khiến tôi vô cùng đau lòng. Tôi cuống quýt bế con rắn lên, chuẩn bị rời khỏi thôn. Chị kia ngây ra như phỗng nhìn thi hài của Chu Phú Quý, không chảy một giọt nước mắt mà còn nở nụ cười, quay sang vái lạy tôi, nói cảm ơn tôi đã diệt trừ tai họa cho thôn làng của họ. Chu Phú Quý này nên chết từ lâu rồi, hẳn ta vốn nên chết từ lâu! . Truyện Mạt Thế
Nếu Liễu Long Đình không sao thì tôi sẽ nói chuyện mấy câu với chị ấy, hỏi xem lúc trước chị ấy bị làm hại như thế nào, lỡ sau này có người truy cứu thì lỗi không phải là do Liễu Long Đình. Song bây giờ Liễu Long Đình đang bị thương nặng, tôi cũng không còn tâm trạng trò chuyện với chị ấy, chỉ nói mấy câu sau này sống yên bình rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi không về nhà mà thuê một phòng ở khách sạn trong huyện gần đây nhất nghỉ ngơi, cẩn thận lấy con rắn nhỏ vẫn nằm trong lòng mình ra rồi đặt lên nệm, nhìn nó đau đến mức không còn sức xoay người, năm run rẩy, tôi sợ hãi không dám chạm vào nó, sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, thâm nghĩ mình nên làm gì bây giờ? Bỗng nhiên, tôi nhớ tới Anh Cô. Anh Cô biết nhiều thứ hơn tôi, chắc chắn sẽ biết nên cứu Liễu Long Đình như thế nào.
Khi tôi gọi điện cho Anh Cô, có vẻ Anh Cô cũng không bận lắm, đùa hỏi tôi sao mà hiếu thảo vậy, từ sáng sớm đã gọi điện thoại chúc tết cho bà ấy. Tôi đi thẳng vào trọng điểm, nói không phải chúc tết mà là Liễu Long Đình bị thương, bây giờ tôi nên làm sao đây?
“Liễu Long Đình bị thương ư?” Anh Cô có vẻ rất kinh ngạc, sau đó lại cười: “Bị thương thế nào? Nêu nghiêm trọng thì cô đi tiệm thuốc mua thuốc chuột nhét vào miệng cậu ta, chẳng phải sẽ thoát khỏi cậu ta hay sao?”
Đừng nói sau lưng Liễu Long Đình còn có anh cả chị hai, nếu tôi giết anh ta thì chắc cũng chẳng còn mấy ngày đế sống, huống chi tôi cũng không muốn hạ độc giết chết Liễu Long Đình.
“Tôi nói nghiêm túc đấy. Anh Cô, bà có cách gì cứu Liễu Long Đình không?”
Nghe thấy giọng tôi có vẻ đứng đắn, Anh Cô cũng từ nói đùa trở nên lạnh lùng: “Yên tâm, cậu ta có thể tự lành, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi.”
“Vậy cần bao lâu mới lành được?”
“Phải xem thương tích như thế nào, bị nặng thì ít ra cần một hai tháng” Nói xong, Anh Cô bỗng hỏi tôi: “Trước kia cô còn muốn thoát khỏi cậu ta mà, sao lần này lại quan tâm cậu ta vậy? Cô thích cậu ta rồi hả?”
“Anh Cô ơi, bà đừng hỏi nữa được không? Mau nói cho tôi biết có cách nào khác chữa khỏi cho Liễu Long Đình hay không đi. Tôi thấy anh ta đau đớn lắm, trong lòng tôi cũng khó chịu.”
Tôi không trả lời câu hỏi của Anh Cô. Bên kia, Anh Cô im lặng một hồi mới nói: “Tìm y tiên đi. Cô hỏi thăm xem chỗ đó có y tiên không, nếu gặp được người giỏi, lại thêm linh khí của Liễu Long Đình rất mạnh thì chỉ cần một hai ngày là khỏi.”
Không chờ tôi hỏi rõ ràng, Anh Cô đã cúp điện thoại. Tôi không rõ tại sao vừa rồi bà cụ này còn đang vui vẻ, sao tôi vừa quan tâm tới Liễu Long Đình, bà ấy đã lập tức biến sắc mặt? Chẳng lẽ bà ấy coi trọng Liễu Long Đình nên không muốn tôi thích Liễu Long Đình? Tuy nhiên lúc này tôi không rảnh suy nghĩ quá nhiều. Y tiên mà Anh Cô nói chính là tiên gia chỉ phụ trách khám bệnh. Chẳng qua bây giờ tôi ở xứ người, trong thời gian ngắn muốn tìm được y tiên thì khó biết mấy. Ngay khi tôi đang râu thì lễ tân khách sạn gọi điện thoại tới phòng tôi, nói có người muốn tìm tôi, tự xưng là thầy thuốc, Hoàng Tam Nương giới thiệu.
Nghe vậy, tôi kích động đứng dậy, vội vàng kêu họ mau lên đây. Hoàng Tam Nương quả nhiên là ghi hận cũng nhớ ơn, quả nhiên Liễu Long Đình không giúp nhầm người.
Tôi vừa cúp điện thoại không lâu thì tiếng gõ cửa vang lên. Tôi mở cửa ra, người bước vào là một ông lão tóc đã bạc phơ, bên cạnh ông ấy còn có thêm một ông lão khác cũng tóc bạc phơ.
“Con bé này thật bất lịch sự, nhìn gì mà nhìn hả? Còn không mau mời bọn ta vào phòng!” Ông lão đứng bên phải tức giận mắng tôi, lúc này tôi mới hoàn hồn, vội mời hai ông cụ vào phòng. Ông lão đứng bên trái áy náy cười nói với tôi: “Ông bạn già của tôi vốn nóng tính, nói chuyện thích trào phúng người ta, cô bé đừng để bụng nhé.”
Ông cụ này chính là người, còn ông cụ trào phúng kia là tiên. Bây giờ tôi còn chưa đạt tới cảnh giới vừa nhìn mặt đã biết nguyên thân của tiên là gì như Chu Phú Quý, hơn nữa ông ấy có thế cứu Liễu Long Đình, tôi nào dám để bụng, vội vàng mời hai ông cụ ngồi vào ghế, đi rót nước cho họ.
Thái độ của tiên gia khá là ngạo mạn, nhìn ai cũng thấy khó chịu. Khi thấy con rắn nhỏ nằm ngay đơ trên giường, ông ấy nhất thời bất mãn nói: “Đáng đời, ai bảo chúng bay thích thể hiện, đánh không lại mà còn đòi đánh. Cô bé này còn nhỏ đã dám dẫn tiên, chẳng lẽ không ai dạy cô nên phụ trợ cho tiên gia như thế nào sao? Cậu ta bị đánh ra nông nỗi này, cô phải chịu 80% trách nhiệm! Bây giờ xảy ra chuyện chỉ biết ủy thác Hoàng Tam Nương nhờ cậy tôi. Bà ta đã già lắm rồi, sao đám thanh niên các cô đều hư hỏng hết thế hả?”
Bà mẹ nó, vô duyên vô cớ bị chửi bới như thế này khó chịu lắm biết không? Tôi rất muốn giải thích, nhưng không phải chỉ nói một hai câu là giải thích rõ ràng, hơn nữa lỡ tiết lộ vụ Chu Phú Quý thì e răng hai ông lão này sẽ không chịu chữa trị cho Liễu Long Đình để tránh hiềm nghi. Thế là tôi dứt khoát nhận lỗi: “Ông tiên ơi, cháu biết lỗi rồi. Lần này cháu không hiểu rõ thực lực của bọn cháu nên xúi giục tiên gia của cháu đi đánh nhau với kẻ khác. Cháu xin ông, mong ông nể mặt ông với Liễu Long Đình đều là tiên gia mà giúp anh ấy bớt đau đớn với.”
“Hừ, loại tiểu bối vô danh như cô, cho cô gọi tôi là ông nội đều là coi trọng cô...” Ông tiên gia còn muốn mắng tôi một trận, nhưng bị ông cụ bên cạnh ông ấy ngăn cản, nói: “Lão Bạch, chúng ta chữa bệnh quan trọng hơn, ông giận dỗi một cô bé làm gì?”
Nói xong, ông cụ kêu tôi quay lưng đi, chốc lát là được. Tôi vội cảm ơn ông cụ, sau đó xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau lưng tôi vang lên tiếng âm âm như ép buộc nội tạng, còn có tiếng xương răng rắc, khiến tôi thót tim. Đang định lén lút quay đầu lại xem họ đã làm gì Liễu Long Đình thì phát hiện bên giường chỉ còn một mình ông cụ, con rắn nhỏ trông khỏe khoắn hơn nhiều, mở to mắt nói với ông cụ rằng đã làm phiền ông ấy.
“Không có gì đâu. Cậu muốn cảm ơn thì cảm ơn Hoàng Tam Nương với đệ tử xuất mã của cậu đi. Vừa rồi đệ tử xuất mã đã gánh tội giúp cậu, không thì lão Bạch chắc chắn sẽ nói mãi thôi” Nói đến đây, ông cụ đứng dậy chuẩn bị rời đi, nói với tôi: “Trong người tiên gia của cháu bị rót yêu khí, vừa rồi ông đã loại bỏ hết yêu khí rồi, tuy nhiên còn cần hai ngày để nghỉ ngơi. Hai ngày nay tiên gia của cháu sẽ bị sốt, nhưng không sao đâu, sốt xong thì sẽ khỏe mạnh trở lại”
Tôi vội kêu ông cụ ngồi lại một lát, ông cụ lắc đầu: “Hôm nay ông không rảnh, còn có mấy nhà cần đi khám. Ngày mai nhé? Ông sẽ liên lạc với các cháu ra ngoài trò chuyện. Ông sắp hết thời gian rồi, có những thứ không nỡ bỏ đi nên muốn giao cho các cháu.”
Tôi với ông cụ chưa từng gặp nhau, ông ấy muốn giao thứ gì cho tôi? Chẳng qua tôi vẫn gật đầu hứa hẹn với ông ấy. Sau khi tiễn ông cụ rời đi, tôi quay về phòng, một vòng tay nóng rực ôm chầm lấy tôi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương