Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 159: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú [30]



chương 159:

“Nó tới!” So với Đỗ Việt và bác sĩ Lã, Tề Nhạc Nhân đã sớm nghe thấy động tĩnh nơi xa.

Rốt cuộc Leviathan cũng phá tan cánh cửa sắt bị đóng kín, lấy hình thái càng thêm điên cuồng lần nữa trở về với thân phận thợ săn. Tề Nhạc Nhân hạ quyết tâm lần này nhất định giết chết nó!

“Hai người các người chạy về hướng bên này, tôi dẫn nó đến sông băng ngầm giải quyết!” Tề Nhạc Nhân lần nữa rút súng ra, nã một phát súng vào Leviathan đã xuất hiện ở cuối hành lang, thu hút sự chú ý của nó.

Tuy hiện giờ Leviathan bộc phát tính công kích càng thêm khủng bố, nhưng không còn đại não suy nghĩ vấn đề, muốn dẫn nó đến sông băng ngầm so với tưởng tượng dễ dàng hơn nhiều. Như vậy xem ra, cậu bị chặt đứt một bàn tay cũng không phải là chuyện gì xấu... Nhưng một tay cầm súng chịu phản lực quá lớn, đúng là không thể cậy mạnh.

Thời gian riêng tư đã hết, khi camera ẩn hình được bật lên lần nữa, tình huống trước mắt đủ khiến bất kỳ khán giả nào cũng phải chấn động!

Đến hiện tại camera giám sát hơn phân nửa người chơi không còn nhiều lắm, camera đứng yên bởi vì người chơi tử vong; trước đó không lâu có mấy đài camera giám sát hiện ra thông báo “Nhiệm vụ kết thúc”. Mấy camera giám sát còn lại thì đang trong thời gian riêng tư cho nên nhất thời không có màn ảnh để lựa chọn.

Nhưng dù là ai cũng không thể tưởng tượng được, cảnh tượng trước mắt thế nhưng sẽ kịch liệt như vậy!

Cả người toàn là máu, một tay bị chặt đứt vậy mà miệng vết thương khép lại một cách thần kỳ. Tề Nhạc Nhân cầm súng liên tục bắn vào người con quái vật to lớn đang lao tới từ đằng xa, vừa bắn vừa lùi, mãi cho đến khi hết đạn, cậu quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nạp băng đạn.

Quái vật đã hoàn toàn mất khống chế, đuổi theo Tề Nhạc Nhân không buông; về phần hai con mồi khác chạy theo phương hướng khác thì hoàn toàn bị nó vứt qua một bên. Nó tập trung đuổi theo con mồi không ngừng khiêu khích nó này, gấp không chờ nổi muốn nuốt cậu vào bụng!

Tề Nhạc Nhân một đường chạy như điên rốt cuộc sức cùng lực kiệt, lúc này cậu đã dẫn Leviathan đến chỗ sâu nhất viện nghiên cứu ngầm. Thông đạo kim loại này lạnh như hàn băng địa ngục vậy, theo cậu chạy càng sâu vào trong, chung quanh ngày càng lạnh, quả thực giống như một căn hầm chứa đá khổng lồ!

Trước mắt xuất hiện một cánh cửa khép hờ, bên kia cánh cửa là một màu đen nhánh, luồng khí lạnh từ đằng sau cửa thổi tới, khiến cho nhiệt độ cơ thể ổn định như Tề Nhạc Nhân cũng không nhịn được mà run bần bật.

Chính là nơi này! Chính nơi này Hạ Bách thả Leviathan ra.

Tề Nhạc Nhân suy đoán hẳn là lúc ấy hắn bị Mark đuổi giết, trốn vào chỗ sâu nhất viện nghiên cứu, cắt đuôi Mark nhưng lại vô tình mở cánh cửa sắt dày nặng này ra, đi vào... Leviathan bị đóng băng bên trong cảm nhận được hơi thở người sống, sống lại từ giấc ngủ đông, ký sinh trong cơ thể hắn.

Đằng sau truyền đến tiếng Leviathan di động, Tề Nhạc Nhân bật đèn pin lên, vọt vào sau cánh cửa sắt.

Cậu cho rằng mình sẽ nhìn thấy một căn hầm chứa đá —— Nơi này cũng thực sự là một căn hầm chứa đá, chỉ là...

Tề Nhạc Nhân trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn mảnh không gian rộng lớn phảng phất như thế giới băng tuyết trước mắt, nơi này thế mà lại là sông băng ngầm được bao phủ bởi một tầng băng thật dày! Sức mạnh nhân loại khai phá ra một lối đi tại sông băng ngầm cực lớn, biến nó thành một kho chứa đá tự nhiên để sử dụng. Dọc theo đường hầm mà các nhân công đào tại sông băng, hai bên đường đều là thùng đựng hàng kim loại nặng, không biết bên trong chứa thứ gì.

Leviathan đã đuổi tới, Tề Nhạc Nhân không thể không nhanh chân chạy tiếp. Lần này cậu rõ ràng cảm nhận được cơn rét lạnh, cho dù được thánh quang Maria chúc phúc, nhiệt độ cực kỳ thấp tại nơi này đã vượt quá phạm vi mà cậu chịu đựng. Mỗi một lần hô hấp đều là cực hình đối với tim phổi, cơn rét lạnh thấu xương dọc theo đường hô hấp tràn vào lá phổi, như lưỡi dao cắt vào lồng ngực cậu.

Tề Nhạc Nhân cảm giác không ổn, nhiệt độ nơi này vượt quá dự tính của cậu, cậu không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa; phải đẩy nhanh tốc độ tìm được chỗ thích hợp động thủ, cho nổ tung đường hầm sông băng, chôn sống Leviathan tại địa ngục lạnh lẽo này. Tất cả kỹ năng cậu dùng đều đang trong giai đoạn CD, còn có một camera giám sát ẩn hình luôn đi theo cậu, không biết có bị đóng băng hay chưa; ngoại trừ dùng bom - loại vũ khí khoa học thì không còn biện pháp nào tốt hơn.

Phía trước là một chỗ rẽ cong 90 độ, đèn pin chiếu tới góc trên chỗ rẽ có dòng văn tự người ngoài hành tinh, giống như ký hiệu cảnh báo gì đó. Tề Nhạc Nhân không kịp nghĩ nhiều đã vọt qua, thế nhưng đằng trước lại là mặt băng chưa thi công xong.

Tề Nhạc Nhân trượt chân té ngã, cơ thể mất kiểm soát trượt về phía trước một đoạn, lực đánh mạnh vào vòng bảo hộ yếu ớt. Nếu không phải cậu phản ứng nhanh nắm lấy vách băng nhô ra từ bên trong, chỉ sợ còn phải trượt tiếp về phía trước một đoạn nữa.

Leviathan đuổi theo! Tề Nhạc Nhân không dám trì hoãn, ngậm đèn pin trong miệng, tay phải rút súng bắn liền mấy phát; nhưng ngàn lần cậu cũng không ngờ tới, môi trường nhiệt độ cực kỳ thấp lại khiến nòng súng không chịu nổi gánh nặng bất kham mà nổ tung tại chỗ!

Nòng súng nổ tung, một mảnh lá sắt từ trong họng súng bay ra ngoài. Tề Nhạc Nhân cảm thấy tay phải hơi tê dại, giơ tay ra nhìn thì thấy vị trí hổ khẩu một mảnh huyết nhục mơ hồ, chỉ là dưới nhiệt độ cực thấp cậu không còn cảm nhận được đau đớn, máu đông lại trong thời gian ngắn.

Tới rồi!

Tề Nhạc Nhân cúi thấp người, lộn trên mặt đất một vòng, tránh đòn tấn công điên cuồng của Leviathan. Vị trí hai người thay đổi, lúc này đây, ở sâu trong băng chính là nó!

Cơ hội tốt! Tề Nhạc Nhân móc ra quả lựu đạn cuối cùng, mở chốt bảo hiểm dùng hết sức ném mạnh về hướng Leviathan!

Một tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên - băng lở, Tề Nhạc Nhân đang chạy về bị hất ngã xuống đất, bàn tay cậu dán vào mặt băng, khi rút tay lên cảm giác như bị xé xuống một tầng da. Đó chưa phải là điều tệ nhất! Không xong nhất chính là theo tiếng nổ mạnh này, không chỉ mỏm băng trên đỉnh đầu Leviathan bắt đầu sụp xuống, mà ngay cả dưới chân Tề Nhạc Nhân cũng xuất hiện một khe nứt khủng bố!

Tề Nhạc Nhân hồn bay phách tán đứng dậy muốn chạy trốn, cậu không dám tưởng tượng rốt cuộc không gian ngầm dưới chân mình sâu bao nhiêu, nhưng tốc độ băng nứt quá nhanh, nháy mắt khiến cho một mảnh băng lập tức sụp xuống.

Dưới chân sắp mất đi điểm tựa, Tề Nhạc Nhân chỉ kịp thả người nhảy, dùng hết sức nhào về phía mặt đất không có vết nứt đằng trước. Tay phải cậu cố bắt lấy một vật chống đỡ, mà lúc này, dưới chân cậu là cảnh tượng đáng sợ một mảnh băng tuyết sụp xuống!

Cậu cúi đầu nhìn đèn pin rơi xuống xoay tròn trên không trung, ánh sáng rực rỡ kia căn bản không thể chiếu sáng được phiến không gian hàn băng địa ngục này. Cậu khó mà tưởng tượng nơi này rộng lớn cỡ nào, càng không thể tưởng tượng nổi nếu chính mình rơi xuống đây... SL Đại Pháp của cậu còn chưa CD xong!

Bị nhốt trong lớp băng, Leviathan cũng không cách nào thoát khỏi trọng lực lôi kéo, nó tuyệt vọng gầm lên, cùng bong ra theo từng khối băng, rơi xuống vực sâu vô tận hắc ám!

Cho nên dòng chữ ngoài hành tinh vừa rồi mà mình xem không hiểu, ý muốn nhắc nhở nói cho mình biết nơi này là một đoạn băng mỏng? Trong đầu Tề Nhạc Nhân mới hiện lên ý niệm này, thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ xem một tay bị phế mình sẽ trèo lên bằng cách nào, thì trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng vang răng rắc giòn giã.

Nhịp tim và hô hấp trong một khoảnh khắc bởi vì sợ hãi cái chết mà ngừng lại. Trong một mảnh tối đen như mực, Tề Nhạc Nhân khó tin mà ngẩng đầu, thứ mà cậu nắm chặt coi là cọng rơm cứu mạng kia rốt cuộc cũng không thể chịu được gánh nặng bất kham.

Giây tiếp theo, dưới ảnh hưởng của lực hướng tâm, Tề Nhạc Nhân trên mặt đất tương tự như Leviathan đã rơi xuống kia, rơi vào vực sâu vô tận băng tuyết bên dưới...

Trong nháy mắt đó, trong đầu cậu đột nhiên lóe lên từng cảnh tượng mình rơi xuống lúc trước —— cậu ở trong ánh nắng chiều hoàng hôn rơi xuống, sau khi cho nổ tung vách tường phi thuyền cậu và người chơi bị giết chóc chi chủng ký sinh cùng ngã xuống biển rộng.

Nhưng cho dù khi đó có gió, cũng không lạnh thấu xương như bây giờ.

Cậu cái gì cũng không nhìn thấy, trong một mảnh bóng tối, cậu thậm chí không thể mở to mắt, chỉ có thể tùy ý rơi xuống cực nhanh giữa không trung, từng bước một tới gần cái chết đáng sợ.

Áo choàng của Tử Thần đã che mờ hai mắt cậu, nhưng cố tình cậu lại nhìn thấy một biển sao.

Bóng tối vô biên vô tận giống như chiếc hộp Pandora mở ra, lắng đọng nỗi sợ hãi bóng tối và tuyệt vọng của con người. Chi chít sao trời rơi rụng xuống mỗi góc trong vũ trụ, chúng là những điểm sáng nhỏ linh tinh, ánh sáng xa xôi cuối tận cùng vũ trụ, chính là hy vọng.

Nhìn như lạnh băng, nhìn như mỏng manh, nhìn như rất xa xôi, nhưng mỗi một điểm sáng đều là một viên hằng tinh khổng lồ không lúc nào là không thiêu đốt; trong cơ thể chúng ấp ủ nguồn năng lượng đáng sợ, chiếu sáng hành tinh được chúng nó che chở bảo vệ. Nhưng dù là sao trời vĩ đại vẫn không thể thoát khỏi kết cục tương đồng với vạn vật —— Sự hủy diệt.

Nơi cuối dòng sông thời gian dài lâu làm người ta hít thở không thông, trong vô ngàn vũ trụ chúng nó dần dần bị dập tắt, quy về tĩnh mịch.

Vô luận là nhân loại, sao trời hay thậm chí là toàn bộ vũ trụ, chung quy sẽ có ngày này.

Chỉ là… chỉ là…

Nếu như trên thế giới này chỉ có hủy diệt, vậy thì nó sớm bị chôn vùi trong địa ngục lạnh băng tĩnh mịch, không có một tia sự sống; làm sao sẽ có vô số sinh vật hấp thu sao trời cung cấp ánh sáng, sinh sôi nảy nở trên hành tinh nhỏ bé, rồi lại hủy diệt hành tinh nhỏ bé này?

Vạn vật đều sẽ bị hủy diệt, nhưng sau khi hủy diệt, tất cả sẽ được tái sinh theo một cách khác.

Hằng tinh bị hủy diệt tạo nên một hành tinh mới, thậm chí tất cả các sinh mệnh được sinh ra trên hành tinh này đều từng là hài cốt hằng tinh đã chết, giống như chuyển thế luân hồi vậy. Sau sự hủy diệt, là sự tái sinh.

Tề Nhạc Nhân nhìn thấy chính mình một lần nữa.

Nằm giữa những cánh hoa trong thụ mộ. Cái cây đại thụ bị sét đánh này đã từng xanh um tươi tốt, nhưng hôm nay cũng giống như cậu, không hề có sự sống bị lãng quên trong phiến hoa viên yên tĩnh này, mãi cho đến khi...

Cho đến khi, rễ cây khô héo và chết đi thế nhưng lại mọc ra một nhành chồi non mới; chỉ trong bảy ngày bảy đêm ngắn ngủi, dưới tác động của một sức mạnh thần bí nào đó, nó cao lên ước chừng nửa thước. Mà người ngủ say trong thụ mộ, cũng bởi vì lực lượng phép tắc cường đại áp đảo vật chất, từ vực sâu tử vong về với thế gian này.

Trong sự hủy diệt, cậu đạt được tái sinh.

Thứ sức mạnh vô danh này từ lâu đã chôn sâu trong cơ thể cậu, dần dần thức tỉnh qua mỗi lần mài giũa tử vong, nó hủy diệt tinh thần cậu nhưng cũng thúc đẩy cậu đi về hướng cao hơn, thế giới mới xa hơn.

Khảo nghiệm tàn khốc nhất đã buông xuống trước mặt cậu, lúc này đây, không có thẻ kỹ năng sống lại cũng không có đạo cụ sống lại, chỉ có Tử Thần cầm trong tay lưỡi hái ở nơi sâu nhất trong vực băng, lẳng lặng chờ đợi cậu với thân thể phàm trần.

Là hủy diệt, hay là tái sinh?

Một tiếng “ầm” lớn vang lên, sau đó là liên tiếp tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Một trận cuồng phong giống như cơn bão tuyết từ trên trời giáng xuống, nặng nề đập xuống mặt đất. Leviathan rơi xuống mặt đất nặng nề kêu lên một tiếng chói tai, thân thể vỡ vụn, trong nháy mắt hóa thành băng! Vào giờ khắc này rét lạnh đóng băng thời gian, khiến cho con quái vật khủng bố này lần nữa ngủ say trong phiến địa ngục lạnh lẽo.

Bất quá một lát sau, trong thiên địa lại truyền đến một tiếng động lớn lần thứ hai, tầng băng sụp xuống giống như mưa bão sấm chớp, tiếng vang đinh tai nhức óc quanh quẩn thật lâu tại phiến không gian ngầm này.

Một bóng người mảnh khảnh rơi xuống từ không trung. Cậu rơi xuống quá nhanh, cũng quá nặng, rơi xuống trên mặt băng nứt, như một con rối tùy ý bị vứt bỏ. So sánh với vụn băng rơi ầm ầm bên cạnh, cậu an tĩnh gần như không có âm thanh.

Máu đỏ sẫm chảy ra từ trong cơ thể cậu, ngưng tụ thành một mảnh băng sương màu đỏ thẫm mang hơi thở tử vong.

Leviathan vốn dĩ còn một tia hơi thở, sau khi không cảm ứng được phụ cận còn vật sống rốt cục nó cũng từ bỏ, tùy ý để băng tuyết đóng băng thân thể nó, lâm vào giấc ngủ đông cùng người đã chết kia.

_____

Tề Nhạc Nhân nằm mơ một giấc mộng.

Cậu mơ thấy mình đẩy lùi lớp sương mù thời gian, nhìn thấy được tương lai.

Đó là một mảnh đỏ sẫm nơi sâu nhất vực sâu, mặt đất như thể trái tim bị cắt qua một vết sẹo thật sâu. Máu ác ma sôi sục giống như dung nham chảy xuôi xuống mảnh hạp cốc màu đen, hướng về phía hồ dung nham sâu trong hẻm núi.

Ở trong hồ dung nham đang thiêu đốt kia, nơi nơi đều là dung nham với sức nóng khủng khiếp, chỉ có vài mảnh nham thạch màu đen nằm rải rác trên mặt đất đỏ rực, như thể chúng sắp bị nấu chín cùng nhau.

Tề Nhạc Nhân cảm thấy hẳn là mình nhìn thấy địa ngục, chỉ có ở địa ngục mới có bộ dạng đáng sợ như vầy.

Còn cậu thì sao?

Dường như cậu là một con chim địa ngục bay vút trên không trung, xoay quanh mảnh đất nóng bức đến khủng khiếp này. Cậu có cảm giác người mình ngày đêm thương nhớ ở đây, cho nên cậu không màng nguy hiểm, ép sức nóng bên trong từ từ hạ xuống.

Cậu nhìn thấy một bóng ma thật lớn, một nửa chìm trong hồ dung nham. Màu đen, khổng lồ, uy nghiêm, giống như một con hắc long thật lớn... Không, đó đúng là một con hắc long thật lớn!

Hắc long chìm nghỉm trong dung nham, dòng chảy rực lửa giống như sóng biển nhẹ nhàng vuốt ve lớp vảy đen trên làn da của nó, dần dần nuốt chửng thân hình chìm xuống của nó, nhưng nó nhắm hai mắt, không hề hay biết.

Bởi vì nó đã chết.

Đám ác ma trên vách đá nham thạch ngo ngoe rục rịch, chực chờ cắn nuốt con mồi muốn mà không được này, cảm giác áp bách đến từ trên không trung dần dần tiêu tán, không cam lòng mà hoàn toàn chìm vào trong dung nham.

Tề Nhạc Nhân hạ xuống dưới, cậu không có thực thể, chỉ có ý thức, nhẹ nhàng trôi nổi dừng lại trên dung nham.

Ý thức của cậu vuốt ve làn da lạnh băng của hắc long. Một nỗi buồn mênh mang dâng lên trong lòng, khiến cậu không thể tự hỏi, so với nỗi đau đớn khi bị xé nát cánh tay thì nỗi đau khổ trong lòng còn kịch liệt hơn gấp ngàn lần, vạn lần. Một quả cầu đầy gai nhọn muốn mọc ra từ trong bùn đất cứng rắn, nó ngoan cường như vậy, chấp nhất như vậy, cho dù đâm thủng trái tim của hắn, cũng không màng tất cả mà mọc ra!

Cự long từ từ chìm xuống, cậu cũng đi theo nó chậm rãi chìm vào trong dòng dung nham.

Thống khổ và bi thương bao trùm cảnh trong mơ, cậu cho rằng bọn họ sẽ cùng rơi xuống tận cùng địa ngục, vĩnh viễn bị giam cầm bởi cái chết.

Nhưng trước mắt lại rộng mở thông suốt.

Trời đã sáng.

Cậu lại trở về hoa viên thánh mộ một lần nữa. Cỏ cây xanh um tươi tốt, còn có những đóa hồng trắng nở rộ trong góc, tất cả đều là bộ dáng cậu từng quen thuộc. Không có bóng tối, không có lửa nóng như thiêu đốt, cũng không có rét lạnh thấu xương, ngay cả làn gió nhẹ thoảng qua mặt cũng mơn trớn dịu dàng, mang theo hương thơm cỏ xanh và cánh hoa.

Nhưng cậu vẫn không kiềm được bi thương.

Cậu ngồi trên mặt cỏ mềm mại, trong ngực ôm ấu thể tiểu hắc long tràn đầy vết thương chồng chất, ngồi yên lặng, nước mắt yên lặng mà chảy dài trên mặt.

***
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...