Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 179: Truyền Thừa Của Nữ Vương [6]



chương 179:

[Người chơi Tề Nhạc Nhân bắt đầu nhiệm vụ: Truyền Thừa Của Nữ Vương]

[Bối cảnh nhiệm vụ: Hàng trăm năm trước, một nhóm ác ma kiến hậu bằng vào kỹ năng thiên phú của bản thân mà gặm nhấm khe hở hai giới, thành lập vương quốc của riêng mình trong một hang động khổng lồ dưới lòng đất; sau khi vị kiến hậu cường đại giết chết người cạnh tranh với mình liền trở thành Nữ Vương duy nhất. Kể từ đó mỗi một vị Nữ Vương đều dựa vào phương thức thần bí để truyền thừa lĩnh vực này, mãi cho đến hiện tại xảy ra việc ngoài ý muốn. Long Kiến Nữ Vương già đi, người thừa kế được chọn lại bị ám sát bỏ mình; Thánh Hỏa tượng trưng cho sự tồn tại lĩnh vực sắp bị dập tắt, trước khi mọi thứ trở nên không thể cứu vãn, hãy tìm ra một con đường sống]

[Bước đầu tiên trong nhiệm vụ Truyền Thừa Của Nữ Vương: Tìm kiếm Long Kiến Nữ Vương]

[Đếm ngược đồng bộ dữ liệu, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một, hoàn thành đồng bộ]

_____

Tề Nhạc Nhân mở bừng mắt, lo lắng tìm kiếm bóng dáng Ninh Chu, may mắn Ninh Chu không bị truyền tống đến chỗ khác, mà là đứng ngay bên cạnh cậu. Hai người không hẹn mà nắm tay nhau, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Nửa đêm ngày hôm qua Sở Thẩm Phán Vùng đất Hoàng Hôn phái chấp hành quan Diệu Lị mang theo thủ dụ của Tiên Tri đến Ngầm Kiến thành, ủy thác chuyện này cho Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu. Rạng sáng ngày hôm sau, hai người lập tức lên đường đến vương cung Long Kiến Nữ Vương.

Vương cung của Long Kiến Nữ Vương tọa lạc ở biên cảnh Ngầm Kiến thành, Nữ Vương thiết lập một điểm truyền tống đặc biệt, có thể truyền tống người trực tiếp vào cung điện. Suy cho cùng đây là lĩnh vực của nàng, nàng có quyền kiểm soát nơi này vượt mức bình thường.

Người canh giữ điểm truyền tống là trinh nữ Thánh Hỏa, nàng mặc trang phục tư tế, đôi mắt phủ một tầng bịt mắt màu đen, như thể bẩm sinh không cần thị lực. Tương truyền nhóm trinh nữ Thánh Hỏa trông coi Thánh Hỏa tượng trưng cho sự tồn tại của Ngầm Kiến thành, các nàng nghiêm khắc tuân thủ giới luật, gần như cả đời không tiếp xúc với người khác phái; không được phép làm tổn thương nhau, càng không được phép tháo bịt mắt, nếu không sẽ phải chịu hình phạt tàn khốc.

Nhóm trinh nữ Thánh Hỏa này được hưởng địa vị rất cao trong Ngầm Kiến thành, Nữ Vương trao cho các nàng quyền lực, nhưng giá phải trả là cả đời không được tự do.

Trinh nữ Thánh Hỏa dùng tay kiểm tra thủ dụ Tiên Tri, đồng thời ân cần nhắc nhở bọn họ sau khi nghi thức truyền thừa Long Kiến Nữ Vương bắt đầu, không ai được đi ra ngoài.

“Điều này thật bất thường.” Trinh nữ Thánh Hoả ý vị thâm trường nói: “Sau khi các ngươi đi vào có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.”

Tuy rằng trinh nữ Thánh Hỏa có lòng tốt nhắc nhở bọn họ nhưng hai người vẫn nhất quyết đi vào. Nàng đành đưa lệnh bài thông hành cho họ, phái người mở truyền tống trận, cũng chỉ cho họ vị trí vương cung —— Hãy đi về hướng tây, một tòa lăng mộ khổng lồ dưới lòng đất ở phía tây, Thánh Hỏa bùng cháy ở gần đó chính là cung điện của Nữ Vương.

Sau đoàn ánh sáng trắng, Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu lập tức nhận được lời nhắc nhở nhiệm vụ mới; thoạt nhìn có vài phân đoạn nhiệm vụ, bất quá ngẫm lại trước khi tiến vào luyện ngục kích phát bước thứ hai nhiệm vụ [Tế Sinh Ma Vương]... Cái nhiệm vụ [Truyền Thừa Của Nữ Vương] này không tính là đáng sợ.

Đầu tiên... phải tìm được Long Kiến Nữ Vương.

Nhưng trước mắt lại là một thành phố chìm trong sương mù, những ngọn đèn dầu được thắp sáng ở các góc tối ngõ hẻm, ánh đèn mờ nhạt như ẩn như hiện trong lớp sương mù dày đặc; ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không nhìn thấy ánh sáng Thánh Hỏa ở phía Tây theo như lời trinh nữ Thánh Hỏa nói.

“Nơi này chính là cung điện của Long Kiến Nữ Vương?” Tề Nhạc Nhân buồn bực hỏi, hoàn toàn khác xa những gì cậu tưởng tượng.

“Cũng là lăng mộ của nàng.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân nghĩ tới từ khi Long Kiến Nữ Vương đăng cơ liền bắt đầu xây lăng mộ cho riêng mình, mất hơn 20 năm thời gian xây dựng cung điện của mình thành một tòa thành khổng lồ dưới lòng đất. Nàng chấp chưởng quyền lực ở chỗ này, cũng yên nghỉ ở chỗ này mãi mãi.

[1113]

Một hàng số nhắc nhở đột ngột xuất hiện, Tề Nhạc Nhân có chút sửng sốt, nhìn Ninh Chu, Ninh Chu gật gật đầu tỏ vẻ hắn cũng nhận được.

“Nơi này có...” Tề Nhạc Nhân đang muốn nói nơi này có chút kỳ lạ, ngữ ưng Ninh Chu vừa thả ra đã kêu lên: “Địch tập kích, địch tập kích!”

Giữa màn sương mù cách đó không xa lờ mờ hiện ra một sinh vật quái dị.

Tề Nhạc Nhân ngừng thở, tay phải nắm chặt khẩu súng mà Trần Bách Thất đưa cho cậu.

Chỉ nghe một tiếng ‘xẹt’ quái vật ẩn thân trong bóng tối bỗng vọt về phía Tề Nhạc Nhân tấn công cậu nhanh như một tia chớp! Ninh Chu một tay bảo vệ Tề Nhạc Nhân đằng sau, tay còn lại vung kiếm thẩm phán lên, lưỡi kiếm sắc bén nháy mắt chém quái vật đang nhào tới thành hai nửa.

Hai mảnh chất lỏng như bùn nhão rớt xuống đất, máu bẩn ào ạt chảy ra.

“Đây là cái gì? Ác ma sao?” Tề Nhạc Nhân nhìn thoáng qua thứ chất lỏng như bùn nhão trên mặt đất, có chút ghê tởm.

“…Là yêu ma.” Ninh Chu nói.

Yêu ma, người thường rất dễ nhầm lẫn yêu ma và ác ma, nhưng kỳ thực đó không phải cùng một loại sinh vật. Ác ma chủ yếu đóng quân giữa khe hở hai giới và một mặt Ma giới, lai lịch của yêu ma đến nay chưa thể phân tích; lịch sử tồn tại của chúng ngắn hơn ác ma nhiều, hơn nữa hầu hết đều tập trung ở khu vực Ngầm Kiến thành này. Phần lớn ác ma là sinh vật lý tính, còn yêu ma thì lại hiếm khi có năng lực nhận biết hành động, thậm chí không có hình thể con người; chúng hoàn toàn là sinh vật bị dục vọng chi phối, giết chóc và ăn uống là ý nghĩa sống của chúng.

Mỗi tháng một lần yêu ma ùn ùn kéo tới tập kích Ngầm Kiến thành, mang tới không ít phiền toái cho tòa thành dưới lòng đất này. Ngay cả Long Kiến Nữ Vương cũng không có cách nào đối phó với đám sinh vật liên tục quấy rối lĩnh vực của mình; chỉ có thể tổ chức nhóm thần dân và đội quân binh lính đốt lên ngọn lửa chiến tranh, cùng nhau chống lại bầy yêu ma xâm lấn này.

Trong sương mù, tòa lăng mộ thuộc về Long Kiến Nữ Vương đương nhiệm nơi nơi đều che giấu yêu ma. Tề Nhạc Nhân e rằng Long Kiến Nữ Vương chỉ sợ gặp phải phiền phức, bằng không không có khả năng tùy ý để yêu ma hoành hành trong lăng tẩm của nàng.

Đám yêu ma này từ đâu đến? Không một ai biết.

Cung điện của Long Kiến Nữ Vương không có bản đồ, nói nơi này là cung điện kỳ thực nó giống như một thành phố khổng lồ dưới lòng đất hơn. Vào thời kỳ Nữ Vương khỏe mạnh cũng hiếm khi ở đó, mà không ngừng cho người xây dựng thêm, phảng phất phải xây dựng cho Nữ Vương một thế giới hoàn chỉnh sau khi chết.

“Nơi ở của Nữ Vương ở phía tây, là hướng kia.” Tề Nhạc Nhân giữ chặt Ninh Chu đang đi về phía nam, chỉ về hướng ngược lại.

Ngữ ưng đậu trên vai Ninh Chu khẽ phát ra tiếng cười trộm, thế là bị Ninh phái đi dò đường.

Tề Nhạc Nhân nhìn Ninh Chu mặt vô biểu tình, nội tâm hơi buồn cười. Quả thực chuyện Ninh Chu rất dễ lạc đường không phải lần đầu tiên cậu biết, lúc trước ở nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu hắn đã từng bị lạc. Dưới lăng kính tình yêu Tề Nhạc Nhân cảm thấy loại khuyết điểm này rất đáng yêu.

Dọc đường đi về phía tây nơi nơi đều có yêu ma ẩn nấp trong lớp sương mù, nếu chỉ có một mình Tề Nhạc Nhân, chỉ sợ lúc này đã rơi vào nguy hiểm. Bởi vì trên người đám yêu ma đều có một loại năng lực kỳ quái, có thể là ẩn hình, có thể là biến hình, một số có thể ngụy trang thành thực vật; thậm chí có không ít sào huyệt yêu ma thoạt nhìn giống như miệng giếng sâu sắp sụp, yêu ma không ngừng toát ra từ bên trong.

Kinh nghiệm chiến đấu của Ninh Chu phong phú hơn Tề Nhạc Nhân nhiều, dưới sự ứng đối của hắn, hai người một đường thuận lợi tiến về phía trước, chỉ là con số khó hiểu kia đã từ 1113 giảm xuống còn 1109.

“Này hẳn là số người.” Sau một hồi im lặng, Tề Nhạc Nhân nói ra suy đoán mà trong lòng hai người đều biết rõ.

Ninh Chu gật gật đầu.

Con số không ngừng giảm xuống nói cho họ biết, trong lăng mộ dưới lòng đất này, con người —— có lẽ còn có ác ma —— đang gặp phải khốn cảnh, yêu ma vô cùng vô tận đang không ngừng tăng lên tiêu diệt mọi nguy hiểm.

Hai người dọc theo con đường vô cùng nguy hiểm đi về phía tây, từ sáng sớm cho đến chiều tối. Tuy không thể phân biệt thời gian ngày và đêm dưới lòng đất, nhưng sau 8 giờ tối, yêu ma bước vào trạng thái hưng phấn, số lượng càng nhiều hơn so với buổi sáng.

Tề Nhạc Nhân cũng mệt mỏi, vương cung vẫn ẩn sau lớp sương mù, không biết phải đi mất bao lâu Ninh Chu liền đề nghị nghỉ ngơi một lát. Hai người tùy ý vào một căn nhà trên đường, Ninh Chu tạo ra kết giới che giấu thân ảnh hai người, sợ bị yêu ma quấy rầy.

“Kỳ thật tôi không rõ rốt cuộc kết giới có gì khác biệt. Lúc trước anh thiết lập kết giới ở hoa viên thánh mộ dường như theo đơn hướng, cũng không ngăn cấm tôi đi ra ngoài; nhưng ở sòng bạc ngầm Khải Tát Lâm phu nhân lại sử dụng kết giới theo song hướng, không vào cũng không ra được?” Tề Nhạc Nhân nhớ tới Khải Tát Lâm phu nhân, thuận miệng hỏi.

“Ừm, có khác biệt.” Ninh Chu hỏi: “Cậu muốn nghe không?”

“…Rất dài sao?” Tề Nhạc Nhân nhạy bén cảm giác đây là một chủ đề thảo luận rất lớn.

“Thời điểm tôi học tập ở Giáo đình, đại khái học khoảng một tháng.” Ninh Chu nói.

“Vậy thôi, chúng ta nói chuyện khác đi.” Tề Nhạc Nhân không muốn lãng phí thời gian vào việc học hỏi tri thức, cậu muốn dùng thời gian này nói vài lời đường mật với Ninh Chu.

“Được.” Ninh Chu nói.

Tề Nhạc Nhân mím môi, nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Anh đói bụng không?”

“Đói.”

“Vậy tôi đây nấu chút đồ ăn.”

“Được.”

Tề Nhạc Nhân cảm thấy tuyệt vọng vì bản thân mình không có tế bào nói chuyện yêu đương, nhận mệnh lấy dụng cụ nhà bếp từ khe đạo cụ ra rồi bắt đầu nấu ăn. Lần này thời gian không gấp nên cậu chậm rãi nấu bò bít tết cho Ninh Chu ăn, trước kia cậu chưa nấu đồ Tây bao giờ, quả nhiên thất bại. Cậu nhanh chóng đổ miếng bít tết hỏng vào khay của mình rồi nói: “Để tôi làm lại cho anh cái khác!”

“Để tôi.” Có lẽ Ninh Chu không nhìn nổi, tiếp nhận cái chảo tự mình làm.

Tề Nhạc Nhân ở một bên yên lặng học tập, nhìn Ninh Chu làm bò bít tết, quả nhiên gãi đúng chỗ ngứa, còn thuận tay đập thêm hai quả trứng, mỗi người một cái. Không đợi Tề Nhạc Nhân ăn phần bị hỏng trước mặt, Ninh Chu đã đổ miếng bò bít tết chín bảy phần vào khay trước mặt cậu, thuận tay lấy phần bị hỏng đi.

“Cái phần đó chiên hỏng rồi.” Tề Nhạc Nhân muốn cướp lại.

“Tôi muốn ăn.”

“Vậy mỗi người một nửa.”

Ninh Chu lắc đầu: “Tôi muốn ăn đồ cậu làm.”

Giờ khắc này pháo hoa nổ tung trong lòng Tề Nhạc Nhân. Niềm vui và sự kích động khó kiềm chế làm cậu hận không thể lao ra khỏi kết giới chạy ra giữa đường cái, qua màn sương mù hét lên với cả thế giới: “Người yêu của tôi tốt nhất thế giới”, cho dù người nghe là một đám yêu ma hận không thể hút cạn tủy não cậu.

Bị pheromone tình yêu tẩy não, suốt bữa ăn Tề Nhạc Nhân luôn cười, mang theo tình yêu cuồng nhiệt khiến người ta buồn nôn; thậm chí cậu cảm thấy màn trời chiếu đất ở bên ngoài một chút cũng không vất vả, bởi vì ở chỗ này họ có thể cùng đắp một chăn chìm vào giấc ngủ.

Ngữ ưng vẫn luôn ở bên ngoài cũng bay trở về, xuyên qua kết giới mà không gặp chút trở ngại nào, báo cáo tình huống bên ngoài cho Ninh Chu. Cho đến khi nó phát hiện hai người đã ăn xong bữa tối, hơn nữa nửa miếng bò bít tết hỏng cũng không thèm để lại cho nó; ngữ ưng nổi giận lảm nhảm, đuổi theo Tề Nhạc Nhân muốn đồ ăn. Ninh Chu đút cho nó thức ăn bình thường dành cho chim, nó thập phần kiêu ngạo từ chối: “Không ăn thực phẩm rác rưởi!”

Cuối cùng ngữ ưng không ăn gì hết, chỉ lo đổi tới đổi lui quấy rầy hai người kia. Mãi đến khi Ninh Chu liếc mắt nhìn nó một cái thật sâu, nó mới lặng lẽ rút quân, rầu rĩ ngồi xổm trong góc ăn thức ăn dành cho chim; đôi mắt tràn ngập u oán nhìn chằm chằm vào cặp tình lữ đang trò chuyện sôi nổi.

Tức giận, đành phải ăn thức ăn dành cho chim để hạ nhiệt!

***
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...