Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong
Chương 120: 120: Không Thích Anh
Lâm Doãn làm gì có hứng thú nghe hắn nói, chính xác hơn người bị tổn thương trong phương diện tình cảm như cô thật sự không thể nào có can đảm yêu thêm lần nào nữaHuống chi đối phương lại là kẻ ưu tú lại đào hoa như Bạch Dạ Phi LongHắn nắm chặt lấy ép buột cô đau đớn mặt đối mặt với mìnhAnh phải làm gì thì em mới tin tình cảm anh dành cho em là thật không phải trêu đùa?Cô xoay mặt đi nơi khác, muốn thoát khỏi ma trảo nhưng không cách nào làm đượcCô đâu cần tình yêu của hắn, làm gì cũng vô dụngBuông tôi raBạch Dạ Phi Long giữ nguyên tư thế như đang đợi chờ câu trả lời từ côLâm Doãn tặc lưỡi gượng ép trả lờiTôi biết đàn ông chỉ là muốn đạt được những thứ tạm thời mình chưa có được, khi đã đạt được thì sẽ xem như phế vật mà vứt bỏ.Anh đối với tôi chẳng qua cũng chỉ là nhất thời tìm được thứ mới mẻ nhất thời cao hứng ...Anh đã nói rất nhiều lần mình rất nghiêm túc không phải chơi đùa sao em cứ không chịu hiểu?Bạch Dạ Phi Long khó chịu ra mặt, vô tình cũng khiến Lâm Doãn nổi đoáCô thét vào mặt hắnTôi cũng đã nói tôi không hề thích anh, sao anh vẫn cứ đeo bám mãi, không hiểu tiếng người hay anh bị điếc.Vậy thì để tôi nói lại lần cuối, tôi không thích anh, cả đời này là như vậy, kiếp sau vẫn cứ như vậy.Không thích, không thích, không thích ...!ưmHắn cuối đầu ngậm chặt miệng mụ điên đang gào thét không dứt là côCắn mạnh vào đôi môi mềm mại như muốn trừng phạt những điều vừa nóiLâm Doãn bị đau nhíu mày dùng hết sức đẩy lồ ng ngực rắn chắc kia nhưng hắn thật đúng với câu nói vững như bàn thạchHệt như bức tường bê tông kiên cố chẳng thể làm lung layCuộn tròn tay đấm vài quyền nhưng vẫn không hề hấnTiếp theo đó là cào cấu như mèo hắn vẫn cứ hônHắn luồng đôi tay to lớn qua eo cô khiến cơ thể cô áp sát vào ngực hắn không chút kẽ hởVật t.r.ư.ớ.n.g to kia cũng tự do ma sát vào người dưới thânLâm Doãn cứng đờ tay túm chặt lấy cái áo của hắn quên mất cả việc đánh trảCô quên cả việc hô hấpHôn lâu nhưng cô vẫn cắn răng làm hắn không tài nào tiến vào bên trongNhưng Bạch Dạ Phi Long cũng chẳng hề khó chịu, càng không làm cô đau đớnHắn dùng 1 tay kéo khoá cái váy cô đang mặc luồng vào bên trong xốc áo ngoài cô lênĐồi núi trập trùng ẩn dưới cái áo bra màu đen xuất hiệnHắn đưa tay nhào nặn 1 bên, Lâm Doãn hốt hoảng xen lẫn giận dữ mà mất bình tĩnhBỏ ra ...!ưn ...Nhân lúc cô hé mở mắng chửi, hắn nhanh chóng đưa lưỡi vào càn quét khắp nơiNuốt hết ngọt ngào cô đang cất giữGiờ phút này cô thật sự muốn cắn đứt cái lưỡi của tên khốn kiếp này nhưng cô mệt thở không ra hơi, dù không muốn những vẫn phải yên lặng nhìn hắn đùa bỡnRời khỏi môi cô, hắn lướt xuống cổ nhiệt tình tạo vô số ấn kýTiến đến nơi nhấp nhô kia hắn dùng miệng đẩy nơi bảo hộ vướng víu kia lênNơi căng tròn trắng trẻo nào đó liền xuất hiện1 bên hắn dùng tay xoa bóp, 1 bên hôn miên man xung quanh, cũng tạo ra vô vàn ấn kýƯm ...!tên khốn kiếp ...!này ...!bỏ ra ...!dừng cái trò này ngay ...!ahhh ...!cho tôiLâm Doãn cố mắng chửi, 2 tay cô để lên vai hắn dùng sức lực yếu ớt mà đẩyBàn tay to bắt được quả cherry thuận tiện vo nắn, còn 1 bên cưng chiều l.i.ế.m m.ú.t như 1 đứa trẻ1 tay còn lại hắn luồng vào qu@n lót cùng màu tìm kiếm gì đóChân cô bị người hắn đè ép chẳng thế tung 1 cước lên gương mặt tuấn tú kia, còn để hắn thừa cơ chạm vào nơi riêng tưLâm Doãn loạn cào càoKhông! Khốn kiếp ...!anh bỏ bàn tay bẩn thiểu đó ra nhanh ...!ư ...!nga~Rõ ràng đang muốn mắng chửi nhưng âm thanh phát ra lại r.ê.n r.ỉ không thôiCăn phòng chỉ nghe thấy tiếng cô ngâm nga và tiếng hắn chạm vào côDưới chân 1 dòng nước trong lành như suối tuông raBàn tay hắn to lớn những vẫn bị ư.ớ.t s.ũ.n.g.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
