Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu
Chương 255: Người chồng lưu manh
Lăng Túc Nhiên không có ấn tượng quá tốt đối với Phan Nghệ Quyên, cô ta quá kiêu ngạo tự cho mình là thông minh.
Đương nhiên anh không muốn dính líu đến người phụ nữ như vậy.
Có điều tổng thể của nhà họ Phan còn được đặt trong quy định, để cho bọn họ tham gia thu mua sản nghiệp của tài phiệt Tiết thị cũng coi như là cho bọn họ một cơ hội.
“Tuân lệnh!” Thẩm Quang Khải lớn tiếng trả lời.
“Được rồi, mau rời khỏi đây hết đi!” Sau đó Lăng Túc Nhiên bỏ tách trà xuống nói.
“Lục Tần Nam đi hẹn hò, Thanh Long mau trở về chức vụ, Phán Quan kiểm soát chặt chẽ thời gian điều tra người của tài phiệt Tiết thị, Huyền Bàn cùng tôi trở về Đông Khởi!”
“Đúng rồi, Lục Tần Nam, cậu nói với Nhã Lệ một câu, nếu như bây giờ con bé không muốn đi đến công ty kia thực tập nữa thì có thể trực tiếp đi tới tập đoàn Tứ Hải.”
“Được rồi!” Lục Tần Nam nhếch nhẹ khóe miệng lên.
Tại sao cậu ấy lại có cảm giác đại ca muốn ôm đồm cuộc hôn nhân của cậu ấy nhỉ.
Thật ra, cậu ấy có ấn tượng rất tốt đối với Tần Nhã Lễ, đương nhiên không thể chê bai ngoại hình của cô ấy, chắc chắn cô ấy là một cô gái xinh đẹp nhất nhì, hơn nữa về phương diện tính cách cũng là loại người mà cậu ấy thích.
Nhưng bây giờ cậu ấy không còn nghĩ về chuyện này nữa.
Vả lại, tình hình hiện tại của cậu ấy vẫn chưa ổn định, nên tạm thời chưa thể nói chuyện yêu đương với một cô gái.
Chuông kêu leng keng!
Sau khi hai người Lăng Túc Nhiên lên xe được một lúc, điện thoại di động vang lên, là Tường Vi gọi tới.
“Anh Lăng, anh còn ở Hải Trung sao?” Sau khi nghe điện thoại, giọng nói của Tường Vi vang lên ở đầu giây bên kia.
“Có việc gì sao?” Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Buổi tối anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh một bữa cơm.” Tường Vi trả lời lại.
“Ăn cơm thì thôi đi, lần sau tôi tới Hải Trung rồi tính tiếp, tôi đang trên đường quay trở về Đông Khởi.” Lăng Túc Nhiên trả lời lại.
“Ồ, vậy được rồi!” Ngữ khí của Tường Vi lộ ra một sự thất vọng.
Sau khi hít một hơi để điều chỉnh cảm xúc, cô ta mới mở miệng nói: “Anh Lăng, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội lần này!”
“Đây là cơ hội mà cô nên có!” Lăng Túc Nhiên đáp lại: “Nhưng mà, đừng quên chuyện cô hứa với tôi, lần sau tôi đến đây, hy vọng có thể nhìn thấy một Hải Trung thật sạch sẽ!”
“Anh Lăng cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng!” Tường Vi trịnh trọng đáp lại.
“Ừm!” Lăng Túc Nhiên gật đầu: “Cứ như vậy đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi!”
“Được rồi!” Tường Vi mở miệng: “Cảm ơn anh Lăng một lần nữa!”
“Chồng ơi, anh đã tỉnh rồi sao?”
Bảy giờ rưỡi buổi sáng ngày hôm nay, Lăng Túc Nhiên vừa mở hai mắt ra đã nhìn thấy Tần Nhã Khiết mở to mắt nhìn mình trìu mến.
“Bà xã, sao em dậy sớm thế, không phải mới ngủ được một lúc sao?” Lăng Túc Nhiên ôm hôn vợ mình.
“Anh còn nói nữa, lần nào anh lăn lộn em cũng không ngủ được.” Tần Nhã Khiết hờn dỗi nói, mặt cô đỏ bừng lên.
“Ha ha, đó là vì không thể kìm nổi lòng mình.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười nói: “Bà xã à, bây giờ vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi, em xem quầng thâm mắt của em lộ hết ra rồi kìa.”
“Anh ít nói đi, chắc là lại muốn đánh trống lảng chứ gì?” Tần Nhã Khiết tức giận nhìn anh với ánh mắt xem thường.
Sau khi dừng lại một lúc cô lại tiếp tục nói: “Chồng à, lần này anh đi Hải Trung, cái cô chủ của nhà họ Phan kia không mời anh ăn bữa cơm nào à?”
“Đương nhiên là không có!” Lăng Túc Nhiên nhanh chóng lắc đầu: “Bà xã không ở đó, anh cũng sẽ không ăn cơm riêng với người phụ nữ khác.”
“Thật không?” Tần Nhã Khiết cười tít mắt nói: “Nghe nói, lần này anh đi Hải Trung lại quen được một cô gái nữa?”
“Ấy...” Lăng Túc Nhiên lắc đầu: “Con bé Nhã Lệ nói với em rồi à?”
“Con bé không nói cho em biết, có phải anh định giấu em luôn đúng không?” Tần Nhã Khiết cười hời hợt rồi hỏi.
“Anh còn chưa kịp nói với bà xã nữa!” Lăng Túc Nhiên đáp lại: “Đối phương là chủ của một nhà hàng, anh chỉ nhờ cô ta giúp chút việc mà thôi.”
“Phải vậy không? Em nghe nói cô ta là chị đại của Hải Trung, có phải cô ta rất quyến rũ không?” Tần Nhã Khiết cười nói.
“À, bà xã, gần đây công việc của em như thế nào, vẫn ổn cả chứ?” Khóe miệng của Lăng Túc Nhiên nhếch lên, sau đó lại nói sang chuyện khác.
“Hừm! Có tật giật mình, mặc kệ anh!” Tần Nhã Khiết khinh thường nhìn anh.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường nói: “Chồng à, hôm nay là cuối tuần, thời tiết cũng rất đẹp, chúng ta đưa Nhuỵ Lam ra ngoại ô đi dạo đi?”
“Được đấy! Đến vùng ngoại ô hít thở chút không khí mới mẻ cũng không tồi!” Lăng Túc Nhiên cười nói.
“Vậy anh mau xuống giường đi, chúng ta phải tranh thủ thời gian, ăn xong bữa sáng liền xuất phát.” Tần Nhã Khiết nói xong, cô hôn lên mặt của Lăng Túc Nhiên một cái sau đó xoay người xuống giường.
Sau khi mặc quần áo xong, cô vừa nhặt quần áo lên vừa chu miệng nói: “Chồng thật là độc ác, lần nào cũng gấp gáp như vậy, bị anh làm hỏng vài bộ quần áo rồi.”
“Kìa...” Lăng Túc Nhiên nhếch khóe miệng lên: “Bà xã à, đống quần áo kia hình như là do em...”
“Anh im miệng đi, không được nói!” Vẻ mặt của Tần Nhã Khiết vô cùng thẹn thùng: “Anh cũng mau đứng lên đi, đừng để Nhuỵ Lam đợi lâu phải lên gọi đấy.”
“Được rồi!” Lăng Túc Nhiên mỉm cười, sau đó xoay người xuống giường.
Sau khi ăn sáng, gia đình ba người bọn họ đi ra cửa sân nhỏ, Huyền Bàn đã chờ sẵn trong xe.
Vốn dĩ Lăng Túc Nhiên muốn gọi hai vợ chồng ông bà Tần Doanh Bác và Thẩm Kiều Tam cùng đi, nhưng một người bạn của Thẩm Kiều Tam đã hẹn bà ấy đi mua sắm cho nên đã từ chối.
“Chào buổi sáng chú béo!” Sau khi Nhuỵ Lam nhìn thấy Huyền Bàn, cô bé hoan hô nhảy nhót chạy tới: “Cháu muốn được nâng lên cao!”
“Được rồi!” Huyền Bàn cười rồi khom lưng bế Nhuỵ Lam lên cao.
“A, thật là cao, thích quá!” Nhuỵ Lam quơ chân múa tay ở giữa không trung.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Nhuỵ Lam, trên mặt Tần Nhã Khiết để lộ ra biểu cảm vô cùng hạnh phúc.
“Chị dâu, bây giờ chúng ta đi đâu?” Sau khi ba người lên xe, Huyền Bàn mở miệng hỏi.
“Tôi nghe nói vùng đất Đông Khải và Thanh Châu mới mở một khu vườn sinh thái rất lớn, chúng ta qua bên đó đi dạo đi.” Tần Nhã Khiết đáp lại.
“Được rồi!” Huyền Bàn gật đầu rồi đạp chân ga.
Vườn sinh thái thuộc khu vực của Thanh Châu, có diện tích rộng lớn, phong cảnh tuyệt đẹp, là nơi nghỉ dưỡng rất tuyệt.
Hai tiếng đồng hồ sau, Huyền Bàn đạp chân phanh lại rồi dừng xe trước cửa của vườn sinh thái.
Mấy người cùng đi vào trong vườn sinh thái, tầm nhìn rất rộng, có núi có sông, có thảm thực vật, có cả rừng cây xanh cành lá sum xuê.
“Oa, ở đây rộng quá, đẹp quá đi!” Nhuỵ Lam hưng phấn hét lên, sau đó nắm tay Huyền Bàn rồi chạy tới hồ nhân tạo cách đó không xa.
“Chú béo, cháu muốn chèo thuyền, lâu lắm cháu không được chèo thuyền, chú dẫn cháu đi chèo thuyền được không?”
“Nhuỵ Lam, chúng ta vừa tới, cứ đi dạo đi đã, đi một lúc rồi đến chèo thuyền được không?” Tần Nhã Khiết cười nói.
“Vâng ạ, chú béo, chúng ta qua bên kia chơi với mấy con động vật nhỏ đi!” Nhuỵ Lam nói to, sau đó chỉ vào chuồng nuôi động vật cách đó không xa.
“Được rồi!” Huyền Bàn cười bế Nhuỵ Lam lên đi đến chỗ nuôi động vật.
Hai mươi phút sau, Nhuỵ Lam tham quan khu nuôi động vật xong liền chạy thẳng đến một nơi.
“Bố, mẹ, bố mẹ nhìn kìa, nhiều hoa mai quá!” Một lúc sau, bốn người đi đến trước một rừng mai, Nhuỵ Lam lại hưng phấn hét lớn lên lần nữa.
Sau khi nói xong, cô bé chạy thẳng tới khu rừng mai: “Chú béo, chú tới đây đi, cháu muốn chụp ảnh, chú đến chụp ảnh cho cháu đi, chụp thật đẹp cơ!”
“Ha ha, được rồi!” Huyền Bàn cười cười rút điện thoại ra rồi đi đến chỗ cô bé.
“A...” Ngay sau đó, Nhuỵ Lam hét lên một tiếng chói tai.
Đương nhiên anh không muốn dính líu đến người phụ nữ như vậy.
Có điều tổng thể của nhà họ Phan còn được đặt trong quy định, để cho bọn họ tham gia thu mua sản nghiệp của tài phiệt Tiết thị cũng coi như là cho bọn họ một cơ hội.
“Tuân lệnh!” Thẩm Quang Khải lớn tiếng trả lời.
“Được rồi, mau rời khỏi đây hết đi!” Sau đó Lăng Túc Nhiên bỏ tách trà xuống nói.
“Lục Tần Nam đi hẹn hò, Thanh Long mau trở về chức vụ, Phán Quan kiểm soát chặt chẽ thời gian điều tra người của tài phiệt Tiết thị, Huyền Bàn cùng tôi trở về Đông Khởi!”
“Đúng rồi, Lục Tần Nam, cậu nói với Nhã Lệ một câu, nếu như bây giờ con bé không muốn đi đến công ty kia thực tập nữa thì có thể trực tiếp đi tới tập đoàn Tứ Hải.”
“Được rồi!” Lục Tần Nam nhếch nhẹ khóe miệng lên.
Tại sao cậu ấy lại có cảm giác đại ca muốn ôm đồm cuộc hôn nhân của cậu ấy nhỉ.
Thật ra, cậu ấy có ấn tượng rất tốt đối với Tần Nhã Lễ, đương nhiên không thể chê bai ngoại hình của cô ấy, chắc chắn cô ấy là một cô gái xinh đẹp nhất nhì, hơn nữa về phương diện tính cách cũng là loại người mà cậu ấy thích.
Nhưng bây giờ cậu ấy không còn nghĩ về chuyện này nữa.
Vả lại, tình hình hiện tại của cậu ấy vẫn chưa ổn định, nên tạm thời chưa thể nói chuyện yêu đương với một cô gái.
Chuông kêu leng keng!
Sau khi hai người Lăng Túc Nhiên lên xe được một lúc, điện thoại di động vang lên, là Tường Vi gọi tới.
“Anh Lăng, anh còn ở Hải Trung sao?” Sau khi nghe điện thoại, giọng nói của Tường Vi vang lên ở đầu giây bên kia.
“Có việc gì sao?” Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Buổi tối anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh một bữa cơm.” Tường Vi trả lời lại.
“Ăn cơm thì thôi đi, lần sau tôi tới Hải Trung rồi tính tiếp, tôi đang trên đường quay trở về Đông Khởi.” Lăng Túc Nhiên trả lời lại.
“Ồ, vậy được rồi!” Ngữ khí của Tường Vi lộ ra một sự thất vọng.
Sau khi hít một hơi để điều chỉnh cảm xúc, cô ta mới mở miệng nói: “Anh Lăng, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội lần này!”
“Đây là cơ hội mà cô nên có!” Lăng Túc Nhiên đáp lại: “Nhưng mà, đừng quên chuyện cô hứa với tôi, lần sau tôi đến đây, hy vọng có thể nhìn thấy một Hải Trung thật sạch sẽ!”
“Anh Lăng cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng!” Tường Vi trịnh trọng đáp lại.
“Ừm!” Lăng Túc Nhiên gật đầu: “Cứ như vậy đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi!”
“Được rồi!” Tường Vi mở miệng: “Cảm ơn anh Lăng một lần nữa!”
“Chồng ơi, anh đã tỉnh rồi sao?”
Bảy giờ rưỡi buổi sáng ngày hôm nay, Lăng Túc Nhiên vừa mở hai mắt ra đã nhìn thấy Tần Nhã Khiết mở to mắt nhìn mình trìu mến.
“Bà xã, sao em dậy sớm thế, không phải mới ngủ được một lúc sao?” Lăng Túc Nhiên ôm hôn vợ mình.
“Anh còn nói nữa, lần nào anh lăn lộn em cũng không ngủ được.” Tần Nhã Khiết hờn dỗi nói, mặt cô đỏ bừng lên.
“Ha ha, đó là vì không thể kìm nổi lòng mình.” Lăng Túc Nhiên mỉm cười nói: “Bà xã à, bây giờ vẫn còn sớm, em ngủ tiếp đi, em xem quầng thâm mắt của em lộ hết ra rồi kìa.”
“Anh ít nói đi, chắc là lại muốn đánh trống lảng chứ gì?” Tần Nhã Khiết tức giận nhìn anh với ánh mắt xem thường.
Sau khi dừng lại một lúc cô lại tiếp tục nói: “Chồng à, lần này anh đi Hải Trung, cái cô chủ của nhà họ Phan kia không mời anh ăn bữa cơm nào à?”
“Đương nhiên là không có!” Lăng Túc Nhiên nhanh chóng lắc đầu: “Bà xã không ở đó, anh cũng sẽ không ăn cơm riêng với người phụ nữ khác.”
“Thật không?” Tần Nhã Khiết cười tít mắt nói: “Nghe nói, lần này anh đi Hải Trung lại quen được một cô gái nữa?”
“Ấy...” Lăng Túc Nhiên lắc đầu: “Con bé Nhã Lệ nói với em rồi à?”
“Con bé không nói cho em biết, có phải anh định giấu em luôn đúng không?” Tần Nhã Khiết cười hời hợt rồi hỏi.
“Anh còn chưa kịp nói với bà xã nữa!” Lăng Túc Nhiên đáp lại: “Đối phương là chủ của một nhà hàng, anh chỉ nhờ cô ta giúp chút việc mà thôi.”
“Phải vậy không? Em nghe nói cô ta là chị đại của Hải Trung, có phải cô ta rất quyến rũ không?” Tần Nhã Khiết cười nói.
“À, bà xã, gần đây công việc của em như thế nào, vẫn ổn cả chứ?” Khóe miệng của Lăng Túc Nhiên nhếch lên, sau đó lại nói sang chuyện khác.
“Hừm! Có tật giật mình, mặc kệ anh!” Tần Nhã Khiết khinh thường nhìn anh.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường nói: “Chồng à, hôm nay là cuối tuần, thời tiết cũng rất đẹp, chúng ta đưa Nhuỵ Lam ra ngoại ô đi dạo đi?”
“Được đấy! Đến vùng ngoại ô hít thở chút không khí mới mẻ cũng không tồi!” Lăng Túc Nhiên cười nói.
“Vậy anh mau xuống giường đi, chúng ta phải tranh thủ thời gian, ăn xong bữa sáng liền xuất phát.” Tần Nhã Khiết nói xong, cô hôn lên mặt của Lăng Túc Nhiên một cái sau đó xoay người xuống giường.
Sau khi mặc quần áo xong, cô vừa nhặt quần áo lên vừa chu miệng nói: “Chồng thật là độc ác, lần nào cũng gấp gáp như vậy, bị anh làm hỏng vài bộ quần áo rồi.”
“Kìa...” Lăng Túc Nhiên nhếch khóe miệng lên: “Bà xã à, đống quần áo kia hình như là do em...”
“Anh im miệng đi, không được nói!” Vẻ mặt của Tần Nhã Khiết vô cùng thẹn thùng: “Anh cũng mau đứng lên đi, đừng để Nhuỵ Lam đợi lâu phải lên gọi đấy.”
“Được rồi!” Lăng Túc Nhiên mỉm cười, sau đó xoay người xuống giường.
Sau khi ăn sáng, gia đình ba người bọn họ đi ra cửa sân nhỏ, Huyền Bàn đã chờ sẵn trong xe.
Vốn dĩ Lăng Túc Nhiên muốn gọi hai vợ chồng ông bà Tần Doanh Bác và Thẩm Kiều Tam cùng đi, nhưng một người bạn của Thẩm Kiều Tam đã hẹn bà ấy đi mua sắm cho nên đã từ chối.
“Chào buổi sáng chú béo!” Sau khi Nhuỵ Lam nhìn thấy Huyền Bàn, cô bé hoan hô nhảy nhót chạy tới: “Cháu muốn được nâng lên cao!”
“Được rồi!” Huyền Bàn cười rồi khom lưng bế Nhuỵ Lam lên cao.
“A, thật là cao, thích quá!” Nhuỵ Lam quơ chân múa tay ở giữa không trung.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Nhuỵ Lam, trên mặt Tần Nhã Khiết để lộ ra biểu cảm vô cùng hạnh phúc.
“Chị dâu, bây giờ chúng ta đi đâu?” Sau khi ba người lên xe, Huyền Bàn mở miệng hỏi.
“Tôi nghe nói vùng đất Đông Khải và Thanh Châu mới mở một khu vườn sinh thái rất lớn, chúng ta qua bên đó đi dạo đi.” Tần Nhã Khiết đáp lại.
“Được rồi!” Huyền Bàn gật đầu rồi đạp chân ga.
Vườn sinh thái thuộc khu vực của Thanh Châu, có diện tích rộng lớn, phong cảnh tuyệt đẹp, là nơi nghỉ dưỡng rất tuyệt.
Hai tiếng đồng hồ sau, Huyền Bàn đạp chân phanh lại rồi dừng xe trước cửa của vườn sinh thái.
Mấy người cùng đi vào trong vườn sinh thái, tầm nhìn rất rộng, có núi có sông, có thảm thực vật, có cả rừng cây xanh cành lá sum xuê.
“Oa, ở đây rộng quá, đẹp quá đi!” Nhuỵ Lam hưng phấn hét lên, sau đó nắm tay Huyền Bàn rồi chạy tới hồ nhân tạo cách đó không xa.
“Chú béo, cháu muốn chèo thuyền, lâu lắm cháu không được chèo thuyền, chú dẫn cháu đi chèo thuyền được không?”
“Nhuỵ Lam, chúng ta vừa tới, cứ đi dạo đi đã, đi một lúc rồi đến chèo thuyền được không?” Tần Nhã Khiết cười nói.
“Vâng ạ, chú béo, chúng ta qua bên kia chơi với mấy con động vật nhỏ đi!” Nhuỵ Lam nói to, sau đó chỉ vào chuồng nuôi động vật cách đó không xa.
“Được rồi!” Huyền Bàn cười bế Nhuỵ Lam lên đi đến chỗ nuôi động vật.
Hai mươi phút sau, Nhuỵ Lam tham quan khu nuôi động vật xong liền chạy thẳng đến một nơi.
“Bố, mẹ, bố mẹ nhìn kìa, nhiều hoa mai quá!” Một lúc sau, bốn người đi đến trước một rừng mai, Nhuỵ Lam lại hưng phấn hét lớn lên lần nữa.
Sau khi nói xong, cô bé chạy thẳng tới khu rừng mai: “Chú béo, chú tới đây đi, cháu muốn chụp ảnh, chú đến chụp ảnh cho cháu đi, chụp thật đẹp cơ!”
“Ha ha, được rồi!” Huyền Bàn cười cười rút điện thoại ra rồi đi đến chỗ cô bé.
“A...” Ngay sau đó, Nhuỵ Lam hét lên một tiếng chói tai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương