Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 171: Gặp Lại Ở Luyện Ngục [11]



chương 171:

Não nổ tung, máu chảy đầy đất, huyết tinh tận trời khiến người ta buồn nôn.

Ninh Chu đứng trong vũng máu với vẻ mặt âm u, không một tia dao động.

Kỳ thực hắn không động thủ, chỉ là dùng kiếm thẩm phán xé rách kết giới của Khải Tát Lâm phu nhân, sau đó đứng tại chỗ tỏa ra uy áp ác ma làm đám ác ma cấp thấp kinh sợ. Dưới cảm giác áp bách khủng bố, ma lực trong cơ thể đám ác ma cấp thấp trở nên hỗn loạn, không thể khống chế sức mạnh giống như một quả bóng thổi căng quá mức, đầu liên tiếp nổ tung.

Từng khối thi thể không đầu rơi xuống mặt đất, xương sọ tàn khuyết không đầy đủ còn đang chảy máu. Trên mặt đất, trên vách tường, trên sô pha, máu óc phun tung tóe khắp nơi, làm căn phòng vốn sạch sẽ giống như một cái lò sát sinh.

Khải Tát Lâm phu nhân quỳ rạp xuống đất, toàn thân run rẩy, căn bản không dám ngẩng đầu, hiện tại nàng chỉ hy vọng giữ được một cái mạng.

Cảnh tượng đẫm máu khiến Tề Nhạc Nhân sợ ngây người.

Tuy trước kia cậu có lòng tin cảm thấy hẳn là Ninh Chu có thể đánh vỡ kết giới này, nhưng lại không nghĩ tới...

Ninh Chu đứng trong vũng máu giống như Ma Vương giáng lâm nhân thế, hai mắt nhìn về phía trước nhưng tầm mắt phảng phất xuyên qua vách tường, nhìn về nơi vô định. Hắn không nói lời nào, vẫn im lặng như mọi khi, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ u ám, im lặng trong khung cảnh đẫm máu. Tề Nhạc Nhân nhạy bén bắt giữ cảm xúc của hắn —— Ninh Chu không vui.

Thậm chí trong lòng hắn đau khổ.

Đối với hắn mà nói, sức mạnh này là một loại tra tấn.

Mặc dù hắn dùng sức mạnh tà ác để làm việc chính nghĩa, nhưng hắn hoàn toàn không vui. Bởi vì sức mạnh này lúc nào cũng dụ dỗ hắn đi vào vực thẳm tội ác.

“Đi thôi, giao bà ta cho người Sở Thẩm Phán xử trí.” Tề Nhạc Nhân tiến đến dùng cánh tay chạm vào Ninh Chu, nhẹ giọng nói.

Lúc này Ninh Chu mới hồi thần lại sau sự im lặng kéo dài, gật gật đầu.

Hắn im lặng suốt quãng đường rời đi, Tề Nhạc Nhân liên hệ với Celia người Sở Thẩm Phán dưới Ngầm Kiến thành. Celia dẫn người mang Khải Tát Lâm phu nhân và đồng đảng của nàng ta đi; cũng tra hỏi được thông tin nhóm người lúc trước đến điều tra, may mà người này vẫn còn sống, chỉ là bị nhốt trong nhà tù chịu không ít khổ.

Con bạc tự xưng đã gặp qua ảo thuật sư đã chết, chết để lại khoản nợ cờ bạc cao ngất ngưỡng. Tựa như người tại sòng bạc ngầm Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu đã thấy, thậm chí còn thảm hại hơn, toàn thân trên dưới đều bị đập thành từng mảnh, ngay cả máu cũng bị rút cạn.

Cho nên tạm thời bọn họ không rõ tại sao ảo thuật sư lại xuất hiện ở chỗ này.

Về cứ điểm dừng chân của Sở Thẩm Phán tại hạ thành, Tề Nhạc Nhân trò chuyện với người liên lạc Celia về tình hình gần đây, dự tính sau khi ảo thuật sư an toàn, cậu sẽ đưa Ninh Chu trở về Vùng đất Hoàng Hôn.

Celia công tác tại Sở Thẩm Phán hạ thành thực sự rất giỏi giang, làm việc gọn gàng ngăn nắp, dưới tình huống nhân thủ như trứng chọi đá mà vẫn có thể xử lý tốt mấy chuyện phiền toái tại sòng bạc ngầm. Tuy nàng tò mò về mối quan hệ giữa Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu, nhưng chuyện không nên hỏi nàng sẽ không hỏi nhiều, hơn nữa coi như không thấy việc hai người vẫn luôn tay nắm tay.

“Sòng bạc ngầm này chẳng qua chỉ là một góc băng sơn của Ngầm Kiến thành mà thôi. Trong hạ thành, đánh bạc, ca hát nhảy múa và ma túy liên hợp tạo thành một mạng lưới lợi nhuận khổng lồ, đứng sau đều là ác ma cấp cao; đối với chúng mà nói ác ma cấp thấp và nhân loại bất quá chỉ đóng thêm dấu vết nô lệ thôi.” Celia nhíu mày chán ghét: “Long Kiến Nữ Vương quản lý nơi này quá sơ sài.”

“Lúc những người này đang đánh bạc rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?” Tề Nhạc Nhân hoàn toàn không hiểu.

“Họ bị chi phối bởi lòng tham và dục vọng, còn có... Tham Lam Ma Nữ.” Celia nói: “Theo tôi được biết, hầu hết người đứng sau màn tại sòng bạc ngầm nơi này đều là Tham Lam Ma Nữ, tựa như người sở hữu phần lớn kỹ viện là Sắc Dục Ma Nữ, nơi này là đấu trường bọn chúng tranh đoạt sức mạnh.”

Tề Nhạc Nhân cái hiểu cái không, nhân loại bình thường như cậu vẫn chưa lĩnh hội được khái niệm “sức mạnh”, cho dù cậu đã phá xác thậm chí chạm vào cấp bậc cao hơn; nhưng rốt cuộc cậu chưa ngưng tụ nửa lĩnh vực, đối với sức mạnh “tái sinh” cậu vẫn chưa hiểu hết. Chờ sự tình bên này kết thúc, trở lại Vùng đất Hoàng Hôn nhất định cậu phải tìm Trần Bách Thất và Tiên Tri để hỏi một chút.

Celia lại nói: “Thư xin chỉ thị đã được gửi, nhưng phải chờ Sở Thẩm Phán hồi âm chỉ sợ hơi lâu.”

“Cũng tốt, chúng ta ở chỗ này chờ đi.” Tề Nhạc Nhân lo lắng an toàn của ảo thuật sư, quyết định tạm thời dừng lại. Dù sao hiện tại đã tìm được Ninh Chu, cậu cũng không nóng vội.

Sự tình được ấn định như thế, Celia thuần thục chỉ huy nhân viên hỏi cung Khải Tát Lâm phu nhân. Tề Nhạc Nhân đang ngồi trên sô pha chợt nhớ ra điều gì đó: “Cô nhớ hỏi bà ta, lúc trước tử duệ cùng tới Ngầm Kiến thành với bà ta đâu rồi.”

Tề Nhạc Nhân có một loại trực giác vi diệu, cậu không thể diễn đạt thành lời nhưng đề cao cảnh giác luôn không sai.

Celia lật tư liệu về Khải Tát Lâm phu nhân: “Được, tôi sẽ bảo người hỏi thêm nội dung này, các người nghỉ ngơi trước đi, tôi đã chuẩn bị phòng ốc sẵn rồi.”

Phòng là một căn phòng riêng với hai phòng ngủ chỉ cách nhau một bức tường, bên cạnh phòng khách chung còn có sân phơi nhỏ xinh có thể nhìn ra mạch nước ngầm Ngầm Kiến thành. Xem cách bày trí căn phòng, người liên lạc của Sở Thẩm Phán ở hạ thành này là một người rất tinh tế và cẩn thận, hơn nữa khéo đưa đẩy và chính trực.

Gần đây tinh thần Tề Nhạc Nhân bị stress nặng, nhưng nhiệm vụ cưỡng chế mỗi tháng không thể tiếp tục kéo dài nữa; vì vậy sau bữa tối, cậu và Ninh Chu cùng nhau thực hiện nhiệm vụ bắt buộc của tháng này —— Đối với người đã có căn nguyên lực lượng, hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc đơn giản đến mức không đáng nhắc tới.

Mười giờ tối hoàn thành xong nhiệm vụ bắt buộc của tháng này, thể xác và tinh thần Tề Nhạc Nhân tràn đầy mỏi mệt; vốn tưởng rằng mình có thể ngủ một giấc thật ngon, kết quả vẫn bị ác mộng quấn lấy. Cảnh tượng tử vong cứ lặp đi lặp lại xuất hiện trong giấc mộng, cưỡng ép cậu nhớ lại cái chết bi thảm. Sau khi trải qua phó bản Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú, cậu biết thêm nhiều cách chết đa dạng; võng laze đáng sợ kia đúng là gây ám ảnh tâm lý, thời điểm rơi xuống vực băng đại chiến lần cuối với Leviathan càng tạo ra cơn ác mộng đáng sợ.

Cảm giác rơi xuống không trọng lực cùng dây thần kinh đau đớn, Tề Nhạc Nhân từ trên giường bật dậy, thở dốc từng ngụm, chờ cậu lấy lại ý thức thì sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Vị trí huyệt thái dương nhảy lên thình thịch cùng tần suất với nhịp tim đang đập, điểm khác biệt là nó mang đến co rút đau đớn.

Tề Nhạc Nhân cầm lấy cốc nước bên đầu giường, rót hơn nửa cốc nước lạnh, lúc này mới bình phục sau cơn hoảng loạn cực độ.

Xong rồi, lại mất ngủ.

Tề Nhạc Nhân lấy ra một viên thuốc ngủ, đưa viên thuốc đến bên miệng lại chợt dừng.

Dựa vào thuốc để chìm vào giấc ngủ không phải là điều tốt, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không cần phải làm vậy. Tề Nhạc Nhân nuốt xuống một viên thuốc ngủ, mệt mỏi xuống giường định ra ban công hóng gió, thả lỏng một chút tâm tình, dựa vào bản thân chậm rãi điều chỉnh trạng thái ngủ.

Mở cửa phòng ngủ ra, phía trước là phòng khách không bật đèn, cuối phòng khách là sân phơi rộng mở. Màn lụa bị gió đêm thổi qua, hiện lên một bóng người đứng thẳng tắp, đứng trên sân phơi đưa lưng về phía cậu.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Ninh Chu quay đầu lại, đón nhận ánh mắt Tề Nhạc Nhân.

Hai người đều không nói gì, trong gió đêm dịu nhẹ, nửa đêm không hẹn mà gặp, đẹp như một giấc mộng.

Tề Nhạc Nhân bước nhanh đi tới đứng bên cạnh Ninh Chu, nhìn mạch nước ngầm phương xa. Trên sông lơ lửng vài con thuyền phát sáng trôi nổi theo mặt nước gợn sóng, đường phố chung quanh điểm xuyết ánh đèn, người đi đường có nhân loại có ác ma, bọn họ trầm mặc đi đường của mình, thờ ơ với mọi người xung quanh.

Nhưng Tề Nhạc Nhân quan tâm, cậu nhớ thương người đàn ông trầm mặc bên cạnh mình, cậu có thể cảm nhận được nội tâm hắn không bình tĩnh.

“Tới đây tâm sự.” Tề Nhạc Nhân nói.

“Tâm sự cái gì?” Ninh Chu hỏi cậu.

“Cái gì cũng được.” Tề Nhạc Nhân nói xong, cảm thấy trách nhiệm dẫn chủ đề của mình chưa kết thúc, trong lòng nảy ra một đề tài: “Sau khi tôi sống lại, lần nữa gặp lại mẹ của anh, nữ sĩ Maria.”

Nhìn ánh mắt chăm chú của Ninh Chu, Tề Nhạc Nhân châm chước cách dùng từ rồi nói tiếp: “Sau này cơ duyên hảo hợp biết một ít sự tình giữa bà ấy và Ma Vương Hủy Diệt… Lại nói, trước kia bà ấy không nhắc gì với anh sao?”

Ninh Chu lắc đầu: “Bà ấy lựa chọn đưa tôi đến Vĩnh Vô Hương, chính là hi vọng tôi vĩnh viễn không cần biết.”

Có lẽ từ lâu Thánh nữ tu sĩ đã lường trước được khả năng tàn khốc, đó là một ngày nào đó con trai của nàng và Ma Vương Hủy Diệt sẽ đi lên con đường giống với phụ thân hắn; cho nên đã chặt đứt con đường này ngay từ lúc ban đầu, dẫn đường hắn dùng phương pháp Giáo đình ngưng kết nửa lĩnh vực cho dù căn nguyên lực lượng không phù hợp với hắn. Nếu không xuất hiện Tề Nhạc Nhân, cả đời Ninh Chu sẽ sống trên tầng mây, hắn chiến đấu với ác ma, trải qua cuộc đời bình yên mãn nguyện.

“Thật ra bà cũng không hận ông ấy.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân cũng mơ hồ cảm nhận được điều đó.

“Bà ấy nói ông ấy là một người lạc đường.” Ninh Chu nhìn về phía ngọn đèn dầu đằng xa. Ngọn đèn dầu kia cũng phản chiếu trong ánh mắt hắn ánh sáng lập lòe mờ ảo làm cho đôi mắt xinh đẹp kia có hồn, giữa đau đớn và tuyệt vọng phát ra tia sáng soi rọi tâm hồn hắn.

Tề Nhạc Nhân nhìn đến ngây ngốc, cậu đột nhiên muốn, rất muốn có một đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp kia.

“Có lẽ một ngày nào đó, tôi cũng sẽ lạc đường giống như ông ấy, từng bước đi vào địa ngục. Nếu thực sự có ngày đó... Địa ngục có một mình tôi là đủ rồi.” Ninh Chu bình tĩnh nói, giờ khắc này hắn đột nhiên cảm nhận được cái gọi là ‘vận mệnh’ nó đã từng rất tàn khốc, và chắc chắn tàn khốc.

Trái tim cậu đông cứng lại, Tề Nhạc Nhân hỏi hắn: “Tôi thì sao?”

Ninh Chu nghiêng mặt nhìn cậu, thấp giọng nói: “Tôi hy vọng cậu mãi mãi đứng dưới ánh mặt trời.”

Sống mũi Tề Nhạc Nhân đau xót, ngọn đèn dầu trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ. Luôn là như vậy, người này luôn tìm mọi cách bảo vệ cậu, cũng muốn bảo vệ thế giới này; hắn quá ôn nhu cũng quá thiện lương, thế giới đối với hắn tàn khốc như vậy; nhưng hắn không biết cái gì gọi là oán hận, cũng không muốn phát tiết. Cho dù có một ngày chính mình rơi vào địa ngục, hắn cũng không muốn mang theo bất cứ ai, cho dù là người hắn yêu nhất.

Hắn thà chịu đựng nỗi đau và sự cô đơn một mình, một mình yên lặng đi về phía hủy diệt.

“Tôi đây nói cho anh biết, tôi không muốn.” Tề Nhạc Nhân nghẹn ngào nói.

Ngay lúc Ninh Chu ngây người, Tề Nhạc Nhân ôm chặt lấy hắn.

“Anh hãy nghe cho kỹ đây, tôi không quan tâm anh là nhân loại hay là ác ma, cũng không để ý sức mạnh của anh là hủy diệt hay là cái gì khác, tôi không đứng dưới ánh mặt trời cũng chả sao cả. Chỉ có anh, Ninh Chu, chỉ có anh tôi nhất định không thể mất anh, anh hiểu không?”

Ninh Chu không trả lời, hắn chần chừ một chút, nhẹ nhàng mà cẩn thận ôm lấy Tề Nhạc Nhân vào lòng, cảm giác người trong ngực dùng sức ôm chặt lấy hắn, vì thế hắn cũng ôm chặt lấy cậu.

Giống như ôm lấy người cứu rỗi duy nhất trên thế gian.

***
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...