Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong
Chương 140: 140: Buông Ra!!!
Bạch Dạ Phi Long lao đến như 1 cơm gió, bàn tay to vươn dài nắm chặc lấy cái miệng đang luyên huyên không ngừng của tên kia nhấc bổng anh ta lên, ánh mắt hắn tràn ngập sự rét lạnh của địa ngụcNgay cả người phụ nữ của hắn cũng dám có ý đồ? hắn thật sự muốn xé xác tên này ngay tại đâyAnh ta không thở được nắm lấy cổ tay hắn giãy giụa không ngừng hệt như con cá bị mắc lướiNước mắt trào ra không ngừng, gương mặt cũng đỏ lên vì thiếu dưỡng khíNhưng chẳng thể làm Bạch Dạ Phi Long dâng lên 1 tia thương xótĐến khi anh ta trợn to đôi mắt trắng dã, sắp ngất đi hắn liền 1 lần nữa ném bay anh ta điLâm Doãn không biết từ khi nào đã ngồi lại bàn ăn, vô tư thưởng thức món tráng miệngBị máu của tên này dính vào tay hắn, Bạch Dạ Phi Long nhíu mày đi đến bên cô cầm chai rượu đổ lên tay rồi lấy cái khăn trên bàn ăn lau điTên đó khi đã hít đủ hơi thở của sự sống liền run rẩy bò ra ngoài vì hắn sợ đến mức không đứng lên đượcVừa bò ra được tới cửa thì chẳng ai nghe thấy tiếng gì nữaBạch Dạ Phi Long nắm lấy cổ tay trắng kéo Lâm Doãn đứng lênCô kêu đau trừng đôi mắt to về phía hắnBỏ ra, tên điên này!Hắn vẫn như cũ không thèm để ý, lôi cô ra ngoàiLâm Doãn mang giày cao gót vẫn không theo kịp bước chân của hắn, súyt té vài lầnCô vùng vằngAnh nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy, may bỏ ra coi!!!Tay bị nắm đau điếng, hắn muốn bẻ gãy tay cô hay sao?Tay còn lại cô cố sức cào cấu để hắn biết đau mà buông ra, nhưng hắn vẫn như cũ chẳng màng đếnHọ dùng thang máy đi xuống sãnh, lúc này cô mới để ý nơi này chẳng có ai ngoài cô và hắnTên này đã làm gì?Buông ra mau!!!Hắn nhét cô vào ghế sau chiếc Lamboghini của mình, Lâm Doãn chao đảo 1 hồi ngồi dậy định bước ra ngoài thì hắn đã đạp chân ga rời khỏi nhà hàngLâm Doãn điên cuồng đập cửa xe, còn liên tục gào thétCái tên điên này anh mở cửa cho tôi, mau dừng xe lại, tôi nói anh mau dừng xe lại có nghe thấy không!!!Cô thật sự rất tức giậnĐi xem mắt vốn dĩ theo kế hoạch phải cùng nhau thưởng thức buổi tối vui vẻ mới đúngKhông ngờ tên rác rưởi kia dám nhìn xem cô như gái bán hoa còn nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉNhư vậy cũng thôi đi, người chịu sỉ nhục là côTên này lại từ đâu xông ra nổi điên với cô làm gì?_________Xe dừng lại trước cửa căn biệt thự hôm trước hắn đưa cô vềBạch Dạ Phi Long xuống xe mở cửa xe sau rồi kéo cô đang vùng vẫy trong xe ra ngoàiLâm Doãn cởi đôi giày cao gót ném về phía hắnBạch Dạ Phi Long giơ tay che chắnĐợi cô ném xong thì nắm tay kéoĐôi chân thon của cô chạm mặt đất toàn là sỏi có chút đau, nhưng vẫn cố muốn thoát khỏiCô dùng nắm đấm nhỏ đả loạn vào người hắn nhưng tay lại không thể nào chạm được vào đối phươngCái tên vô lại ! anh cút cho tôi!!!Hết cách, cô dùng chân mà đáSỏi trên đất cũng bay tán loạn, đồng thời cũng khiến chân cô lắm lem bùn đất, có chút sưng lênBạch Dạ Phi Long kéo cô vào biệt thự hướng phòng ngủ trên tầng mà điÁch ! buông ra, hỗn đản, chết tiệt!!!Chân cô bị trầy xướt nên cảm thấy rất đau rát, vậy mà hắn chẳng thèm bận tâmĐôi mắt bừng bừng lửa giận, tròng mắt còn vương vài tơ máu trông rất đáng sợVào trong phòng ngủ, hắn ném cô lên cái giường lớnLâm Doãn ngã sóng soài nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnhChung quanh cô có bao nhiêu đồ vật thì cô liền ném bấy nhiêu thứ về phía hắnĐừng qua đây, tôi bảo anh đừng có qua đây có nghe thấy không!!!Bạch Dạ Phi Long dùng tay gạt những thứ đó sang 1 bên, lao lên giườngLâm Doãn sợ muốn chết, thấy cửa phòng vẫn còn mở cô lồm cồm ngồi dậy định chạy đi thì hắn đã nhanh chóng ấn cô xuống giườngBuông ra, mau buông ra cho tôi!!!Cô đánh loạn lên lồng ngực hắnBạch Dạ Phi Long dùng 1 tay khoá trụ 2 tay cô rồi kéo chúng lên đầu giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
