Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 156: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [27]



chương 156:

Những lời Hạ Bách nói, Tề Nhạc Nhân từng nghĩ tới.

Tựa như thông thường sẽ có người chơi phun tào một chút trong trò chơi luôn tràn ngập sự trùng hợp, tất cả sự trùng hợp mâu thuẫn đó thúc đẩy kịch bản phát triển, thậm chí thiết kế bố cục cốt truyện có thể nói là bất hợp lý —— Ví như hệ thống nguồn điện dưới viện nghiên cứu phủ bụi nhiều năm, thế nhưng vẫn có thể khởi động được.

Nhưng người chơi vẫn tiếp nhận loại giả thiết “bởi vì đó là câu chuyện xưa” bọn họ tự thuyết phục mình như vậy. Không ai oán giận việc bị súng bắn trúng trong game, đó chỉ là bị giảm HP máu chứ không phải vì mất máu liên tục, đánh mất năng lực hành động rồi dẫn tới mất mạng. Bởi vì giả thiết chỉ là giả thiết, người chơi ngoại trừ tiếp thu thì vẫn phải tiếp thu.

Tề Nhạc Nhân cũng giống vậy. Cậu sẽ không hỏi một con game kinh dị tại sao luôn tràn ngập sự trùng hợp, cũng sẽ không hỏi tại sao mỗi lần cậu muốn tìm một người thì người đó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện; tại sao thời điểm cậu muốn mạo hiểm thì tám chín phần mười sẽ gặp phải tình huống ngoài ý muốn, tại sao nhiệm vụ nào cậu gặp cũng tăng độ khó.

Điều này không có ý nghĩa, thậm chí cậu không thể giống như trong thế giới hiện thực, điểm trò chơi này quá thấp, cậu chỉ có thể chấp nhận hết thảy.

Nhưng ở nhiệm vụ phó bản này, có một lời giải thích hoàn mỹ cho “tất cả đều là sự trùng hợp” —— đó là một âm mưu.

“Phi thuyền đưa đón chúng ta không chờ đợi ở ngoài tầng khí quyển, mà là rời khỏi viên tinh cầu này, nơi này không có thiết bị liên lạc hai chiều nên không cách nào biết được tin tức bên ngoài... Cũng là vì tổ chương trình kỳ thực đã sớm biết tất cả sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi: “Bọn họ ác ý chế tạo ra một hòn đảo khép kín, muốn chúng ta chết ở chỗ này?”

“Không, ban đầu không phải như vậy.” Hạ Bách bụm mặt, giọng nói nghẹn ngào: “Đạo diễn là họ hàng bà con xa với tôi, quan hệ của chúng tôi rất thân, ông ấy sẽ không lấy tính mạng của tôi ra đùa. Trước khi chương trình bắt đầu, chúng tôi đặt trứng xúc sao cùng với loại khoáng thạch phát sáng —— chính là hòn đá mà Laura và Francis tìm thấy, còn phần lớn tư liệu xúc sao thì được giấu dưới tầng hầm ngầm phòng thí sinh. Văn tự trên đó căn cứ theo chữ viết được biên soạn không theo trình tự của hành tinh này, chúng tôi chỉ muốn cho mọi người nhìn thấy hình ảnh xúc sao mà thôi.”

“Còn viện nghiên cứu ngầm... Dựa theo kế hoạch, tôi chính là diễn viên được điều động nội bộ, tôi sẽ phụ trách dẫn đường cho mọi người từng bước khám phá điều dị thường của thế giới này, ngày thứ tư chỗ này hẳn là bị các người ‘vô tình phát hiện’ dẫn đến cuộc khủng hoảng.”

“Nhưng trứng xúc sao đó là thật.” Tề Nhạc Nhân lạnh lùng nói: “Tôi đã thấy xương cốt nó phu hóa lưu lại, bên trong còn có dịch nhầy.”

“Đúng vậy, có ai đó đã đổi nó.” Hạ Bách tuyệt vọng hét lên, phảng phất trong nháy mắt rơi vào điên cuồng: “Nó là thật! Là thật! Sau khi tôi bị Mark bắt cóc, tôi lập tức phát hiện đôi mắt của Mark bị xuất huyết, đó là tình huống tuyệt đối chỉ sau khi bị xúc sao ký sinh mới có!”

“Cho nên anh trốn từ gác mái xuống tầng hầm ngầm, cho nổ tung lối vào, trốn vào viện nghiên cứu, khiến mọi người chúng tôi chẳng hay biết gì... Nhưng điều tôi không rõ là, nếu anh đã chuẩn bị tốt chỗ ẩn náu thì tại sao lúc này lại muốn nói ra chân tướng?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Có lẽ là bởi vì, con người trước khi chết luôn nói lời thật lòng.” Hạ Bách sâu kín nhìn Tề Nhạc Nhân, tầm mắt như xuyên qua thân thể cậu, nhìn về phía xa xăm.

Tề Nhạc Nhân nắm chặt khẩu súng trong tay, thầm tính toán chút nữa sẽ mất bao lâu để chạy ra khỏi căn phòng điều khiển này rồi đóng cửa lại.

“Cậu nghe cho kỹ đây, xúc sao có một cơ thể đặc biệt cường đại, gọi là 'Leviathan'. Cho dù ở trong môi trường cực kỳ lạnh, âm 40 độ C vẫn sẽ không chết, chỉ tiến vào kỳ ngủ đông, xúc sao nó giống như con kiến vậy, nhưng sức chiến đấu viễn siêu hơn kiến thợ.”

“Leviathan khác với xúc sao thông thường. Chỉ cần cảm ứng được sinh vật tới gần, nó sẽ làm tan băng một cách nhanh chóng, thậm chí con non không vội công kích đại não ký chủ, mà là hút khô chất dinh dưỡng bên trong ký chủ, khiến cho ký chủ còn sống mà như có cảm giác sắp bị giết chết... Tôi gặp nó ở nơi sâu nhất sông băng viện nghiên cứu ngầm…”

Giọng nói Hạ Bách bắt đầu thay đổi. Giọng nói vặn vẹo tựa hồ như tiếng phá gió truyền đến, máu đen từ trong hốc mắt của hắn chảy xuống dưới, sau đó là lỗ mũi cùng khóe miệng; hắn há to miệng, máu tươi điên cuồng trào ra, chất nhầy hòa tan cùng máu tích tụ rơi xuống đất, tích thành một vũng máu đỏ thẫm.

“Nó gần như bất tử, sau khi làn da mềm mại tiếp xúc với không khí sẽ nhanh chóng cứng lại, cường độ có thể so sánh với xe tăng hạng nhẹ; tốc độ của nó cực nhanh, tốc độ cao nhất tương đương với tốc độ chạy cực hạn của con người. Đáng sợ nhất chính là, nó có đại não; nó sẽ không ăn sạch đại não của ký chủ, mà là tổ chức đầy đủ bộ não và bảo tồn nó trong cơ thể, sử dụng đại não kia tiếp tục suy nghĩ… Mau chạy đi, nó sắp… ra ngoài rồi..”

Hạ Bách quỳ xuống trước mặt đất, bắt đầu điên cuồng nôn mửa, xúc tu nhớp nháp dọc theo thực quản của hắn duỗi thân ra bên ngoài, xé toạc ống dẫn chật hẹp, xé rách một lỗ ở cổ! Xúc tu màu đỏ sẫm từ trong cổ Hạ Bách nhô ra dò xét, động vật nhuyễn thể dưới da trong nháy mắt bại lộ với không khí, dần dần biến thành vật chất cứng rắn như kim loại!

Làn da cứng đờ gia tăng xúc tu khủng bố, nó sinh sôi nảy nở xé mở cần cổ Hạ Bách, lôi kéo miệng vết thương lớn bằng một nắm tay đến vặn gãy cổ Hạ Bách! Xương sống của hắn đã bị chặt đứt, chống đỡ đầu của hắn là một chiếc xúc tu cứng rắn, bảo tồn đại não của hắn, nuốt vào trong cơ thể.

Càng nhiều xúc tu đằng sau nhô ra trước từ đoạn cần cổ bị đứt, không ngừng bành trướng, tuôn ra, sau đó đông đặc lại. Sau khi một đoàn xúc tu nho nhỏ rời khỏi thân thể con người liền trở thành một con quái vật đáng sợ cao chừng 1 mét!

Tề Nhạc Nhân rút súng ra bắn, tất cả các viên đạn đều bắn trúng nhưng đều cắm sâu vào da của nó, không xuyên qua da cũng không bắn bay ra ngoài… Đạn không có tác dụng, đành phải..

Tề Nhạc Nhân quay đầu bỏ chạy, sau khi thoát khỏi phòng điều khiển lập tức ném quả lựu đạn vào, sau đó dùng sức đóng sầm cửa lại, ôm đầu quỳ xuống đất.

Bên trong cánh cửa trời rung đất chuyển, Tề Nhạc Nhân chịu đựng cảm giác muốn nôn mửa đứng dậy tiếp tục chạy, đồng thời lặng lẽ kích hoạt kỹ năng [Âm thầm quan sát].

Cậu không tin quái vật này sẽ chết dễ như thế, nhưng cậu muốn biết với sức nổ mạnh như này sẽ có hiệu quả như thế nào, điều này rất quan trọng cho chiến lược kế tiếp!

Không đến nửa phút, cánh cửa sắt phòng điều khiển bị lực mạnh va đập, phảng phất như vật nặng ném lên cửa, âm thanh đồ vật vang lên khiến mặt mũi Tề Nhạc Nhân trắng bệch.

Nhưng khủng bố chưa kết thúc, sau tiếng va chạm, cánh cửa sắt mở ra.

Không phải bị phá, mà là bị mở ra. Con quái vật kia, nó biết cách mở cửa, nó có trí tuệ!

Một khắc con quái vật cứng ngắc kia lấy tư thế vặn vẹo bò ra khỏi phòng điều khiển, trái tim Tề Nhạc Nhân vọt ra khỏi cổ họng, cậu cố gắng khắc chế bản năng xúc động muốn chạy trốn của mình. Nếu cậu di chuyển nhanh thì với hiệu quả cao của kỹ năng [Âm thầm quan sát] vô cùng có khả năng bị con quái vật này phát hiện.

Con quái vật này cực kỳ khó chơi, lựu đạn cũng không đối phó được nó, Tề Nhạc Nhân mà cứng đối cứng với nó kết cục tuyệt đối thảm không nỡ nhìn. Cậu cần tìm kiếm đồng đội của mình trước, sau đó tìm vũ khí thích hợp, chẳng hạn như Mark dùng súng ống hỏa tiễn đối phó cậu… Đối phó với một con Boss cấp độ này, chỉ dựa vào sức một mình e là không làm được.

Quái vật bồi hồi ngoài cửa phòng điều khiển một lát, nó có hai phương hướng để lựa chọn, nhưng nó gần như không chút do dự, chậm rãi đi về hướng Tề Nhạc Nhân.

Tề Nhạc Nhân khóc không ra nước mắt: ....Mẹ nó, biết ngay xui xẻo sẽ đến mà!

Leviathan hút khô máu thịt Hạ Bách, nuốt chửng đại não của hắn, khoảng cách nó ngày càng gần Tề Nhạc Nhân, Tề Nhạc Nhân ngồi sát miệng cống không dám phát ra tiếng động nào, thậm chí là ngừng thở.

Cậu tràn ngập lòng tin vào hiệu quả của kỹ năng [Âm thầm quan sát]. Để phát huy tác dụng của thẻ kỹ năng đến mức cực hạn, Trần Bách Thất giúp cậu thí nghiệm độ hiệu quả của [Âm thầm quan sát], cậu càng không nhúc nhích hiệu quả ẩn nấp càng tốt; chỉ cần không bị đụng vào là gần như có thể hoàn mỹ che giấu, ngay cả hơi thở cùng nhiệt độ cũng được che giấu. Nhưng một khi cậu bắt đầu di chuyển, tác dụng ẩn hình ngay lập tức giảm xuống, dưới tình huống cậu động đậy ở khoảng cách cực gần kẻ thù thì...

Trừ phi cậu nằm ngoài tầm mắt kẻ thù, nếu không hiệu quả ẩn hình không có tác dụng với nó.

Nhưng đối với người có trực giác hoặc cảm giác đặc biệt mà nói, cho dù không nhìn thấy hay nghe thấy, bọn họ vẫn cảm nhận được có “ai đó” đang nhìn họ. Bất quá Trần Bách Thất cũng nói, loại người này có số lượng rất ít, cậu không cần buồn lo vô cớ, dù sao người đến cấp bậc này trên cơ bản tùy tiện là có thể lộng chết cậu. Đúng là lời an ủi tràn ngập phong cách cá nhân của Trần Bách Thất.

Quái vật càng ngày càng gần, ngay cả đánh rắm Tề Nhạc Nhân cũng không dám, yên tĩnh giống như thật sự không tồn tại.

Dưới sự quan sát gần, thân hình con quái vật này càng tởm, nó giống đồng loại có mười ba chiếc xúc tu, nhưng bên ngoài mỗi chiếc xúc tu dường như được bao phủ bởi một tầng giấy bạc, làm xúc tu mềm mại trở nên lởm chởm quái dị.

Ngay cả tư thế động tác cũng rất cổ quái. Có rất nhiều xúc tu trườn trườn trên mặt đất, kéo thân thể của nó tiến về phía trước; nhưng với tốc độ thong thả, nhìn không ra tốc độ cao nhất có thể vượt qua tốc độ chạy cực hạn của con người. Các xúc tu sát đất hẳn là ở vị trí miệng, thời điểm ngẫu nhiên có thể nhìn thấy hàm răng tinh mịn bên dưới, cái miệng rộng tràn ngập độ co dãn này của nó chỉ sợ có thể nháy mắt nuốt chửng một người sống nhai rôm rốp.

Con quái vật cách cánh cửa ngày càng gần, Tề Nhạc Nhân không nhịn được nhìn nút khẩn cấp đóng cửa miệng cống thoát nước trong tầm tay, nếu cậu nhấn nút này xuống, miệng cống sẽ lập tức đóng lại, ngăn cách con quái vật ở bên ngoài. Nhưng chỉ trong vài giây, con quái vật cắn nuốt đại não của Hạ Bách sẽ nhanh chóng tìm được chốt mở khác, mở miệng cống ra một lần nữa.

Một con quái vật có sức tấn công mạnh, lực phòng thủ cao, còn có trí tuệ, thật là quá khó đối phó.

Tề Nhạc Nhân đành phải kiên nhẫn chờ đợi, đợi nó đi đủ xa rồi cậu mới rẽ sang một con đường khác rời đi, đến kho vũ khí tìm xem có vũ khí thích hợp hay không, hy vọng trên đường gặp mấy người đồng đội.

Hai chiếc xúc tu của quái vật duỗi qua miệng cống, cách Tề Nhạc Nhân chưa đến 1 mét, cậu nín thở nhìn chằm chằm hai chiếc xúc tu kia, trong đầu không kìm được toát ra một vấn đề —— Xúc tu kia, có thể đụng đến cậu không?

Như thể nghe thấy nghi hoặc trong lòng cậu, xúc tu nghịch ngợm cuộn trên mặt đất vài vòng, giật mình, lơ đãng cọ vào cẳng chân Tề Nhạc Nhân.

Vừa lướt qua miệng cống chạm vào thân thể, đôi mắt duy nhất của quái vật bỗng nhiên mở ra, đôi mắt hình thoi lớn bằng một nắm tay – trừng trừng nhìn ra ngoài, con ngươi màu đỏ tươi nhìn chằm chằm về phía Tề Nhạc Nhân.

Một tiếng “cạch”, Tề Nhạc Nhân nhấn mạnh lên nút khẩn cấp ở miệng cống, miệng cống ầm ầm rơi xuống đè hai chiếc xúc tu của quái vật dưới cửa!

****
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...