Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 238: Ước Hẹn Hoàng Hôn [27]



chương 238:

[Ánh sáng vai chính] (thẻ kỹ năng trói định): Khi bạn sử dụng thẻ kỹ năng này, bạn sẽ ngay lập tức trở thành tiêu điểm toàn trường, nhân vật chính trong câu chuyện, đấng cứu thế anh dũng không sợ chết!

Bạn, toát ra khí thế Bá Vương làm người sợ hãi; bạn, miệng pháo có thể đả động lòng người; bạn, bị kẻ thù hành hung nhưng vẫn giữ lại một hơi cuối cùng, bởi vì kẻ thù sẽ không kìm lòng được mà giải thích động cơ và thủ pháp gây án của mình (tuy rằng có thể không đủ thời gian).

Một lần kích hoạt kỹ năng kéo dài trong 1 phút, thời gian CD 3 tiếng. Trong lúc kích hoạt kỹ năng lực thuyết phục tăng lên 20%; lúc này chỉ số thông minh của mọi người ở đây sẽ giảm xuống 20%, nếu bạn bị tấn công sẽ không chết, dù sao thì, trong 1 phút này, bạn là vai chính.

Hiện tại Tề Nhạc Nhân mới hiểu chỗ đáng sợ thực sự của tấm thẻ kỹ năng này của “Đỗ Việt”.

Nếu không phải do tấm thẻ kỹ năng này ảnh hưởng, vừa rồi cậu sẽ không dễ dàng tin tưởng Đỗ Việt, cũng sẽ không dễ dàng sử dụng ưu thế lớn nhất của mình —— cộng hưởng với Vùng đất Hoàng Hôn —— càng sẽ không bỏ thứ giống thi thể bác sĩ Lã vào nửa lĩnh vực của mình!

Tề Nhạc Nhân ý thức được tình huống đáng sợ. Cậu nhìn vào nửa lĩnh vực của mình, ‘thi thể bác sĩ Lã’ bên trong hoa viên thánh mộ đã biến mất; sương đen và bùn lầy xuất hiện trong hoa viên đang không ngừng ăn mòn ô nhiễm nửa lĩnh vực của cậu. Cỗ sức mạnh tà ác giống như ung nhọt trong xương, mang đến tín hiệu nguy hiểm nhất, chỉ mấy chục giây thời gian mà nửa lĩnh vực của cậu đã bị nó ô nhiễm!

Tô Hòa cởi bỏ lớp ngụy trang của mình, khôi phục bộ dáng chân thật.

“Ngay từ đầu Đỗ Việt đã là hóa thân của anh? Nhưng tại sao…” Tề Nhạc Nhân vừa hỏi xong liền lập tức hiểu ra.

Ngay khi phát hiện Tề Nhạc Nhân chưa chết, Tô Hòa sai hóa thân của mình tới Vùng đất Hoàng Hôn lấy thân phận người mới tới chỗ cậu ở, lần nữa tiếp cận cậu; còn vô tình biết được bí mật mà cậu giấu trong nhà —— Nhật ký viết về laptop.

Khó trách, khó trách! Lúc ở [Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú], Tô Hòa hiểu nhiều về máy tính như thế, rõ ràng khi còn ở Thánh Thành hắn biết rất ít về nó.

Tề Nhạc Nhân bừng tỉnh đại ngộ, lòng tràn đầy hối hận. Lúc trước vì tránh cho mình sau khi chết không ai biết về bí mật này, cậu đã viết tất cả mọi thứ về [Trò Chơi Ác Mộng] vào nhật ký của mình. Không ngờ cuối cùng cuốn nhật ký này lại trở thành điểm mấu chốt, thậm chí cậu còn ký thỏa thuận bảo mật với “Đỗ Việt” để giữ bí mật này. “Đỗ Việt” chưa từng vi phạm thỏa thuận nói cho “người khác” biết bí mật này, hắn cũng không cần phải nói bí mật cho người khác! Vì hắn chính là đối tượng mà Tề Nhạc Nhân không muốn tiết lộ bí mật nhất!

“Tôi vẫn luôn nghiên cứu sự tồn tại của nó trong một thời gian dài; nó đã từng ‘vượt ngục’ quá một lần, một phần chạy thoát luôn có ý đồ cản trở tôi. Tôi chán cái trò chơi trốn tìm này rồi... Nó lựa chọn cậu, vì cái gì chứ?” Tô Hòa nghiêm túc nhìn Tề Nhạc Nhân không dám cử động. Nửa lĩnh vực bắt đầu xâm nhiễm ra bên ngoài, máu đen chảy ra từ mắt Tề Nhạc Nhân; trên da cậu xuất hiện vô số nhánh cây màu đen như đường cong ngoằn ngoèo, giống như gốc dây leo tử thần quấn quanh cơ thể cậu.

SL Đại Pháp đang trong thời gian CD, cậu đã dùng hết tất cả các phương pháp để xoay chuyển. Sự ô nhiễm đáng sợ truyền ra nửa lĩnh vực, điên cuồng ăn mòn thế giới của cậu, vô số cảm xúc tiêu cực bùng nổ trong linh hồn cậu: sợ hãi, oán hận, tuyệt vọng....

“Sau này tôi mới hiểu, nó chọn cậu không phải vì cậu thay đổi thế giới; cậu chỉ thay đổi vận mệnh của một người, nhưng người đó lại thay đổi tương lai.” Tô Hòa xoay người nhìn về phía bờ biển.

Lý trí ma long vẫn không ngừng đấu tranh chống lại bản năng, nó dùng toàn lực để mình không rơi vào vực sâu hủy diệt.

Ý chí của một người có thể tồn tại được bao lâu? Trước sức mạnh vô cùng vô tận, ý chí yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.

Chỉ cần một chút kích thích, sợi dây căng thẳng bấy lâu nay sẽ đứt đoạn, thánh đồ vĩ đại ngã xuống tế đàn, rơi vào địa ngục.

Điều hắn phải làm, chính là cho ma long một chút kích thích.

“Nhưng nếu cậu chết thì sao? Hắn sẽ vì cậu mà biến trở về thành thánh đồ, hay là sẽ phát điên, hoàn toàn hủy diệt thế giới này?” Tô Hòa hết sức tò mò, nhìn cậu quỳ rạp xuống vũng bùn đen như con mồi giãy giụa lúc hấp hối với ánh mắt dịu dàng và quan tâm,.

Tề Nhạc Nhân hít thở không thông, nửa lĩnh vực bị ô nhiễm gần như hủy hoại linh hồn cậu; giọng nói của Tô Hòa xuyên qua màng tai, nhưng đầu óc cậu không còn suy nghĩ được nữa. Từng cảnh tượng trong quá khứ như phù quang lược ảnh lướt qua đại não đang hấp hối của cậu.

“Rất lâu trước kia tôi đã nghĩ bộ dáng cậu chậm rãi tắt thở nhất định rất đẹp, tựa như thời điểm cậu khờ dại khao khát tình yêu vậy. Đáng tiếc lần đó đi quá vội, không có thời gian thưởng thức, lúc này sợ là cũng...” Tô Hòa cảm giác được tình thế bên bờ đột nhiên thay đổi, hài lòng mỉm cười.

Tề Nhạc Nhân không còn nghe rõ hắn đang nói gì, trong đầu hiện lên vô số đoạn hình ảnh, dừng lại trước cảnh tượng cậu dịu dàng cưỡi cự long xuyên qua màn pháo hoa. Các ngôi sao trên bầu trời kia dường như bị pháo hoa thổi bay, họ sánh bước bên nhau tận hưởng khoảnh khắc tốt đẹp này. Mọi thảm họa vẫn chưa xảy ra, bọn họ còn có một tương lai tươi sáng đáng để mong chờ.

Ký ức dần mất đi màu sắc trong cơn khó thở, bóng tối từ mọi phía ập đến, Tề Nhạc Nhân ngã xuống vũng bùn đen rồi tắt thở.

&&&

Ma long đang đau khổ vật lộn với căn nguyên lực lượng chợt khựng lại.

Mối liên hệ sâu thẳm trong linh hồn bỗng đứt đoạn trong giây lát, chỉ vài giây, nỗi đau đớn tột độ ập đến khiến hắn rơi vào điên cuồng.

Toàn bộ Vùng đất Hoàng Hôn đều vang vọng tiếng rên rỉ bi thương của nó. Cự long mất đi bạn lữ bồi hồi trên bầu trời, cánh rồng thật lớn nhấc lên một làn sóng biển xương; sức mạnh hủy diệt bắt đầu bộc phát, cỗ căn nguyên lực lượng kinh khủng này phá tan phong tỏa. Đôi mắt xanh của cự long lần nữa bị màu đỏ tươi thay thế, nó nhìn về phía Địa Ngục Quyền Trượng chậm rãi rơi xuống, vỗ cánh bay về phía đó.

Lý Tưởng Quốc vốn dĩ đang cắn nuốt Vùng đất Hoàng Hôn bỗng toàn lực rút lui. Ma Vương chấp chưởng Lý Tưởng Quốc cuối cùng cũng chạy về mép bờ biển, nàng quan sát biển xương trắng trên bầu trời nơi xa, từ vương tọa của mình nhảy xuống.

Một bay cao, một rơi xuống, sức mạnh kinh khủng do hai cỗ căn nguyên lực lượng mang đến nhuộm vùng biển thành một màu trắng xóa chói mắt, như thể mặt trời dâng lên và hủy diệt nơi này.

Toàn bộ sức mạnh Lý Tưởng Quốc phóng ra ngoài, dưới tác động của trọng lực cực lớn, mỗi một lần chấn động do cự long vỗ cánh đều đang chống lại sức mạnh khủng khiếp giữa trời và đất. Cơn lốc nổi lên, cự thạch từ trên trời giáng xuống, vùng biển xương trắng bị trọng lực đè ép thành một lỗ đen tựa như vực sâu.

Mọi người tại Vùng đất Hoàng Hôn đều nhìn thấy cảnh tượng này —— Gió lốc ở hải vực điên cuồng phá hoại tàn sát bừa bãi; một con hắc long từ trong mắt bão phóng ra, da tróc thịt bong bay về hướng ánh sáng đang nhanh chóng rơi xuống, máu rồng rơi tựa như một cơn mưa máu!

Ánh sáng của Địa Ngục Quyền Trượng và cự long dần hòa vào nhau. Ma Vương Quyền lực cắn răng phi thân nhảy vào vòng sáng, sau một lúc tĩnh mịch, một tiếng nổ cực lớn dâng lên từ mặt biển.

Trong nháy mắt đó bùng nổ tựa như siêu tân tinh, một đám mây hình nấm khổng lồ bay lên không trung, những tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp thế giới. Vùng biển xung quanh, biển xương trắng nổ tung thành bột mịn, nước biển bốc hơi gần như không còn; máu đỏ nhuộm cả trời đất, bầu trời nhuộm đỏ, mặt đất nhuộm đỏ, magma phun ra từ lòng đất, núi lửa dưới đáy biển đồng thời phun trào, khắp hải vực trở thành hình chiếu địa ngục. Ở một khe hở thời không khác, Ma giới nơi xa bắt đầu rung chuyển dữ dội, sinh ra cộng hưởng với lĩnh vực mới thành lập này.

Toàn bộ Ma giới đều rung chuyển, nhóm thủ hạ cũ của Lão Ma Vương từ mọi ngóc ngách tỉnh dậy, reo hò vì một khắc này rốt cuộc căn nguyên lực lượng của họ cũng thăng lên cấp lĩnh vực:

“Cung nghênh ngô vương trở về!”

“Cung nghênh ngô vương trở về!”

“Cung nghênh ngô vương trở về!”

Ma Vương mới ra đời!

Vua Hủy Diệt đã trở lại!

&&&

Ma Vương Quyền lực ở ngay trung tâm vụ nổ mạnh, bị nguồn sức mạnh khổng lồ của lĩnh vực mới sinh ra tựa như vụ nổ siêu tân tinh xé rách lĩnh vực. Toàn bộ Lý Tưởng Quốc rơi vào cú chấn động lớn, hơi vô ý là sẽ bắt đầu sụp đổ.

Lúc này nàng đang ngơ ngác ngồi bên bàn trà Vùng đất Bình Minh yên lặng lau vết máu bên khóe miệng, trong mắt vẫn lộ ra vẻ khó tin.

Nàng thua, chẳng những Địa Ngục Quyền Trượng bị Tân Ma Vương Hủy Diệt cướp đi, mà thậm chí hắn còn đột phá đến cấp lĩnh vực.

Vào thời khắc mấu chốt Tô Hòa ra tay cứu Ma Vương Quyền lực trở về, rót cho nàng một tách trà, tiếc nuối nói: “Không ngờ hắn lại đột phá ngay lúc này.”

Ma Vương Quyền lực khẽ cười nhạt, không hề cảm kích “ân nhân cứu mạng” mình.

Tuy nàng tự phụ nhưng cũng không có ngu, một ván tất thắng hôm nay rốt cuộc tại sao lại đi đến một bước này, hiện tại nàng đã hiểu.

Nàng không có chút cảm kích nào đối với tên đầu sỏ gây tội. Tô Hòa cứu nàng vào thời khắc mấu chốt chẳng qua là vì hiện tại bọn họ là châu chấu trên cùng một sợi dây; hắn sẽ không ngồi nhìn nàng thật sự ngã xuống, nếu không bể cá vàng liền hoàn toàn xong rồi. Sau khi phong ấn Ma Vương Giết chóc vào hỏa hồ, cá vàng trong bể cũng có ý đồ lăm le vượt ngục, nếu lại mất đi một cỗ căn nguyên lực lượng thì…

Bản thể của nó sẽ trốn thoát ngay lập tức.

Trong khi Lý Tưởng Quốc vẫn đang rung chuyển, Ma Vương Quyền lực cần phải dùng hết toàn lực duy trì sự cân bằng này, vậy mới có thể bảo toàn lĩnh vực của mình.

Tổn thất này quá nặng nề, phải mất hai ba năm thời gian mới khôi phục tới trạng thái đỉnh cao. Đó cũng là điều mà Tô Hòa muốn, bên này giảm bên kia tăng, hắn tranh thủ thời gian cho bản thân.

“Xem ra nghi thức năm nay nhất định phải bỏ lỡ rồi.” Ma Vương Quyền lực nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, đè nén sự không cam lòng và phẫn nộ lúc này.

“Bất quá lại chờ ba năm thôi.” Tô Hòa nói.

“Ta tốn nhiều thời gian như vậy, bất quá cũng chỉ chiếm được một phần ba Ma giới mà thôi, nhưng Ma Vương Hủy Diệt trời sinh tương thích với Ma giới... Ba năm sau, sợ là hắn đã dung hợp hơn phân nửa Ma giới rồi, không cử hành nghi thức cũng chả sao cả, hắn đã là vị vua không ngai! Đến lúc đó ai còn ngăn được hắn?” Ma Vương Quyền lực cố nén tức giận chất vấn nói.

Tô Hòa cười cười, dịu dàng đáp: “Tình yêu.”

Ma Vương Quyền lực nhìn hắn như thể gặp quỷ.

“Tình yêu, đúng là một sức mạnh vĩ đại, cho dù ngươi không tin thì cũng nên thừa nhận nó.” Tô Hòa nói.

Ma Vương Quyền lực không khỏi hừ mũi khinh thường, cười khẩy: “Ngươi nói làm ta nhớ tới hồi trung học bạn cùng bàn đưa cho ta cuốn tiểu thuyết ngôn tình.”

“Thế mà ngươi còn nhớ rõ?” Tô Hòa có chút kinh ngạc.

Ma Vương Quyền lực sửng sốt, ký ức trước đó đã phai nhạt, nhưng khi nàng buột miệng thốt ra lại giống như trước nay chưa từng quên.

“Đúng là có chút kỳ quái, ta cũng không tin mấy hormone làm não bộ rối loạn sinh ra ảo giác.” Ma Vương Quyền lực nói.

Tô Hòa mỉm cười lễ độ, nghiêm túc nói: “Ta tin.”

Ma Vương Quyền lực trợn tròn mắt, hắt tách trà lên mặt Tô Hòa: “Vậy ngươi mau tỉnh lại đi!”

Nói xong, nàng Ma Vương có dáng người nhỏ xinh hùng hổ bước ra khỏi Vùng đất Bình Minh.

Tô Hòa bị hắt nước bất đắc dĩ lấy tay không lau mặt. Hắn còn tưởng rằng cô nàng này sẽ dùng thủ đoạn bạo lực hơn để bày tỏ sự tức giận và bất mãn với trận chiến lần này; nhưng hiển nhiên nàng cũng không phải là cô gái có tính tình nóng nảy và một bụng suy nghĩ kỳ quái…

Hai lĩnh vực khổng lồ biến mất trên phiến hải vực, bay về hướng từng người.

&&&

Trận chiến giống như ác mộng này đã kết thúc.

Dị tượng trên biển rộng biến mất, lĩnh vực mới dần dung hợp vào linh hồn đau đớn của cự long. Cự long với vết thương chồng chất xuyên qua tầng mây một đường than khóc.

Sau khi Vùng đất Hoàng Hôn trôi qua trận hạo kiếp, trên bầu trời giáng xuống một cơn mưa u buồn. Những người sống sót sau tai nạn bước ra từng nơi trú ẩn khác nhau, tắm mình trong cơn mưa dịu dàng, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Không ai nhắc tới lý do tại sao chính mình lại khóc, nhưng vào giờ khắc này, bọn họ không cầm lòng được mà rơi nước mắt.

Tại đống phế tích bay qua thân ảnh cự long, trở thành hồi ức sâu sắc nhất về thời đại cũ sắp qua này.

****
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...