Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Chương 175: Truyền Thừa Của Nữ Vương [2]
chương 175: “Bây giờ chúng ta không thể trực tiếp đi vào sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.“Chỉ sợ cái này không phải mở ra nửa lĩnh vực.” Ninh Chu phán đoán dựa vào kinh nghiệm.Tề Nhạc Nhân hồi tưởng tình hình khi còn ở Sát Lục Mật Hội, đúng, nếu không có Khải Tát Lâm phu nhân dẫn đường, cậu sẽ không có biện pháp lẫn vào nửa lĩnh vực Sát Lục Mật Hội. Xem ra đành phải tìm Celia ngẫm lại biện pháp.Tề Nhạc Nhân từ sau cột đá đi ra, đi tới bên hồ xem xét, Ninh Chu ngồi xổm xuống dùng tay vớt nước hồ. Nhìn gần mới thấy sinh vật phù du phát ra ánh huỳnh quang màu xanh không phải loại tảo, mà là sứa phát ra ánh sáng xanh; sứa cảm giác mặt nước truyền đến dao động bất thường nên nhanh chóng lẩn trốn.Đứng trước cung điện nghiêng, ngắm nhìn hồ nước ngầm mênh mông rộng lớn đằng xa cùng một nửa cung điện bị hồ nước nuốt chửng; Tề Nhạc Nhân bỗng sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt kỳ lạ, phảng phất như trong hư không có thứ gì đó ngóng nhìn cậu. Cậu không nhìn thấy, nhưng trong ý thức đã tưởng tượng ra bộ dáng của nó —— Một tròng mắt thật lớn, toàn trí toàn năng giám thị mọi thứ.Tề Nhạc Nhân giống như có điều cảm ứng, lấy từ đạo cụ ra một vật vừa mới vào tay không lâu.“Tròng mắt Leviathan, đồ vật tôi lấy được từ một phó bản.” Tề Nhạc Nhân đưa cho Ninh Chu.“Sức mạnh hỗn loạn tràn ngập sự tà ác.” Ninh Chu đánh giá.“Trong phó bản đó, thứ này tên là xúc sao một loại dị chủng vũ trụ, thông qua ký sinh không ngừng mở rộng, thậm chí có thể hủy diệt nền văn minh nhân loại... Thế Giới Ác Mộng có loại sinh vật như này không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.“Có.” Ninh Chu nói: “Rất nhiều.”Thật là một thế giới đáng sợ, Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ, nghe thấy Ninh Chu tiếp tục nói: “Thế giới này có một số liên hệ thần kỳ nào đó với thế giới phó bản, chẳng hạn như phó bản bị sức mạnh ác ma ô nhiễm. Ngoài ra, trên thế giới này còn tồn tại một ít sinh vật tà ác cường đại, ví như ác ma và yêu ma, thế giới phó bản sẽ có hình chiếu của chúng... hay có thể nói là phản chiếu.”“Ý của anh là, tôi gặp phải xúc sao rất có thể đó là hình chiếu của sinh vật nào đó ở Thế Giới Ác Mộng?”“Đúng.”Tề Nhạc Nhân cầm lấy tròng mắt Leviathan, nâng nó lên đỉnh đầu cẩn thận quan sát. Tuy rằng nó cứng đờ, không có loại cảm giác dính nhớp mềm mại đáng sợ, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn toát ra loại cảm giác sợ hãi rùng rợn. Nhưng kỳ quái là khi nhìn chằm chằm vào nó, cảm giác sợ hãi này lại chuyển hóa thành xúc động mê luyến, càng sợ hãi càng muốn tới gần...“Đừng nhìn kỹ!” Giọng Ninh Chu văng vẳng xuyên qua tai khiến Tề Nhạc Nhân hoảng hốt.Tay Tề Nhạc Nhân run lên, tròng mắt lập tức rơi xuống rớt vào trong nước, dọc theo mặt đất nghiêng lăn về phía đáy hồ. Một chân Tề Nhạc Nhân dẫm lên mặt nước mò xuống nhặt tròng mắt, lúc sắp lấy được đột nhiên tròng mắt tản ra ánh sáng màu xanh thẫm trong nước. Sứa trong hồ dường như cảm nhận được một sức mạnh thần bí nào đó, trong lúc nhất thời quang mang phóng lên trời, toàn bộ mặt hồ đều bị bao phủ trong ánh sáng xanh.Tề Nhạc Nhân kịp nhặt tròng mắt lên cất vào khe đạo cụ, Ninh Chu nắm lấy tay cậu, hai người cùng bị thứ ánh sáng xanh lam thần bí này cắn nuốt, biến mất trong cung điện đổ nát.______Thần Điện rộng lớn dưới nước xuất hiện trước mắt Tề Nhạc Nhân, cậu không rảnh nhìn nhiều, lập tức quay đầu xem Ninh Chu, hai người bốn mắt nhìn nhau lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.“Đây là đâu?” Tề Nhạc Nhân thấp giọng hỏi.Trước mặt là một tòa Thần Điện dường như chìm nghỉm dưới đáy hồ, phong cách rõ ràng thuộc về Giáo đình, chỉ là cột trụ cùng tác phẩm điêu khắc vốn dĩ màu trắng đã phai màu theo năm tháng, nhiễm phải sự rách nát thuộc về thế gian. Thậm chí ngọn đèn đầu lâu đặt trên bậc thang cùng với tiếng ngâm xướng truyền đến từ sâu trong Thần Điện tràn ngập một cỗ không khí tối tăm tà ác.“Nửa lĩnh vực của tín đồ tà giáo.” Vẻ mặt Ninh Chu nghiêm túc, bước nhanh về hướng hồ nước bên cạnh Giáo đình.Tề Nhạc Nhân vội vàng chạy theo, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Tuy thoạt nhìn nơi này giống như đáy hồ nhưng lại không có nước; trên đỉnh đầu dường như có một hàng rào vô hình, thế giới bên ngoài hàng rào tràn ngập ánh sáng xanh lam, có lẽ là những con sứa trong hồ.Ngoài điện phủ không có tín đồ tà giáo canh gác, bọn họ cực độ tự tin sẽ không ai tiến vào nơi này, nhưng Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu lại ngoài ý muốn vô tình đặt chân tới đây.Trong thần điện truyền đến tiếng ngâm xướng càng lúc càng tối nghĩa khó hiểu, tiết tấu càng lúc càng nhanh; các tín đồ dần bị lây nhiễm bởi bầu không khí kỳ dị và cuồng nhiệt, họ bắt đầu hét to những từ ngữ khó hiểu, không ngừng lặp đi lặp lại...Chính nhờ những từ ngữ này mà Ninh Chu lập tức xác định thân phận của họ —— cuồng tín đồ của Lý Tưởng Quốc.“Vào xem không?” Tề Nhạc Nhân dùng khẩu hình hỏi. Tuy rằng bên trong là nơi cuồng tín đồ tụ hội, chưa bắt đầu tàn sát tế phẩm, nhưng nếu chờ bọn họ bắt đầu cuộc đại tàn sát, vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều người phải chết sao? Tề Nhạc Nhân muốn tận lực cứu những người vô tội.Ninh Chu gật đầu, đi vòng ra sau Thần Điện.Sau khi tiến vào Thần Điện, cảnh tượng bên trong thực sự làm người chấn động, một dòng người đen nghìn nghịt quỳ rạp trước một tòa tế đàn quỷ dị, vừa quỳ lạy vừa cao giọng ngâm xướng, trên tế đàn bao phủ một mảnh sương mù màu đen.Một đám tế phẩm quần áo rách nát đứng lên đi về phía tế đàn, khi bọn họ tiến vào phạm vi sương mù màu đen, bên trong sương mù vươn ra từng xúc tu mọc đầy bướu thịt, im lặng quấn lấy tế phẩm vào bên trong màn đen. Tiếng thân thể bị xé rách bao phủ trong tiếng ngâm xướng cuồng nhiệt, ngay cả tiếng kêu thảm thiết của tế phẩm cũng bị tầng sương mù dày đặc nuốt chửng, chỉ để lại vết máu thật sâu, phảng phất máu đen thối rữa.Đám tế phẩm còn lại dường như không nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn này, bọn họ giống như một đám dê con mắt mù, dưới sự chỉ dẫn của người chăn dê đi về hướng vực sâu.Nhìn thấy một màn này Tề Nhạc Nhân rùng mình, toàn thân lạnh toát. Sinh vật quỷ dị trốn sau lớp sương mù kia rốt cuộc là thứ gì? Điều đầu tiên Tề Nhạc Nhân liên tưởng đến chính là nhiệm vụ chủ tuyến thứ hai [Tế Sinh Ma Vương]. Chẳng lẽ đám tín đồ tà giáo này thờ phụng Ma Vương Giết chóc? Bọn họ vì muốn hồi sinh Ma Vương Giết chóc mà tiến hành hiến tế tà giáo?Tề Nhạc Nhân cầm lấy vòng cổ mà Tiên Tri tặng cho cậu, chạm vào lông vũ theo phong cách steampunk mang đến cho cậu tâm lý an ủi thật lớn, tưởng tượng thiên sứ buông xuống ở hiện trường tà giáo hiến tế, nghe qua rất chi là chính nghĩa.Tề Nhạc Nhân dùng khuỷa tay chọc chọc Ninh Chu, Ninh Chu đặt ngón tay lên môi, sau đó chỉ chỉ một tế phẩm ở tế đàn.Tế phẩm cúi đầu từng bước đi về phía trước, vóc người hắn cao lớn, bước đi vững vàng, một đường xuyên qua các tín đồ không ngừng quỳ lạy; giống như đi xuyên qua một đàn kiến quyết đấu đến chết bảo vệ địa bàn, đối với sinh tử tồn vong của chúng hắn coi như không thấy.Người này, không thích hợp.Ngay cả Tề Nhạc Nhân cũng chú ý tới điểm này. Theo khoảng cách hắn và tế đàn ngày càng gần, đối phương không thèm che giấu sự không thích hợp của mình nữa, tín đồ xung quanh tế đàn đứng dậy bảo vệ nghi thức, vừa hét lớn vừa lao về phía hắn.Tế phẩm nghiêng đầu cười, một thanh đường đao lấp lóe ánh sáng bạc xuất hiện trong tay hắn, chỉ bằng một nhát chém, hắn nhẹ nhàng khiến hai tên thủ vệ đầu thân tách rời! Máu trên thi thể tuôn ra như suối bị quái vật trên tế đàn cuốn vào màn sương đen, tham lam cắn nuốt sạch sẽ.Sự việc bất ngờ khiến cả hiện trường nghi thức hiến tế rơi vào hỗn loạn. Các tín đồ đứng trước cầm vũ khí vọt lên, trong khi các tín đồ đứng sau chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, hoảng loạn né tránh khắp nơi, va chạm vào đội ngũ tế phẩm. Nhóm tế phẩm vốn ý thức không rõ bừng tỉnh từ cơn mê hoặc, la hét chói tai chạy trốn khắp nơi, toàn bộ hiện trường biến thành một đoàn lốc xoáy hỗn loạn.“Lên!” Ninh Chu cũng rút ra kiếm thẩm phán, bảo vệ nhóm tế phẩm chạy trốn.Tề Nhạc Nhân hơi do dự, chưa bắt đầu dùng [Tiên Tri Chi Tâm].Tình hình hỗn loạn không ảnh hưởng đến tên tế phẩm thần bí kia đại khai sát giới. Trong tay hắn cầm một thanh đường đao, không hề dây dưa với các tín đồ bởi vì sự chú ý của hắn đều tập trung vào sinh vật không rõ lẩn trong màn sương đen, hắn xông lên tế đàn trong tiếng hét chói tai liên tiếp của các tín đồ!Quái vật ẩn trong màn sương đen trên tế đàn cảm nhận được hơi thở người sống, duỗi ra những chiếc xúc tua dữ tợn từ vực sâu, xúc tua mọc đầy bướu thịt trườn bò trên mặt đất như rắn rít hưng phấn lao tới. Tế phẩm lướt qua tránh thoát sự quấn quanh của nó, nhẹ nhàng một đao chặt đứt xúc tu ghê tởm kia.Đòn tấn công này chọc giận quái vật trong màn sương đen. Trong mảnh hỗn loạn, một thứ gì đó quỷ dị xuất hiện, một sinh vật tà ác khổng lồ phát ra tiếng rít gào rống giận phảng phất đến từ vực sâu. Âm thanh đáng sợ này không giống tiếng người cũng không phải âm thanh tự nhiên, nó giống như tiếng thét gào của các sức mạnh tà ác hội tụ, khơi dậy dục vọng đen tối sâu thẳm trong nội tâm con người!Đôi mắt của các tín đồ bắt đầu đỏ ngầu, họ túm tóc tru lên như sói, các tín đồ có ý chí yếu ớt thậm chí móc mắt, máu tươi liên tục trào ra từ lỗ trống hốc mắt. Bọn họ vừa kêu rên vừa điên cuồng công kích tất cả sinh vật xung quanh, bất luận là tín đồ hay nhóm tế phẩm vô tội, thi thể họ ngã xuống tất trở thành mỹ vị cho quái vật trong màn sương đen, bị nó cắn nuốt sạch sẽ.Toàn bộ tế đàn trong hồ dường như rơi vào địa ngục trần gian đẫm máu, một sức mạnh vô hình tụ lại đây, phảng phất nó là căn nguyên sức mạnh chi phối mọi thứ trên thế gian!Trong hư không, một con mắt đột nhiên mở ra.Đó là một tròng mắt đỏ rực, đầy ác ý quan sát mọi việc diễn ra trên tế đàn.“Đừng ngẩng đầu!” Giọng Ninh Chu từ nơi xa truyền đến.Nhưng đã muộn, Tề Nhạc Nhân đứng lẩn trong đám tín đồ điên cuồng khẽ ngẩng đầu nhìn về phía tròng mắt đỏ rực kia, đầu óc đột nhiên trống rỗng, dường như cậu nghe thấy tiếng cười khẽ của người phụ nữ, nàng dịu dàng thương xót nói:“Hãy đến đây, ánh sáng Lý Tưởng Quốc sẽ che chở cho linh hồn đáng thương của ngươi, không cần chịu đựng cay đắng thế gian, đến đất nước của ta, ngươi và ta cùng hướng đến cuộc sống vĩnh cửu.”***
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương