Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 195: Truyền Thừa Của Nữ Vương [22]



chương 195:

“A Hi, sao ngươi lại ở đây?” Một vị trinh nữ Thánh Hỏa nói với cô gái đang ngồi dưới mái hiên đối diện con đường.

Cô gái tên A Hi ngẩng đầu, đôi mắt như xuyên qua tấm khăn bịt mắt lặng lẽ “nhìn” nàng.

Trinh nữ Thánh Hỏa đột nhiên cảm thấy đáy lòng căng thẳng, một cỗ hàn ý không tên dâng lên khiến nàng không nhịn được lùi lại phía sau nửa bước; nhưng chỉ trong giây lát, cỗ sát ý khiến nàng sợ hãi kia biến mất, phảng phất như đó chỉ là ảo giác.

Trinh nữ Thánh Hỏa nuốt nuốt nước miếng, chợt thấy tâm hoảng ý loạn. Sao lại thế? Rõ ràng kia chỉ là một cô bé vừa mới gia nhập vào đội ngũ trinh nữ Thánh Hỏa thôi, tại sao mình lại cảm thấy sợ hãi?

Có lẽ là bởi vì cô gái trẻ này giơ tay vung đao tàn nhẫn chém giết người. Trước đó đám trinh nữ bọn họ tuân theo mệnh lệnh của Sophia đại nhân, đi khắp nơi lùng bắt người được đề cử khác, nàng bị sốc trước A Hi luôn trầm mặc ít lời.

Nàng ta dường như coi việc giết chóc là một loại thú vui. Khi các trinh nữ Thánh Hỏa khác còn sợ hãi bất an vì tay dính đầy máu tươi, thì nàng ta đã mang con mồi nửa sống nửa chết về. Từ trên người nàng ta không nhìn ra nửa phần cảm giác sợ hãi khi giết người, như thể đối tượng nàng ta săn giết không phải là đồng loại của nàng ta vậy.

Phần trấn định này làm nàng và các bạn đồng hành cùng nàng sợ hãi, nhưng lại nhận được sự khẳng định của Sophia đại nhân; dưới mệnh lệnh của Sophia đại nhân, A Hi giống như một cỗ máy giết chóc không biết mệt, mỗi lần trở về càng săn được nhiều con mồi hơn. Nhóm con mồi bị rút cạn máu treo lơ lửng dưới mái hiên hai bên đường, A Hi tựa hồ rất thích thú với mấy vật trang trí này, thậm chí có người “nhìn thấy” nàng ta thích thú dùng con dao trong tay đâm nhiều nhát vào thi thể đang bị rút cạn máu. Khi một vị trinh nữ Thánh Hỏa hoảng sợ hỏi nàng ta đang làm gì, nàng ta lại mỉm cười coi không có gì mà trả lời: “Chỉ là chơi chơi thôi mà.”

Nói theo lẽ đương nhiên, làm lòng người sợ hãi.

Nhưng đôi khi, A Hi lại im lặng, giống như hiện tại, nàng ta ngơ ngác ngồi ở một góc, không biết là ngủ hay là thức, có lúc đầy bụng tâm sự nhưng có lúc lại vô cùng tập trung.

Thật là một người kỳ quái, trinh nữ Thánh Hỏa nghĩ thầm, trước kia nàng ta là người như vậy sao?

Không, trước đây nàng ta không phải như thế, khi đó...

Trinh nữ Thánh Hỏa đột nhiên nhớ tới một sự kiện. Cái ngày người thừa kế Long Kiến Nữ Vương bị ám sát, A Hi xách váy vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy về phủ điện trinh nữ Thánh Hỏa; thông báo cho các nàng tin tức làm lòng người sợ hãi này, khi đó trông nàng ta rất kinh hoảng thất thố, giống như nhóm trinh nữ khi biết tin này vậy.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, phần kinh hoảng thất thố cùng vẻ trấn định tự nhiên hiện giờ không hề hợp nhau.

Quả thực… quả thực giống như là...một vai hề đeo mặt nạ.

Trinh nữ Thánh Hỏa vô cớ cảm thấy sởn tóc gáy, nàng cảm giác được A Hi vẫn ngồi dưới mái hiên, im lặng chăm chú nhìn mình.

Đó là một ánh mắt không hề dao động giấu sau tấm khăn bịt mắt, dường như nàng ta đang nhìn một thứ đồ vật, hoặc như nhìn… một cỗ thi thể.

Yết hầu trinh nữ Thánh Hỏa khô khốc khẽ nuốt nước bọt, nàng lùi về sau một bước: “Sophia đại nhân đang tìm ngươi, ngươi... ngươi nhanh chóng đến gặp ngài, nghi thức sắp bắt đầu rồi.”

Nói xong không đợi A Hi trả lời, nàng xoay người vội vã quay về, giống như có mãnh thú đang đuổi theo đằng sau. Nàng bước đi càng lúc càng nhanh, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi tràn ngập khôn tả; nàng không dám quay đầu xem càng không dám chạy trốn, giờ khắc này trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ: Rời đi, cách nàng ta càng xa càng tốt!

Bỗng nhiên nàng nghe thấy một tiếng cười thật khẽ, giống như ảo giác, chỉ là trinh nữ Thánh Hỏa giống như bị sét đánh, lòng nàng nghi ngờ bản thân nghe nhầm, nhưng mà..nhưng mà... Rõ ràng đó là tiếng cười của một người đàn ông.

Giây tiếp theo, một cỗ sức mạnh lạnh băng từ phía sau xuyên qua ngực nàng. Trinh nữ Thánh Hỏa khó tin cúi đầu, một thanh đoản đao đâm xuyên qua lồng ngực nàng; một khắc rét lạnh thấu xương bao phủ cơn đau, hai chân nàng mềm nhũn quỳ xuống mặt đất.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh nàng.

Nàng cứng đờ quay mặt đi, A Hi im lặng lần nữa thay đổi một “gương mặt” khác, hài hước hỏi: “Ngươi nhìn cái gì? Đẹp không?”

Nàng không nghe lầm, đây đúng là giọng của một người đàn ông!

“Ngươi, rốt cuộc ngươi, là ai?” Trinh nữ Thánh Hỏa toàn thân run rẩy hỏi ra câu này.

A Hi rút đoản đao từ ngực nàng ra, tiện tay lau hai lần, lại đặt trước mũi ngửi ngửi, phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn: “Thật là vấn đề phức tạp, chỉ sợ ta chưa giải thích rõ ràng thì ngươi đã chết.”

Trinh nữ Thánh Hỏa trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, phảng phất dù hai mắt bị bịt mắt che khuất cũng phải nhìn thấy thân phận thật của nàng.

Nhưng kỳ thực nàng nhìn không tới, nàng giống như một con dơi “nhìn” nàng ta, nhưng lại không có cách nào chân chính thấy được nàng ta.

“Được thôi, dù sao thì ta cũng không vội, liền cùng ngươi tâm sự vậy, đã lâu ta không nói chuyện với người khác, nghẹn nhiều năm như vậy, nghẹn tới mức toàn thân ta không nhịn nổi nữa.” A Hi đặt mông ngồi xuống, chống cằm nhìn nàng hấp hối giãy giụa trong đau đớn, như thể đang thưởng thức một màn trình diễn không gì sánh bằng.

“Đó là một câu chuyện dài. Trước kia có một kẻ xấu, quen biết hai kẻ xấu khác, ba kẻ xấu đoàn kết với nhau ca múa vui sướng cùng làm chuyện xấu. Một ngày nọ bọn họ phát hiện một con cá vàng lớn, thập phần lợi hại cũng thập phần giảo hoạt, hoàn toàn giết không chết. Một kẻ xấu trong đó hiến kế, nếu không giết được nó vậy thì nhốt nó lại, vì thế ba kẻ xấu cùng nhau tạo ra một bể cá kỳ diệu, nhốt con cá vàng vào trong đó.”

“Có một ngày, kẻ xấu gây náo loạn với một kẻ xấu khác về việc ai là người đứng đầu, một phút bất cẩn bị rơi vào nồi hấp, nóng muốn chết, suýt nữa hầm chín kẻ xấu luôn. Kẻ xấu tức điên, thừa lúc nắp nồi được nhấc lên liền đem... Ờ... gọi cái này là gì nhỉ? Phân thân của kẻ xấu hả? Aiz thôi kệ đi, tóm lại là nửa kẻ xấu thoát ra ngoài, nhưng nửa kẻ xấu không có thân thể, đành phải mượn tạm thân thể của người khác, vì thế hắn mượn thân thể của một tên tiểu bạch kiểm, thầm nghĩ mau chóng thoát ra khỏi đây rồi tắt ga.”

“Công ty gas bị phá sản rồi nhưng không chịu ngừng cung cấp gas, bởi vì một kẻ xấu khác đã giao đủ tiền khí gas! Kẻ xấu rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, kẻ xấu liền cải trang thành nhân viên làm việc tại công ty gas, chuẩn bị dao nhỏ tiễn ông chủ công ty gas lên đường. Kết quả phát hiện ông chủ công ty gas sắp ngủm củ tỏi, di chúc chuyển nhượng cổ phần cho con gái; kẻ xấu một là không làm hai là đã làm thì phải làm đến cùng, xử lý con gái của nàng luôn. Bây giờ con gái cũng ngủm củ tỏi, cổ phần không biết đưa về tay ai; kẻ xấu nghĩ, trời lạnh rồi, công ty gas phá sản đi thôi, chờ đến khi tắt khí gas, kẻ xấu hoàn chỉnh có thể thoát khỏi nồi hấp rồi, còn là kẻ xấu mạnh nhất!”

Trinh nữ Thánh Hỏa hơi thở thoi thóp nghe được một nửa, nhưng cũng nghe không hiểu hắn đang nói gì. Chờ hắn thao thao bất tuyệt kể xong sự tích về kẻ xấu, thỏa mãn đam mê nói nhảm về chính mình, trinh nữ Thánh Hỏa bị đao đâm xuyên qua ngực đã sớm ngừng thở từ lúc nào.

“Ôi, thật nhàm chán.” A Hi, không, hiện tại phải gọi là Ma Vương Giết chóc, hắn dùng mũi chân đá đá vào người trinh nữ Thánh Hỏa đã tắt thở, không chút để ý đi qua thân thể nàng, đi về phía khe đất Thánh Hỏa.

Vẫn còn một trận chiến ác liệt đang chờ. Ma Vương Giết chóc hứng thú bừng bừng nghĩ thầm, cái bà điên Quyền lực kia chính là thèm nhỏ dãi Ngầm Kiến thành từ lâu.

Còn có Tô Hòa.

Nghĩ đến người này, Ma Vương Giết chóc tức giận nhổ một ngụm nước miếng, mẹ kiếp, sớm muộn gì cũng chém chết hắn!

Cảm giác bi thương, buồn ngủ, cùng đau đớn quen thuộc từ lồng ngực truyền đến, Ma Vương Giết chóc sờ sờ ngực, cười lạnh nói: “Sao hả? Ngươi lại không chịu ngồi yên à? Nếu đã cho ta mượn thân thể, thì ngủ một giấc thật ngon đi, đừng làm hỏng đại sự của ta!”

Nhưng dù sao đây cũng là thân thể mượn tạm, dưới sự toàn lực đấu tranh của nguyên chủ, người ngủ say đổi thành Ma Vương Giết chóc.

“Trinh nữ Thánh Hỏa” tên là A Hi lần nữa bước ra một bước, lúc này trên mặt hắn không còn vẻ hưng phấn và cuồng nhiệt thuộc về Ma Vương Giết chóc nữa, chỉ còn lại trống rỗng hư vô. Hắn im lặng bước về phía trước, một dự cảm vi diệu đang kêu gọi hắn, nỗi khát khao vặn vẹo và ác ý xấu xa trộn lẫn vào nhau, cùng dệt thành một loại tình tố khác thường.

Sẽ là ngươi sao?

Hắn lấy chiếc mặt nạ kim loại đã từng bị hắn bẻ gãy, rồi lại sửa chữa cẩn thận ra.

Sẽ là người kia sao?

Một đàn bướm lửa bay ra từ khe đất Thánh Hỏa, dọc theo một đường lướt qua người hắn.

Đó hẳn là màu đỏ lóa mắt.

Hắn dừng bước “nhìn theo” con bướm lửa bay ra khỏi thế giới của hắn, tựa như ngày đó hắn nhìn “Hồng” rời đi trong cơn mưa tầm tã. Sau ngày đó, hắn giống như chó nhà có tang, thoát khỏi Vùng đất Hoàng Hôn giãy giụa cầu sinh dưới Ngầm Kiến thành này; cho đến khi gặp một cỗ sức mạnh không thể tưởng tượng được tại hỏa hồ, nó thay đổi quỹ đạo cuộc đời hắn, khiến hắn trở nên cường đại cũng trở nên đáng sợ.

Thời khắc sức mạnh tra tấn sống không bằng chết, hắn liều mạng tìm kiếm lý do khiến mình tiếp tục kiên trì, vì thế hắn lặp đi lặp lại đoạn ký ức ít đến đáng thương thuộc về người kia: Người đó kẹp điếu thuốc vào kẽ ngón tay, khóe miệng hơi nhếch lên, bên khóe mắt là hình xăm yêu dã màu đỏ...

Sát ý khủng khiếp hòa tan vào tình yêu vặn vẹo mà say đắm, rốt cuộc hắn cũng hoàn toàn phát điên. Hắn khát vọng tự tay cứa đứt yết hầu người kia, nhìn người đó hét lên trong đau đớn, nhìn máu chảy khỏi mạch máu giống như con bướm kia vỗ cánh muốn bay. Nhất định hắn sẽ lưu luyến nâng đầu người kia lên, hôn lên đôi môi đã mất đi huyết sắc ấy, sau đó nâng niu thi thể của người đó; nhìn ngắm thi thể người đó dần dần thối rữa bành trướng, nhìn lũ giòi bọ mấp máy mỗi tấc da thịt rữa nát, giống như một đám khách khứa tham lam nhẹ nhàng khiêu vũ từ đống máu thịt xây nên bữa tiệc tối.

Đó chắc chắn là khung cảnh đẹp nhất thế giới này.

***

*Vài lời của editor: Thật ra mình cũng hông biết chương này mình edit cái gì nữa, rối quá rối.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...