Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 51: Đối Chất



 
Hoa Phong lập tức nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

Trữ Thu Liên phản ứng rất nhanh, lập tức phủ nhận không chút do dự: "Xin cô cô hãy cẩn trọng lời nói! Bộ y phục Yên La Hà kia vốn dĩ là Hoa Mộ Thanh tự mình đòi mặc, giờ sao lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta?"

Nói rồi, bà ta lạnh lùng cười một tiếng: "Hơn nữa, nếu không phải nàng ta cố tình mặc bộ đó để thu hút sự chú ý của Công Chúa điện hạ, rồi lại giở trò khiến y phục bị dơ bẩn, nhân cơ hội thay sang bộ váy 'Bách Hoa Trần Khai', thì Công Chúa điện hạ liệu có đặc biệt ưu ái nàng ta như thế không? Tất cả đều là tâm cơ của nàng ta!”

“Lão gia, ngài nhất định đừng bị dáng vẻ đáng thương này của nàng ta lừ-a gạt!"

Hoa Phong lần nữa nhíu chặt mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Hoa Mộ Thanh.

Trong lòng Hoa Mộ Thanh khẽ cười lạnh, nếu nàng thực sự là nữ nhi ruột của Hoa Phong, thì dù có thông minh đến đâu vào lúc này cũng sẽ bị ánh mắt nghi ngờ ấy làm tổn thương đến tận xương tủy.

Đáng tiếc thay, nàng đối với Hoa Phong chẳng có chút tình thân nào!



Vì vậy, nàng chỉ tròn xoe mắt, vẻ mặt vô tội nhìn về phía Trữ Thu Liên, đôi mắt đỏ hoe như muốn biện giải đôi câu, nhưng lại nghẹn lời không thốt nên lời.

Cuối cùng, nàng cắn môi, cúi đầu xuống đầy tủi thân.

Lúc này, Xuân Hà không chần chừ, lập tức quát lớn: "Ý của đại phu nhân là, Trưởng Công Chúa điện hạ đang vu oan cho người sao?"

Nàng ta lại chất vấn tiếp: "Vậy hôm nay, vì cớ gì mà Đại phu nhân lại hối lộ cung nữ của khu Cẩm Viên trong phủ Trưởng Công Chúa, cố ý dẫn Ngũ Hoàng Tử tới phòng thay y phục của Nhị tiểu thư?
Nếu không nhờ Nhị tiểu thư kịp rời đi sớm, thì giờ danh tiết của Nhị tiểu thư còn giữ được hay không?"

Trữ Thu Liên trợn trừng mắt, quát: "Ngươi nói bậy!"

"Ta nói bậy sao?"

Xuân Hà nhìn thẳng vào bà ta: "Phu nhân có dám cho gọi cung nữ đó ra đối chất không?"

Trữ Thu Liên nhíu chặt mày, trong lòng âm thầm hoài nghi. Không thể nào! Lúc này Phương Cầm lẽ ra đã ch-ết rồi mới phải.

Thấy bà ta chần chừ, Hoa Phong cuối cùng cũng nổi trận lôi đình, quát lớn: "Nàng làm ra loại chuyện tốt đẹp này à! Dám giở trò trong phủ Công Chúa, nàng muốn liên lụy cả Hoa phủ chúng ta tru di cửu tộc hay sao!"

Ai ai trong triều mà chẳng biết Hoàng Thượng cưng chiều Trưởng Công Chúa đến mức nào chứ!

Hoa Phong tức đến mức suýt ngất, bàn tay run rẩy chỉ vào Trữ Thu Liên: "Ta biết ngày thường nàng không ưa Nhị nha đầu, nhưng không ngờ nàng lại hãm hại nó đến mức này! Còn dám toan tính lên đầu Trưởng Công Chúa, nàng muốn ch-ết thì cũng đừng kéo cả Hoa phủ chôn theo!"

Mặt Trữ Thu Liên tái mét không còn giọt má-u.

Hoa Nguyệt Vân lao tới, ôm chặt lấy cánh tay Hoa Phong, òa khóc lớn: "Phụ thân, không phải vậy đâu! Tất cả đều là cái tiện nhân... tiện tì kia bịa đặt! Rõ ràng là..."



Nhưng Hoa Phong lạnh lùng đẩy nàng ta ra: "Ngươi đừng tưởng ta không nhìn thấy ngươi đẩy Nhị nha đầu ngã xuống sao? Một tiểu thư khuê các mà không biết giữ mình, toàn thân toàn là vẻ kiêu căng hỗn xược! Quay về viện của mình, học lại quy củ rồi mới được bước ra ngoài!"

Hoa Nguyệt Vân càng khóc thảm thiết hơn, liên tục lắc đầu: "Nhưng rõ ràng là nàng ta chửi con là đồ ngu ngốc đầu óc rỗng tuếch mà! Phụ thân, là Hoa Mộ Thanh mắng con trước mà!"

Hoa Mộ Thanh cắn môi, giọng mềm yếu run run như không dám phản bác: "Con... con không có..."

"Người đâu! Mau đưa bọn họ đi cho ta!"

Lập tức có đám hạ nhân tiến vào, kéo Hoa Nguyệt Vân đang gào khóc cùng Trữ Thu Liên toàn thân run lẩy bẩy ra ngoài.

Hoa Phong lại quay sang, nở nụ cười nịnh nọt với Xuân Hà: "Chuyện này chẳng qua là hiểu lầm, những kẻ trong phủ không biết quy củ nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Xin cô cô hãy thay mặt Hoa phủ, nói đỡ vài câu trước mặt Công Chúa điện hạ."

Thì ra, cơn thịnh nộ vừa rồi của Hoa Phong, chẳng phải vì thương xót Hoa Mộ Thanh, mà là vì lo cho địa vị của Hoa phủ trong mắt hoàng thất.

Bây giờ Hoa Mộ Thanh mới bừng tỉnh, thì ra trước kia nàng vẫn còn quá ngây thơ kiêu ngạo, cho rằng mình thông minh xuất chúng, không ai sánh bằng, nên mới chuốc lấy kết cục bi thảm như vậy.

Liên lụy đến Tống gia, liên lụy đến Thịnh Nhi, liên lụy biết bao nhiêu người có tấm lòng son sắt, hi sinh cả tính mạng oan uổng.

Nàng cụp mắt xuống, rõ ràng lòng đã đau đến tê dại nhưng lúc này, con rắn mang tên "báo thù" lại cắ-n x-é trái tim nàng đến má-u me đầm đìa.

Xuân Hà cũng rất biết chừng mực, hành lễ với Hoa Phong rồi lui về phía sau Hoa Mộ Thanh,
cung kính nói: "Nô tì không dám tự ý quyết định, bây giờ nô tì là người của Nhị tiểu thư, tất nhiên sẽ nghe theo sự sai khiến của Nhị tiểu thư."

Hoa Phong tức đến mức suýt thổ huyết tại chổ.

Cái câu "không dám vượt quyền" kia, lúc nãy khi nàng ta lấy thân phận ra áp người, sao lại không nhớ mình bây giờ chỉ là một nô tài của Nhị tiểu thư Hoa phủ?

Nhưng ông ta nào dám vạch trần.

Vội vàng nở nụ cười lấy lòng, lại quay sang nhìn Hoa Mộ Thanh: "Nhị nha đầu, con xem chuyện này..."

Hoa Mộ Thanh chỉ ngoan ngoãn cúi đầu, không lên tiếng.



Hoa Phong sốt ruột giậm chân: "Được rồi, phụ thân biết là phu nhân và nha đầu kia đã làm oan ức cho con. Con cứ nói, muốn trút giận thế nào, phụ thân sẽ đứng ra làm chỗ dựa cho con!"

Trút giận sao?

Nếu dám cậy thế ức hi-ếp kẻ khác, thì nàng đâu còn là Hoa Mộ Thanh nữa?

Hoa Phong, rõ ràng cũng đang thử lòng nàng.

Cũng đúng thôi.

Một Nhị tiểu thư vốn nhu nhược mềm yếu, đột nhiên đổi tính, hành xử vừa chuẩn mực vừa khéo léo, chỉ tham dự một buổi tiệc đã được Trưởng Công Chúa coi trọng đặc biệt.

Ai mà chẳng sinh lòng nghi ngờ?

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, nụ cười ấy như đóa hoa nghênh xuân nở rộ, khiến lòng Hoa Phong cũng khẽ run lên.

"Phụ thân."

Nàng nhẹ nhàng nói: "Con chỉ mong từ nay về sau, mỗi khi phu nhân và Tứ muội nói gì đó về con, phụ thân có thể tin con thêm một chút, chịu nghe con nói một câu, có được không?"

Vừa nói xong, đôi mắt long lanh như ngấn nước, đúng lúc ngẩng lên.

Ánh mắt ấy... như những giọt ngọc tan chảy, tựa những hạt sương quý giá vỡ vụn.

Hoa Phong đột nhiên không dám đối diện với đôi mắt đó, ánh nhìn né tránh đầy bối rối, ho liên tục mấy tiếng.

Ông ta lại lén liếc sang Xuân Hà, người vẫn đứng sau lưng Hoa Mộ Thanh mà nàng ấy chẳng khác nào đại diện cho sự chống lưng của Trưởng Công Chúa.

Hoa Phong vội vàng gật đầu: "Lần này là phụ thân sai."



Hoa Mộ Thanh thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ hớn hở, tay siết chặt chiếc khăn tay, ánh mắt ngập tràn niềm vui.

Điều đó khiến Hoa Phong càng thêm áy náy, vội vàng nói thêm vài câu rồi cáo từ rời đi.

Trên đường trở về Thấu Tương Viện, Xuân Hà hỏi nhỏ Hoa Mộ Thanh: "Tiểu thư, người vẫn còn chút lưu luyến tình thân với Hoa đại nhân sao?"

Hoa Mộ Thanh lạnh nhạt, không chút cảm xúc đáp: "Xuân Hà, nàng không cảm thấy... cái cảm giác bị người mình toàn tâm toàn ý yêu thương phản bội, mới chính là nỗi đau tàn nhẫn nhất trên đời này sao?"

Nàng nhìn về phía bóng tối mịt mù giữa đêm, trong lòng thầm thề.

Hoa Phong, trên tay ông dính bao nhiêu má-u của người nhà Tống gia, ta sẽ trả lại cho ông gấp bội nỗi đau đó!
__

Ngày hôm sau.

Theo lời mời của Quốc Công phu nhân, Triệu thị, Hoa Mộ Thanh từ sáng sớm đã đến xin phép lão phu nhân.

Hiện tại, Trữ Thu Liên vẫn đang bị phạt, Hoa Mộ Thanh cũng không muốn tự tìm phiền toái nên chuyển hướng đến viện của lão phu nhân.

Lão phu nhân sớm đã nghe chuyện xảy ra mấy ngày trước, đối với Hoa Mộ Thanh lại càng thêm thương yêu.

Bà còn sai các ma ma hầu hạ trong viện thưởng cho nàng một ít vàng bạc và trang sức, rồi mới vui vẻ lấy thẻ bài thông hành trong phủ, cho phép Hoa Mộ Thanh ra ngoài.

Lần này, người đi cùng nàng tất nhiên là Xuân Hà.

Thanh Trúc, vì còn đang dưỡng thương nên muốn theo cũng không được.

Ngược lại, Phúc Tử lại ngoan ngoãn, không nói một lời dư thừa.



Sau khi xin chỉ thị xong, Thanh Trúc và Phúc Tử cùng nhau đem đống vàng bạc được thưởng trở về.

Trên đường, họ tình cờ trông thấy Hoa Lương Tài, chính là trưởng tử của Hoa Phong vừa hồi phủ, đang đi thẳng về phía viện của Trữ Thu Liên. 

 
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...