Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong
Chương 135: 135: Gia Tộc Họ Khương Mộc
Lâm Doãn thở dài, cô ngồi xuống vuốt ve Tiểu Hắc đang run rẩyThái độ của cô làm Khương Mộc Chính Huy tay đang nắm cây gậy dùng lực súyt chút bóp nátPhu nhân của ông, bà Lâm Phi Kiều ở bên cạnh vuốt ngực để chồng mình nguôi giậnHoả sắp hạ thì cô lại châm thêm dầuChỉ vừa mới bước chân vào khuôn viên, còn chưa kịp vào nhà mà ba đã như thế rồi làm sao có thể nói chuyện nghiêm túc đây?Ông nghe cô nói vậy, cơn nóng giận liền bùng phátGiơ ngón tay trỏ về phía cô con gái rượu đang vuốt ve con chó không thèm để ý đến ba mìnhMày ...!mày ...!phản rồi, bà nhìn đứa con bà sinh ra đi, xem nó dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôiÔng nhìn về phía Lâm Doãn rồi lại nhìn vợ mình, nếu không phải ông còn khoẻ mạnh chắc lúc này đã ngất đi lâu rồiKhương Mộc phu nhân thật chẳng biết nên làm gì, 2 cha con nhà này cứ mỗi lần gặp nhau đều như nước với lửaBà chỉ còn cách vuốt ngực để ông nguôi giậnNhưng người nóng tính như Khương Mộc Chính Huy sao có thể dễ dàng nén đi lửa giận trong người.Ông vung cây gậy trong tay ném thật mạnh về phía Lâm DoãnCô né được, cây gậy cũng vỡ nát thành từng mảnhGỗ mục rồi, ném cái nhẹ liền gẫy, chắc là do ba keo kiệt dùng hoài 1 cây mấy năm nay đóCô mở miệng châm chọcKhả năng chọc tức của Lâm Doãn đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắtChỉ thấy Khương Mộc lão gia như con hổ bị nắm phải đuôiMắt long lên sòng sọc, gân xanh cũng nổi lênKhương Mộc Lâm Doãn ...!mày ...!người đâu ...!người đâu, mau tống cổ nó ra ngoài cho tôi!!!Được rồi, đã 3 năm rồi con mới về nhà, ông đừng có như vậy được không Vợ ông thống thiết cầu xinMấy năm nay và nhớ con đến phát điên, không ngày nào không trông ngóng cô trở vềLuôn muốn đi thăm nhưng lại không thể làm trái ý của Khương Mộc lão gia đượcHôm nay không hẹn mà quay về, bà kinh hỉ xúc động không thôi.Nhưng tại sao cái viễn cảnh này cứ phải xuất hiện, phá nát niềm vui nhỏ bé của bà kia chứThấy vợ mình rưng rưng, ông dù tức muốn trào máu nhưng vẫn cố kìm nénLà đàn ông không được để người phụ nữ của mình rơi lệCô thấy mẹ đau khổ cũng dừng lạiLâm Doãn đứng lên tiến đến gầnBa, mẹ ...!con gái về rồiKhương Mộc lão gia không nói gì nữa, hừ nhẹ rồi bước vào trong nhàBảo vệ và người làm trong nhà cũng chẳng thấy 1 aiVì đơn giản là lúc nãy Yang đã âm thầm cho người ra lệnh dù có nghe bất cứ tiếng động gì cũng phải vờ như không ngheCòn thông báo với mọi người, tiểu thư nhà họ Khương Mộc đã vềTại phòng ăn gia đình ________Khương Mộc phu nhân nhiệt tình gắp thức ăn cho cô, từ khi cô rời khỏi chưa bao giờ bà vui vẻ như hôm nayDoãn Doãn của mẹ, con ăn nhiều vào, đã ốm như thế rồi sao?Chồng bà thấy thế cũng liền im lặng, sợ bản thân sẽ nói những lời khiến bà không vuiMà Lâm Doãn cũng có suy nghĩ như thếKhông khí im lặng bao trùm khiến ai cũng đều khó xửKhương Mộc phu nhân liền tìm chủ đềHaha ...!Doãn Doãn, hôm nay con về đây là muốn thăm ba mẹ hay là vẫn còn chuyện gì khác?Ha ...!chắc là vì vô dụng nên bị công ty sa thải, liền không biết xấu hổ mới về ...Ông à bà nhắc khéoKhương lão gia ......3 năm trước vào 1 đêm mưa tầm tả, cô cũng đã gây gổ với baba 1 trận ầm ĩĐồ đạc quý giá đều bị 2 người làm hỏng, chỉ vì cô cứng đầu không chịu nghe lờiĐứa bất hiếu như cô ông cũng đã bảo rằng nếu không ngoan ngoãn thì cút ra ngoàiLòng tự tôn quá cao, cô chẳng đem theo gì lao ra khỏi nhà hoà vào làn mưa mà biến mấtTừ đó cô bỏ đi cái họ Khương Mộc, dùng tên mà nổ lực sinh tồn ở thành phố PTự mình bước đến vị trí hiện tạiGia tộc lớn đương nhiên có kẻ thù, vậy nên con cháu trong gia tộc trừ khi trưởng thành hoặc bản thân mong muốn sẽ không được lộ diện với bên ngoàiVậy nên chẳng ai biết cô là aiCô cực khổ như thế, chẳng qua là vì làm trái ý gia đình không muốn lấy chồng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
