Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 173: Gặp Lại Ở Luyện Ngục [13]



chương 173:

Trời đã sáng.

Ngầm Kiến thành không có ánh mặt trời, nhưng Tề Nhạc Nhân vẫn biết rằng trời đã sáng, đó là một loại trực giác.

Nhìn thời gian, đã 7:20 sáng. Nếu thời điểm huấn luyện ở chỗ Trần Bách Thất, giờ này đã quá muộn, lúc này mà xuất phát tới chỗ cô nàng, nhất định sẽ được Địa Ngục Tam Đầu Khuyển “chăm sóc đặc biệt”. Nhưng đối với một người khó có kỳ nghỉ phép mà nói, giờ này có thể nói là còn sớm.

Kỳ thật có thể ngủ thêm một lát, nhưng... Tề Nhạc Nhân từ trên giường ngồi dậy, nếu đã tỉnh, không bằng làm bữa sáng cho Ninh Chu, phòng bếp nơi này kề bên phòng khách.

Nghĩ đến đây, Tề Nhạc Nhân nhảy xuống giường, vội vàng mặc quần áo đi tới cánh cửa phòng ngủ bên cạnh, sau đó xoa xoa tay lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa, chuẩn bị rón rén đi ra ngoài.

Cửa vừa mở ra, mùi trứng chiên liền xông vào mũi Tề Nhạc Nhân, cậu sửng sốt mắt nhìn thẳng về phía phòng bếp.

Trên bàn ăn đặt một bình cà phê nóng, còn có xúc xích nóng hổi và lát bánh mì, Ninh Chu vẻ mặt nghiêm túc đứng chiên trứng nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn cậu, mỉm cười nói: “Sớm.”

“Sớm.” Tề Nhạc Nhân cảm thấy chính mình còn đang ở trong mộng.

Mộng... đúng rồi, tối hôm qua hình như cậu nằm mơ, nhưng hiện tại hồi tưởng lại, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ hẳn là một giấc mộng đẹp.

Ninh Chu thuần thục đặt trứng chiên vào đĩa, Tề Nhạc Nhân bước nhanh tới phụ.

Đây không phải là lần đầu Tề Nhạc Nhân nhìn thấy Ninh Chu nấu ăn. Sau khi kết thúc nhiệm vụ nằm vùng ở Sát Lục Mật Hội và trước khi bắt đầu nhiệm vụ Thánh Nữ Tu Sĩ, cậu và Ninh Chu từng sống chung khoảng thời gian ngắn để tiện cho việc Ninh Chu huấn luyện cậu. Khi đó vì yêu thầm đối phương, rồi lại nhẫn nhịn chịu đựng mà hai người ăn ý lảng tránh rất nhiều đề tài; thậm chí có rất nhiều thời điểm cố tình tránh mặt nhau. Cảnh tượng cùng nhau ăn cơm dưới ánh hoàng hôn, bây giờ nghĩ đến lòng vẫn tràn ngập một loại dịu dàng khác.

Phần khắc chế này xuyên suốt đoạn tình cảm, cho dù hiện tại thẳng thắn cõi lòng, hai người vẫn khắc chế như cũ.

Thời điểm thích một ai đó bạn có thể làm càn, bởi vì cảm xúc tới quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến người ta dũng cảm quên hết tất cả. Thậm chí bạn sẽ quên tự hỏi, tùy ý để bản năng chi phối phát tiết tình cảm, thậm chí không thèm cân nhắc liệu làm như vậy có xúc phạm đến người mình thích hay không. Bởi vì lúc ấy bạn chỉ nghĩ tới đó mà thôi.

Nhưng khi yêu một người, muốn dành phần đời còn lại bên cạnh người đó, ngược lại bạn sẽ mất đi lòng dũng cảm, trở nên nhút nhát, trở nên lo được lo mất. Bạn bắt đầu khắc chế, học cách nhổ đi gai nhọn trên người mình, dùng sự ôn nhu biểu đạt tình yêu của mình, không dùng chữ ‘tình yêu’ làm cái cớ để tổn thương người mình yêu. Bởi vì lúc này điều bạn muốn, chính là mãi mãi.

“Tôi đi tắm trước nha!” Tề Nhạc Nhân bưng mâm đồ ăn đặt lên bàn, phóng vào toilet dùng một phần ba thời gian bình thường tắm táp xong, không rửa mặt, bởi vì không muốn Ninh Chu đợi quá lâu. Cậu nghiêm túc quan sát chính mình trong gương, còn lấy lược chải đầu tóc.

Mười giây sau, Tề Nhạc Nhân nghiêm mặt ngồi xuống bàn ăn, xoa hai tay vào nhau, vui vẻ ăn bữa sáng.

Kỳ thực Tề Nhạc Nhân không quen ăn bữa sáng kiểu Tây. Thời điểm mẹ cậu ra ngoài quay phim, baba thập phần vô trách nhiệm ném cho cậu vài đồng tiền bảo cậu đi mua bữa sáng, mua 2 phần sữa đậu nành và bánh quẩy xong liền bị ông ấy đuổi đi. Còn khi mẹ cậu ở nhà, baba lấy ra 18 năm trù nghệ từ trà bánh đến mì phở miền bắc trong một tháng không hề trùng lặp, chỉ duy nhất không làm bữa sáng kiểu Tây. Dựa vào mẹ mới có cơm ăn nên Tề Nhạc Nhân không có ý kiến đối với bữa sáng, sống hơn 20 năm đã thành thói quen.

Bữa sáng kiểu Tây đối với cậu mà nói có hơi nhiều dầu mỡ, khiến dạ dày quen ăn sữa đậu nành và bánh quẩy của cậu có chút không thích ứng; nhưng đây là món Ninh Chu làm, chẳng những Tề Nhạc Nhân ăn hết mà còn cười tủm tỉm khen ngợi. Bởi vì kỹ thuật diễn xuất sắc, Ninh Chu căn bản không nhận ra sự miễn cưỡng của cậu.

Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Ninh Chu, Tề Nhạc Nhân cảm thấy chính mình diễn cả đời cũng cam tâm tình nguyện.

Ăn xong bữa sáng, hai người cùng đi đến cứ điểm hạ thành tại Vùng đất Hoàng Hôn, nơi đó được ngụy trang thành một nhà đấu giá nhỏ, người đến người đi dễ bề che giấu. Celia phụ trách toàn bộ sự vụ phân bộ cả đêm không ngủ, trong phòng ám mùi cà phê đen, nàng vừa khuấy đường vừa cười khổ nói: “Tôi phái người thẩm vấn Khải Tát Lâm phu nhân suốt đêm, thật sự đào ra không ít tin tức.”

“Tin tức gì?” Nghe vậy Tề Nhạc Nhân lập tức lên tinh thần, kéo Ninh Chu ngồi xuống.

“Sau khi trốn khỏi Vùng đất Hoàng Hôn, suy xét đến thân phận ác ma của mình, lựa chọn Ngầm Kiến thành nơi nhân loại và ác ma cùng sinh sống làm điểm dừng chân. Nói ra cũng khéo, tình nhân cũ thời trẻ của bà ta ở Ngầm Kiến thành vừa lúc kinh doanh sản nghiệp cho Tham Lam Ma Nữ, vì thế dàn xếp ở nơi đó.”

“Sau khi ảo thuật sư biến mất, chúng tôi điều tra hành tung của hắn, trước khi hắn tới vương cung Long Kiến Nữ Vương đã từng đi qua sòng bạc ngầm này, con bạc gặp hắn, có ấn tượng với hắn rất sâu; sau đó tuyến người chúng tôi báo cáo chuyện này, cũng tìm con bạc kia để xác minh, sau đó cũng mất tích ở sòng bạc ngầm. Khải Tát Lâm phu nhân thừa nhận tuyến người kia nằm trong tay bà ta, sau khi tra khảo từ chỗ tuyến người biết anh ta đang tìm kiếm ảo thuật sư, bà ta thầm đề cao cảnh giác sòng bạc ngầm, sau đó gặp hai người cải trang đi tìm hiểu tin tức.”

“Nói vậy, vẫn chưa có tin tức ảo thuật sư?” Tề Nhạc Nhân cau mày nói.

“Đúng vậy, hiện tại chúng tôi cũng không rõ tại sao hắn lại đến sòng bạc ngầm.” Celia cũng cảm thấy khó hiểu: “Bất quá có thể xác định, lần cuối hắn biến mất là ở trong hành cung Long Kiến Nữ Vương.”

“Lần trước cô nói, vào cung cần thủ dụ của Tiên Tri?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Celia gật đầu: “Sự tình của hai người tôi sẽ viết phong thư thứ hai để xin chỉ thị, có thể tuần sau sẽ hồi âm. Trước đó... tôi không có quyền quyết định việc hệ trọng như vậy.”

Tuy Celia được Vùng đất Hoàng Hôn giao nhiệm vụ quản lý sự vụ tại Ngầm Kiến thành, nhưng rốt cuộc cô nàng chỉ hành động theo sự sắp xếp của Tiên Tri. Một khi sự tình đề cập tới cao thủ cấp bậc lĩnh vực như Long Kiến Nữ Vương, nàng không có quyền đưa ra quyết sách.

Tề Nhạc Nhân không rõ mối quan hệ vi diệu giữa cao thủ cấp bậc lĩnh vực, cậu cũng không rõ toàn bộ Thế Giới Ác Mộng có bao nhiêu cao thủ cấp lĩnh vực —— Chỉ nhớ mang máng năm đó Tô Hòa từng nhắc tới, nhưng hiện tại ngay cả dấu chấm câu Tô Hòa nói cậu cũng không tin.

“Có tin tức gì bên Long Kiến Nữ Vương không?” Ninh Chu đột nhiên hỏi.

Celia do dự một chút, khẽ lắc đầu: “Không có tin tức gì... Chỉ sợ đó mới là tin tức tốt nhất. Hiện tại nàng đang ở giai đoạn hồi quang phản chiếu, qua đoạn thời gian này…”

Điều đó có nghĩa là Long Kiến Nữ Vương hơn 20 năm thống trị Ngầm Kiến thành băng hà, giao quyền bính của mình lại cho tân Nữ Vương.

Tân Nữ Vương sẽ giữ thái độ gì với nhân loại và ác ma? Thân cận con người hay thân cận ác ma? Nàng sẽ mở rộng phạm vi thế lực Ngầm Kiến thành hay càng chú trọng vào hòa bình và ổn định lĩnh vực? Nàng sẽ đi theo vị Ma Vương nào? Tất cả những điều này liên quan đến hệ sinh thái trong mười hai mươi năm tới của Ngầm Kiến thành trong tương lai, nhân loại sinh sống ở đây càng thêm quan tâm vấn đề này.

Một số vị đảm nhiệm Long Kiến Nữ Vương có thái độ tương đối thân thiện với nhân loại, đoạn thời gian đó nhân loại đạt đến địa vị cao; nhưng hầu hết thời gian, thái độ Long Kiến Nữ Vương đối với nhân loại không tính là hữu hảo. Nàng có thể chịu đựng nhân loại trong phạm vi thế lực của mình, nhưng cũng không hơn.

“Rốt cuộc Long Kiến Nữ Vương thông qua phương pháp gì truyền thừa lĩnh vực? Có manh mối nào không?” Tề Nhạc Nhân tò mò hỏi một câu. Cậu đọc tư liệu có biết một chút, nhưng phương pháp truyền thừa này mười phần bí mật.

Celia lắc đầu: “Hầu hết lĩnh vực đều theo cái chết của chủ nhân mà giảm sút, sau vài thập niên sẽ diệt vong. Kỳ thật Giáo đình bên kia có phương thức truyền thừa đặc thù, các đời Giáo Hoàng đều truyền thừa lĩnh vực hoàn mỹ.”

Lĩnh vực của Giáo hoàng, là Vĩnh Vô Hương sao? Tề Nhạc Nhân trộm liếc Ninh Chu một cái, vừa vặn bị hắn bắt quả tang.

“Phương pháp ngưng kết bất đồng.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân cái hiểu cái không, cậu biết Ninh Chu đã từng dùng phương pháp Giáo đình ngưng kết nửa lĩnh vực, nhưng nửa lĩnh vực thập phần yếu ớt, trước khi ngưng kết lĩnh vực liền rách nát, bất quá hiện tại...

Hẳn là hắn lần nữa ngưng kết lĩnh vực, sự tình xảy ra tại sòng bạc ngầm ngày hôm qua đã chứng minh.

Phải tìm cơ hội thảo luận sâu thêm vấn đề này cùng Ninh Chu, hắn thật sự không quá để ý sức mạnh trên người mình, với hắn mà nói loại sức mạnh hủy diệt này có ý nghĩa vô cùng thống khổ.

“Mặt khác, cậu từng hỏi tôi về điều này trước đây, có một ít vấn đề....” Celia nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi kể lại những gì đã xảy ra.

"Tử duệ A Tây của Khải Tát Lâm phu nhân đã mất tích một tháng, bà ta có thể cảm nhận được tử duệ còn sống, nhưng không cách nào cảm ứng được vị trí của hắn, có một loại sức mạnh cực kỳ tà ác cắt đứt sự liên hệ giữa bà ta và tử duệ."

“Bà ta còn nói, có một lần trông thấy một người rất giống A Tây. Lúc đó hắn đang chiến đấu ác liệt với một người đàn ông tay cầm đường đao, bởi vì khoảng cách quá xa nên không thấy rõ, sau khi hai người rời đi bà ta đến hiện trường nhìn thoáng qua, thấy một mảnh vỡ... Vì thế Khải Tát Lâm phu nhân cho rằng bản thân mình nhìn nhầm rồi, tuy rằng tử duệ của mình ngoan ngoãn chăm sóc nhưng sức mạnh lại hết sức bình thường, không có khả năng đánh nhau cùng vị cao thủ lợi hại như vậy.” Celia nói.

Tề Nhạc Nhân không tán đồng: “Không phải bà ta nói tử duệ của mình bị thế lực tà ác khống chế sao? Có lẽ một thứ cùng loại với giết chóc chi chủng?”

“Điều cậu nói cũng có khả năng, nhưng dựa theo khẩu khí của Khải Tát Lâm phu nhân, trình độ của hai người kia không chỉ là bị giết chóc chi chủng ký sinh thôi đâu. Huống hồ trôi qua nhiều ngày như vậy, manh mối có giá trị ở hiện trường sợ là không còn nhiều.” Celia nói.

“Hiện tại có cần chúng tôi hỗ trợ gì không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Ảo thuật sư bên kia chỉ có thể chờ Sở Thẩm Phán hồi âm, sự vụ khác có nhân viên chuyên môn xử lý. Nếu hai vị có thời gian không ngại giúp chúng tôi tra hỏi Khải Tát Lâm phu nhân trông thấy A Tây ở đâu.” Celia mỉm cười, nhìn hai người bọn họ đầy mong đợi.

Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu trao đổi ánh mắt, gật đầu đáp ứng.

*****
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...