Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 163: Gặp Lại Ở Luyện Ngục [3]
chương 163: Trong nháy mắt nhìn thấy ốc đảo trong cát vàng mênh mông, Tề Nhạc Nhân kích động kêu lên: “Mau nhìn xem, tới ốc đảo rồi!”Người dẫn đường bản địa cười nói: “Đúng vậy, chính là nơi đó, tiếp tục đi về phía trước, sau một tiếng nữa là có thể tới phụ cận một bộ lạc nhỏ, cách Ngầm Kiến thành không còn xa.”Những lời này tiếp thêm sức mạnh cho Tề Nhạc Nhân đang mệt mỏi, cậu cưỡi lạc đà tới mảnh ốc đảo này, vốc nước suối rửa mặt, lúc này mới cảm thấy khô nóng khắp người dịu đi.Ảo thuật sư cũng nhảy xuống lưng lạc đà, mở túi nước uống một hớp nước.Tề Nhạc Nhân nhìn thoáng qua con lạc đà của mình, phát hiện nó đang ngậm một mảnh giấy trắng, dùng miệng nhai nhai hai ba cái, như gặm rau dưa tươi mới. Tề Nhạc Nhân tò mò giật lấy tờ giấy sắp bị nước bọt của lạc đà tan mất, đồ án cùng văn tự trên đó sớm đã ướt sũng nước; ngâm dưới nước bọt làm mực nước loang đi, không thể nhận ra nét chữ.Chỉ thấy loáng thoáng dường như vẽ cái gì đó.Trang giấy ướt đẫm trên tay cậu, cắt thành nhiều mảnh, lạc đà nhặt tờ giấy dưới đất lên rồi tiếp tục nhấm nuốt nó. Tề Nhạc Nhân bất đắc dĩ thở dài, dắt dây thừng lạc đà, mau chóng kéo nó đi về hướng ảo thuật sư.Ba người tiếp tục đi về phía trước, dân bản xứ quen thuộc phiến sa mạc này nói nhiều hơn về đoạn lữ trình cuối cùng, cùng hàn huyên với hai vị khách ra giá cao mời hắn dẫn đường. Từ miệng dân bản xứ này, Tề Nhạc Nhân ít nhiều có nhận thức mới về hiện trạng Ngầm Kiến thành.“Gần đây Long Kiến Nữ Vương đã khôi phục sức khỏe? Không phải trước đó nói nàng bị bệnh nặng sao?” Tề Nhạc Nhân nhớ lại nội dung trên tư liệu, kỳ quái hỏi.“Bắt đầu hồi quang phản chiếu.” Dân bản xứ nói: “Mỗi một đời nữ vương đều là như thế, loại trạng thái này ước chừng kéo dài liên tục một tháng. Trong một tháng này, nữ vương mới sẽ ra đời. Trong thời gian này, tình huống Ngầm Kiến thành thật sự rất hỗn loạn, ác ma từ các nơi chen chúc mà đến, một tháng này yêu ma triều tịch cũng phá lệ mãnh liệt. Các người ngàn lần phải cẩn thận.”Tề Nhạc Nhân biết yêu ma triều tịch, dưới Ngầm Kiến thành, mỗi tháng đều sẽ có một lần hạo kiếp như vậy. Đám sinh vật khủng bố này không tồn tại lý tính, cũng không biết trào ra từ khe nứt nào, điên cuồng mà công kích cư dân Ngầm Kiến thành. Lĩnh vực Ngầm Kiến thành thế nhưng không thể ngăn cách đàn sinh vật này, chỉ có thể hàng tháng khai chiến với đàn sinh vật này.Ba người một đường đi về phía trước, cát vàng cuối cùng cũng biến thành sa mạc. Trong ánh hoàng hôn, đưa mắt nhìn khắp nơi đều là cánh đồng hoang vu trống trải, làm cho Tề Nhạc Nhân lần đầu tiên đi vào sa mạc có rất nhiều cảm xúc.Cậu đang dọc theo con đường Ninh Chu từng đi qua, tiến về phía hắn, mỗi bước đi cách hắn càng gần. Cậu sẽ tìm được hắn, ngày này sẽ không còn xa.“Phía trước là bộ lạc Valentine, các người có thể tới đó nghỉ chân một lát, bọn họ rất khách khí với người ngoại tộc.” Người dẫn đường nói.Tề Nhạc Nhân cảm thấy lời hắn nói có chút kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Vậy còn anh? Không đi sao?”“Tôi? Tôi thì thôi, chỉ sợ bọn họ không chào đón tôi, bộ lạc chúng tôi cũng không chào đón bọn họ. Bọn họ là ngoại lai, khác với dân bản xứ chúng tôi, nhiều thế hệ chúng tôi không thông hôn, không có quan hệ thông gia.” Người dẫn đường khinh thường bĩu môi: “Các người có thể tới đó mua đồ ăn, nếu không cần thì chúng ta đi tiếp.”Bộ lạc Valentine. Tề Nhạc Nhân nhớ rõ cái tên này, Ninh Chu từng gửi thư nhắc qua nơi này, hắn lạc mất lạc đà trong cơn gió lốc, một mình bước vào bộ lạc Valentine...Nội dung hắn nói không nhiều, nhưng dù chỉ một cái tên cũng đủ khiến người ta lưu luyến.“Ừm, thời gian gấp gáp, chúng ta trực tiếp đi Ngầm Kiến thành đi.” Tề Nhạc Nhân nói.Vì thế ba người họ tiếp tục lên đường, xuyên qua đồi núi lồng lộng gió, thời điểm đứng trên đỉnh núi, Tề Nhạc Nhân quan sát bộ lạc Valentine ở phía xa. Trên sa mạc dưới ánh hoàng hôn, bộ lạc Valentine một mảnh im lặng, phảng phất là nơi thế ngoại hoang mạc.Ảo thuật sư đột ngột dừng bước chân.“Làm sao vậy?” Tề Nhạc Nhân hỏi.“Thời gian dùng bữa tối lại không có khói bếp.” Ảo thuật sư hơi nheo mắt, nhìn về phía bộ lạc xa xa: “Cũng không có người hoạt động, bộ lạc kia có khả năng đã xảy ra chuyện.”Kinh nghiệm Tề Nhạc Nhân không phong phú bằng ảo thuật sư, vừa rồi không hề nghĩ đến vấn đề này: “Xảy ra chuyện gì?”“Đi, chúng ta đi xem.” Ảo thuật sư nói.Ba người xuống đồi núi, đi tới bộ lạc Valentine có địa thế thấp hơn, khoảng cách càng gần, tình trạng kỳ dị càng hiện rõ. Chờ thời điểm vừa đến thôn làng, cảnh tượng trước mắt khiến ba người lâm vào trầm mặc.Thảm trạng này không còn là nhân gian nữa, mà là địa ngục trần gian. Thi thể bị gặm nát ở khắp mọi nơi, còn có vết máu đã khô đầy đất. Thực hủ điểu bị người kinh sợ không tình nguyện bay khỏi khối thi thể tàn khuyết hư thối, nó dừng lại bên ngoài lều mộc lan, quan sát bọn họ bằng ánh mắt ác ý.Người dẫn đường vô cùng sợ hãi lấy tay che miệng, lẩm bẩm cầu nguyện; còn ảo thuật sư và Tề Nhạc Nhân tìm kiếm một vòng quanh bộ lạc, nhưng không tìm thấy một người sống nào. Người già, trẻ em, đàn ông và phụ nữ, tất cả đều là thi thể không thể nhận diện; những con cừu nhốt trong hàng rào cũng đã chết, bị gặm chỉ còn lại một chút da lông dính máu.Hóa ra dưới ánh hoàng hôn yên lặng, bộ lạc nhỏ sớm đã hóa thành một bãi tha ma chất đầy thi thể.Tâm tình Tề Nhạc Nhân cực kỳ nặng nề. Cậu sớm biết, ở Thế Giới Ác Mộng gần như mỗi ngày đều phát sinh loại thảm kịch này; nhưng tận mắt nhìn thấy một bộ lạc tồn tại cách đây không lâu lại bị tàn sát không còn gì sau thảm trạng, trong lòng cậu lại không cách nào bình tĩnh.“Quy mô tử vong lớn như vậy, không giống bút tích ác ma, ác ma thông thường sẽ không đồ thôn, trừ phi ác ma cấp thấp không có lý trí, nhưng loại ác ma này, lực phá hoại sẽ không lớn như vậy. Có lẽ là yêu ma, mỗi tháng Ngầm Kiến thành kết thúc yêu ma triều tịch, sẽ có không ít yêu ma len lỏi đến mặt đất cướp bóc các bộ lạc gần phụ cận; chúng nó tựa như một bầy dã thú, đi đến đâu ăn sạch toàn bộ đến đó giống như châu chấu vậy, còn hung tàn hơn cả ác ma.” Ảo thuật sư nói.“Xử lý thi thể thế nào đây?” Tề Nhạc Nhân bị mùi máu huân đến một trận ghê tởm, khó khăn hỏi.“Không thể xử lý tốt được, nếu loại chuyện này xảy ra ở bên ngoài Tĩnh Hải hoang mạc, phụ cận Giáo đình còn có khả năng sẽ cử người đến điều tra tình huống, thu dọn thi thể, nhưng nơi này… Nơi này là địa bàn của Long Kiến Nữ Vương.” Ảo thuật sư đứng thẳng trong gió, quay đầu nhìn thoáng qua thôn trang hoang vắng dưới ánh tà dương như máu, nhẹ giọng nói: “Hãy để gió cát nơi này mai táng.”“Sẽ có người còn sống không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.“Không biết, có lẽ là có. Nhưng một người bình thường, cho dù chạy trốn vào Ngầm Kiến thành, cũng chưa chắc trải qua ngày tháng tốt lành... Đi thôi, chúng ta nên xuất phát.” Ảo thuật sư cưỡi lạc đà, thúc giục Tề Nhạc Nhân.Nhìn vết máu khô dưới chân thấm vào trong cát, trong lòng Tề Nhạc Nhân dâng lên một cảm giác thê lương buồn bã, cuối cùng không nói nên lời.Lạc đà ngoan ngoãn nhìn cậu, dùng mũi hỉnh hỉnh mặt cậu. Hốc mắt Tề Nhạc Nhân hơi ươn ướt, ôm lấy cần cổ thô tráng của lạc đà.“Đi thôi.” Tề Nhạc Nhân cưỡi lên lưng lạc đà, hướng đến Ngầm Kiến thành ở phương xa.____Lối vào Ngầm Kiến thành là một miệng núi lửa, chẳng qua dưới miệng núi lửa này không có dung nham, mà là một cái hố cực lớn; sâu chừng 500 mét, căn bản không thể trèo vào cửa động, cần phải nhảy dù. Trong bóng tối sâu thẳm, trên vách động được chiếu sáng bởi thực vật huỳnh quang, dưới đáy động là một hồ nước ngầm; nghe nói nước bên trong đã tồn tại mấy trăm vạn năm, chất nước thanh triệt, bên trong còn có các loại cá phát sáng.Sơn động này được xưng là động Long Tức, tên nơi chưa được xác minh, nhưng có thể xác định nơi này không có cự long sinh vật trong truyền thuyết, nhưng thật ra là nơi ở của dơi.Người dẫn đường chia tay bọn họ ở cửa hang, ảo thuật sư và Tề Nhạc Nhân nhảy dù xuống hồ nước ngầm, sau khi bò lên giao thiết bị nhảy dù cho người bịt mặt trên thuyền, ngồi trên thuyền nhỏ đi tới bờ biển.Thế giới ngầm hoàn toàn khác với thế giới trên mặt đất, lần đầu tiên bước vào nơi này, Tề Nhạc Nhân tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Nơi này không có nhiều nguồn sáng, trên cơ bản dựa vào ánh sáng của thực vật huỳnh quang; nếu không phải sau khi phá xác, thị lực cậu tăng lên rất nhiều, trong hoàn cảnh tối tăm chỉ sợ thập phần thống khổ.“Nếu quá tối có người không nhìn rõ thì sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi: “Có thể dùng đèn dầu hoặc đuốc không?”Ảo thuật sư cười nói: “Đương nhiên có thể, nhưng một hai phải giơ cây đuốc lên nói với người khác ‘ta là nhược kê’ thì không thể trách người khác đi lên trêu chọc cậu, nơi này không có Sở Thẩm Phán duy trì trật tự.”Dọc theo thông đạo ngầm, Tề Nhạc Nhân vừa xem địa đồ vừa phán đoán phương vị của mình. Cảm nhận phương hướng của cậu rất tốt, ở trong một nơi tối tăm trong chốc lát không thể phân rõ đông tây nam bắc, cuối cùng ngược lại là ảo thuật sư quen cửa quen nẻo một hai phải đi đường tắt. Hắn một bên nắm tóc Tề Nhạc Nhân một bên đoạt lấy bản đồ, nháo vấn đề lộ tuyến với Tề Nhạc Nhân.Ảo thuật sư khăng khăng bản thân là tài xế già đã tới Ngầm Kiến thành rất nhiều lần, không có khả năng bị lạc đường, Tề Nhạc Nhân vặn lại rằng vừa rồi bọn họ đã đi qua nơi này ba lần rồi.Cuối cùng ảo thuật sư nổi điên lên, nói khích ‘vậy cậu lên đi’. Tề Nhạc Nhân thật đúng là không khách khí với hắn, mang hắn đi 10 phút, thuận lợi về tuyến đường chính.Giáp mặt lần vả mặt này dẫn đến đoạn lộ trình sau đó ảo thuật sư một tiếng cũng không dám hó hé. Chờ đến sau khi vào trong Ngầm Kiến thành, ảo thuật sư mới uể oải mở miệng, nói muốn đưa Tề Nhạc Nhân đi tìm một người địa phương.Tề Nhạc Nhân vội vã đi tìm Ninh Chu, không đáp ứng, dưới sự giới thiệu của ảo thuật sư, họ tìm được Celia người đưa tin của Sở Thẩm Phán ở Ngầm Kiến thành. Người đưa tin Sở Thẩm Phán đóng quân hàng năm ở Ngầm Kiến thành trợ giúp hắn không ít, ngày đêm gửi tình báo từ luyện ngục đến Sở Thẩm Phán cho hắn.Sau khi hoàn thành nhiệm vụ Thánh Nữ Tu Sĩ ngày thứ 28, Tề Nhạc Nhân đến luyện ngục, kích phát nhiệm vụ thứ hai.Mà lúc này luyện ngục có lệnh giờ giới nghiêm khẩn cấp, phong tỏa hoàn toàn, cấm thông hành.****
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương