Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 105: Lời mời thứ hai của Lã Nguyệt Hồng (1 +2)



"Bắt đầu đi, tiếp tục mô phỏng thực chiến."

Sau khi cởi chiếc áo khoác ngoài ra, Phương Hạo Vân không nói những câu dư thừa nữa, mà trực tiếp nói thẳng vào đề.

"Hạo Vân, cẩn thận nhé, mấy hôm nay chị đã tiến bộ nhiều đấy."

Nói xong, cơ thể Trần Thanh Thanh chỉ hơi khẽ động đã xông qua, đánh một quyền, tuy nhìn thì thấy rất chậm rãi, nhưng thật ra lại nhanh như chớp giật. Đó chính là bộ quyền pháp mà cô mới lãnh ngộ được gần đây, lấy chậm để nhanh, lấy sau để đến trước, sức sát thương cũng tương đối mạnh.

"Khá lắm, có ý nghĩa…!"

Phương Hạo Vân vui vẻ cười, bóng hắn vút qua, không lui mà còn tiến. Ngã người lên phía trước, tiếp chiêu.

Trần Thanh Thanh chỉ cảm thấy mắt mình như bị hoa đi, quyền pháp đã bị Phương Hạo Vân đỡ được. Nhưng Trần Thanh Thanh không hề hoảng loạn, chuyện này cô đã sớm dự liệu trước. Chỉ thấy bóng dáng cô khẽ trượt, trong chớp mắt, cơ thể đã di chuyển ngang qua, nắm đấm vung trực tiếp vào tay của Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân cúi thấp người xuống, thu quyền xuất chưởng, bàn tay từ từ mở ra, né được nắm đấm của Trần Thanh Thanh. Trần Thanh Thanh không vì vậy mà bỏ cuộc, lợi dụng ưu thế của bước trượt, cô cứ bám lấy Phương Hạo Vân không tha, chiêu nào cũng đánh vào chỗ hiểm của hắn.

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, một chưởng đưa ra, đã khóa được cánh tay của Trần Thanh Thanh.

Trần Thanh Thanh vẫn không hề có chút sợ hãi, vẻ mặt không thay đổi, cánh tay khẽ run, một luồng khí ập về phía Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân có chút kinh ngạc, không ngờ Trần Thanh Thanh lại tiến bộ nhanh như vậy. Thông thường mà nói, gặp phải đòn tấn công này, Phương Hạo Vân sẽ dùng nội lực tấn công lại. Nhưng do nội công của Trần Thanh Thanh chưa đủ mạnh, hắn sợ nếu ra tay sẽ dễ khiến cô bị tổn thương.

Cuộc đại chiến của Trần Thanh Thanh sắp đến rồi, không thể để cô bị thương được.

Lòng nghĩ vậy, Phương Hạo Vân mau chóng buông lỏng tay ra, chân trượt qua, thân thể hắn trong chớp mắt đã thoát ra khỏi phạm vi tấn công của Trần Thanh Thanh.

Đều cùng là một bước trượt, thế mà khoảng cách chênh lệch giữa hai người lại quá lớn. Trần Thanh Thanh cố gắng đuổi theo, cũng không thể nào đuổi kịp Phương Hạo Vân.

"Vẫn chưa được lắm…!"

Trần Thanh Thanh thu lại thế võ. Sắc mặt có vẻ không vui, dường như lòng tin đã bị giảm sút.

Phương Hạo Vân trầm giọng nói:

"Chị à, đừng có nhụt chí, mấy hôm nay chị đã tiến bộ rất nhiều, có thể nói là một ngày đi được ngàn dặm. Phải công nhận là, năng lực lãnh ngộ võ thuật của chị đến em còn phải kinh ngạc nữa là. Cứ tiếp tục theo tốc độ này, đến dịp tết nguyên đán. Chị tuyệt đối có thể so tài với Tần Tử Hoa."

Nghe Phương Hạo Vân nói thế, đôi mắt vốn đang ảm đạm của Trần Thanh Thanh bỗng trở nên rạng rỡ hẳn:

"Hạo Vân, em thấy chị tiến bộ nhanh vậy, có thật là đánh bại được Tần Tử Hoa không ?"

Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu, nói:

"Em nói thật, em rất có lòng tin với chị, nhưng chị không được lười biếng nhé, tuy chị có tính lãnh ngộ cao, nhưng võ nghệ là phải được tích lũy. Chứ không phải trong một sớm một chiều mà luyện thành được."

"Uhm, chị hiểu rồi…!"

Nói đến đây, ánh mắt của Trần Thanh Thanh như có chút gian giảo. Đột nhiên cô hỏi:

"Hạo Vân, em có thể nói cho chị biết, em đã luyện công từ năm bao nhiêu tuổi không ?"

Phương Hạo Vân ngẩn người ra, tính toán kỹ càng, số ngày tháng luyện võ của hắn cũng không ít, nhưng nếu thật sự tính toán thì, cũng đã được ba năm rồi. Trong ba năm gặp dì Bạch này, mới thật sự là những ngày tháng hắn luyện võ. Bởi vì chính là dì Bạch đã dẫn dắt hắn đi vào con đường võ thuật thật sự.

Nghĩ đến đây, hắn lại chợt nhớ đến Dì Bạch đã rời khỏi Hoa Hải, cũng chẳng biết chân khí của dì đã hồi phục chưa. Cũng không biết là đến khi nào dì mới trở về.

"Hạo Vân, em có tâm sự à ?"

Trần Thanh Thanh hiếu kỳ hỏi:

"Xem ánh mắt của em kìa, như là đang nhớ về ai hả ?"

Phương Hạo Vân khẽ giật mình, phải công nhận, giác quan thứ sáu của người phụ nữ có khi cũng rất chuẩn. Hắn khẽ cười, lạnh nhạt nói:

"Không có gì. Bây giờ chị tự luyện tập nhé, em sẽ ngồi một bên chỉ dẫn thêm."

Trần Thanh Thanh cứ luôn cảm thấy trong lòng Phương Hạo Vân có tâm sự, nhất là đôi mắt sâu thăm thẳm đó, cứ luôn khiến người khác cảm thấy, bên trong ẩn chứa rất nhiều chuyện.

Lúc này đang là lúc cấp bách. Nên cô không tiện nhiều chuyện. Để tâm trạng của mình ổn định lại. Trần Thanh Thanh lại bắt đầu đánh quyền. Phương Hạo Vân nghiêm túc nhìn kỹ từng chiêu từng thức của cô, cũng có lúc giúp cô điều chỉnh lại một số động tác và cách hít thở chưa được đúng lắm.

Có danh sư chỉ dạy, lại thêm Trần Thanh Thanh có ngộ tính cao. Nên cứ mỗi ngày huấn luyện, cô đều học được rất nhiều điều hữu ích. Những ngày tháng này, võ công của cô đã tiến bộ gấp mấy lần. Vì vậy, Phương Hạo Vân cũng cảm thấy vui mừng.

Việc huấn luyện đặc biệt đã xong, Trần Thanh Thanh có ý muốn mời Phương Hạo Vân ăn một bữa cơm, để cám ơn hắn đã tận tình chỉ dạy cho cô, thế nhưng lại bị Phương Hạo Vân khéo léo từ chối.

Vốn dĩ hắn đã hứa với Lã Nguyệt Hồng là phải tránh xa Trần Thanh Thanh ra, lần này hắn trái lời, là do bất đắc dĩ. Nên ngoài thời gian tập huấn ra, hắn không muốn có thêm bất cứ tiếp xúc nào với Trần Thanh Thanh.

Nhìn phía sau lưng của Phương Hạo Vân, Trần Thanh Thanh tức giận, thì thầm nói:

"Có gì mà làm giá dữ vậy, có biết bao nhiêu nam sinh đang xếp hàng dài để mời mình ăn cơm ? Ai thèm hắn chứ."

Ngoài ra, Trần Thanh Thanh có chút nghi ngờ, cô cảm nhận rất rõ, khoảng thời gian này hình như Phương Hạo Vân có ý muốn trốn tránh cô. Ngoại trừ thời gian huấn luyện ra, hắn không hề có giao tiếp gì với cô cả. Hơn nữa, trong hai tiếng đồng hồ huấn luyện, hắn đều thực hiện rất đúng giờ, không lệch một phút, cũng không ít hơn một giây.

"Chẳng lẽ mình là cọp cái sao ?"

Trần Thanh Thanh tự hỏi:

"Mình có ăn thịt người sao ?"

Cô nào đâu biết, đó đều là ý tốt của mẹ cô.

Vừa bước ra khỏi cửa ký túc xa nghiên cứu sinh, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của Lã Nguyệt Hồng:

"Hạo Vân, cô đang ở quán trà Điển Nhã gần trường của con, con qua gặp cô một chút, cô có chuyện muốn bàn với con."

Phương Hạo Vân trong lòng không được vui, cũng may là mình không nhận lời mời ăn tối với Trần Thanh Thanh.

"Dạ, con cũng đang ở trường, con sẽ qua ngay."

Phương Hạo Vân trước giờ vẫn rất kính trọng bậc trưởng bối, chỉ cần họ không quá đáng với hắn.

"Cô ơi, cô tìm con à ?"

Phương Hạo Vân bước vào quán trà Điển Nhã, tìm thấy Lã Nguyệt Hồng đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ. Nhìn bình trà trên bàn, nghe mùi thơm phảng phất đã có thể đoán ngay đó là trà Long Tĩnh thượng hạng. Tiếc là không phải hồng trà, trời lạnh như thế, uống hồng trà vẫn ngon hơn nhiều.

"Hạo Vân, con đến rồi à, ngồi đi."

Lã Nguyệt Hồng đeo một chiếc kiếng đen to đùng, trước lúc đó hình như bà đang nghĩ gì đó, cho đến khi Phương Hạo Vân lên tiếng, bà mới sực tỉnh lại, tháo chiếc kiếng đen xuống, cười khiêm tốn.

rong lúc nói chuyện, Lã Nguyệt Hồng đưa một cốc trà nóng hổi đến trước mặt Phương Hạo Vân:

"Lần trước đến quán café, cô thấy con hình như không thích uống café cho lắm, nên lần này cô đã chọn quán trà. Cô quen ông chủ ở đây, trà cũng khá ngon đấy."

Phương Hạo Vân thầm giật mình, năng lực quan sát của Lã Nguyệt Hồng thật đáng khâm phục. Quả thật hắn không thích café cho lắm, vì hắn ghét cái chất kích thích trong đó.

Phương Hạo Vân nâng chiếc cốc trà đang bốc mùi thơm phức, khẽ ngửi một hơi, nhấp một ngụm nhỏ, một mùi vị ngọt ngào thơm nồng, cũng không tệ, trà ngon.

Lã Nguyệt Hồng thấy Phương Hạo Vân cười mãn nguyện, cũng liền cười cười nói:

"Thanh niên bây giờ, rất ít có người thích uống trà như con vậy. Đa số các thanh niên đều thích chạy theo những gì thời thượng, kích thích, và trào lưu mới… Hạo Vân, con rất khác biệt. Nhất là đôi mắt của con. Nếu con che mặt lại, để cô chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt con. Cô sẽ cho rằng con là một người đàn ông trung niên. Nói thật đấy, nếu không phải đã trải qua sóng gió sự đời, thì đôi mắt con không thể sắc bén và sâu sắc như vậy…"

Phương Hạo Vân lại khẽ giật mình lần nữa. Phải thừa nhận là, khả năng quan sát của Lã Nguyệt Hồng đã đạt đến đỉnh cao, thậm chí khiến hắn có cảm giác bị uy hiếp.

Bĩnh tĩnh lại một chút, Phương Hạo Vân tùy tiện cười cười:

"Ý của cô là, ánh mắt của con đã già dặn rồi à… ha ha, thật ra, cô cũng không phải người đầu tiên cảm thấy như vậy. Đúng rồi, cô ơi, con nghĩ hôm nay cô gọi con ra, chắc là cũng vì chuyện của chị Thanh Thanh ? Con nghĩ chắc cô cũng biết. Thời gian này, con đang huấn luyện võ thuật cho chị ấy."

"Đúng vậy…!"

Lã Nguyệt Hồng cũng không che dấu, thản nhiên nói:

"Chuyện qua lại giữa con và Thanh Thanh trong thời gian này cô đều biết cả. Trong trường đại học Hoa Hải có tai mắt của cô… mong con có thể thông cảm cho một người mẹ như cô, mà tha thứ cho sự vô lễ của cô."

Phương Hạo Vân cười nhạt:

"Cô ơi, không sao đâu, nhưng con khuyên cô nên cẩn thận một chút vẫn hơn. Chưa chắc chị ấy có thể hiểu được cách làm của cô đâu…"

"Hạo Vân, con rất thẳng thắn, nói thật, cô rất thích con. Cám ơn con đã nhắc nhở, cô sẽ cẩn thận hơn. Không giấu gì con, hôm nay cô đến tìm con. Chủ yếu là vì Thanh Thanh. Đương nhiên, cũng có một chuyện khác nữa."

Lã Nguyệt Hồng chậm rãi nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Phương Hạo Vân không nói gì. Giúp Lã Nguyệt Hồng châm thêm trà, sao đó, hắn mới nói:

"Cô ơi, thứ lỗi cho con nói thẳng, thật ra cô không cần thiết phải làm vậy. Chuyện giữa nam và nữ, không có đơn giản như cô nghĩ đâu, những chuyện phải xảy ra thì có tránh cũng không tránh được. Còn chuyện không thể xảy ra, dù có làm cách nào chăng nữa cũng không xảy ra được. Tình yêu rất phức tạp, ít ra thì cho đến nay con vẫn chưa hiểu rõ tình yêu là gì…"

"Hạo Vân, khoan nói chuyện này đã, cô muốn hỏi con, con dạy võ công cho Thanh Thanh, có phải muốn trước tết nguyên đán, để Thanh Thanh thay con ra tay đối phó với Tần Tử Hoa ?"

Hiển nhiên là Lã Nguyệt Hồng rất quan tâm đến sự an nguy của con gái. Võ công của Tần Tử Hoa như thế nào, chỉ nghe ngóng một chút thôi, cũng biết hắn là người đứng đầu trong giới võ thuật của trường đại học Hoa Hải. Nên bà thật sự rất lo con gái mình sẽ xảy ra chuyện.

"Cô à, tâm trạng của cô con có thể hiểu được, con có thể đảm bảo với cô, chị Thanh Thanh sẽ không sao hết, hơn nữa chị ấy nhất định có thể đánh bại được Tần Tử Hoa, giành vị trí đứng đầu giới võ thuật của trường đại học Hoa Hải…"

Phương Hạo Vân nói nghiêm túc.

"Con rất tự tin, cũng rất thần bí…!"

Lã Nguyệt Hồng khẽ cười, người thanh niên trước mặt bà lòng đầy tự tin, ngoài ra trong mắt hắn cũng có vẻ thần bí nữa.

Tuy tiếp xúc không được nhiều, nhưng mỗi lần gặp mặt, hắn đều mang đến cho bà sự ngạc nhiên, khiến bà đột nhiên cảm thấy hứng thú với hắn.

"Dựa vào đâu mà cô phải tin con ? Hơn nữa, con không thích nổi danh, thì cô cũng không mong con gái mình nổi tiếng. Con làm vậy, hình như không công bằng đối với Thanh Thanh."

Trong mắt Lã Nguyệt Hồng có chút gian xảo.

Phương Hạo Vân cười nhạt:

"Cô ơi, cô đâu phải chị Thanh Thanh, chuyện cô không đồng ý, chắc gì chị ấy cũng không đồng ý. Tuy cô rất quan tâm và yêu thương chị ấy, nhưng con vẫn phải nói câu này, cô không hiểu chị Thanh Thanh lắm ?"

Lã Nguyệt Hồng nghe xong, buồn bã thở dài một cái, nói:

"Con nói đúng, quả thật cô không hiểu tâm tư của con mình. Nó luôn cảm thấy giữa cô và nó có khoảng cách, nên trước giờ nó không có tâm sự với cô. Cô chỉ đành dựa vào ước đoán chủ quan của mình để chăm sóc cho nó."

"Nhưng cách làm của cô chị ấy không đồng tình, đúng không ?"

Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.

Lã Nguyệt Hồng khẽ chau mày, ánh mắt có chút không vui:

"Vậy thì sao chứ ? Cô không cần nó phải cảm ơn cô, cô chỉ mong nó có thể bình an vô sự thôi."

Ngừng một lúc, Lã Nguyệt Hồng nói:

"Hạo Vân, con còn nhỏ, con không hiểu được tấm lòng của ba mẹ đâu, con gái cô có hiểu lầm thế nào cũng được, cô chỉ mong nó được bình an. Nếu được thì, con hãy bảo Thanh Thanh bỏ cuộc đi ?"

Phương Hạo Vân uống một ngụm trà. Nhìn trưng trưng vào Lã Nguyệt Hồng, chậm rãi nói:

"Cô ơi, xin lỗi, lần này con phải khiến cô thất vọng. Con chỉ có thể vào trước ngày thi đấu giúp cho võ công chị ấy tiến bộ hơn thôi, nhưng con sẽ không khuyên chị ấy. Đó là quyết định của chị, và cũng là quyết định của con."

"Ngộ nhỡ… cô nói là ngộ nhỡ, nếu Thanh Thanh xảy ra chuyện, con sẽ tính sao ? Đến lúc đó con ăn nói sao với cô ?"

Lã Nguyệt Hồng thấy Phương Hạo Vân vẫn không chịu bỏ cuộc, nên tâm trạng có hơi kích động.

"Sẽ không có ngộ nhỡ."

Phương Hạo Vân khẽ cười, vẻ mặt tràn đầy tự tin, nghiêm túc nói:

"Chuyện này chỉ có một kết cục mà thôi, đó là chị Thanh Thanh nhất định sẽ thắng."

"Tự tin hay là tự phụ ?"

Lã Nguyệt Hồng cười lạnh lùng nói:

"Dựa vào cái gì mà cô có thể để mặc cho con lấy sự an nguy của con gái cô, để chứng minh cho sự tự tin của con chứ ?"

"Thưa cô, cô sai rồi…!"

Phương Hạo Vân vẫn với vẻ mặt lạnh lùng, không gấp cũng không tức giận, nói:

"Con không hề muốn chứng minh chuyện gì cả, chị Thanh Thanh tuyệt đối nắm chắc phần thắng. Dĩ nhiên, con có thể hiểu được sự lo lắng của một người mẹ như cô, nếu cô thử thay đổi cách thể hiện tình cảm của mình, con nghĩ cô sẽ phát hiện ra, thật ra chị Thanh Thanh rất giỏi, văn võ song toàn, tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn."

"Nhưng cô rất ghét nó học võ, cô mong nó mau chóng gánh vác cái tập đoàn đầu tư Trần Thị."

Lã Nguyệt Hồng có chút đau đầu nói:

"Hãy nói cô biết, phải làm cách nào để khoảng cách giữa cô và Thanh Thanh không lớn hơn nữa, hãy nói cho cô biết những tâm sự của nó."

Con gái luôn tôn trọng bà, nhưng bà lại cảm thấy, trái tim họ không đập cùng một nhịp.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...