Trong lòng Hoa Mộ Thanh khẽ cười: thì ra đây chính là dụng ý của Quốc Công phu nhân.
Vị phu nhân này, tuy xuất thân thôn dã, nhưng tâm tư tính toán thì chẳng hề thua kém những quý phu nhân tự cho mình cao sang kia!
Nàng mỉm cười dịu dàng: "Vậy làm phiền Tần Đô Úy rồi."
Tần Thiệu Nguyên mỉm cười đáp lại: "Hoa Nhị tiểu thư cứ gọi ta là Thiệu Nguyên là được."
Nhưng Hoa Mộ Thanh chỉ khẽ cười, không trả lời.
Đến khi bước vào nội viện, không ngoài dự đoán tuy có hai khu vườn cảnh sắc đẹp đẽ, nhưng tổng thể bài trí lại mộc mạc thanh nhã, không hề phô trương phù phiếm.
Đặc biệt là viện nơi Tần Bảo Lâm và Triệu thị ở, lại càng giản dị.
Thật sự chẳng khác mấy so với những viện nhỏ của các hào phú nơi thôn dã.
Triệu thị đang cắ-t tỉa hoa trong sân, vừa thấy nàng đến, liền vui vẻ đứng dậy, cười nói: "Mộ Thanh đến rồi, mau lại đây ngồi."
Giọng điệu thân thiết, tự nhiên như thể đã coi nàng là người trong nhà.
Hoa Mộ Thanh thầm tán thưởng trong lòng, đây chính là chỗ cao tay của vị Quốc Công phu nhân này: không tự cao tự đại, cũng không coi người khác là kẻ ngốc để tùy ý lừ-a dối.
Bởi vì trên đời này, người thực sự thông minh không nhiều, mà kẻ hồ đồ cũng chẳng bao nhiêu.
Ai nấy đều sáng suốt, tự biết rõ vị trí của mình, như vậy mới có thể đứng vững trên con đường lầy lội trần thế này.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, bước nhanh tới trước, hành lễ với Triệu thị: "Tham kiến phu nhân, chúc phu nhân vạn an."
Triệu thị liên tục gật đầu cười: "Khách khí quá rồi, mau đứng dậy!"
Ánh mắt lại liếc về phía Tần Thiệu Nguyên, thấy hắn từ đầu tới cuối không rời mắt khỏi Hoa Mộ Thanh, trong lòng càng thêm hài lòng.
Bèn cố ý phân phó: "Thiệu Nguyên, con đi xem bên phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa trưa để mời Nhị tiểu thư chưa. Tiện thể gọi cả tẩu tẩu con tới đây."
Tần Thiệu Nguyên lúc này nào cam lòng mà rời đi, nhưng từ nhỏ hắn đã quen nghe lời mẫu thân, đành lưu luyến liếc nhìn Hoa Mộ Thanh thêm mấy lần rồi mới chịu xoay người, chạy đi như bay.
Triệu thị lại cười, kéo tay Hoa Mộ Thanh ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Thiệu Nguyên nhà ta từ nhỏ đã hơi thô lỗ, vừa rồi có mạo phạm gì đến con không?"
Trên khuôn mặt Hoa Mộ Thanh như phủ lên một tầng đỏ ửng, nhưng nàng cũng không vạch trần, chỉ khẽ lắc đầu, mang theo chút thẹn thùng: "Đô Úy đại nhân rất biết lễ nghĩa, đối xử với Mộ Thanh cũng vô cùng khách khí. Nhi tử của phu nhân quả thực là rồng trong loài người, khiến ai nấy đều ngưỡng mộ."
Triệu thị nghe vậy, trong lòng càng thêm vui vẻ.
Bà kéo Hoa Mộ Thanh ngồi sát lại gần hơn, cười nhẹ hỏi: "Vậy con thấy nó thế nào?"
Hoa Mộ Thanh hơi ngẩn ra, dường như chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh mặt nàng đã đỏ bừng, chỉ cúi đầu mỉm cười, không đáp lời.
Phản ứng như vậy, so với nhiều tiểu thư thế gia khác, còn hào phóng hơn nhiều.
Không kiêu ngạo, không nóng vội, không giả vờ e thẹn thái quá, cũng không mang dáng vẻ nhỏ nhen tầm thường.
Triệu thị càng thêm hài lòng, liền hạ giọng nói: "Đây là ta tự ý chủ trương, nếu con có trách, cứ trách ta. Nhưng nhìn bộ dạng của Thiệu Nguyên vừa rồi, e rằng nó thực lòng có chút cảm mến con đấy."
Hoa Mộ Thanh càng đỏ mặt hơn.
Triệu thị cũng không vội, chỉ vỗ nhẹ tay nàng, dịu dàng bảo: "Con cứ về suy nghĩ kỹ càng một chút nhé."
Hoa Mộ Thanh khẽ cắn môi, gật đầu.
Triệu thị mỉm cười, không nói thêm gì nữa, kéo nàng vào trong nội thất: "Hôm qua đã nói muốn nhờ con kiểm tra, hôm nay đặc biệt mời con tới đây. Con xem giúp ta, sao dạo này ta lại đau nhức đến vậy?"
Trong phòng trong, bên cạnh Triệu thị còn có hai nha hoàn thân cận, quen tay giúp bà cởi bớt y phục, mà bà thì không hề lúng túng, còn mỉm cười nhìn Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, vươn tay bắt đầu kiểm tra.
Sau một lượt bắt mạch và chẩn đoán, nàng lui ra phía sau.
Quốc Công phu nhân trong lúc chỉnh lại y phục cũng không vội hỏi, chỉ để nha hoàn mang nước hoa hồng tới cho Hoa Mộ Thanh rửa tay sạch sẽ.
Đợi nàng xong xuôi, mới từ tốn hỏi: "Phu nhân, người có biết, trong ngự-c mình đã có một khối u như quả óc chó rồi không?"
Triệu thị sững lại, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
"Nha đầu này quả thật có vài phần bản lĩnh, hôm qua ta trong lòng còn vài phần nghi ngờ, hôm nay xem ra, con..."
Triệu thị thở dài: "Chỉ tiếc, nữ nhi hành nghề y, nhất là con còn là tiểu thư Hoa phủ, dù sao cũng mang thân phận chủ tử, nếu để người khác biết được, sau này biết làm sao đây?"
Bà không hề bận tâm đến bệnh tình của mình, ngược lại chỉ lo lắng việc Hoa Mộ Thanh theo nghề y sẽ bị người đời dị nghị.
Đúng thật là đã coi nàng như người nhà, thậm chí còn bắt đầu lo nghĩ cho tương lai nàng rồi.
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, cụp mắt đáp: "Đa tạ phu nhân quan tâm. Mộ Thanh biết y thuật, cũng chỉ là để tự bảo vệ mình mà thôi. Nếu không... chỉ e hôm nay cũng không có phúc phận được ngồi trước mặt phu nhân thế này."
Triệu thị nghe vậy, trong lòng kinh ngạc: "Đứa nhỏ này... thì ra những lời đồn đãi bên ngoài lại là sự thật."
Bà nắm lấy tay Hoa Mộ Thanh, cảm thán: "Khổ cho con rồi, đứa nhỏ ngoan. Những năm qua bị mẫu tử bọn họ chèn ép, chắc hẳn đã chịu không ít khổ sở. Còn để người ta tùy tiện bôi nhọ thanh danh nữa, ôi."
Đúng lúc ấy, Tần Thiệu Nguyên vừa vội vàng chạy về, nghe thấy câu nói kia liền bước nhanh vào, lớn tiếng nói: "Thì ra danh tiếng của Nhị tiểu thư là bị người khác cố ý hãm hại sao? Nhị tiểu thư chỉ cần nói ra, Tần Nhị này tuy không có tài cán lớn lao, nhưng để thay Nhị tiểu thư đòi lại công đạo, thì vẫn có sức đấy!"
Vừa nói, hắn vừa ưỡn ngự-c thẳng lưng, toát ra khí khái nam nhi.
Hoa Mộ Thanh như bị bất ngờ, đôi mắt to long lanh hơi mở lớn, nhưng rất nhanh, nàng che miệng khẽ cười, đứng dậy hành lễ: "Đa tạ Đô Úy ra tay nghĩa hiệp, Mộ Thanh vô cùng cảm kích."
Tần Thiệu Nguyên bị nụ cười ấy làm cho hồn vía bay mất, vội vàng đáp: "Không cần khách sáo, ta vì nàng mà..."
Nhưng vừa nói nửa câu đã cảm thấy không ổn, lập tức im bặt, lén liếc nhìn mẫu thân. Thấy bà không hề có ý trách cứ, lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Hoa Mộ Thanh nhìn cảnh tượng mẫu tử họ, trong lòng khẽ thở dài: Nam tử quá mức lệ thuộc vào mẫu thân, sao có thể thành đại nghiệp?
Nàng quay sang Triệu thị, ôn tồn nói: "Phu nhân, bệnh tình của người không cần dùng thuốc, chỉ cần sau này giữ tâm bình lặng, ăn uống thanh đạm, chú trọng lưu thông khí huyết là được."
Triệu thị liếc nhìn nàng, giữ tâm bình lặng sao?
Tần Thiệu Nguyên thì lại giật mình hỏi: "Mẫu thân, người không khỏe ở đâu vậy?"
Triệu thị thu hồi ánh mắt, quay sang cười với nhi tử: "Không có gì đâu. Mộ Thanh biết chút y thuật, ta chỉ nhờ nàng bắt mạch an khang thôi, con đừng suy nghĩ lung tung."
Tần Thiệu Nguyên càng kinh ngạc hơn: "Hoa Nhị tiểu thư không chỉ biết nghề nông, mà ngay cả y thuật cũng thông thạo sao?"
Lần này đến lượt Triệu thị ngạc nhiên: "Hoa Nhị tiểu thư còn biết trồng trọt ư?"
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng. Trước đây trong nhà sống khá chật vật, mẫu thân tự mình trồng trọt để bù đắp chi tiêu, Mộ Thanh thường xuyên ở bên cạnh giúp đỡ."
Triệu thị nghe vậy, sự xa cách còn sót lại trong lòng lập tức tan biến, cảm giác thân thiết lập tức dâng lên.
Đều là những người từng nếm trải cay đắng, mới hiểu được sự khó khăn của cuộc sống hôm nay.
Còn Tần Thiệu Nguyên, ánh mắt nhìn Hoa Mộ Thanh lúc này tràn đầy xót xa, tựa như có thể nhỏ nước vì thương tiếc.
Khi mọi người còn đang trò chuyện, bên ngoài vang lên tiếng nha hoàn bẩm báo: "Phu nhân, đại thiếu phu nhân đã đến."
Đại thiếu phu nhân chính là chính thất của Tần Thiên Tông, đại ca của Tần Thiệu Nguyên. Ttên thật là Hà thị, trưởng nữdòng thứ của Hà Thu Thực, người giữ chức Thiếu Phủ Giám Tam phẩm.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 53: Ẩn Ý Khác
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương
