Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 181: Truyền Thừa Của Nữ Vương [8]



chương 181:

Tề Nhạc Nhân tỉnh dậy không tính là sớm, nhưng cả người lại rất uể oải, lúc ăn sáng còn lơ đãng ngáp một cái, làm Ninh Chu quan tâm hỏi cậu có cần ngủ tiếp thêm một lát không.

“Không, không có gì, mới tỉnh nên vậy đó mà.” Tề Nhạc Nhân ngáp một cái rồi rót cho mình một ly cà phê đen vừa đặc vừa đắng. Cái này do Celia đưa cho cậu, mặc dù cậu không thích mùi vị này nhưng đúng là nó giúp nâng cao tinh thần.

Các con số cứ liên tục nhảy từ 912 trước khi ngủ xuống còn 710, đây là một ám chỉ xấu. Đêm qua nhất định có rất nhiều người chết, nhưng họ ngay cả những người đó ở đâu cũng không biết.

Ăn sáng xong hai người lại lần nữa xuất phát, Tề Nhạc Nhân im lặng nhìn Ninh Chu dỡ bỏ kết giới, cậu có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, nhưng cuối cùng cái gì cũng không hỏi. Cậu không có kinh nghiệm yêu đương nên cảm thấy có vấn đề thì nói ra vẫn tốt hơn, nhưng mặt khác lại lo lắng mình dò hỏi tới cùng sẽ làm Ninh Chu đau lòng. Loại cảm giác chân tay luống cuống cuối cùng biến cậu thành trầm mặc cẩn thận.

Thời điểm ra khỏi kết giới, Tề Nhạc Nhân kinh ngạc phát hiện sương mù ngày hôm qua đã tan đi, toàn bộ vương cung ngầm hiện ra rõ ràng trước mắt cậu —— Đường phố đều nhịp, mặt đất sạch sẽ đến mức quái dị, còn có “bầu trời trong xanh” trên đỉnh đầu phảng phất như không nằm dưới mặt đất.

Sau khi sương mù dày đặc tan đi, phía tây thực sự nhìn thấy ánh sáng Thánh Hỏa, đó là vương cung của Long Kiến Nữ Vương.

Tề Nhạc Nhân nhìn về phía Ninh Chu, hắn nhìn lên bầu trời như đang suy tư điều gì, cậu không nhịn được mỉm cười hỏi: “Đây là việc tối qua anh trộm làm phải không?”

Lỗ tai Ninh Chu đỏ bừng, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận.

“Xua tan sương mù, cũng xua đuổi yêu ma nơi này, anh đã làm một việc tốt, cớ sao lại cảm thấy xấu hổ?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Ninh Chu không trả lời, nhưng Tề Nhạc Nhân hiểu rõ trong lòng hắn nghĩ gì.

Bởi vì hắn dùng sức mạnh tà ác.

Hắn chịu sự giáo dục từ nhỏ, hơn nữa sức mạnh không ngừng ảnh hưởng đến hắn dụ dỗ hắn bước vào con đường nguy hiểm; hắn chống cự nhưng không thể, cuối cùng sẽ rơi vào vực sâu kia, tựa như phụ thân của hắn vậy.

Tề Nhạc Nhân đánh bạo tiến lên một bước nắm lấy cánh tay hắn, cùng hắn đi về phía vương cung Long Kiến Nữ Vương.

“Ninh Chu.”

“Ừ.”

“Tôi rất tự hào về anh.”

“?”

“Bởi vì anh luôn làm rất tốt giúp đỡ những người cần sự giúp đỡ, giống như lần đầu chúng ta gặp nhau... anh cũng giúp đỡ tôi. Khi đó tôi đã nghĩ, sao lại có một cô gái vừa xinh đẹp vừa tốt bụng như vậy nhỉ?”

Nghe lời này Ninh Chu không khỏi đỏ mặt.

Tề Nhạc Nhân lại tràn đầy năng lượng, đột nhiên tìm về thú vui gọi hắn là “nữ thần” trong nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu lúc trước.

“Cho nên tôi nhất kiến chung tình với anh ngay lập tức!”

“!”

Tề Nhạc Nhân thật sự rất vui vẻ, cậu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ninh Chu, cười hì hì hỏi: “Khi đó anh còn dùng một tấm thẻ kỹ năng tên ‘ngậm miệng thiền’ đúng không? Không muốn cùng tôi nói chuyện, bây giờ còn trang bị thẻ kỹ năng đó không?”

Ninh Chu lắc lắc đầu.

“Sao lại không cần, thật đáng tiếc.” Tề Nhạc Nhân nói.

“Nhưng tôi muốn cùng cậu nói chuyện.” Ninh Chu trả lời.

Tề Nhạc Nhân lập tức bị đánh trúng, cậu ngừng bước, Ninh Chu cũng dừng lại, hai người đối diện lẫn nhau, đều đỏ mặt.

“Ừm...tôi…tôi cũng đặc biệt vui vẻ khi nói chuyện với anh...”

“Ừ!”

Hai người cùng cười, Tề Nhạc Nhân cảm thấy bản thân mình ngốc nghếch, nhưng Ninh Chu lại ngốc nghếch đến mức đáng yêu, không nghĩ tới trong mắt Ninh Chu cũng là như vậy.

Dọc con đường không còn sương mù và yêu ma, hai người nói xong mấy lời này liền một đường đi về hướng Tây.

“Nhìn xem, đó là cung điện của Long Kiến Nữ Vương phải không?” Trèo lên nóc nhà Tề Nhạc Nhân dùng khuỷa tay chọc chọc Ninh Chu.

“Hẳn là vậy.”

Theo hướng ngón tay cậu chỉ, một tòa kiến trúc giống như đấu trường La Mã cổ đại sừng sững đứng giữa đống kiến trúc san sát không người, chờ đợi hai người bước vào.

Ngữ ưng xoay quanh không trung, trong trẻo kêu to một tiếng, dường như vui sướng vì tìm được mục đích đến.

Mục tiêu gần ngay trước mắt, bước chân hai người nhanh hơn, một tiếng sau đến vương cung.

Làm người bất ngờ chính là bên trong tòa nhà giống như đấu trường La Mã cổ đại này thế nhưng lại rỗng tuếch, cầu thang xoắn ốc giống như ốc xà cừ khổng lồ dẫn người đi xuống, xung quanh không có người canh gác. Bậc thang này thông với lòng đất, mỗi một bậc thang rộng hơn mười mét, cúi đầu nhìn xuống sẽ thấy bóng tối đen kịt bên dưới; gió lạnh thổi từ dưới lên trên, khiến người ta hoài nghi cầu thang xoắn ốc khổng lồ này thông xuống địa ngục.

Cách bậc thang khổng lồ không xa là một hẻm núi sâu thẳm dưới lòng đất. Nơi đó phảng phất như cắn nuốt mặt trời vậy, thế nhưng tản ra quang mang mãnh liệt khiến người không dám tới gần nhìn xuống bên dưới khe đất; bởi vì chỉ cần nhìn ánh sáng lộ ra trên mặt đất thôi cũng đủ khiến đôi mắt bỏng rát.

Ánh sáng Thánh Hỏa mà họ nhìn thấy từ phương xa chính là đến từ thung lũng rộng lớn dưới lòng đất kia.

Hai người đi xuống đó, sau khi nguồn sáng trên đỉnh đầu hoàn toàn biến mất, Tề Nhạc Nhân không thể không bật đèn lên. Cho dù sau khi có căn nguyên lực lượng, thị lực của cậu cũng không tốt đến mức dưới hoàn cảnh bóng tối đen kịt nhìn thấy con đường một cách rõ ràng.

Đi xuống hồi lâu, trước mặt rốt cục có âm thanh vang lên, sau đó có ánh sáng; một đàn kiến lớn bò qua bậc thang ngầm, chui ra ngoài từ vách hang bị gặm nhấm, ngậm hòn đá và bùn đất chui vào bức tường khác trong động.

“Đây là đang làm gì?” Tề Nhạc Nhân buồn bực hỏi.

“Kiến tạo.” Ninh Chu nói.

“Kiến tạo? Ý anh là xây dựng vương lăng này?”

“Đúng.”

“Để kiến thợ xây dựng?” Tề Nhạc Nhân cảm thấy có chút khó tin.

“Kiến thợ phụ trách đào bới, nhân loại phụ trách trang trí.”

Tề Nhạc Nhân cẩn thận suy nghĩ, phân công như này rất hợp lý, để đàn kiến khổng lồ có thể lực tốt tới làm, nhân loại được giảm bớt khối lượng công việc.

“Nghe nói nơi này do nhân loại ở bộ lạc phụ cận Tĩnh Hải hoang mạc kiến tạo?” Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ tới trên đường tới Ngầm Kiến thành đi ngang qua bộ lạc Valentine, bộ lạc nhiệt tình tốt bụng mà Ninh Chu đã từng nhắc trong thư, đã bị hủy diệt dưới sự xâm lược của bọn yêu ma.

Nhớ đến cảnh tượng đẫm máu đó, Tề Nhạc Nhân không khỏi thở dài nặng nề, không đành lòng nói cho Ninh Chu nghe tin tức không may này.

Sau khi tạm biệt đàn kiến thợ im lặng làm việc, cả hai tiếp tục dọc theo bậc thang đi xuống, chẳng mấy chốc đã đến mặt đất. Tầng chót của cầu thang xoắn ốc này là một cung điện khổng lồ có tám con đường độc lập thông đến các hướng khác nhau; mỗi hành lang rộng hơn mười mét, phảng phất nơi này là vương quốc của người khổng lồ. Một đàn kiến lặng lẽ bò qua hành lang nhưng không thể chỉ đường cho bọn họ.

Tề Nhạc Nhân do dự một lát, chợt thấy Ninh Chu ngẩng đầu nhìn hành lang đèn đuốc sáng trưng nói: “Có người tới.”

Rất nhanh một vị trinh nữ Thánh Hỏa mặc trang phục tư tế mộc mạc đi về phía họ. Tuy đôi mắt bị tấm vải đen che kín, nhưng dường như nàng có thể nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh; không có bất kỳ trở ngại mà đi tới trước mặt hai người, nhẹ nhàng uyển chuyển hành lễ, thanh âm thanh lãnh mà dễ nghe nói: “Ta là trinh nữ phụ trách canh giữ Thánh Hỏa đến đây nghênh đón hai vị, xin hỏi hai vị tới tham gia nghi thức truyền thừa của nữ vương phải không?”

Tề Nhạc Nhân lấy thủ dụ của Tiên Tri ra, trinh nữ Thánh Hỏa vuốt ve thủ dụ rồi đem vật trả lại cho hai người: “Nghi thức đã bị hoãn, hiện tại Nữ Vương không tiện tiếp đón người ngoài, xin theo ta đến hành quán bên ngoài nghỉ tạm.”

Trinh nữ Thánh Hỏa nói hợp tình hợp lý, chỉ là Tề Nhạc Nhân lắc lắc đầu, cậu tới làm nhiệm vụ, yêu cầu nhiệm vụ viết rất rõ bảo cậu đi tìm Long Kiến Nữ Vương, nếu không chính mắt gặp Nữ Vương chỉ sợ không thể mở nhiệm vụ kế tiếp.

“Chúng ta có việc quan trọng, cần phải gặp mặt Nữ Vương.” Tề Nhạc Nhân nói.

Trinh nữ Thánh Hỏa lễ phép từ chối, nói: “Thật xin lỗi, Nữ Vương không tiện gặp người ngoài.”

Tề Nhạc Nhân cảm giác được thái độ kiên quyết của đối phương, nói bóng nói gió một chút: “Lúc trước Tiên Tri phái ảo thuật sư tới, hiện tại hắn ở chỗ này không?”

“Ảo thuật sư tiên sinh? Đúng vậy, hắn ở khách sạn bên ngoài, ngài có thể nhìn thấy hắn.”

Nghe thấy tin tức ảo thuật sư không sao, Tề Nhạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy không thích hợp: “Nếu chúng ta thay thế hắn vào, vậy hắn có thể rời đi trước không?”

“Chỉ sợ không được, trước khi nghi thức kết thúc, bất kể là ngài hay là ta, ai cũng không thể rời khỏi đây.” Trinh nữ Thánh Hỏa bình tĩnh nói.

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Tề Nhạc Nhân bối rối trước tình huống quỷ dị này. Chắc chắn trên người Long Kiến Nữ Vương xảy ra vấn đề, dẫn tới tình trạng nàng mất đi quyền khống chế khiến yêu ma hoành hành nơi này, mà nghi thức truyền thừa cũng bị tạm hoãn. Hiện tại nhiệm vụ của cậu và Ninh Chu là hoàn thành nghi thức này, quá trình giúp Long Kiến Nữ Vương đời kế tiếp lên cấp bậc lĩnh vực.

Nhưng tình huống rơi vào thế giằng co, yêu cầu gặp Long Kiến Nữ Vương mà Tề Nhạc Nhân đưa ra vẫn bị từ chối một cách lịch sự, cậu liền nghĩ đến việc sử dụng vũ lực. Trinh nữ Thánh Hỏa dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, lùi lại nửa bước; một binh đoàn kiến khổng lồ cao hai mét từ sâu trong hành lang đi ra, ngang ngược dừng lại trên lối nhỏ thông đến hành lang.

Vỏ ngoài của binh đoàn kiến này giống như phủ một lớp kim loại kỳ dị, động tác nhịp nhàng khiến người ta không nhịn được hoài nghi đây là đám robot khoác lớp vỏ kim loại bên ngoài.

“Vạn phần xin lỗi, nghi thức truyền thừa rất quan trọng, dù sao cũng không thể sơ suất được.” Trinh nữ Thánh Hỏa mỉm cười lùi về phía sau một bước, duỗi cánh tay dẫn đường cho hai người: “Mời theo ta đến hành quán bên ngoài.”

Cho nên? Quả nhiên nghi thức xảy ra vấn đề, đúng như bối cảnh nhiệm vụ nói, người thừa kế Long Kiến Nữ Vương đã bị sát hại.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thực sự muốn theo nàng đến quán trọ bên ngoài sau đó thừa dịp không người lặng lẽ tới gặp Long Kiến Nữ Vương?

Ngay lúc Tề Nhạc Nhân đang hết sức rối rắm, Ninh Chu vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng: “Bảo nàng đến gặp ta.”

Trinh nữ Thánh Hỏa kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu tại sao hắn lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy.

Nhưng giây tiếp theo, nàng liền hiểu ——

Sức mạnh hủy diệt quen thuộc toát ra từ trên người nam nhân trẻ tuổi, thân thể trinh nữ Thánh Hỏa co rút như thể bị điện giật; tấm vải đen che mắt khiến nàng không nhìn thấy dung mạo của người đàn ông trước mắt, nhưng sức mạnh sẽ không lừa gạt nàng. Loại sức mạnh này, thậm chí so với Thánh Hỏa đang thiêu đốt trong khe đất càng thêm to lớn, càng thêm bất diệt!

Nhóm trinh nữ Thánh Hỏa tín ngưỡng trật tự của Long Kiến Nữ Vương, nhưng Long Kiến Nữ Vương lại đi theo trận doanh Ma Vương Hủy Diệt, vì thế các nàng cũng đồng thời sùng bái sức mạnh hủy diệt. Sau trận chiến hơn 20 năm trước, hai loại sức mạnh xung đột này dần im hơi lặng tiếng do thế lực một bên suy yếu; mặc cho ai cũng khó mà ngờ được, hôm nay hơn 20 năm sau, sức mạnh đáng sợ này lần nữa xuất hiện trong Ngầm Kiến thành.

Từ sâu trong cung điện vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, giống như tiếng phụ nữ gào khóc khi khó sinh. Âm thanh thống khổ giống như có người dùng móng tay cào rách màng nhĩ, một giọng nói già nua kích động hò hét: “Bệ hạ ——!”

Theo thanh âm khàn giọng của Long Kiến Nữ Vương, cả tòa cung điện khẽ rung chuyển, trinh nữ Thánh Hỏa xách váy dẫn đường cho hai người: “Nữ Vương không thể đi lại, mời các vị khách quý hãy đi theo ta.”

***
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...