Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 147: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [18]



chương 147:

“Mấy giờ rồi?” Tiết Giai Tuệ nằm ở trên giường hỏi. Thoạt nhìn nàng dường như đã hồi phục sau khi bị bắt cóc và mất trí nhớ, ít nhất sắc mặt khá hơn nhiều.

Laura đang bưng bữa khuya đẩy cửa bước vào nhìn thoáng qua đồng hồ: “Sắp 23 giờ rồi, cô nên nghỉ ngơi.”

“Lại chờ một chút.” Tiết Giai Tuệ mỉm cười nhìn Laura, nhẹ giọng nói: “Rất nhanh.. rất nhanh…”

Laura đặt bữa khuya bên đầu giường Tiết Giai Tuệ, dặn dò nói: “Nhưng đừng quá muộn, hiện tại cô đang trong thời kỳ đặc biệt, phải chú ý nghỉ ngơi.”

Tiết Giai Tuệ cười cười, sâu kín nhìn Laura không nói gì. So với bất kỳ thời điểm nào, bị ánh mắt như vậy nhìn chòng chọc trong bóng tối đều khiến người khác để ý, lẽ ra phải khiến Laura cảnh giác, nhưng Laura mệt mỏi nên không chú ý tới. Một ngày trên hành tinh này dài hơn bốn tiếng trên hành tinh mẹ, điều này khiến cô thật sự không quen, chỉ có thể cố gắng làm quen.

“Tôi đi nghỉ ngơi trước, chúc cô ngủ ngon.” Laura đi tới cạnh cửa, vươn tay cầm tay nắm cửa, quay đầu nói với Tiết Giai Tuệ.

Đèn ngủ ở đầu giường tối tăm, chỉ có thể chiếu sáng non nửa khuôn mặt Tiết Giai Tuệ, khóe miệng nàng nhếch lên lộ ra nụ cười, chỉ là trong đôi mắt đen nhánh kia không hề có ý cười: “... Ngủ ngon, Laura.”

Một loại cảm giác quái dị dâng lên trong lòng Laura, cơn buồn ngủ làm cô không nghĩ nhiều, vặn tay nắm cửa.

Một bóng người đứng ngoài cửa căn phòng, trong ánh sáng tối tăm, cậu phảng phất như sứ giả đến từ địa ngục, không mời mà tự tiến vào phòng, giày giẫm trên sàn nhà cũ xưa vang lên tiếng ‘kẽo kẹt.’

“Tề? Cậu…cậu ở chỗ nào vậy? Bọn bác sĩ Lã đi tìm cậu khắp nơi.”

Laura kinh hãi, Tiết Giai Tuệ cũng từ trên giường ngồi dậy, yên lặng nhìn cậu.

Cậu khẽ gật đầu với Laura, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Tôi mới đi ra từ một chỗ, cách nơi này tương đối gần, nên tới đây trước.”

“Cậu đi chỗ nào? Tìm tôi có việc gì sao?” Laura chưa phục hồi tinh thần thì thình lình nhìn thấy Tề Nhạc Nhân móc ra một khẩu súng —— một khẩu súng màu đen, súng lục hạng nặng.

Laura phảng phất nhìn thấy thứ gì đó khó mà tưởng nổi, hơi mấp môi, cô chưa kịp suy nghĩ khẩu súng này từ đâu mà tới, cũng chưa kịp nghĩ cậu muốn làm gì; xung quanh giống như rơi vào pha quay chậm, cô mở to hai mắt nhìn một màn trình diễn khủng bố trước mặt: Tề Nhạc Nhân mất tích nửa ngày đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng, rút ra một khẩu súng lục, bắn vô số viên đạn vào người Tiết Giai Tuệ đang ngồi trên giường!

“Pằng ——” Phát súng đầu tiên bắn trúng phần đầu Tiết Giai Tuệ, Laura mở to mắt, cô nhìn thấy trán Tiết Giai Tuệ nổ tung cách đó vài mét, huyết tương và dịch não phun ra, hoa máu nở rộ trong không trung.

“Pằng ——” Phát súng thứ hai tiếp tục nhắm thẳng vào đầu Tiết Giai Tuệ, máu phun như suối dưới khuôn mặt vặn vẹo của cô ả, giống như trái dưa hấu bị một búa bổ xuống chia năm xẻ bảy, vấy bẩn nệm giường sạch sẽ ngăn nắp.

“Pằng ——” Phát súng thứ ba xuyên qua ngực Tiết Giai Tuệ, phần thân trên của ả dính sát vào đầu giường, nghiêng sang một bên, đụng vào bữa khuya Laura bưng tới đặt trên bàn cạnh đầu giường ngủ.

“Pằng ——” Thanh âm bữa ăn khuya rơi xuống đất cùng tiếng súng đồng thời vang lên, sau đó là hai tiếng súng vang lên làm người ta giật mình, vẽ ra dấu chấm câu kết thúc một màn huyết tinh trên màn ảnh.

Viên đạn bắn trượt, khói trắng bốc lên từ họng súng rồi chậm rãi phiêu tán trong không khí rét lạnh, mang chút không khí của một bộ phim kiểu cũ. Tiết Giai Tuệ thân trúng sáu viên đạn giờ nằm xụi lơ máu đổ ào ạt trên giường.

Hung thủ trẻ tuổi bình tĩnh thu hồi cánh tay cầm súng, thuần thục thay băng đạn mới, nhẹ nhàng mở chốt an toàn. Cậu không tiếng động mà nói cho người chứng kiến rằng bất cứ lúc nào cậu cũng có thể bắt đầu đợt giết chóc thứ hai.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đầu óc Laura trống rỗng, thậm chí cô quên mất thét chói tai, cũng quên mất chạy trốn, chỉ ngơ ngác nhìn một màn tàn khốc trước mắt, giống như một con mèo bị dọa sợ.

“Cậu...cậu…” Laura cố nén phun ra hai âm tiết đứt quãng từ cổ họng, toàn thân run rẩy.

Hung thủ liếc mắt nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: “Nhìn cô ta đi.”

Câu mệnh lệnh làm Laura miệng lưỡi đông cứng xoay cổ, cô ngơ ngác hướng tầm mắt về phía thi thể hoàn toàn thay đổi khuôn mặt kia. Mới mười giây trước người ngồi ở đó vẫn là người sống sờ sờ, Laura cảm thấy trên thế giới này không còn điều gì khủng khiếp hơn thế —— nhưng cô đã sai.

Thi thể cử động.

Tròng mắt Laura cơ hồ muốn lồi ra, trong miệng phát ra khí âm giống như co rút, không khỏi run rẩy. Cô nhìn thấy thi thể nhuốm máu của Tiết Giai Tuệ đang thong thả hoạt động… Chăn nệm thấm đẫm máu, một chiếc xúc tua nhớp nháp thò ra dò xét, đè lên thi thể bê bết máu, sau đó là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba...

Một con “quái vật” vứt bỏ thân thể nó ký sinh, phá hủy khối thi thể rách nát, xé bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, dùng bộ dáng chân chính của nó buông xuống thế giới này!

“Pằng” một tiếng súng vang, xúc tu bị bắn trúng tuôn ra một đóa hoa máu, quái vật nhảy ra khỏi chăn nệm; phần thi thể còn sót lại của Tiết Giai Tuệ giống như một cái túi được nó đeo trên người, làn da bị rút cạn máu và khung xương vặn vẹo quấn quanh xúc tu nhớp nháp, khiến con quái vật tựa như một cơn ác mộng đỏ tươi.

“Đi!” Laura còn đang trong cơn hoảng loạn thì bị Tề Nhạc Nhân đẩy ra ngoài cửa, cô lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn Tề Nhạc Nhân bắn súng, vừa xạ kích vừa lùi lại phía sau. Nhưng con quái vật bị trúng đạn lại phát ra tiếng thét chói tai, càng điên cuồng vọt về phía bọn họ.

Tề Nhạc Nhân lấy ra một thứ gì đó từ trong túi, dùng hết sức ném vào con quái vật đang nhào tới, sau đó đóng sầm cánh cửa nặng nề, đẩy Laura ngã xuống đất. Chỉ nghe một tiếng “ầm” thật lớn, chấn động giống như trời rung đất lở khiến cả tòa nhà rung chuyển dữ dội; tiếng nổ mạnh đập vào cánh cửa gỗ mỏng manh, cửa gỗ nổ tung thành từng mảnh. Trong đó có một mảnh ghim lên trần nhà, lại bắn ngược mấy lần, cuối cùng nặng nề nện vào lưng Tề Nhạc Nhân! Tề Nhạc Nhân khẽ rên một tiếng, Laura trợn mắt há mồm.

Chờ đến khi tiếng nổ lắng xuống, xung quanh đã trở thành một mảnh hỗn độn, Laura cảm giác Tề Nhạc Nhân đè trên người mình giật mình, cô khẩn trương hỏi: “Tề, cậu sao rồi?”

Tề Nhạc Nhân rên rỉ một tiếng, gian nan đứng lên khỏi người nàng, sau đó lại ngã xuống mặt đất bên cạnh.

Laura căng thẳng, ngồi quỳ trên mặt đất vỗ vỗ mặt Tề Nhạc Nhân: “Này, Tề, nghe thấy tôi nói không?”

“Tôi không sao...” Tề Nhạc Nhân hít một hơi khí lạnh: “Bị cánh cửa đập vào người, hơi đau, nghỉ một lát là ổn.”

Trong lòng cậu thầm hối hận, tự cảnh tỉnh bản thân: Thứ nhất, không nên trang bức, hẳn là nên chạy thật xa rồi mới ném lựu đạn; thứ hai, không cần đánh giá quá cao vận may của mình, lần sau nên nhớ ôm đầu ngồi xổm góc tường.

“Nó chết rồi sao?” Laura quay đầu nhìn về phía căn phòng bị nổ tung, trung tâm vụ nổ đã bị tạc thành một cái động lớn, căn bản nhìn không ra vị trí đã từng là cái giường.

“Chúng nó mà không chết, vậy chúng ta nên sớm nhận mệnh đi.” Tề Nhạc Nhân chậm rãi chống đỡ cơ thể, sau lưng vẫn còn đau, hô hấp cũng đau, bất quá hiện tại năng lực phòng ngự của cậu tương đối mạnh. Trần Bách Thất từng nói cậu nắm giữ ‘đại pháp thở dốc hồi máu’ cực kỳ mạnh, chỉ cần nằm trên mặt đất ‘kiều suyễn” một lát, thân thể liền hồi phục, có thể tiếp tục chịu đánh.

Laura vội vàng chạy tới đỡ Tề Nhạc Nhân: “Đó là thứ gì?”

“Xúc sao, một loại dị chủng ký sinh trong vũ trụ.” Tề Nhạc Nhân ngồi thẳng dậy, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vì hình tượng không thể không nhịn xuống: “Dọc đường tôi sẽ kể chi tiết cho cô nghe.”

Nói xong, cậu giơ súng đi vào căn phòng bị nổ tung kia.

Xúc sao đã chết, mặc dù sức sống của nó rất mạnh, nhưng rốt cuộc chỉ là một loại sinh vật có thể dùng khoa học giải thích, sẽ không mạnh đến mức bất bại. Hơn nữa, không phải nó không có nhược điểm, khi nó ký sinh trên cơ thể người, có thể mượn bộ não con người để tự hỏi vấn đề, nhưng một khi bị bắn trúng đầu, chết não; nó liền không thể dùng đại não con người bày mưu lập kế, không thể không rời khỏi cơ thể ký sinh, dùng thân thể vốn dĩ của nó để chiến đấu —— Mặc dù sức chiến đấu rất mạnh, nhưng chung quy nó vẫn chỉ là một con quái vật.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Sau khi rời khỏi nhà Laura liền theo sát Tề Nhạc Nhân hỏi: “Người quân đội? Diễn viên điều động nội bộ? Nhà thám hiểm hành tinh? Lính đánh thuê?”

Laura cứ lải nhải truy vấn làm Tề Nhạc Nhân có chút bất đắc dĩ, cậu không khỏi ngừng bước chân, nở một nụ cười tràn ngập thần tính: “Tôi là sứ giả của Thần.”

Giờ khắc này, vẻ mặt của Laura y hệt Hạ Bách.

Tề Nhạc Nhân không cho nàng thời gian phản bác, cậu hỏi một vấn đề không liên quan: “Cô có tin Thần tồn tại không?”

“...Mẹ của tôi tin vào điều đó, bất quá tôi và bố đều tin tưởng khoa học.” Laura ngơ ngác nói.

“Khoa học có trả lời cô, ai là người sáng tạo thế giới này hay không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Sức mạnh tự nhiên?” Laura không chắc chắn lắm.

“Vậy sức mạnh tự nhiên đó, là sức mạnh của ai?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.

“Cái này... Đó là một loại phép tắc không thuộc về ai, giống như quả táo sẽ rơi xuống do trọng lực, đó là một loại lực lượng phép tắc, bắt đầu từ sau vụ nổ mạnh liền tồn tại phép tắc.” Laura nói.

“Nói ví dụ đơn giản đi, thế giới này giống như một dãy trình tự, số hiệu để nó vận hành. Nhưng ai là người viết số hiệu? Ai tạo ra số hiệu? Cô vẫn chưa trả lời được vấn đề này.” Tề Nhạc Nhân nói.

Laura im lặng, bởi vì nàng không trả lời được.

Tề Nhạc Nhân cười một cách thần bí: “Cô xem, cho dù con người có thể tự do đi lại trong vũ trụ, thì chúng ta vẫn không thể giải thích hết mọi thứ, chúng ta không thể trả lời thế giới này từ đâu mà đến? Trước sự kiện đại vũ trụ nổ tung, vũ trụ rộng lớn như này chỉ là một không gian không thể đo lường; theo lời của cô phép tắc căn bản không tồn tại, nhưng nháy mắt nó nổ tung, vạn vật ra đời, cô có thể tưởng tượng ra loại sức mạnh này không? Cô có thể trả lời ai là người sáng tạo ra thế giới này không?”

“...Tôi không thể.” Laura thất bại cúi đầu.

Tề Nhạc Nhân khẽ mỉm cười, dùng miệng lưỡi thần côn của mình nói: “Vậy nên bảo trì kính sợ đối với những gì ta chưa biết, vĩnh viễn đừng dễ dàng phủ định những điều cô chưa thể chứng minh.”

****
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...