Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 188: Truyền Thừa Của Nữ Vương [15]



chương 188:

Thiếu nữ bịt mắt ôm đùi Tề Nhạc Nhân toàn thân run rẩy, liên tục lắc đầu: “Không không không, đừng bỏ tôi lại! Xin ngài!”

Tề Nhạc Nhân cảm thấy đau đầu, bị người ôm chặt đùi không thể động đậy, nếu lát nữa gặp phải yêu ma…

“Cô buông ra trước đi, tôi bảo đảm không bỏ cô lại.” Tề Nhân Nhân nói.

Thiếu nữ nửa tin nửa ngờ: “Anh thề đi?”

Tề Nhạc Nhân nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Tôi thề.”

Lúc này thiếu nữ với làn da nâu mới buông lỏng tay ra, ngẩng đầu lên, đôi mắt đằng sau mảnh vải đen tựa hồ đang nhìn Tề Nhạc Nhân; dường như cảm thấy nhìn trộm kiểu này rất bất lịch sự, nàng co rúm người cúi đầu, nhỏ giọng nói : “Cảm ơn anh.”

Mắt thấy thiếu nữ từ kinh hoàng thất thố từ từ bình tĩnh lại, Tề Nhạc Nhân nhân cơ hội hỏi: “Cô tên gì? Tại sao lại ở đây?”

“Tôi tên A Á, là trinh nữ Thánh Hỏa của Long Kiến Nữ Vương.” Thiếu nữ hơi run run, tựa hồ tràn ngập sợ hãi đối với nữ vương: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ nơi canh giữ Thánh Hỏa bỗng nhiên sụp đổ, tôi liền tới nơi này, chỗ này là chỗ nào? Tại sao lại có nhiều quái vật như vậy?”

“Hiện tại còn chưa rõ lắm…” Tề Nhạc Nhân hỏi: “Trinh nữ Thánh Hỏa các cô đều phải bịt mắt sao?”

“Tôi... Tư tế trưởng nói, chúng tôi không được nhìn thẳng vào ánh sáng Thánh Hỏa, nếu không đôi mắt sẽ bị mù, tất cả trinh nữ Thánh Hỏa đều phải che kín đôi mắt.” A Á nói.

“Bây giờ không nhìn thấy ánh sáng Thánh Hỏa, cô có thể tháo bịt mắt xuống, nơi này rất nguy hiểm.” Tề Nhạc Nhân khuyên nhủ.

“Không không không! Không thể tháo xuống!” A Á hoảng sợ giữ lấy bịt mắt: “Tuyệt đối không thể tháo xuống! Không thể vi phạm giới luật!”

Tề Nhạc Nhân cảm thấy khó hiểu, cẩn thận đánh giá A Á.

Cô gái này thoạt nhìn là dân bản địa của Thế Giới Ác Mộng, nhưng nước da lại có màu mật ong; cô kể rằng trước kia mình sinh sống trong bộ lạc tại Tĩnh Hải hoang mạc, từ nhỏ đã được chọn làm tế phẩm hiến cho Long Kiến Nữ Vương, tháng trước vừa được đưa đến vương cung Ngầm Kiến thành. Cô vốn tưởng rằng chính mình sẽ bị hút cạn máu bi thảm mà chết, không ngờ lại được chọn làm trinh nữ Thánh Hỏa, chỉ cần bịt kín đôi mắt, mang lòng thành kính canh giữ Thánh Hỏa, liền có thể bình an mà sống.

Chẳng trách nàng bài xích việc tháo bịt mắt xuống như thế.

“Bộ lạc của tôi tên Valentine, phụ cận Ngầm Kiến thành, thương nhân lui tới đều nghỉ ngơi tại bộ lạc của tôi… Đáng tiếc tôi đến đây, chỉ sợ không bao giờ gặp lại tộc nhân nữa.” A Á mất mát nói.

Tim Tề Nhạc Nhân hẫng một nhịp, bộ lạc Valentine, cậu biết bộ lạc này. Ninh Chu từng nhắc qua bộ lạc nhiệt tình hiếu khách này, trên đường vào Ngầm Kiến thành Tề Nhạc Nhân cũng đi qua bộ lạc này —— chỉ là khi đó bộ lạc Valentine đã bị yêu ma đồ diệt.

Trước mắt, thiếu nữ còn chưa nhận được tin dữ rằng gia viên của mình đã sớm không còn, chỉ cảm khái tịch mịch và bất đắc dĩ khi rời xa gia viên của mình, chứ không ngờ những tộc nhân đã chết dưới sự tập kích của yêu ma, có thể nói nàng là người may mắn hiếm thấy.

“Anh tên gì?” A Á cảm giác Tề Nhạc Nhân là người rất thân thiện nên mạnh dạn hỏi.

Tề Nhạc Nhân theo bản năng muốn nói ra tên họ của mình, nhưng lời tới bên miệng lại dừng. Cậu không còn là tay mơ nữa, biết tùy ý nói tên thật ở thế giới này không phải là sự lựa chọn sáng suốt: “Chu Ninh, cô gọi tôi Chu Ninh là được.”

“Ngài là người xứ khác?” A Á lộ ra vẻ mặt tò mò.

“Ừ.” Tề Nhạc Nhân vô tình nói nhiều, mang theo A Á vội vàng rời khỏi đường phố.

[99]

[98]

[97, 96]

Con số hệ thống nhắc nhở đang không ngừng giảm xuống, lúc mới tiến vào Ngầm Kiến thành vẫn là bốn con số, mà hiện tại đã giảm xuống còn hai con số; điều này chứng tỏ người được đề cử phù hợp với vị trí Long Kiến Nữ Vương đang kịch liệt giảm bớt, trong tòa lăng mộ này đã có hơn một ngàn người lặng yên mà chết..

Trong lăng mộ nữ vương sương mù dày đặc quỷ dị, Tề Nhạc Nhân không hiểu sao cảm thấy nơi này khác với lăng mộ cậu và Ninh Chu từng tới trước đó, nhưng lại không thể nói rõ là khác nhau chỗ nào. Rõ ràng là sương mù dày đặc, con đường lặp đi lặp lại vô tận, đầu đường cuối ngõ ánh đèn mờ ảo... Còn có yêu ma ngo ngoe rục rịch ẩn trong tầng sương mù.

[Trời Mưa Thu Quần Áo] còn thừa số lần cảm ứng 2/3.

“Cẩn thận!” Thẻ kỹ năng phát ra lời cảnh báo, Tề Nhạc Nhân hét lớn, đẩy A Á đang mê mang vào góc tường, phi chủy thủ trong tay về phía tiếng xé gió, lưỡi dao đâm vào thân thể, một con yêu ma nhỏ thét chói tai dội ngược vào màn sương.

Tề Nhạc Nhân kéo A Á chậm rãi lùi lại, dựa vào vách tường.

Con đường phía trước tràn ngập sương mù, cậu không xác định được vị trí yêu ma ở đâu, phạm vi tấn công của chủy thủ quá ngắn, nếu yêu ma tốc độ nhanh chỉ sợ cậu không chống đỡ nổi.

Vẫn nên dùng súng có lợi hơn.

Tề Nhạc Nhân đổi chủy thủ thành súng lục mà Trần Bách Thất tặng cho cậu, hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần chỉ chờ trong nháy mắt yêu ma nhào tới liền bóp cò súng!

“Lộc cộc…” Trong sương mù vang lên một âm thanh kỳ quái, giống như lòng bàn chân ướt nhẹp đi trên mặt đất, âm thanh ngày càng nhiều, ngày càng gần; này tuyệt đối không phải âm thanh một con yêu ma có thể phát ra! Lông tơ Tề Nhạc Nhân dựng đứng, trong đầu không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng một đám yêu ma tụ tập vây quanh bọn họ, càng nghĩ càng sởn tóc gáy.

“Rất nhiều... rất nhiều... chúng... càng ngày càng nhiều.” Thính lực của A Á bịt kín mắt không thua kém Tề Nhạc Nhân, người bị mất đi thị giác sẽ càng mẫn cảm và càng sợ hãi. Sau khi cảm giác chính mình bị vây quanh, nàng bám chặt mặt tường sau lưng, hàm răng không nhịn được run lên.

Bên trong sương mù mờ mờ ảo ảo, những thân ảnh với chiều cao khác nhau lấp kín tới đầu hẻm, ngay cả trên tường viện thấp bé cũng lúc nhúc thứ tà ám quỷ mị. Chúng nó dường như đang chờ hiệu lệnh tấn công, sau đó sẽ lao lên gặm hai người đến da thịt cũng chẳng còn.

“Chậc, đều vây quanh ở đây sao?”

Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nữ mềm mại, là tiếng của một đứa trẻ!

Tề Nhạc Nhân vốn tinh thần căng thẳng từ mặt đất nhảy lên, ngón tay bóp chặt cò súng, một phát bắn trúng một con yêu ma lẩn trong sương mù!

Tiếng súng giống như tín hiệu khai chiến, đám yêu ma vốn đang ngủ đông ngo ngoe rục rịch giống như nước tràn bờ đê lũ lượt nhào lên. A Á ôm đầu gào thét, Tề Nhạc Nhân đầu óc trống rỗng, gần như dựa vào bản năng bắn ra một phát súng, bắn trúng yêu ma trước mặt ngã xuống đất.

“Lên!” Ánh sáng từ viên đạn bắn ra trước khi ngắm bắn, Tề Nhạc Nhân đạp lên vách tường xoay người nhảy lên nóc nhà. Quả nhiên phía trên là một cô bé, vẻ ngoài trông giống nhân loại, cô bé đứng đó liếc mắt nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, không có ý muốn tấn công cũng không có ý muốn rời đi.

Trực giác đối phương không có ác ý, Tề Nhạc Nhân nhanh chóng túm A Á lên nóc nhà, nạp đạn rồi ở trên cao xạ kích xuống bên dưới.

“Ngu xuẩn, phóng hỏa đi.” Cô bé lạnh lùng nói.

“Ngươi là ai?” Tề Nhạc Nhân vừa hỏi vừa xạ kích.

“Sắp chết đến nơi rồi thì đừng hỏi mấy vấn đề ngu ngốc như vầy.” Cô bé cười nhạo một tiếng: “Không phóng hỏa thì các ngươi đều phải chết ở đây.”

“Lửa! Đúng rồi! Yêu ma sợ lửa!” A Á vừa sụt sịt vừa hô lên.

Vừa vặn có một ít đạo cụ châm lửa, Tề Nhạc Nhân lập tức ném một thùng xăng ra ngoài, bắn một phát giữa không trung —— một tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, thùng xăng bị bắn thủng nổ mạnh giữa không trung, tia lửa rơi xuống như pháo hoa, trong phạm vi ngọn lửa yêu ma tru lên một tiếng quái dị rồi sôi nổi chạy trốn.

Xăng tiếp tục bốc cháy, rải rác trên mặt đất, đốt sáng mảnh đất bị bao vây bởi lũ yêu ma.

“Ngay lúc này, chạy!” Cô bé ném xuống những lời này, xong tự mình chạy trước.

Tề Nhạc Nhân kéo A Á xụi lơ trên mặt đất, mau chóng đuổi theo.

Sau khi thoát khỏi vòng vây yêu ma, cô bé thần bí kia dừng bước, ngừng lại trên nóc nhà sân phơi, thoạt nhìn cô bé không hề tỏ ra mệt mỏi hay thở hổn hển, khí định thần nhàn đứng đó phảng phất chờ Tề Nhạc Nhân và A Á ngừng lại.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tề Nhạc Nhân hỏi lại lần nữa.

Cho nên bây giờ cậu mới có thời gian đánh giá cô bé thần bí này. Nhìn qua cô bé tầm sáu bảy tuổi, tuyệt đối không quá mười tuổi, mặc một bộ váy cung đình cắt may thủ công dài chấm đất, băng đô cài tóc khảm kim cương như một chiếc vương miện nhỏ.

Cô bé hất cằm, bễ nghễ nhìn hai người, nở một nụ cười khinh miệt coi thường.

“Thật buồn cười, các ngươi đấu đá lung tung trong lăng mộ của ta, giờ lại hỏi ta là ai?”

Nàng..nàng là..

Không đợi Tề Nhạc Nhân kịp mở miệng, A Á đã quỳ sụp xuống, sợ hãi cúi thấp đầu: “Bệ, bệ hạ...”

Long Kiến Nữ Vương nhỏ tuổi cười lạnh lùng: “Ta chẳng phải bệ hạ gì cả, ta chỉ là một người chết mà thôi.”

***
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...